Mèo Hoang - Lạc Lõng - Chương 45
Nắng trưa buông tà sau vạt áo, tôi lái chiếc xe thân thuộc còn phía sau là nhỏ, cái con bé này nó ngồi sau cứ ngọ ngoạy và tì sát người vào tôi, lâu lâu lại cứ vừa cười vừa hát nghêu ngao như một cô bé mới lớn vậy, mà đúng thật con bé này nó cũng ở giữa con ních và người lớn thôi. Nghĩ lại lúc sáng lúc sáng làm vậy cũng hơi quá thật, chỉ muốn giúp con nhỏ tránh phiền phức ai ngờ lại càng làm phức tạp hơn, mệt thật chắc không sao đâu, tí nói với con nhỏ chắc là không sao thôi mà.
– vào đây ăn nhé – tôi chỉ vào một quán ăn bên đường.
– dạ anh
– Ừừ – tôi gật đầu.
Tôi và nhỏ ngồi vào một góc trong cùng, giờ cũng tầm trưa nên quán cũng đông khách.
– hai đứa ăn gì – chủ quán lại hỏi
– em ăn gì ? – tôi hỏi
– em ăn bún thịt nướng á
– lấy em hai phần bún thịt nướng
– Ok chờ tí nhé
Hai đứa ngồi nhâm nhi ly trà đá bà chủ đem ra cho, nhỏ nhìn tôi lâu lâu cái cười cười, giờ chắc có lẽ nên làm rõ chuyện lúc sáng.
– sáng nhờ anh em mới thoát khỏi thằng nhóc đó nhé – tôi nháy mắt với con nhỏ.
– ý anh là sao ? – hai con mắt nhỏ cứ xoe tròn nhìn tôi
– thì giả vờ làm người yêu em đấy, hổm rài anh thấy em nó cứ sao sao đến sáng mới biết thì ra là như vậy.
– haha thì ra là vậy à – em mĩm cười rồi gục đầu xuống.
Tiếng kèn xe văng vẵng ngoài phố, từng nhịp thở đều đều hoà vào không khí, không gian thật tẻ nhạt vào trậm lặng, cứ như giữa tôi và nhỏ có một bức tường ngăn cách vậy, nhỏ cứ gục mặt xuống bàn mà ngọ ngoậy cái tô bún
– em sao vậy, không muốn ăn à ? – tôi đặt tay lên mặt em
– em bệnh à ? – tôi hỏi tiếp
– hì không gì đâu, tự dưng không muốn ăn thôi à
– có gì nói gì, bệnh thì anh đưa cho bác sĩ
– hì dạ
Lại im lặng im lặng đến khó chịu vô cùng, tôi ngước mắt ra ngoài nhìn, tiếng reo của những người đàn bà bán hàng rong với gương mặt khắc khổ thoáng qua ánh mắt tôi, nhợt nhạt của cái thành phố này, tôi cười vì nghĩ mình quá đầy đủ hơn người ta, cứ nghĩ bân quơ trong đầu mà quên cả thời gian. Tôi chở nhỏ về nhà rồi tiếp tục làm, nhỏ vẫn im lặng không nói tiếng nào, nhỏ ngồi xa tôi ra, không cần khích rịch như ngày nào, tôi cũng chẳng thèm hỏi vì không có cớ gì để hỏi. Chạy về công ty làm việc như thường ngày, tiếng lọc ro ro cũa những tờ giấy trắng trong chiếc máy in là âm thanh hiện giờ. Ngồi đến công cả lưng mà vẫn chưa đến giờ tan sở, giờ cũng chỉ mới 4h15, nhìn cái kim đồng hộ chạy mà phát nản, cứ lắc qua lắc lại như chưa hề được lắc mà chẳng đi đâu, thi thoảng cái con bé trân nó cứ nhóm nhòm hỏi hang linh tinh là cái thằng trưởng phòng cứ nhìn mình lom lom, mình cũng chẳng nói gì, đang buồn nên cứ trêu thằng này tí đả, tôi nhóm người lên chỉ nhỏ, lâu lâu hai gò má lại dính vào nhau. Nhỏ nhìn tôi cười hì hì còn thằng trưởng phòng tôi chỉ muốn thét lên 3 từ
– Thế Đéo Nào ?
Càng nhìn càng buồn cười nhưng cũng kệ, trêu một lát thì cũng hết giờ, tôi chạy lọc cọc xuống nhà xe, rồi đi về.
Từng cơn gió lại thổi rì rầm trong không gian ồn ào của buổi chiều tan ca, tôi thì cứ lầm bà lầm bầm một bài hát quen thuộc tôi thường hay hát, bụng thì đói nhưng chả muốn ăn cơm, thế là chạy dọc qua phố kia mua hoành thánh về ăn cho nó máu, cơm phở riết cũng chán.
Chạy về nhà thì điện thoại rung lên bần bật, móc ra xem thì là Quỳnh Nga.
– alo
– anh hã, đi ăn với em đi, không được từ chối đâu nhé – em nói
– ơ….không được đâu, anh giờ đang ở nhà rồi.
– đi với em đi mà – giọng nhỏ thúc thích
– nhưng anh đả mua đồ ăn cả rồi, không ăn phí lắm -tôi bảo
– thế em qua nhà anh ăn ké nhé cho hông – em vừa hỏi vừa cười
– được, nhưng anh mua có 2 phần thôi
– ặc, v để em đi mua thêm rồi quẹo qua nhà anh há – em nói rồi cúp máy
Dắt con xe vào nhà thì thấy nhà vắng hoe, chả thấy con nhỏ đâu thường thường thì đả ngồi ở ghế sofa xem tv rồi. Chẳng hiểu đi đâu nữa
– Ngáo ơi đâu rồi – tôi hét to
-…………
Đáp lại tôi là sự im lặng đến hững hờ, chợt có tiếng bước chân từ trên lầu xuống thì ra là con nhỏ, nhỏ mặc cái áo Doreamon củ kí ấy làm bao ký ức trong tôi ùa về, một cảm giác buồn man mác lại hiện ra, tôi gượng cười , nhìn con nhỏ, giờ mới để ý hai con măt nhỏ sưng tấy và đỏ hoe, chắc là vừa khóc thì phải.
– em khóc à, ăn gì chưa, ăn hoành thánh với anh nhé – tôi nói
Nhỏ bước qua như không có tôi hiện diện ở đây, tôi tỏ vẻ bất ngờ nắm lấy tay nhỏ lại nhỏ vùng ra xô tôi, làm hai bịch hoành thánh rớt tung toé xuống đất.
– này em sao vậy, bị điên à – tôi hét lên
– đúng tôi điên đấy làm gì tôi, đánh tôi à – con nhỏ kênh lại
Tôi định giơ tay tát cho con nhỏ một phát, thì em từ phía sau chạy đến ngăn tôi.
Con nhỏ xô tôi ra rồi chạy thẳng lên phòng đóng cửa cái rầm, quay xuống dọn thì vẫn còn một bọc còn nguyên, trúc ra tô ngồi bẹp trên ghế thẩn thờ, em thì nhìn tôi buồn bả rồi bước lên phòng con nhỏ.
Tôi thì cứ ngồi nhìn mấy cục hoành thánh cứ trôi lòng bòng trong nước súp.
– anh làm gì mà nó khóc sưng cả mắt lên vậy ? – em bước xuống hỏi tôi
– anh không biết.
– anh không biết thì em biết chắc ? – em nói chuyện lạnh ngắt
– em lên mà hỏi nó ấy, anh chẳng biết cái đếch gì cả – tôi ngáp dài
– em hỏi rồi, nó cứ ôm cái gối khóc, có chịu nói năng gì đâu.
– thôi em ăn rồi về đi, hôm nay anh mệt quá – tôi đuổi em
– thôi anh làm gì làm đi, em về đây – giọng em trùng xuống buồn bả.
– Ừ
Em về trong cơn gió buồn bả, lòng tôi se lạnh lại ngước nhìn lên trên, nơi trong cái ngục tù đang vang vọng từng tiếng nấc nghẹn, vì sao và vì đâu tôi phải đứng trong hoàn cảnh này.
Những ngày hôm sao, căn nhà này càng trở nên buồn tẻ, im lặng và im lặng, nhỏ đi học và ở nhà bạn đến chiều nói là đi học thêm gì gì đó, nhiều khi hỏi còn chẳng thèm trả lời cứ như tôi là một thằng đàn ông xa lạ vậy.
Vẫn còn nhớ cái đêm ấy nơi mà mọi rắc rối bắt đầu, ring ring ring, tiếng điện thoại vang lên dồn dập. Tôi đang nằm nhăm nhi li cafe chờ con nhỏ về vì trời cũng đả tối, nhìn vào thì là con bé Trinh bạn con nhỏ gọi.
– alo gì đấy em
– anh minh hã, anh tới vũ trường xxx nhanh đi, con tuyền bị mấy thằng kia cho phê lắc rồi
– cái gì anh đến liền – tôi nghe mà cứ như sét đánh ngang tai.
Vứt ly cafe sang một bên tôi mặc đồ rồi phi thẳng đến vũ trường, gió thổi vào mắt tôi cay xoè nhưng mặc kệ, giờ trong đầu tôi chỉ có một ý thức là cứu con nhỏ. Mẹ nó hết chuyện lại rớ vào mấy thứ này, thắng xe chạy thẳng vào, tiếng bass dồn dập theo từng hồi, từng con bướm bay dập dìu theo tiếng nhạc, tôi chen lấn qua họ tìm nhỏ, nhỏ đây rồi nhỏ bay theo tiếng nhạc tiếng nhỏ giờ chỉ còn mõi cái áo ôm sát người cùng chiếc quần đùi ngắn. Tôi chạy lại cởi chiếc áo khoát che con nhỏ thì bị con nhỏ xô ra nói
– anh là cái con mẹ gì mà chạm vào tôi cút đi
Tôi nắm tóc nhỏ tát vào mặt cho một phát, nhỏ ngả khuỵ xuống nhưng vẫn còn lắc lư theo tiếng nhạc.
– mày làm cái con mẹ gì đấy thằng kia – một thằng bước ra chỉ vào mặc tôi
– liên quan cái con mẹ gì mày cút đi bố đéo muốn cho mày ăn đao – tôi nói vọn lại với cái giọng khàng và đôi mắt sắt lẽm
– trinh đứa nào cho nó phê vậy – tôi quay lại hỏi
– lạ mấy thằng này anh – nhỏ nói
– được rồi
Tôi bế con nhỏ định bước ra thì thằng một thằng khác nắm vai tôi lại, quay lại nhìn thì là cái thằng tỏ tình với con nhỏ mấy hôm trước.
– mày là cái con mẹ gì mà dắt bồ bố đi
– Bồ ? – tôi hỏi rồi cười nhếch mép
Chụp một chai bia gần đó tôi nện một cái bốp vào đầu nó, thằng đó khuỵ xuống , một thằng khác bay tới thì bị tôi cần cái đầu chai đả bể đâm ngay vào vai, máu bọn nó tuôn ra cùng muì bia nực nòng, những người gần đó thì dạt ra gào thét
– địt mẹ nó mà có làm sao thì địt con mẹ chúng mày chuẩn bị quan tài đi là vừa – tôi nói
Bế sóc con nhỏ ra khỏi cái đám huyên náo ấy, chở thẳng đến bệnh viện vì con nhỏ sùi cả bọt mép, hai mắt trắng đờ gương mặt xanh xao, càng nghĩ tôi lại càng sợ, sợ sẽ mất nhỏ tôi chạy hết tốc độ băng cả đèn đỏ để chạy vào bệnh viện, tôi bế sóc nhỏ trên tay đi cấp cứu mà như muốn khóc, càng nhìn nhỏ tim tôi lại càng tan nát mẹ kiếp
– cứu bác sĩ ơi, em nó bị shock thuốc – tôi nói
Những y tá trong bộ đồ màu trắng nhanh đưa con nhỏ vào phòng cấp cứu, tôi đi đi lại lại trước cửa phòng mà tâm trạng như não nề, tôi ngồi bẹp xuống ghế đan hai tay cầu mong cho nhỏ không sao, nhỏ mà có bề gì chắc tôi chết mất, mà không chỉ riêng mình tôi mà cái đám làm cho nhỏ như vậy cũng sẽ nằm trong quan tài…….
– vào đây ăn nhé – tôi chỉ vào một quán ăn bên đường.
– dạ anh
– Ừừ – tôi gật đầu.
Tôi và nhỏ ngồi vào một góc trong cùng, giờ cũng tầm trưa nên quán cũng đông khách.
– hai đứa ăn gì – chủ quán lại hỏi
– em ăn gì ? – tôi hỏi
– em ăn bún thịt nướng á
– lấy em hai phần bún thịt nướng
– Ok chờ tí nhé
Hai đứa ngồi nhâm nhi ly trà đá bà chủ đem ra cho, nhỏ nhìn tôi lâu lâu cái cười cười, giờ chắc có lẽ nên làm rõ chuyện lúc sáng.
– sáng nhờ anh em mới thoát khỏi thằng nhóc đó nhé – tôi nháy mắt với con nhỏ.
– ý anh là sao ? – hai con mắt nhỏ cứ xoe tròn nhìn tôi
– thì giả vờ làm người yêu em đấy, hổm rài anh thấy em nó cứ sao sao đến sáng mới biết thì ra là như vậy.
– haha thì ra là vậy à – em mĩm cười rồi gục đầu xuống.
Tiếng kèn xe văng vẵng ngoài phố, từng nhịp thở đều đều hoà vào không khí, không gian thật tẻ nhạt vào trậm lặng, cứ như giữa tôi và nhỏ có một bức tường ngăn cách vậy, nhỏ cứ gục mặt xuống bàn mà ngọ ngoậy cái tô bún
– em sao vậy, không muốn ăn à ? – tôi đặt tay lên mặt em
– em bệnh à ? – tôi hỏi tiếp
– hì không gì đâu, tự dưng không muốn ăn thôi à
– có gì nói gì, bệnh thì anh đưa cho bác sĩ
– hì dạ
Lại im lặng im lặng đến khó chịu vô cùng, tôi ngước mắt ra ngoài nhìn, tiếng reo của những người đàn bà bán hàng rong với gương mặt khắc khổ thoáng qua ánh mắt tôi, nhợt nhạt của cái thành phố này, tôi cười vì nghĩ mình quá đầy đủ hơn người ta, cứ nghĩ bân quơ trong đầu mà quên cả thời gian. Tôi chở nhỏ về nhà rồi tiếp tục làm, nhỏ vẫn im lặng không nói tiếng nào, nhỏ ngồi xa tôi ra, không cần khích rịch như ngày nào, tôi cũng chẳng thèm hỏi vì không có cớ gì để hỏi. Chạy về công ty làm việc như thường ngày, tiếng lọc ro ro cũa những tờ giấy trắng trong chiếc máy in là âm thanh hiện giờ. Ngồi đến công cả lưng mà vẫn chưa đến giờ tan sở, giờ cũng chỉ mới 4h15, nhìn cái kim đồng hộ chạy mà phát nản, cứ lắc qua lắc lại như chưa hề được lắc mà chẳng đi đâu, thi thoảng cái con bé trân nó cứ nhóm nhòm hỏi hang linh tinh là cái thằng trưởng phòng cứ nhìn mình lom lom, mình cũng chẳng nói gì, đang buồn nên cứ trêu thằng này tí đả, tôi nhóm người lên chỉ nhỏ, lâu lâu hai gò má lại dính vào nhau. Nhỏ nhìn tôi cười hì hì còn thằng trưởng phòng tôi chỉ muốn thét lên 3 từ
– Thế Đéo Nào ?
Càng nhìn càng buồn cười nhưng cũng kệ, trêu một lát thì cũng hết giờ, tôi chạy lọc cọc xuống nhà xe, rồi đi về.
Từng cơn gió lại thổi rì rầm trong không gian ồn ào của buổi chiều tan ca, tôi thì cứ lầm bà lầm bầm một bài hát quen thuộc tôi thường hay hát, bụng thì đói nhưng chả muốn ăn cơm, thế là chạy dọc qua phố kia mua hoành thánh về ăn cho nó máu, cơm phở riết cũng chán.
Chạy về nhà thì điện thoại rung lên bần bật, móc ra xem thì là Quỳnh Nga.
– alo
– anh hã, đi ăn với em đi, không được từ chối đâu nhé – em nói
– ơ….không được đâu, anh giờ đang ở nhà rồi.
– đi với em đi mà – giọng nhỏ thúc thích
– nhưng anh đả mua đồ ăn cả rồi, không ăn phí lắm -tôi bảo
– thế em qua nhà anh ăn ké nhé cho hông – em vừa hỏi vừa cười
– được, nhưng anh mua có 2 phần thôi
– ặc, v để em đi mua thêm rồi quẹo qua nhà anh há – em nói rồi cúp máy
Dắt con xe vào nhà thì thấy nhà vắng hoe, chả thấy con nhỏ đâu thường thường thì đả ngồi ở ghế sofa xem tv rồi. Chẳng hiểu đi đâu nữa
– Ngáo ơi đâu rồi – tôi hét to
-…………
Đáp lại tôi là sự im lặng đến hững hờ, chợt có tiếng bước chân từ trên lầu xuống thì ra là con nhỏ, nhỏ mặc cái áo Doreamon củ kí ấy làm bao ký ức trong tôi ùa về, một cảm giác buồn man mác lại hiện ra, tôi gượng cười , nhìn con nhỏ, giờ mới để ý hai con măt nhỏ sưng tấy và đỏ hoe, chắc là vừa khóc thì phải.
– em khóc à, ăn gì chưa, ăn hoành thánh với anh nhé – tôi nói
Nhỏ bước qua như không có tôi hiện diện ở đây, tôi tỏ vẻ bất ngờ nắm lấy tay nhỏ lại nhỏ vùng ra xô tôi, làm hai bịch hoành thánh rớt tung toé xuống đất.
– này em sao vậy, bị điên à – tôi hét lên
– đúng tôi điên đấy làm gì tôi, đánh tôi à – con nhỏ kênh lại
Tôi định giơ tay tát cho con nhỏ một phát, thì em từ phía sau chạy đến ngăn tôi.
Con nhỏ xô tôi ra rồi chạy thẳng lên phòng đóng cửa cái rầm, quay xuống dọn thì vẫn còn một bọc còn nguyên, trúc ra tô ngồi bẹp trên ghế thẩn thờ, em thì nhìn tôi buồn bả rồi bước lên phòng con nhỏ.
Tôi thì cứ ngồi nhìn mấy cục hoành thánh cứ trôi lòng bòng trong nước súp.
– anh làm gì mà nó khóc sưng cả mắt lên vậy ? – em bước xuống hỏi tôi
– anh không biết.
– anh không biết thì em biết chắc ? – em nói chuyện lạnh ngắt
– em lên mà hỏi nó ấy, anh chẳng biết cái đếch gì cả – tôi ngáp dài
– em hỏi rồi, nó cứ ôm cái gối khóc, có chịu nói năng gì đâu.
– thôi em ăn rồi về đi, hôm nay anh mệt quá – tôi đuổi em
– thôi anh làm gì làm đi, em về đây – giọng em trùng xuống buồn bả.
– Ừ
Em về trong cơn gió buồn bả, lòng tôi se lạnh lại ngước nhìn lên trên, nơi trong cái ngục tù đang vang vọng từng tiếng nấc nghẹn, vì sao và vì đâu tôi phải đứng trong hoàn cảnh này.
Những ngày hôm sao, căn nhà này càng trở nên buồn tẻ, im lặng và im lặng, nhỏ đi học và ở nhà bạn đến chiều nói là đi học thêm gì gì đó, nhiều khi hỏi còn chẳng thèm trả lời cứ như tôi là một thằng đàn ông xa lạ vậy.
Vẫn còn nhớ cái đêm ấy nơi mà mọi rắc rối bắt đầu, ring ring ring, tiếng điện thoại vang lên dồn dập. Tôi đang nằm nhăm nhi li cafe chờ con nhỏ về vì trời cũng đả tối, nhìn vào thì là con bé Trinh bạn con nhỏ gọi.
– alo gì đấy em
– anh minh hã, anh tới vũ trường xxx nhanh đi, con tuyền bị mấy thằng kia cho phê lắc rồi
– cái gì anh đến liền – tôi nghe mà cứ như sét đánh ngang tai.
Vứt ly cafe sang một bên tôi mặc đồ rồi phi thẳng đến vũ trường, gió thổi vào mắt tôi cay xoè nhưng mặc kệ, giờ trong đầu tôi chỉ có một ý thức là cứu con nhỏ. Mẹ nó hết chuyện lại rớ vào mấy thứ này, thắng xe chạy thẳng vào, tiếng bass dồn dập theo từng hồi, từng con bướm bay dập dìu theo tiếng nhạc, tôi chen lấn qua họ tìm nhỏ, nhỏ đây rồi nhỏ bay theo tiếng nhạc tiếng nhỏ giờ chỉ còn mõi cái áo ôm sát người cùng chiếc quần đùi ngắn. Tôi chạy lại cởi chiếc áo khoát che con nhỏ thì bị con nhỏ xô ra nói
– anh là cái con mẹ gì mà chạm vào tôi cút đi
Tôi nắm tóc nhỏ tát vào mặt cho một phát, nhỏ ngả khuỵ xuống nhưng vẫn còn lắc lư theo tiếng nhạc.
– mày làm cái con mẹ gì đấy thằng kia – một thằng bước ra chỉ vào mặc tôi
– liên quan cái con mẹ gì mày cút đi bố đéo muốn cho mày ăn đao – tôi nói vọn lại với cái giọng khàng và đôi mắt sắt lẽm
– trinh đứa nào cho nó phê vậy – tôi quay lại hỏi
– lạ mấy thằng này anh – nhỏ nói
– được rồi
Tôi bế con nhỏ định bước ra thì thằng một thằng khác nắm vai tôi lại, quay lại nhìn thì là cái thằng tỏ tình với con nhỏ mấy hôm trước.
– mày là cái con mẹ gì mà dắt bồ bố đi
– Bồ ? – tôi hỏi rồi cười nhếch mép
Chụp một chai bia gần đó tôi nện một cái bốp vào đầu nó, thằng đó khuỵ xuống , một thằng khác bay tới thì bị tôi cần cái đầu chai đả bể đâm ngay vào vai, máu bọn nó tuôn ra cùng muì bia nực nòng, những người gần đó thì dạt ra gào thét
– địt mẹ nó mà có làm sao thì địt con mẹ chúng mày chuẩn bị quan tài đi là vừa – tôi nói
Bế sóc con nhỏ ra khỏi cái đám huyên náo ấy, chở thẳng đến bệnh viện vì con nhỏ sùi cả bọt mép, hai mắt trắng đờ gương mặt xanh xao, càng nghĩ tôi lại càng sợ, sợ sẽ mất nhỏ tôi chạy hết tốc độ băng cả đèn đỏ để chạy vào bệnh viện, tôi bế sóc nhỏ trên tay đi cấp cứu mà như muốn khóc, càng nhìn nhỏ tim tôi lại càng tan nát mẹ kiếp
– cứu bác sĩ ơi, em nó bị shock thuốc – tôi nói
Những y tá trong bộ đồ màu trắng nhanh đưa con nhỏ vào phòng cấp cứu, tôi đi đi lại lại trước cửa phòng mà tâm trạng như não nề, tôi ngồi bẹp xuống ghế đan hai tay cầu mong cho nhỏ không sao, nhỏ mà có bề gì chắc tôi chết mất, mà không chỉ riêng mình tôi mà cái đám làm cho nhỏ như vậy cũng sẽ nằm trong quan tài…….