Mèo Hoang - Lạc Lõng - Chương 49
Anh em đọc đở vậy, dạo này công việc tùm lum cả lên.
Ăn xong bát cháo nhỏ đem lên cho tôi, hít hà cái mùi thơm thoang thoảng của mùi cháo, chả biết con nhỏ này nấu hay lại ra chợ mua đây. Thôi cũng mặc kệ ăn trước đả.
Ăn xong bát cháo thì nhìn vào đồng hồ thì cũng đả gần 6h tối. Tôi cố bước xuống nhà với cái lưng đầy đau nhức, định xuống bếp pha cafe thì thấy con nhỏ loay hoay dưới bếp chẳng biết con nhỏ làm gì. Nhưng cũng mặc kệ, giờ tôi chỉ cần kiếm một tách cafe đắng mà nuốt vào để dịu đi cái cơn đau này, nhìn nhỏ tôi định mở lời xin lỗi nhưng, cái ”tôi” trong tôi quá lớn để nói ra những đều đấy.
– anh uống cái này đi – con nhỏ đẩy qua cho tôi ly nước cam.
– à ừ. À mà vụ sáng nay anh xin lỗi nhé
Nói xong tôi bước thẳng ra phòng khách chẳng cần con nhỏ có tha thứ cho tôi hay không, hay đơn giởn là tôi sợ, tôi sợ rằng con nhỏ sẽ chẳng tha thứ cho tôi, sợ rằng con nhỏ sẽ khóc bù lu bù loa lên khi nhớ đến những câu chữi của tôi dành cho nhỏ, nhưng mặc kệ những đều đó không quan trọng, dù sao tôi cũng đả mở lời xin lỗi với con nhỏ rồi, chắc là không sao đâu.
Từng con đường lại bừng sáng trong đêm, rít từng hơi khó ngập vào trong phổi.
Sáng lại lên, từng giọt sương còn khẻ đọng lại trên từng chiếc là đêm qua. Uể oải bước xuống giường chuẩn bị đi làm, lưng vừa đau vừa nhức cứ hành hạ tôi mãi, tắm rữa xong xuôi thì cũng bước xuống nhà, nhìn quanh thì chẳng thấy con nhỏ đâu, định hôm nay chở con nhỏ đi học. Tôi thở dài mệt mõi leo lên con xe chạy đến chổ làm. Bước vào công ty, cái không khí lạnh te từ cái máy điều hoà trên trần nhà, đứng trong cái than máy lạnh ngắt một hồi thì cuối cùng cũng tới phòng làm việc. Ngồi cái bẹp xuống ghế tựa lưng vào ghế thì cơn đau thì nhói lên. Hít hà cố ghìm lại cơn đau trong người.
Ngồi gõ gõ mấy cái kế hoạch trên máy tính một lúc thì phòng làm việc cũng đả đủ người.
Con bé trân chồm qua tôi nhìn nhìn liếc liếc
– gì vậy em – tôi quay sang hỏi
– nghe nói anh bị bệnh – nhỏ đặt tay lên chán tôi.
– không sao đâu, hết rồi – tôi nhe răng cười rồi xoa đầu con nhỏ
– a đừng xoa đầu em, rối hết giờ – con nhỏ nạnh ra
– 2 người kia làm việc cho nghiêm túc vào – thằng trưởng phòng liếc tôi sắc lẽm
– xì ra đê bị la kìa – tôi đuổi con nhỏ
– dạ hìhì – nhỏ cười tít mắt.
Giờ thì cũng đả tầm trưa vừa ăn trưa xong quay lại làm việc thì thấy phòng làm việc đang ì sèo.
Bước vào ngó thì thấy mấy anh cảnh sát trong trang phục xanh lè đang nói nói gì đó.
– Ôi cái đệch – tôi thốt lên
– bỏ mẹ rồi.
Cố bình tỉnh tỏ vẻ không có gì bước vào thì.
– đây là minh đây – thằng trưởng phòng chỉ tôi.
– à chào anh, tôi bên phòng cảnh sát xxx, tôi muốn mời anh lên trụ sở hợp tác điều tra một vụ ẩu đả tại quán xxx – người đó nói.
– Ok.
Mặc tỏ vẻ như không có gì, nhưng bên trong thì tôi muốn rụng rời cả lên.
Chạy một lúc dưới con nắng cháy da thịt thì cũng tới, bước vào cái phòng, có mấy thằng đang làm gì đó.
Tra khảo một lúc thì cũng thấm mệt, tôi nói hôm đó đi chung với thằng tuấn ở quận 3 nên chẳng hề biết chuyện đó gì cả, một phần thì cũng do thằng tuấn lo lót hết cả rồi.
– cám ơn anh đả hợp tác – anh ta cười
Bà mẹ cũng nuốt hết mấy củ rồi chứ làm đéo gì có vụ dễ dãi như vậy chứ.
Thôi cũng mặc kệ, bước khỏi cái phòng ngột ngạt đó, trời cũng đả chiều mẹ rồi, thế là lại chạy về nhà để nghĩ ngơi cho hết cái ngày hôm nay.
Tiếng con mèo từ trong nhà vọng ra từng tiếng một, nó loay hoay bên chân tôi liếm láp.
– mẹ hôm nay biết nịnh nữa cơ à – tôi ẩm nó lên
– ngao ngao – nó đáp
– chuyện đó anh làm à ? – tiếng con nhỏ vọng lên từ phía sau.
– gì chuyện gì ? – tôi hỏi
– anh là thằng đâm thằng tiến à
– tiến nào, anh chẳng hiểu em nói gì cả – tôi vẫn cố giả vờ không hiểu
– anh đừng có làm mấy chuyện vớ vẫn đó được không, anh biết em lo đến cở nào không. – giọng con nhỏ trầm xuống.
– anh chẳng có làm gì cả, chắc em nhầm lẫn rồi.
Tôi ngáp dài rồi bước lên lầu, và chiều hôm ấy tôi cũng chẳng thèm xuống ăn cơm mặc dù con nhỏ đập cả cửa phòng. Đêm lại buông xuống, những ánh đèn bên lề đường quen thuộc, tôi đứng cạnh cửa sổ lại rít từng hơi thuốc sâu vào phổi mình. Lại nhớ, nhớ những kỹ niệm đả qua, lòng tôi lại se thắt lại buồn bả, vết thương vẫn chưa lành lặn, người ta bảo rằng thời gian sẽ làm lành vết thương, nhưng đó không phải là tôi. Tôi vẫn còn đau, vẫn còn nhung nhớ những kỹ niệm ấy, tôi thừa biết là con nhỏ thích tôi, nhưng….tôi không muốn, nói trắng ra là tôi sợ, sợ một lần nữa phải đau đớn, sợ làm người khác đau, có lẽ cứ như vầy sẽ tốt hơn, giống như tôi và em vậy, chỉ là người tình hờ không ràng buộc với nhau sẽ tốt hơn.
Ăn xong bát cháo nhỏ đem lên cho tôi, hít hà cái mùi thơm thoang thoảng của mùi cháo, chả biết con nhỏ này nấu hay lại ra chợ mua đây. Thôi cũng mặc kệ ăn trước đả.
Ăn xong bát cháo thì nhìn vào đồng hồ thì cũng đả gần 6h tối. Tôi cố bước xuống nhà với cái lưng đầy đau nhức, định xuống bếp pha cafe thì thấy con nhỏ loay hoay dưới bếp chẳng biết con nhỏ làm gì. Nhưng cũng mặc kệ, giờ tôi chỉ cần kiếm một tách cafe đắng mà nuốt vào để dịu đi cái cơn đau này, nhìn nhỏ tôi định mở lời xin lỗi nhưng, cái ”tôi” trong tôi quá lớn để nói ra những đều đấy.
– anh uống cái này đi – con nhỏ đẩy qua cho tôi ly nước cam.
– à ừ. À mà vụ sáng nay anh xin lỗi nhé
Nói xong tôi bước thẳng ra phòng khách chẳng cần con nhỏ có tha thứ cho tôi hay không, hay đơn giởn là tôi sợ, tôi sợ rằng con nhỏ sẽ chẳng tha thứ cho tôi, sợ rằng con nhỏ sẽ khóc bù lu bù loa lên khi nhớ đến những câu chữi của tôi dành cho nhỏ, nhưng mặc kệ những đều đó không quan trọng, dù sao tôi cũng đả mở lời xin lỗi với con nhỏ rồi, chắc là không sao đâu.
Từng con đường lại bừng sáng trong đêm, rít từng hơi khó ngập vào trong phổi.
Sáng lại lên, từng giọt sương còn khẻ đọng lại trên từng chiếc là đêm qua. Uể oải bước xuống giường chuẩn bị đi làm, lưng vừa đau vừa nhức cứ hành hạ tôi mãi, tắm rữa xong xuôi thì cũng bước xuống nhà, nhìn quanh thì chẳng thấy con nhỏ đâu, định hôm nay chở con nhỏ đi học. Tôi thở dài mệt mõi leo lên con xe chạy đến chổ làm. Bước vào công ty, cái không khí lạnh te từ cái máy điều hoà trên trần nhà, đứng trong cái than máy lạnh ngắt một hồi thì cuối cùng cũng tới phòng làm việc. Ngồi cái bẹp xuống ghế tựa lưng vào ghế thì cơn đau thì nhói lên. Hít hà cố ghìm lại cơn đau trong người.
Ngồi gõ gõ mấy cái kế hoạch trên máy tính một lúc thì phòng làm việc cũng đả đủ người.
Con bé trân chồm qua tôi nhìn nhìn liếc liếc
– gì vậy em – tôi quay sang hỏi
– nghe nói anh bị bệnh – nhỏ đặt tay lên chán tôi.
– không sao đâu, hết rồi – tôi nhe răng cười rồi xoa đầu con nhỏ
– a đừng xoa đầu em, rối hết giờ – con nhỏ nạnh ra
– 2 người kia làm việc cho nghiêm túc vào – thằng trưởng phòng liếc tôi sắc lẽm
– xì ra đê bị la kìa – tôi đuổi con nhỏ
– dạ hìhì – nhỏ cười tít mắt.
Giờ thì cũng đả tầm trưa vừa ăn trưa xong quay lại làm việc thì thấy phòng làm việc đang ì sèo.
Bước vào ngó thì thấy mấy anh cảnh sát trong trang phục xanh lè đang nói nói gì đó.
– Ôi cái đệch – tôi thốt lên
– bỏ mẹ rồi.
Cố bình tỉnh tỏ vẻ không có gì bước vào thì.
– đây là minh đây – thằng trưởng phòng chỉ tôi.
– à chào anh, tôi bên phòng cảnh sát xxx, tôi muốn mời anh lên trụ sở hợp tác điều tra một vụ ẩu đả tại quán xxx – người đó nói.
– Ok.
Mặc tỏ vẻ như không có gì, nhưng bên trong thì tôi muốn rụng rời cả lên.
Chạy một lúc dưới con nắng cháy da thịt thì cũng tới, bước vào cái phòng, có mấy thằng đang làm gì đó.
Tra khảo một lúc thì cũng thấm mệt, tôi nói hôm đó đi chung với thằng tuấn ở quận 3 nên chẳng hề biết chuyện đó gì cả, một phần thì cũng do thằng tuấn lo lót hết cả rồi.
– cám ơn anh đả hợp tác – anh ta cười
Bà mẹ cũng nuốt hết mấy củ rồi chứ làm đéo gì có vụ dễ dãi như vậy chứ.
Thôi cũng mặc kệ, bước khỏi cái phòng ngột ngạt đó, trời cũng đả chiều mẹ rồi, thế là lại chạy về nhà để nghĩ ngơi cho hết cái ngày hôm nay.
Tiếng con mèo từ trong nhà vọng ra từng tiếng một, nó loay hoay bên chân tôi liếm láp.
– mẹ hôm nay biết nịnh nữa cơ à – tôi ẩm nó lên
– ngao ngao – nó đáp
– chuyện đó anh làm à ? – tiếng con nhỏ vọng lên từ phía sau.
– gì chuyện gì ? – tôi hỏi
– anh là thằng đâm thằng tiến à
– tiến nào, anh chẳng hiểu em nói gì cả – tôi vẫn cố giả vờ không hiểu
– anh đừng có làm mấy chuyện vớ vẫn đó được không, anh biết em lo đến cở nào không. – giọng con nhỏ trầm xuống.
– anh chẳng có làm gì cả, chắc em nhầm lẫn rồi.
Tôi ngáp dài rồi bước lên lầu, và chiều hôm ấy tôi cũng chẳng thèm xuống ăn cơm mặc dù con nhỏ đập cả cửa phòng. Đêm lại buông xuống, những ánh đèn bên lề đường quen thuộc, tôi đứng cạnh cửa sổ lại rít từng hơi thuốc sâu vào phổi mình. Lại nhớ, nhớ những kỹ niệm đả qua, lòng tôi lại se thắt lại buồn bả, vết thương vẫn chưa lành lặn, người ta bảo rằng thời gian sẽ làm lành vết thương, nhưng đó không phải là tôi. Tôi vẫn còn đau, vẫn còn nhung nhớ những kỹ niệm ấy, tôi thừa biết là con nhỏ thích tôi, nhưng….tôi không muốn, nói trắng ra là tôi sợ, sợ một lần nữa phải đau đớn, sợ làm người khác đau, có lẽ cứ như vầy sẽ tốt hơn, giống như tôi và em vậy, chỉ là người tình hờ không ràng buộc với nhau sẽ tốt hơn.