Mèo Hoang - Lạc Lõng - Chương 41
Hơi thở phập phòng dịu nhẹ, từng thớ tóc bay là là trong cơn gió nhẹ, ngoài kia tiếng sóng vẫn vỗ nhẹ nhẹ vào bãi cát trắng. Tôi thở nhè nhẹ, cái mùi bia rượu dần lấn át cả căn phòng này. Vẫn đôi mắt đó nhìn tôi chăm chú, cái má phụng phịu nhìn tôi. Như một bản năng tôi dùng tay vuốt ve cái cơ thể đó, một cảm giác mát lạnh mịnh màng lang tỏa khắp bàn tay thô ráp của tôi, từng hơi thở bắt đầu nặng nề, tôi hôn nhẹ lên cái bờ môi đó, ngọt ngào và mềm mại, từng chút một chút một, tôi tham lam quyện chặt cái đôi môi đó, đưa lưỡi nhẹ nhàng luồng lách vào đôi môi đó. Hơi thở càng ngày càng nặng nhọc, ánh đèn đêm mập mờ huyền ảo, tôi hôn nhẹ khắp gương mặt đó rồi dần xuốn cổ, đôi tay vuốt ve từng thớ thịt mịnh màng đó, đôi tay mơn trớn lột từng tấm luạ mõng tanh trên cơ thể đó….đưa tay bốp nhẹ từng chút một cái núi đôi ấy, nhỏ nhắn và săn chắc. Như một con thú hoang tôi lao tới mút chặc nó, cái lữi mơn trớn trên hai cái núm hồng hào nhỏ nhắn, lại cái không gian ấy, mộng mì đầy mê hoặc. Từng hơi thở nặng nhọc cùng tiếng rên khe khẽ trong đêm.
– ưmm đừng mà anh….ưmmm
Chợt một thứ gì đó loé lên trong đêm tối, chắc là ánh sáng thứ gì đó.
– trời ơi hai làm cái gì vậy – tiếng thét lớn từ cửa
Tôi vẫn nằm đó ôm chặt cái cơ thể mềm mại đó, chợt có thứ gì đó lôi tôi ra hét lớn
– hai điên à làm cái trò gì vậy, tránh xa con bé ra.
Tôi vẫn nằm im chẳng nói gì mà có lếch được đâu, vẫn nằm dật dựa úp mặt xuống mền. Đâu đó có tiếng thúc thích trong góc phòng, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Hơi men lấn át tất cả, tôi nằm mệt nhọc trên giường, mặc kệ tất cả mặc kệ tất cả tôi thiếp đi……………
Sáng tôi bật dậy với bao nhiêu mệt mõi trong người, đầu tôi như nổ tung vì mấy cái chất cồn tối qua, bước loạng choạng đến cửa phòng tắm rữa mặt
– ơ cái bàn chãi này đâu phải của mình – tôi ngơ ngớ
– ơ mà phòng này là phòng nào vậy trời.
Tôi đứng lớ ngớ một lúc thì cũng xong, bước uể oải xuống bên dưới nhà thì thấy con em nó đứng nhìn tôi bằng con mắt hình viên đạn.
– nhìn clgt – tôi trợn mắt hỏi
– anh làm gì tự biết – nó nói rồi quay đi trong sự ngỡ ngàng của tôi
– cái gì nữa đây – tôi vừa vỗ vỗ đầu lầm bầm.
– anh vẫn khốn nạn như xưa nhỉ haha – nó nhìn tôi cười khinh bỉ
– cái đéo gì đây – tôi la lớn
– đéo gì là đéo gì – nó la lớn
– thôi hai đứa bây làm cái trò gì vậy tán chết mẹ hết giờ – ba tôi bước ra chữi
– dạ không gì con xin lỗi – tôi nói
– con Tuyền đâu rồi Ly – ba tôi hỏi nó
– sáng sớm nó đâu mất con k biết nữa – nó đáp
– ừ kêu nó về ăn cơm cũng trưa rồi.
– con không đi đâu, chân con đau rồi.
– mày chỉ được có thế, thằng Minh đi kiếm nó về nhanh, nó có biết đường gì ở đây đâu mà cho nó đi lang thang – ổng hét thẳng vào mặt tôi
– rồi con đi liền – Tôi ngáp dài lếch cáii thân tàn ma dại của mình bước ra.
Đi lòng vòng dươí con nắng nóng hừng hực, mồ hôi tôi rơi lã chả ướt cả áo, đi lòng vòng trên bãi cát trắng đi tìm đi mãi chẳng thấy cái hình dáng nhỏ đâu, một cảm giác sợ sệt lo lắng, càng ngày cái cảm giác lo lắng ngày càng lấn ác tôi, tôi chạy băng băng trên cát tìm nhỏ. Thoáng chóc hình ảnh nhỏ lại hiện trong tâm trí, một cô bé ngồi trên vách đá tôi hay ngồi một mình, mái tóc bay loà xòa ôm lấy gương mặt ưu phiền.
– chẳng biết đường gì mà đi lung tung chẳng nói ai là sao hã – tôi đứng phía sau nhỏ nói lớn
– a a a a a – nhỏ giật mình la lớn
– a cái gì mà a đi về ăn cơm.
-…..
Nhỏ im lặng nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe thoáng buồn
– sao còn ngồi đó, về nhanh lên.
– không – nhỏ nói cứng đơ
– gì nữa đây.
– hông gì hết
– được thôi không về thì tôi về cứ việc mà ngồi lì ở đó đi.
Nói rồi tôi lại đi te te về, nhưng bước được mấy bước thì lại quay lại. Tôi chạy lại bế thóc nhỏ lên đi về, đôi tay to bự của tôi ôm tròn lấy cơ thể bé nhỏ.
– bỏ em ra, anh làm gì vậy – nhỏ giãy dụa
– ngồi im coi, nhúch nhích tao vứt xuống biển bây giờ – tôi nói lớn
Nhỏ im lặng, ngoan ngoãn ngồi trong vòng tay tôi, ẫm nhỏ từ biển vào tận nhà giờ nghĩ lại mà thấy rùng mình. Công nhận cái thời đó mình trâu chó thật, ẩm một con heo gần 50 kí từ biển về nhà mà chẳng xi nhê :|.
Vừa bước vào nhà mà tôi vẫn còn bế nhỏ gọn trong tay.
– Ớ – con em chạy ra mở cửa nhìn tôi rồi Ớ một tiếng.
Lúc này tôi mới thả nhỏ xuống đất, nhứng đứng luống cuống nép sát vào tường tránh ánh mắt của cả nhà.
– con đi đâu mà không nói cho ai biết vậy – mẹ tôi luống cuống hỏi nhỏ
– dạ dạ…con đi vòng vòng chơi thôi hà – nhỏ xụ mặt hối lỗi.
– thôi con vào ăn cơm đi, cả nhà đang đợi con kìa – mẹ tôi nói
– vào nhanh nào cháu dâu – ngoại tôi nóI
WTFFFFFF ????? Tôi đớ hình ra bần thần, nhỏ thì cười cười không nói gì chỉ thấy hai cái má đỏ ửng lên………..
Thời gian lại trôi qua nhẹ nhàng, bửa tiệc nào cũng phải tàn, như một thường lệ tết lại ra đi trong nhẹ nhàng. Ngày mai nữa là tôi sẽ trở về Sài Gòn.
Chiều tối từng tia nắng cuối ngày cũng đả tắt, đang nằm bệt trên cái ghế sofa xem TV thì cái đập đá của tôi rung lên bần bậc. nhìn vào cái màn hình điện thoại thì là Linh.
– alo
– alo anh hã, tối nay anh có rãnh hông.
– có – tôi cười
– vậy tối nay anh đến chổ em nha, em có chuyện muốn nói hehe – em cười âu yếm.
– ừm anh sẽ đến – tôi cười
– Bye anh moaaa – nhỏ hun gió.
Và rồi chuyện gì đến mà thôi, thời gian sẽ cho ta thấy……..
– ưmm đừng mà anh….ưmmm
Chợt một thứ gì đó loé lên trong đêm tối, chắc là ánh sáng thứ gì đó.
– trời ơi hai làm cái gì vậy – tiếng thét lớn từ cửa
Tôi vẫn nằm đó ôm chặt cái cơ thể mềm mại đó, chợt có thứ gì đó lôi tôi ra hét lớn
– hai điên à làm cái trò gì vậy, tránh xa con bé ra.
Tôi vẫn nằm im chẳng nói gì mà có lếch được đâu, vẫn nằm dật dựa úp mặt xuống mền. Đâu đó có tiếng thúc thích trong góc phòng, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má. Hơi men lấn át tất cả, tôi nằm mệt nhọc trên giường, mặc kệ tất cả mặc kệ tất cả tôi thiếp đi……………
Sáng tôi bật dậy với bao nhiêu mệt mõi trong người, đầu tôi như nổ tung vì mấy cái chất cồn tối qua, bước loạng choạng đến cửa phòng tắm rữa mặt
– ơ cái bàn chãi này đâu phải của mình – tôi ngơ ngớ
– ơ mà phòng này là phòng nào vậy trời.
Tôi đứng lớ ngớ một lúc thì cũng xong, bước uể oải xuống bên dưới nhà thì thấy con em nó đứng nhìn tôi bằng con mắt hình viên đạn.
– nhìn clgt – tôi trợn mắt hỏi
– anh làm gì tự biết – nó nói rồi quay đi trong sự ngỡ ngàng của tôi
– cái gì nữa đây – tôi vừa vỗ vỗ đầu lầm bầm.
– anh vẫn khốn nạn như xưa nhỉ haha – nó nhìn tôi cười khinh bỉ
– cái đéo gì đây – tôi la lớn
– đéo gì là đéo gì – nó la lớn
– thôi hai đứa bây làm cái trò gì vậy tán chết mẹ hết giờ – ba tôi bước ra chữi
– dạ không gì con xin lỗi – tôi nói
– con Tuyền đâu rồi Ly – ba tôi hỏi nó
– sáng sớm nó đâu mất con k biết nữa – nó đáp
– ừ kêu nó về ăn cơm cũng trưa rồi.
– con không đi đâu, chân con đau rồi.
– mày chỉ được có thế, thằng Minh đi kiếm nó về nhanh, nó có biết đường gì ở đây đâu mà cho nó đi lang thang – ổng hét thẳng vào mặt tôi
– rồi con đi liền – Tôi ngáp dài lếch cáii thân tàn ma dại của mình bước ra.
Đi lòng vòng dươí con nắng nóng hừng hực, mồ hôi tôi rơi lã chả ướt cả áo, đi lòng vòng trên bãi cát trắng đi tìm đi mãi chẳng thấy cái hình dáng nhỏ đâu, một cảm giác sợ sệt lo lắng, càng ngày cái cảm giác lo lắng ngày càng lấn ác tôi, tôi chạy băng băng trên cát tìm nhỏ. Thoáng chóc hình ảnh nhỏ lại hiện trong tâm trí, một cô bé ngồi trên vách đá tôi hay ngồi một mình, mái tóc bay loà xòa ôm lấy gương mặt ưu phiền.
– chẳng biết đường gì mà đi lung tung chẳng nói ai là sao hã – tôi đứng phía sau nhỏ nói lớn
– a a a a a – nhỏ giật mình la lớn
– a cái gì mà a đi về ăn cơm.
-…..
Nhỏ im lặng nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe thoáng buồn
– sao còn ngồi đó, về nhanh lên.
– không – nhỏ nói cứng đơ
– gì nữa đây.
– hông gì hết
– được thôi không về thì tôi về cứ việc mà ngồi lì ở đó đi.
Nói rồi tôi lại đi te te về, nhưng bước được mấy bước thì lại quay lại. Tôi chạy lại bế thóc nhỏ lên đi về, đôi tay to bự của tôi ôm tròn lấy cơ thể bé nhỏ.
– bỏ em ra, anh làm gì vậy – nhỏ giãy dụa
– ngồi im coi, nhúch nhích tao vứt xuống biển bây giờ – tôi nói lớn
Nhỏ im lặng, ngoan ngoãn ngồi trong vòng tay tôi, ẫm nhỏ từ biển vào tận nhà giờ nghĩ lại mà thấy rùng mình. Công nhận cái thời đó mình trâu chó thật, ẩm một con heo gần 50 kí từ biển về nhà mà chẳng xi nhê :|.
Vừa bước vào nhà mà tôi vẫn còn bế nhỏ gọn trong tay.
– Ớ – con em chạy ra mở cửa nhìn tôi rồi Ớ một tiếng.
Lúc này tôi mới thả nhỏ xuống đất, nhứng đứng luống cuống nép sát vào tường tránh ánh mắt của cả nhà.
– con đi đâu mà không nói cho ai biết vậy – mẹ tôi luống cuống hỏi nhỏ
– dạ dạ…con đi vòng vòng chơi thôi hà – nhỏ xụ mặt hối lỗi.
– thôi con vào ăn cơm đi, cả nhà đang đợi con kìa – mẹ tôi nói
– vào nhanh nào cháu dâu – ngoại tôi nóI
WTFFFFFF ????? Tôi đớ hình ra bần thần, nhỏ thì cười cười không nói gì chỉ thấy hai cái má đỏ ửng lên………..
Thời gian lại trôi qua nhẹ nhàng, bửa tiệc nào cũng phải tàn, như một thường lệ tết lại ra đi trong nhẹ nhàng. Ngày mai nữa là tôi sẽ trở về Sài Gòn.
Chiều tối từng tia nắng cuối ngày cũng đả tắt, đang nằm bệt trên cái ghế sofa xem TV thì cái đập đá của tôi rung lên bần bậc. nhìn vào cái màn hình điện thoại thì là Linh.
– alo
– alo anh hã, tối nay anh có rãnh hông.
– có – tôi cười
– vậy tối nay anh đến chổ em nha, em có chuyện muốn nói hehe – em cười âu yếm.
– ừm anh sẽ đến – tôi cười
– Bye anh moaaa – nhỏ hun gió.
Và rồi chuyện gì đến mà thôi, thời gian sẽ cho ta thấy……..
Comments for chapter "Chương 41"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận