Mèo Hoang - Lạc Lõng - Chương 32
Nằm trên chiếc giường quen thuộc và cạnh tôi là một cơ thể…..một cơ thể nõn nà của một người con gái.Cảm xúc lại trổi dậy, một nỗi buồn man mát lại ùa về, nhớ ai thế nhỉ, lụy tình ai thế nhỉ, chờ ai thế nhỉ?? Những câu hỏi dần dần hiện ra trong tiềm thức tôi, ừm đúng rồi chắc là nhớ nhỏ, đứa con gái trong căn nhà này. Nhưng mà tại sao lại nhớ nhỉ, chỉ là một đứa con ních ở nhà chung với mình thôi mà.
– Con ních à?.Mày làm vấy bẩn cơ thể đó rồi bây giờ làm lơ à……..
Tôi khựng lại khi lời nói đó chạy ngang qua đầu tôi, tôi thở dài không nói nghĩ ngợi thêm nữa. Hít một hơi thở thật sâu vào trong phổi thở phào, nheo mắt nhìn lên cái đồng hồ đang quay mòng mòng phiá trên tường thì đả điếm đúng 7h tối
– Trời trể dữ vậy – tôi giật mình
– Gì mà la toán lên thế anh
Một bàn tay mịnh màng đặt vào lưng tôi mát lạnh, tôi khẻ cưạ người quay lại nhìn. Là em người con gái đang ôm tôi đây mà.
– không gì, anh xin lỗi – tôi giả vờ ăn năng khi vừa làm xong chuyện đó với em
– khùng. Xin lỗi gì cơ, em tự nguyện mà
Em nói rồi vuốt mũi tôi một cái, tôi đau điếng gơm gớm nước mắt ra ngoài, em cười nhẹ nhìn tôi, tôi cũng cười, sao mà nụ cười đó trìu mến đến thế, sao mà lòng tôi lại đau đớn đến thế. Khi mà hình ảnh người con gái xưa tôi yêu ùa về trong tôi, sống mũi tôi xục xịch như muốn khóc. Nhưng rồi, một cái hôn nhẹ nhàng đặt lên má, cái hôn êm ả và nhẹ dịu làm sao, nó khiến tôi muốn ngả vào lòng em, và ân ái tiếp……….
Nhưng rồi bao nhiêu suy nghĩ, bao nhiêu tính toán lại chìm vào quên lãng khi em đẩy nhẹ người tôi ra, tôi khựng lại và rồi cũng buông lõng dần ra khỏi người em.
– Em đi tắm đây, anh nằm nghĩ đi, tí em có show rồi – em bước xuống giường
Nguyên một cơ thể ngọc ngà hiện qua đôi mắt đen tối của tôi, sự hung tợn lại trổi dậy, tôi muốn bay vào ngấu nghiến cơ thể em ra từng chút một, muốn thoả mản cái dục vọng rẽ tiền của mình bằng thân xác đó.
Ring ring…. Ring ringggg
Tiếng chuông điện thoại vang lên từng hồi một, ánh sáng nhắp nhái từ trong cái túi xách của em, tính tôi đó giờ không lục lọi đồ của ai bao giờ, và nhất là xen vào đời tư của người khác. Tôi nằm xụi lơ đưa mắt nhìn theo cánh quạt đang quay trên trần, mặc kệ tiếng điện thoại trong túi xách, mặc kệ tất cả, chẳng quan tâm gì cả, chắc như vậy sẽ tốt hơn cho mình. Tôi nghĩ thầm như vậy tự an ủi mình nhưng rồi tiếng chuông lại vang lên tiếp, tôi muốn nổ tung cái đầu ra vì bực bội, tự dưng trong tâm trí lại có cái hành động lấy cái điện thoại ra và nghe rồi nói
– đcmm thằng nào thế, bồ tao đi tắm rồi.
Nhưng nghĩ lại, ôi vê lờ chẳng khác nào tự hại mình hại người, mà nằm hoài cũng bức rức, tôi bật người dậy lấi cái quần tà lõn đi xuống nhà tắm với cái thân trần chuồng như thế này. Cứ đi cứ bước thằng nhỏ nó cứ quơ quơ khó chịu..:…………..
Ngồi phịch xuống cái ghế salon mở tv lên xem sau khi nằm chìm trong dòng nước mát lạnh lúc nãi.Nằm chán chường một lúc thì tiếng bước chân nhẹ nhàng từ trên lầu xuống, tiếng thở đều đều không chút hấp tấp đối với một người có việc bận.
– Em vêề nha – em nói
– em ngồi đó đi, để anh thay đồ rồi chở em đi
– thôi không cần, em tự đón taxi đi được mà hehe – em cười, sao mà đaáng yêu thế nhỉ.Tôi cười thầm
– thật không, giờ này đón xe được không đấy
– được mà hehe
– Ừm vậy đi đi, đi đàng quàng cẩn thận
– dạ biết rồi. Yêu anh nhất – nói rồi em chạy đi
Ối…..óiiííií tôi vừa nghe gì thế nhỉ, cái gì anh nhất vậy ta, tôi lầm bầm một lúc rồi cũng quên mất, tính tôi là vậy, mau quên lắm. Nhất là trong truyện tình cảm, chia tay vài bữa là tôi như những ngày bình thường, vẫn vui vẫn cười. Nên nhiều người thường nói tôi rằng, mày vừa đa tình vừa vô tâm vãi lồ* . Ừm chắc lạ như vậy thật rồi, bao nhiêu năm trời bây giờ mới biết, đúng là lạ thật.
Và rồi chỉ còn mình tôi và 4 bề yên ắng, mệt muốn ngủ mắt tôi liêu xiêu nhìn từ phiá, càng ngày càng nặng trịch, ánh sáng mờ dần và tôi ngủ gục đi trong căn nhà lạnh lẽo này………………..
– Con ních à?.Mày làm vấy bẩn cơ thể đó rồi bây giờ làm lơ à……..
Tôi khựng lại khi lời nói đó chạy ngang qua đầu tôi, tôi thở dài không nói nghĩ ngợi thêm nữa. Hít một hơi thở thật sâu vào trong phổi thở phào, nheo mắt nhìn lên cái đồng hồ đang quay mòng mòng phiá trên tường thì đả điếm đúng 7h tối
– Trời trể dữ vậy – tôi giật mình
– Gì mà la toán lên thế anh
Một bàn tay mịnh màng đặt vào lưng tôi mát lạnh, tôi khẻ cưạ người quay lại nhìn. Là em người con gái đang ôm tôi đây mà.
– không gì, anh xin lỗi – tôi giả vờ ăn năng khi vừa làm xong chuyện đó với em
– khùng. Xin lỗi gì cơ, em tự nguyện mà
Em nói rồi vuốt mũi tôi một cái, tôi đau điếng gơm gớm nước mắt ra ngoài, em cười nhẹ nhìn tôi, tôi cũng cười, sao mà nụ cười đó trìu mến đến thế, sao mà lòng tôi lại đau đớn đến thế. Khi mà hình ảnh người con gái xưa tôi yêu ùa về trong tôi, sống mũi tôi xục xịch như muốn khóc. Nhưng rồi, một cái hôn nhẹ nhàng đặt lên má, cái hôn êm ả và nhẹ dịu làm sao, nó khiến tôi muốn ngả vào lòng em, và ân ái tiếp……….
Nhưng rồi bao nhiêu suy nghĩ, bao nhiêu tính toán lại chìm vào quên lãng khi em đẩy nhẹ người tôi ra, tôi khựng lại và rồi cũng buông lõng dần ra khỏi người em.
– Em đi tắm đây, anh nằm nghĩ đi, tí em có show rồi – em bước xuống giường
Nguyên một cơ thể ngọc ngà hiện qua đôi mắt đen tối của tôi, sự hung tợn lại trổi dậy, tôi muốn bay vào ngấu nghiến cơ thể em ra từng chút một, muốn thoả mản cái dục vọng rẽ tiền của mình bằng thân xác đó.
Ring ring…. Ring ringggg
Tiếng chuông điện thoại vang lên từng hồi một, ánh sáng nhắp nhái từ trong cái túi xách của em, tính tôi đó giờ không lục lọi đồ của ai bao giờ, và nhất là xen vào đời tư của người khác. Tôi nằm xụi lơ đưa mắt nhìn theo cánh quạt đang quay trên trần, mặc kệ tiếng điện thoại trong túi xách, mặc kệ tất cả, chẳng quan tâm gì cả, chắc như vậy sẽ tốt hơn cho mình. Tôi nghĩ thầm như vậy tự an ủi mình nhưng rồi tiếng chuông lại vang lên tiếp, tôi muốn nổ tung cái đầu ra vì bực bội, tự dưng trong tâm trí lại có cái hành động lấy cái điện thoại ra và nghe rồi nói
– đcmm thằng nào thế, bồ tao đi tắm rồi.
Nhưng nghĩ lại, ôi vê lờ chẳng khác nào tự hại mình hại người, mà nằm hoài cũng bức rức, tôi bật người dậy lấi cái quần tà lõn đi xuống nhà tắm với cái thân trần chuồng như thế này. Cứ đi cứ bước thằng nhỏ nó cứ quơ quơ khó chịu..:…………..
Ngồi phịch xuống cái ghế salon mở tv lên xem sau khi nằm chìm trong dòng nước mát lạnh lúc nãi.Nằm chán chường một lúc thì tiếng bước chân nhẹ nhàng từ trên lầu xuống, tiếng thở đều đều không chút hấp tấp đối với một người có việc bận.
– Em vêề nha – em nói
– em ngồi đó đi, để anh thay đồ rồi chở em đi
– thôi không cần, em tự đón taxi đi được mà hehe – em cười, sao mà đaáng yêu thế nhỉ.Tôi cười thầm
– thật không, giờ này đón xe được không đấy
– được mà hehe
– Ừm vậy đi đi, đi đàng quàng cẩn thận
– dạ biết rồi. Yêu anh nhất – nói rồi em chạy đi
Ối…..óiiííií tôi vừa nghe gì thế nhỉ, cái gì anh nhất vậy ta, tôi lầm bầm một lúc rồi cũng quên mất, tính tôi là vậy, mau quên lắm. Nhất là trong truyện tình cảm, chia tay vài bữa là tôi như những ngày bình thường, vẫn vui vẫn cười. Nên nhiều người thường nói tôi rằng, mày vừa đa tình vừa vô tâm vãi lồ* . Ừm chắc lạ như vậy thật rồi, bao nhiêu năm trời bây giờ mới biết, đúng là lạ thật.
Và rồi chỉ còn mình tôi và 4 bề yên ắng, mệt muốn ngủ mắt tôi liêu xiêu nhìn từ phiá, càng ngày càng nặng trịch, ánh sáng mờ dần và tôi ngủ gục đi trong căn nhà lạnh lẽo này………………..
Comments for chapter "Chương 32"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận