Mèo Hoang - Lạc Lõng - Chương 51
Ngáp dài sau một đêm ấm áp, tôi mở hai con mắt to cũng mình ra nhìn quanh, éo thấy nhỏ đâu hết, thôi cũng kệ chắc về phòng rồi. Bước ra ban công hít một hơi thật sâu vào lòng phổi, từng ánh nắng ban mai lại thả mình qua từng chiếc lá. Những cơn gió lao xao nhẹ nâng những chiếc lá cằn cỏi bay trong hư vô. Bẻ người rôm rốp vài cái tôi bước vào phòng tắm đánh răng sạch sẽ, từng tiếng bước chân lạch cạch xuống nhà, ngó vào bếp thì thấy nhỏ đang lục lọi cái gì ấy, bước vào thì thấy caí mùi bánh mì ốp la cứ bay loáng thóang trong không khí, nhỏ quay lại nhìn tôi bổng giựt bắn lên, mém tí đả rơi cái ly cafe xuống đất.
– cầm đi, của mấy người đó – con nhỏ nói bâng quơ
– Ồ thơm quá – tôi ngữi.
– ờ tôi làm mà – nhỏ ưỡng ngực tự hào.
Vẫn như thường lệ, ăn uống xong xuôi lại đưa con nhỏ đi học, từng tiếng reo vang vọng của những gánh hàng rong ban sớm đả trở thành một phần không thể thiếu ở nơi này rồi, những tiếng hè nhau cũng nhưng bác xe ôm kì kèo khách ban sớm. Hôm nay nhỏ ngồi gần tôi hơn một chút, nhỏ tì hay trái bưởi đập vào lưng tôi, một cảm giác phê phớn truyền từ lưng lên não bộ, tôi cứ ưởng ẹo lưng chừng nào thì có nhỏ tì sát vào chừng nấy, cái việc đó chỉ dừng lại khi đả đến trường học. Từng tốp học sinh thủng thẳng trong những bộ đồ đồng phục nhí nhãnh, những tình bạn trong sáng đang tay nhau vào trường, nhưng có phang nhau trong tối không thì mình cũng chả biết. Nghĩ bân quơ một tí thì có mấy đứa con gái kéo lại chổ tôi. Nhìn lại thì ra đám bạn của con nhỏ lẫn mấy đứa lạ hoắc.
– mày thấy tao nói chưa, đẹp trai vê lờ cơ mà – con trinh la lớn
– chuẩn men rồi, có anh đẹp trai chở đi học sướng vờ lờ – một con bé nguýt ngoa
Được gái khen sướng lắm các bác ạ, mặc dù là mình thừa biết đều đó :”> nhưng được người khác khen thế mặt ra này thì cũng hơi nỡ lỗ mũi xíu.
– tụi mày nói nhãm gì ế – con nhỏ bước xuống.
– tao khen bồ mày đẹp trai ấy được không – con bé trợn ngược.
Mặt con nhỏ đỏ bừng bừng ngượng ngùng, tôi thì chỉ cười khẻ không nói gì.
– thôi vào học đi – tôi nói
– à mà anh ơi, anh phải bạn trai nó hông ế
– ờ gần như thế – tôi đáp rồi chạy đi.
Không phải là gần mà chính là như thế, lang thang trên những con phố hẹp, từng chiếc lá lại rơi xuống lòng đường, nắng đả lên cao uể oải tựa người vào thành ghế thở dài.
– anh minh – con nhỏ trân khều tôi.
– gì em ?.
– tối nay anh rãnh hông – con nhỏ làm cái điệu bộ nhõng nhẽo.
– mà chi vậy ? – tôi đực mặt ra.
– à hông gì, ba mẹ em kêu em rũ anh về nhà ăn cơm ý – nhỏ nói ấp úng.
– ơ anh có phải bạn trai em đâu mà về – công nhận đây là câu nói ngu éo tả được từ trước đến giờ.
– thì anh cứ đến điiiiiiii, nheee nheê anh – con nhỏ nũng nịu.
Tôi thì chẳng bao giờ chịu nỗi mấy cái lời nũng nịu của bọn con gái nên cũng gật đầu cho qua. Vừa làm vừa xoay bút nghĩ vu vơ, con bé thì cứ lâu lâu nhìn tôi cái cười chúm chím. Tôi cũng cười lại, nhưng mà nhìn sang trái thì thấy cái mặt đần thối của thằng trưởng phòng càng đau bụng hơn. Cái mặt đần thối kèm cái tức giận làm gương mặt hắn éo khác gì con tinh tinh xổng chuồng cả. Tiếng thời gian lại cứ lật đật trôi qua thoáng chóc cũng đả chiều, từng ánh nắng chiều buông dần qua khỏi cửa, một thói quen quen thuộc, tôi bước nhanh xuống nhà xe thì một cánh tay nhỏ nhắn kéo tôi lại, quay lại nhìn thì ra là nhỏ.
– gì vậy em.
– lúc trưa anh hứa gì quên rồi à – mặt con nhỏ xụ xuống.
– anh nhớ, nhưng để về thay đồ đả, mặc vầy kỳ lắm – tôi cười khì.
– hông cần, vầy cũng ngon trai rồi đi thôi.
Nói xong con nhỏ leo lên phía sau xe tôi ngồi cười kekeke. Chạy một tí thì cũng tới nhà con nhỏ, tôi dắt xe vào thì thấy ba nhỏ đang loay hoay xem thời sự, còn mẹ nhỏ thì đang ở sau bếp thì phải. Chào ba mẹ nhỏ xong tôi ra phòng khách ngồi, tôi thì có cái năng khiếu nói chuyện với người lớn nên ba mẹ nhỏ thích tôi ra mặt, đang ngồi loay hoay đánh cờ tướng với ba nhỏ thì mẹ nhỏ bước ra nói to.
– ông với cháu qua đây ăn cơm này.
Ngồi xuống, tôi mơì từng người ăn để thể hiện sự ân cần và lịch sự của mình, vừa ăn vừa nói chuyện một lúc thì mẹ nhỏ hỏi.
– thấy ngon không con – mẹ nhỏ hỏi.
– dạ ngon lắm, lâu rồi con mới được ăn như vầy – tôi cười.
– con nhỏ này nó đích thân xuống bếp nấu đấy – bác gái cười chỉ sang nhỏ.
– ồ hèn gì ngon phếch – tôi cười.
Ăn uống và nói luyên thuyên với cả nhà nhỏ một lúc thì cũng phải chào về. Tôi bước ra cổng chào ba mẹ nhỏ rồi leo lên xe, định chạy vút đi thì con nhỏ nắm nhẹ lây tay tôi cười.
– hìhì hôm nay em vui lắm – nhỏ cười.
– ừ anh cũng vậy anh về đầy.
Lang thang dọc những con phố lúc 8h đêm, cái không khí se se lạnh bám víu lấy tôi, bước vào nhà thì thấy nhỏ nằm ngủ gục trên bàn.
Nhìn quanh thì thấy toàn là đồ ăn đả ngụi, tự dưng tôi cảm thấy mình có lỗi với nhỏ quá, tôi ngồi xuống cố nuốt vào bụng mặc dù đả no rồi.
Ăn xong tôi bế nhỏ lên phòng nằm, nhỏ cứ lim dim nằm trong tay tôi chẳng động đậy, chợt tôi hôn nhẹ vào má nhỏ một cái rồi bước ra khỏi phòng. Đêm dần buông xuống, những ánh đèn cuối cùng đả tắt, bóng tối ngự trị tất cả, và tôi lại nằm gục trên giường sau một ngày mệt mõi.
– cầm đi, của mấy người đó – con nhỏ nói bâng quơ
– Ồ thơm quá – tôi ngữi.
– ờ tôi làm mà – nhỏ ưỡng ngực tự hào.
Vẫn như thường lệ, ăn uống xong xuôi lại đưa con nhỏ đi học, từng tiếng reo vang vọng của những gánh hàng rong ban sớm đả trở thành một phần không thể thiếu ở nơi này rồi, những tiếng hè nhau cũng nhưng bác xe ôm kì kèo khách ban sớm. Hôm nay nhỏ ngồi gần tôi hơn một chút, nhỏ tì hay trái bưởi đập vào lưng tôi, một cảm giác phê phớn truyền từ lưng lên não bộ, tôi cứ ưởng ẹo lưng chừng nào thì có nhỏ tì sát vào chừng nấy, cái việc đó chỉ dừng lại khi đả đến trường học. Từng tốp học sinh thủng thẳng trong những bộ đồ đồng phục nhí nhãnh, những tình bạn trong sáng đang tay nhau vào trường, nhưng có phang nhau trong tối không thì mình cũng chả biết. Nghĩ bân quơ một tí thì có mấy đứa con gái kéo lại chổ tôi. Nhìn lại thì ra đám bạn của con nhỏ lẫn mấy đứa lạ hoắc.
– mày thấy tao nói chưa, đẹp trai vê lờ cơ mà – con trinh la lớn
– chuẩn men rồi, có anh đẹp trai chở đi học sướng vờ lờ – một con bé nguýt ngoa
Được gái khen sướng lắm các bác ạ, mặc dù là mình thừa biết đều đó :”> nhưng được người khác khen thế mặt ra này thì cũng hơi nỡ lỗ mũi xíu.
– tụi mày nói nhãm gì ế – con nhỏ bước xuống.
– tao khen bồ mày đẹp trai ấy được không – con bé trợn ngược.
Mặt con nhỏ đỏ bừng bừng ngượng ngùng, tôi thì chỉ cười khẻ không nói gì.
– thôi vào học đi – tôi nói
– à mà anh ơi, anh phải bạn trai nó hông ế
– ờ gần như thế – tôi đáp rồi chạy đi.
Không phải là gần mà chính là như thế, lang thang trên những con phố hẹp, từng chiếc lá lại rơi xuống lòng đường, nắng đả lên cao uể oải tựa người vào thành ghế thở dài.
– anh minh – con nhỏ trân khều tôi.
– gì em ?.
– tối nay anh rãnh hông – con nhỏ làm cái điệu bộ nhõng nhẽo.
– mà chi vậy ? – tôi đực mặt ra.
– à hông gì, ba mẹ em kêu em rũ anh về nhà ăn cơm ý – nhỏ nói ấp úng.
– ơ anh có phải bạn trai em đâu mà về – công nhận đây là câu nói ngu éo tả được từ trước đến giờ.
– thì anh cứ đến điiiiiiii, nheee nheê anh – con nhỏ nũng nịu.
Tôi thì chẳng bao giờ chịu nỗi mấy cái lời nũng nịu của bọn con gái nên cũng gật đầu cho qua. Vừa làm vừa xoay bút nghĩ vu vơ, con bé thì cứ lâu lâu nhìn tôi cái cười chúm chím. Tôi cũng cười lại, nhưng mà nhìn sang trái thì thấy cái mặt đần thối của thằng trưởng phòng càng đau bụng hơn. Cái mặt đần thối kèm cái tức giận làm gương mặt hắn éo khác gì con tinh tinh xổng chuồng cả. Tiếng thời gian lại cứ lật đật trôi qua thoáng chóc cũng đả chiều, từng ánh nắng chiều buông dần qua khỏi cửa, một thói quen quen thuộc, tôi bước nhanh xuống nhà xe thì một cánh tay nhỏ nhắn kéo tôi lại, quay lại nhìn thì ra là nhỏ.
– gì vậy em.
– lúc trưa anh hứa gì quên rồi à – mặt con nhỏ xụ xuống.
– anh nhớ, nhưng để về thay đồ đả, mặc vầy kỳ lắm – tôi cười khì.
– hông cần, vầy cũng ngon trai rồi đi thôi.
Nói xong con nhỏ leo lên phía sau xe tôi ngồi cười kekeke. Chạy một tí thì cũng tới nhà con nhỏ, tôi dắt xe vào thì thấy ba nhỏ đang loay hoay xem thời sự, còn mẹ nhỏ thì đang ở sau bếp thì phải. Chào ba mẹ nhỏ xong tôi ra phòng khách ngồi, tôi thì có cái năng khiếu nói chuyện với người lớn nên ba mẹ nhỏ thích tôi ra mặt, đang ngồi loay hoay đánh cờ tướng với ba nhỏ thì mẹ nhỏ bước ra nói to.
– ông với cháu qua đây ăn cơm này.
Ngồi xuống, tôi mơì từng người ăn để thể hiện sự ân cần và lịch sự của mình, vừa ăn vừa nói chuyện một lúc thì mẹ nhỏ hỏi.
– thấy ngon không con – mẹ nhỏ hỏi.
– dạ ngon lắm, lâu rồi con mới được ăn như vầy – tôi cười.
– con nhỏ này nó đích thân xuống bếp nấu đấy – bác gái cười chỉ sang nhỏ.
– ồ hèn gì ngon phếch – tôi cười.
Ăn uống và nói luyên thuyên với cả nhà nhỏ một lúc thì cũng phải chào về. Tôi bước ra cổng chào ba mẹ nhỏ rồi leo lên xe, định chạy vút đi thì con nhỏ nắm nhẹ lây tay tôi cười.
– hìhì hôm nay em vui lắm – nhỏ cười.
– ừ anh cũng vậy anh về đầy.
Lang thang dọc những con phố lúc 8h đêm, cái không khí se se lạnh bám víu lấy tôi, bước vào nhà thì thấy nhỏ nằm ngủ gục trên bàn.
Nhìn quanh thì thấy toàn là đồ ăn đả ngụi, tự dưng tôi cảm thấy mình có lỗi với nhỏ quá, tôi ngồi xuống cố nuốt vào bụng mặc dù đả no rồi.
Ăn xong tôi bế nhỏ lên phòng nằm, nhỏ cứ lim dim nằm trong tay tôi chẳng động đậy, chợt tôi hôn nhẹ vào má nhỏ một cái rồi bước ra khỏi phòng. Đêm dần buông xuống, những ánh đèn cuối cùng đả tắt, bóng tối ngự trị tất cả, và tôi lại nằm gục trên giường sau một ngày mệt mõi.