Mèo Hoang - Lạc Lõng - Chương 46
Tâm trạng não nề đè nặng trên vai tôi, từng nhịp thở nặng nhọc cứ lan toả khắp dọc hành lang bệnh viện, dòng người cứ ngược xuôi với nét mặt đầy ưu tư phiền muộn, tôi cũng vậy, cũng chẳng khác họ là bao nhiêu, tôi ngồi mệt mõi trên cái ghế nhựa, đôi mắt hóp lại, gương mặt xanh xao đầy lo lắng, tôi đặt bàn tay mình chống xuống ghế để ngồi cho vững. Từng nhịp thở đều đều của con bé Trinh cạnh bên, gương mặt nó đầy hốc hác và lo lắng, nó nắm chặt lấy bàn tay tôi để bám víu chút hi vọng. Tôi cũng vậy, tôi chỉ biết ngồi đờ ra chờ xem con nhỏ có sao không, hết chuyện lại đụng ba cái thứ ấy. Đôi bàn tay nắm chặt, cơ thể tôi nóng bừng vì tức giận, nhưng tôi biết đây không phải là cái nơi mà muốn làm gì thì làm, tôi cố kiềm chế, nhét cái nóng giận của mình lún sâu vào bên trong. Giọng con bé thúc thích trong mà thấy tội, đôi mắt ngấn lệ làm nhoè đi lớp phấn trang điểm.
– em xin lỗi, em không biết nó bị mấy đứa kia cho uống lắc, em không biết em xin lỗi – giọng con bé cứ to dần ra .
– anh biết, anh không trách em đâu – tôi thở dài.
– đáng lẽ ra em không nên dẫn nó đi bar.
– thôi được rồi, anh hiểu rồi chuyện đó nói sau đi, giờ lo cho nó trước đả – tôi nói với cái giọng trầm buồn tẻ
– dạ em biết rồi – vừa nói con bé vừa quẹt nước mắt đi trên gương mặt.
Trong cuộc đời này của tôi, tôi không sợ gì cả, chỉ sợ nhất là nước mắt của đàn bà, nó như là một thanh kiếm đâm xuyên vào tim tôi vậy, cho dù họ có chuyện gì lầm lỗi là lại rơi nước mắt và tôi lại tha thứ. Có lẽ do tôi quá ủy mị, quá yếu đuối nên tôi chẳng thể nào đứng vững trước những giọt nước mắt ấy.
Cuối cùng bác sĩ cũng ra, người đàn ông trong trang phục đặc trưng của ngành y.
– ai là người thân của Lâm Bích Tuyền – cô y tá nói to.
– tôi đây – tôi giơ tay rồi đứng dậy.
– nó có sao không hã bác sĩ – tôi nắm chặt bàn tay của ông bác sĩ nọ.
– không sao đâu, chỉ là do bị sốc thuốc thôi, tôi vừa xúc ruột cho con bé xong, mới lớn đả bay lắc rồi – ổng thở dài
– dạ cám ơn bác sĩ – tôi gật đầu im lặng.
– giờ tôi có thể vào thăm được chưa ? – tôi nói rồi dúi vào tay ông ta 200 nghìn.
– được thôi, nhưng nhớ đừng làm ồn đấy để con bé nghĩ ngơi.
Nói rồi họ đi mất, tôi nhanh tay đẩy cánh cửa kính bước vào, con nhỏ nằm đó với cái mền phủ ngang ngực. Gương mặt buồn bả hai cái chân mài chao lại nhăn nhó, dườn như nhỏ gặp ác mộng thì phải. Tôi lại lo lắng , tôi nắm chặt lấy bàn tay nhỏ rồi vuốt máy tóc đang lắm tắm mồ hôi kia sang một bên. Tôi nhìn nhỏ buồn bả thở dài, con bé trinh thì cứ im lặng ngồi một bên nhìn. Giờ cũng đả tầm 11h đêm, ngoài kia tiếng lá cây bay xào xạc, tiếng kèn xe cũng thưa dần nhường chổ cho âm thanh của đêm. Từng ngọn đèn hiu hắt bên lề đường lạnh lẽo, nó mang lại cho đêm một chút hơi ấm để xua tan cái lạnh buốt và buồn bả của đêm dù là nhân tạo. Tôi nhìn con nhỏ, thỉnh thoảng đưa tay lao mồ hôi cho con nhỏ, nhìn nhỏ mà thấy tội, hết buồn chuyện gia đình giờ lại như vậy.
– thôi em mệt thì về trước đi, để anh lo cho nó cũng được, khuya rồi em không về ba mẹ lại lo – tôi ngước lên nhìn con bé trinh đang chống càm buồn ngủ.
– dạ vậy em về. – con nhỏ đứng dậy
– à mà nè, ngày mai khi nào rãnh thì đến gặp anh, anh có chuyện muốn hỏi em.
– dạ em biết rồi.
– à về cẩn thận đấy, không thì anh đưa cho về – tôi nói
– dạ không cần đâu, em về được mà hihi – con nhỏ cười
– ừ về cẩn thận – tôi nói rồi lại nhìn con nhỏ đang nằm với gương mặt không chút cảm xúc.
Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nhỏ áp vào má mình, từng hơi ấm của tôi truyền qua đôi tay lạnh ngắt của nhỏ, tôi hi vọng những hơi ấm này sẽ cho nhỏ theo một chút sức sống.
Cứ thế thời gian lại êm ả trôi qua. Từng hạt nắng sáng sớm lại lên, tôi nằm ngủ quên trên cái giường bệnh của con nhỏ. Mở con mắt ra nhìn thì thấy nhỏ đang nhìn tôi lơm lơm. Tôi cũng chẳng thèm đáp đứng bật dậy đi mua kem súc miệng sẵn tiện mua cháo cho con nhỏ luôn.
– ăn đi – tôi đẩy tô cháo qua cho con nhỏ.
– ừ – con nhỏ nói rồi cặm cụi ăn.
Tôi bước ra khỏi phòng con nhỏ, đi xuống chổ rộng rãi ngồi hút thuốc, từng ngụm khói trắng cứ bay lờ đờ trong gió, cái cảm giác đê mê khó tả lại làm loạn trí óc tôi, ngồi đó tầm 30 phút vừa hút vừa nghe mấy ông kia chém gió thì tôi lại lếch vào phòng.
Con nhỏ ngồi tựa lưng vào tường, đôi mắt nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, nhìn lại cái tô cháo thì nhỏ chỉ ăn mới một nữa là bỏ.
– sao không ăn hết luôn chừa lại làm gì – tôi hỏi
– no rồi
– ừ vậy thôi.
– thay đồ đi rồi về – tôi nói
– ừ.
Buồn bã và bực tức, đôi bàn tay thô kệt nắm chặt lấy tay ga mà kéo đi, đằng sau là một tảng đả im lặng và lạnh nhạt. Tôi cũng chẳng nói chẳng quan tâm gì , tôi chỉ muốn bây giờ được về nhà.
Dắt con xe vào cổng, con nhỏ lại đi lên phòng, tôi thì cứ nằm bệch ra trên cái ghế gỗ, nhăm nhi một lúc thì con bé Trinh cũng tới.
– dạ em chào anh
– ừ em ngồi đi.
– dạ
– mấy cái thằng mà cho nó phê lắc là những thằng nào em nói rõ ra xem nào – tôi ngồi trầm ngâm
– dạ mấy thằng đó là abc xyz asd csha chakanxh ahah – con nhỏ kể một hơi dài.
– rồi được rồi, em lên chơi với nó đi, anh đi có tí việc.
– dạ
Không phải nói thì anh em cũng hiểu tôi định làm gì mà, dù 24 tuổi rồi mà vẫn còn trẻ trâu như ngày nào, tôi hít hà một hơi rồi điện cho thằng tuấn, thằng anh em chí cốt của tôi.
– alo tuấn à – tôi hỏi
– ừ tao đây
– tối nay rãnh không, kêu thêm vài thằng anh em dọn cái lũ chó này – tôi nói
– là lũ nào ? Nó chọc gì mày à – nó hỏi
– Không phải tao, mà là con bé sống cùng tao, bọn nó cho con bé phê thuốc, làm tí nữa chết mẹ rồi – tôi nói với cái giọng hầm hực.
– rồi mà bọn nó là bọn nào nói tao nghe xem ?
– abc xyz ạa aha – tôi nói
– À có phải là cái lũ hay tập tụ ở bar xyz không ?
– ừ phải rồi
– rồi tao biết rồi, ok tối nay tao dẫn anh em qua rồi dọn tụi nó luôn
– được rồi ok
Xong vậy là xong, tôi lại cười nhạt nhẽo, đôi mắt đỏ lòm, hai bàn tay xiết chặt lại, có lẽ lại phải dùng nó rồi. Cái thứ đả lâu mình chưa đụng đến từ cái ngày hôm ấy.
– em xin lỗi, em không biết nó bị mấy đứa kia cho uống lắc, em không biết em xin lỗi – giọng con bé cứ to dần ra .
– anh biết, anh không trách em đâu – tôi thở dài.
– đáng lẽ ra em không nên dẫn nó đi bar.
– thôi được rồi, anh hiểu rồi chuyện đó nói sau đi, giờ lo cho nó trước đả – tôi nói với cái giọng trầm buồn tẻ
– dạ em biết rồi – vừa nói con bé vừa quẹt nước mắt đi trên gương mặt.
Trong cuộc đời này của tôi, tôi không sợ gì cả, chỉ sợ nhất là nước mắt của đàn bà, nó như là một thanh kiếm đâm xuyên vào tim tôi vậy, cho dù họ có chuyện gì lầm lỗi là lại rơi nước mắt và tôi lại tha thứ. Có lẽ do tôi quá ủy mị, quá yếu đuối nên tôi chẳng thể nào đứng vững trước những giọt nước mắt ấy.
Cuối cùng bác sĩ cũng ra, người đàn ông trong trang phục đặc trưng của ngành y.
– ai là người thân của Lâm Bích Tuyền – cô y tá nói to.
– tôi đây – tôi giơ tay rồi đứng dậy.
– nó có sao không hã bác sĩ – tôi nắm chặt bàn tay của ông bác sĩ nọ.
– không sao đâu, chỉ là do bị sốc thuốc thôi, tôi vừa xúc ruột cho con bé xong, mới lớn đả bay lắc rồi – ổng thở dài
– dạ cám ơn bác sĩ – tôi gật đầu im lặng.
– giờ tôi có thể vào thăm được chưa ? – tôi nói rồi dúi vào tay ông ta 200 nghìn.
– được thôi, nhưng nhớ đừng làm ồn đấy để con bé nghĩ ngơi.
Nói rồi họ đi mất, tôi nhanh tay đẩy cánh cửa kính bước vào, con nhỏ nằm đó với cái mền phủ ngang ngực. Gương mặt buồn bả hai cái chân mài chao lại nhăn nhó, dườn như nhỏ gặp ác mộng thì phải. Tôi lại lo lắng , tôi nắm chặt lấy bàn tay nhỏ rồi vuốt máy tóc đang lắm tắm mồ hôi kia sang một bên. Tôi nhìn nhỏ buồn bả thở dài, con bé trinh thì cứ im lặng ngồi một bên nhìn. Giờ cũng đả tầm 11h đêm, ngoài kia tiếng lá cây bay xào xạc, tiếng kèn xe cũng thưa dần nhường chổ cho âm thanh của đêm. Từng ngọn đèn hiu hắt bên lề đường lạnh lẽo, nó mang lại cho đêm một chút hơi ấm để xua tan cái lạnh buốt và buồn bả của đêm dù là nhân tạo. Tôi nhìn con nhỏ, thỉnh thoảng đưa tay lao mồ hôi cho con nhỏ, nhìn nhỏ mà thấy tội, hết buồn chuyện gia đình giờ lại như vậy.
– thôi em mệt thì về trước đi, để anh lo cho nó cũng được, khuya rồi em không về ba mẹ lại lo – tôi ngước lên nhìn con bé trinh đang chống càm buồn ngủ.
– dạ vậy em về. – con nhỏ đứng dậy
– à mà nè, ngày mai khi nào rãnh thì đến gặp anh, anh có chuyện muốn hỏi em.
– dạ em biết rồi.
– à về cẩn thận đấy, không thì anh đưa cho về – tôi nói
– dạ không cần đâu, em về được mà hihi – con nhỏ cười
– ừ về cẩn thận – tôi nói rồi lại nhìn con nhỏ đang nằm với gương mặt không chút cảm xúc.
Tôi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nhỏ áp vào má mình, từng hơi ấm của tôi truyền qua đôi tay lạnh ngắt của nhỏ, tôi hi vọng những hơi ấm này sẽ cho nhỏ theo một chút sức sống.
Cứ thế thời gian lại êm ả trôi qua. Từng hạt nắng sáng sớm lại lên, tôi nằm ngủ quên trên cái giường bệnh của con nhỏ. Mở con mắt ra nhìn thì thấy nhỏ đang nhìn tôi lơm lơm. Tôi cũng chẳng thèm đáp đứng bật dậy đi mua kem súc miệng sẵn tiện mua cháo cho con nhỏ luôn.
– ăn đi – tôi đẩy tô cháo qua cho con nhỏ.
– ừ – con nhỏ nói rồi cặm cụi ăn.
Tôi bước ra khỏi phòng con nhỏ, đi xuống chổ rộng rãi ngồi hút thuốc, từng ngụm khói trắng cứ bay lờ đờ trong gió, cái cảm giác đê mê khó tả lại làm loạn trí óc tôi, ngồi đó tầm 30 phút vừa hút vừa nghe mấy ông kia chém gió thì tôi lại lếch vào phòng.
Con nhỏ ngồi tựa lưng vào tường, đôi mắt nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, nhìn lại cái tô cháo thì nhỏ chỉ ăn mới một nữa là bỏ.
– sao không ăn hết luôn chừa lại làm gì – tôi hỏi
– no rồi
– ừ vậy thôi.
– thay đồ đi rồi về – tôi nói
– ừ.
Buồn bã và bực tức, đôi bàn tay thô kệt nắm chặt lấy tay ga mà kéo đi, đằng sau là một tảng đả im lặng và lạnh nhạt. Tôi cũng chẳng nói chẳng quan tâm gì , tôi chỉ muốn bây giờ được về nhà.
Dắt con xe vào cổng, con nhỏ lại đi lên phòng, tôi thì cứ nằm bệch ra trên cái ghế gỗ, nhăm nhi một lúc thì con bé Trinh cũng tới.
– dạ em chào anh
– ừ em ngồi đi.
– dạ
– mấy cái thằng mà cho nó phê lắc là những thằng nào em nói rõ ra xem nào – tôi ngồi trầm ngâm
– dạ mấy thằng đó là abc xyz asd csha chakanxh ahah – con nhỏ kể một hơi dài.
– rồi được rồi, em lên chơi với nó đi, anh đi có tí việc.
– dạ
Không phải nói thì anh em cũng hiểu tôi định làm gì mà, dù 24 tuổi rồi mà vẫn còn trẻ trâu như ngày nào, tôi hít hà một hơi rồi điện cho thằng tuấn, thằng anh em chí cốt của tôi.
– alo tuấn à – tôi hỏi
– ừ tao đây
– tối nay rãnh không, kêu thêm vài thằng anh em dọn cái lũ chó này – tôi nói
– là lũ nào ? Nó chọc gì mày à – nó hỏi
– Không phải tao, mà là con bé sống cùng tao, bọn nó cho con bé phê thuốc, làm tí nữa chết mẹ rồi – tôi nói với cái giọng hầm hực.
– rồi mà bọn nó là bọn nào nói tao nghe xem ?
– abc xyz ạa aha – tôi nói
– À có phải là cái lũ hay tập tụ ở bar xyz không ?
– ừ phải rồi
– rồi tao biết rồi, ok tối nay tao dẫn anh em qua rồi dọn tụi nó luôn
– được rồi ok
Xong vậy là xong, tôi lại cười nhạt nhẽo, đôi mắt đỏ lòm, hai bàn tay xiết chặt lại, có lẽ lại phải dùng nó rồi. Cái thứ đả lâu mình chưa đụng đến từ cái ngày hôm ấy.