Mèo Hoang - Lạc Lõng - Chương 28
Tôi chỉ thẳng tay mình lên phía phòng con nhỏ đang lặng thinh như tờ kia, ánh mắt bà ta hằng hộc nhìn tôi không chóp mắt, tôi cũng chẳng thua gì đáp lại bằng đôi mắt lạnh te không một chút cảm xúc, cả không gian của căng nhà như ngừng lại và trở nên ngột ngạt hơn, tôi bây giờ như đang chịu một lực ép khũng khiếp đè chặt lên hai bã vai cũa mình, tôi như muốn khuỵ xuống đất nhưng cũng phải cố đứng ngim người vững trãi. Bà ta đứng trầm ngâm một lúc rồi bước từng bước lên lầu nơi cảnh cữa phòng đượm buồn lặng thinh theo tiếng bước chân đang vang văng vẵng vọng vào những bức tường màu rêu xanh, phía ngoaì những dòng xe vẫn chạy tấp nập dưới cơn nắng nhẹ nhàng cùng với những hơi ấm nồng nàng của muà xuân cận kề, nhưng trái ngược với cái không gian bộn bề đầy ấp tiếng cười ngoài kia là một cảm giác u tối mịt mù những cảm xúc xáo trộn nơi này.
– Cốc cốc cốc – 3 tiếng rõ cữa vang lên đều đặng vào cánh cữa gố xẫm màu
– mẹ đây mở cửa đi con – tiếng bà ta nhỏ nhẹ lách vào những khẽ hỡ của cánh cữa vào phòng.
Đáp lại cái câu đó của bà ta là một sự im lặng buồn bã của nhỏ, nhỏ im lặng không hé nữa lời đáp lại, còn tôi thì lúc này đang ngồi bẹp trên chiếc ghế bố trước nhà, từng giọt mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm lăn dài.
– mỡ cửa đi con, mẹ đây mà – bà ta nói tiếp
– bà không phải mẹ tôi, – nhỏ đáp lại, người tôi đóng băng lại khi nghe cái câu đó.
– mẹ không phải mẹ con chứ là mẹ của ai – tiếng trong trẽo của bà ta lại tiếp tục vang lên.
– bà mà là mẹ của tôi ư, bà có bao giờ làm trọn nghĩa vụ của một người mẹ chưa, bà có bao giờ yêu thương tôi, ôm ấp tôi lần nào chưa……..
Những câu nói vang vọng lên trong căn phòng đó phát ra theo mép cữa, kèm theo đó là những tiếng nấc nghẹn ngào đẩm nước mắt của một đứa con thiếu thốn tình cảm của ba mẹ và gia đình, tôi nghe những lời đó, những câu nói đó còn nhói lòng huống chi là người mẹ đó, nhưng tôi cảm nhận được là bà ta vẫn đứng trơ ra đó không biểu lộ một chút cảm xúc nào, có phải bà ta quá đau lòng đến độ những tiếng nấc không phát thành lời, những cãm xúc chưa kịp truyền ra gương mặt đó. Hay là bà ta vô tình quá đến độ chai lì về mặt cảm xúc.
Tôi cảm thấy lạnh xương sống với thái độ của bà ta, bà ta vẫn ung dung rõ cửa nhẹ nhàng cánh cứa gỗ xẫm màu gọi con gái mình. Nhỏ vẫn lặng thinh không trả lời, rốt cục bà ta cũng nãn và bước xuống nhưng trước khi bước khỏi căn phòng đó bà ta nói vọng lại rằng.
– ngoại con đang ốm, con muốn đi với mẹ về thăm không là tùy
– nếu muốn đi thì sáng mai gọi đt mẹ qua rướt
Bà ta bước cọc cạch xuống từng bậc thang xuống nền nhà, bà ta nhìn tôi rồi dừng lại nói khẽ.
– ngoại nó ốm nặng lắm, mong cậu khuyên nhủ nó dùm tôi.
Bà ta quay bước đi, bỏ lại trên gương mặt tôi là sự ngạc nhiên tột độ, có phải những câu nói đó là thật lòng vì muốn con gái mình đi thăm ngoại vì bệnh hay là bà ta là một diễn viên xuất sắc như vậy. Bóng bà ta khuất khỏi cánh cổng, gương mặt tôi lúc này vẫn còn ơn ớn ngạc nhiên. Nhưng cái sự ngạc nhiên ấy phút chốc cũng mất đi khi những tiếng nấc ngẹn ngào của con nhỏ lách vào tai tôi. Tôi đứng dậi như cắt rồi bất chợt đôi bàn chân tê rần dữ tôi lại, mất đà tôi té đập mặt xuống đất , lúc này chỉ muốn chữ địt con mẹ nó đau quá. Nhưng thôi tôi ngồi dậy so so bóp bóp hai đôi chân cho máu lưu thông trở lại.
– cốc cốc cốc – tôi đưa tay mình gõ cữa phòng con nhỏ
– đừng làm phiền tôi – con nhỏ nói vọng lại
– anh đây, mỡ cửa đi em – tôi nói nhỏ nhẹ bằng cái giọng khàng vì khói thuốc của mình
Tiếng bước chân liêu xiêu vọng lại uể uải gần hơn.
Cạch tiếng mở cửa vang lên nhẹ nhàng nhưng đau đớn, lúc này trước mắt tôi là những giọt nước mắt buồn bã lăn trên gương mặt hốc hát của con nhỏ, hai gò má hốp lại tóc tai bù xù bay phất phơ trong một cơn gió nhẹ thoáng qua.Hai đôi mắt sưng húp nhìn tôi, con mắt đỏ hoe đi vì nước mắt, nhỏ ngã nhào vào lòng tôi đôi bàn tay gầy gọc siết chặt lưng tôi, những giọt nước mắt đau đớn lại lăng trên gương mặt đó khiến tim tôi nát lòng……….
– Cốc cốc cốc – 3 tiếng rõ cữa vang lên đều đặng vào cánh cữa gố xẫm màu
– mẹ đây mở cửa đi con – tiếng bà ta nhỏ nhẹ lách vào những khẽ hỡ của cánh cữa vào phòng.
Đáp lại cái câu đó của bà ta là một sự im lặng buồn bã của nhỏ, nhỏ im lặng không hé nữa lời đáp lại, còn tôi thì lúc này đang ngồi bẹp trên chiếc ghế bố trước nhà, từng giọt mồ hôi nhễ nhại ướt đẫm lăn dài.
– mỡ cửa đi con, mẹ đây mà – bà ta nói tiếp
– bà không phải mẹ tôi, – nhỏ đáp lại, người tôi đóng băng lại khi nghe cái câu đó.
– mẹ không phải mẹ con chứ là mẹ của ai – tiếng trong trẽo của bà ta lại tiếp tục vang lên.
– bà mà là mẹ của tôi ư, bà có bao giờ làm trọn nghĩa vụ của một người mẹ chưa, bà có bao giờ yêu thương tôi, ôm ấp tôi lần nào chưa……..
Những câu nói vang vọng lên trong căn phòng đó phát ra theo mép cữa, kèm theo đó là những tiếng nấc nghẹn ngào đẩm nước mắt của một đứa con thiếu thốn tình cảm của ba mẹ và gia đình, tôi nghe những lời đó, những câu nói đó còn nhói lòng huống chi là người mẹ đó, nhưng tôi cảm nhận được là bà ta vẫn đứng trơ ra đó không biểu lộ một chút cảm xúc nào, có phải bà ta quá đau lòng đến độ những tiếng nấc không phát thành lời, những cãm xúc chưa kịp truyền ra gương mặt đó. Hay là bà ta vô tình quá đến độ chai lì về mặt cảm xúc.
Tôi cảm thấy lạnh xương sống với thái độ của bà ta, bà ta vẫn ung dung rõ cửa nhẹ nhàng cánh cứa gỗ xẫm màu gọi con gái mình. Nhỏ vẫn lặng thinh không trả lời, rốt cục bà ta cũng nãn và bước xuống nhưng trước khi bước khỏi căn phòng đó bà ta nói vọng lại rằng.
– ngoại con đang ốm, con muốn đi với mẹ về thăm không là tùy
– nếu muốn đi thì sáng mai gọi đt mẹ qua rướt
Bà ta bước cọc cạch xuống từng bậc thang xuống nền nhà, bà ta nhìn tôi rồi dừng lại nói khẽ.
– ngoại nó ốm nặng lắm, mong cậu khuyên nhủ nó dùm tôi.
Bà ta quay bước đi, bỏ lại trên gương mặt tôi là sự ngạc nhiên tột độ, có phải những câu nói đó là thật lòng vì muốn con gái mình đi thăm ngoại vì bệnh hay là bà ta là một diễn viên xuất sắc như vậy. Bóng bà ta khuất khỏi cánh cổng, gương mặt tôi lúc này vẫn còn ơn ớn ngạc nhiên. Nhưng cái sự ngạc nhiên ấy phút chốc cũng mất đi khi những tiếng nấc ngẹn ngào của con nhỏ lách vào tai tôi. Tôi đứng dậi như cắt rồi bất chợt đôi bàn chân tê rần dữ tôi lại, mất đà tôi té đập mặt xuống đất , lúc này chỉ muốn chữ địt con mẹ nó đau quá. Nhưng thôi tôi ngồi dậy so so bóp bóp hai đôi chân cho máu lưu thông trở lại.
– cốc cốc cốc – tôi đưa tay mình gõ cữa phòng con nhỏ
– đừng làm phiền tôi – con nhỏ nói vọng lại
– anh đây, mỡ cửa đi em – tôi nói nhỏ nhẹ bằng cái giọng khàng vì khói thuốc của mình
Tiếng bước chân liêu xiêu vọng lại uể uải gần hơn.
Cạch tiếng mở cửa vang lên nhẹ nhàng nhưng đau đớn, lúc này trước mắt tôi là những giọt nước mắt buồn bã lăn trên gương mặt hốc hát của con nhỏ, hai gò má hốp lại tóc tai bù xù bay phất phơ trong một cơn gió nhẹ thoáng qua.Hai đôi mắt sưng húp nhìn tôi, con mắt đỏ hoe đi vì nước mắt, nhỏ ngã nhào vào lòng tôi đôi bàn tay gầy gọc siết chặt lưng tôi, những giọt nước mắt đau đớn lại lăng trên gương mặt đó khiến tim tôi nát lòng……….
Comments for chapter "Chương 28"
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận