Mèo Hoang - Lạc Lõng - Chương 27
Tíc tóc tíc tóc………thời gian dần dần trôi qua theo những chũi ngày êm đềm, tôi thì vẫn cứ như một con người trong cái xã hội đầy rẫy những bế tắc và dục vọng của nơi đây. Khí trời đả vào tết, từng cơn gió se lạnh thổi buốt qua những thớ áo của tôi tê rần, đang loay hoay với tách café nghi ngút khói bay lập lừ kia, con nhỏ thì vẫn ngồi ôm con mèo ú ục a ục ịch trên tay lắc lư.
– nghĩ tết chưa – tôi hỏi
– rồi
– tết này về nhà k – tôi hỏi
– hông biết nữa – thời gian qua, con nhỏ dường như dể chịu hơn với tôi
– ừ hông thì ở đây cũng được
– thật không
– thật
– ừ kém ơn – con nhỏ nói gì đó tôi nge k rõ
– hã
– không có gì
– ừ
Những vệt nắng hắt hiu yếu ớt nhẹ nhàng rơi xuống thềm nhà trong lặng lẽ, từ cánh cửa sổ mở toan, những ngọn gió của những ngày cận tết cứ lùa vào trong nhà tôi, hôm nay có lẽ là quá cực nhọc đối với tôi và nhỏ, hai người phải bưng bê dọn cái căn nhà bùi nhùi này lại.
– giữ nhà đi, tôi đi mua đồ về trang trí – tôi nói
– khoan đi với, em cũng mua đồ nữa – đả thay đổi cách xưng hô
– mới xưng với tôi bằng em à ??? – tôi quay lại hỏi gãi đầu
– ừ
– ừ tốt, phải thế chứ – tôi cười khì, dường như có cái gì đó ấm áp trong lòng tôi
Dắt chiếc xe dơ dấy của mình ra mà phát nản, tôi quay sang nhìn nhỏ, nhỏ nhìn tôi rồi hai đứa cười khi, rốt cục là tôi và nhỏ quăng chiếc xe đầy bụi bặm vào nhà và đi bộ mua đồ về =)). Những bước chân đều đặng cùng nhau trên những con vĩa hè đầy gió mát rượi, tôi với nhỏ nói chuyện với nhau rất nhiều, rất nhiều chuyện. Nói những câu chuyện rồi hai đứa cười khì nhìn nhau, những ánh mắt nhìn chăm chú trên gương mặt tôi với gương mặt ganh tị, rồi quay xuống giò với nụ cười gàm gỡ. Lúc này tôi chỉ muốn quay lại chữi vào ngay cái bản mặt của mấy thằng đó gằng
– đậu má chưa thấy lông chân ai đẹp như tao à
Và những cọng lông giò này của tôi chính là điểm yếu bị con nhỏ thường hay xuất chiêu, mổi lần nhỏ cải lộn với tôi mà không cải lại là giả vờ làm rớt cái muổng hay đôi đủa rồi dùng tuyệt chiêu ‘’ Bức lông chảo thủ ‘’ và lần nào tôi cũng phải đầu hàng với tuyệt chiêu vê lờ đó của con nhỏ, tôi cũng có tuyệt chiêu nhưng sử dụng lại sợ bị nói rằng, dê già bá đạo nên tôi cũng đành ngậm ngùi mà cất dấu tuyệt kĩ của mình xuống tận lòng đất. Nói vòng vo nãy giờ chắc anh em cũng chẳng hiểu gì, nói rõ với anh em đó là tuyệt kĩ ‘’ Bóp vú đại pháp’’ và ‘’ Móc lốp chân kinh ‘’ =))
………………………………………………………………………………………………………………………………………
Tôi và nhỏ cứ huyên thuyên mãi mà không nhớ rằng mình đang đi đâu, bất chợt con nhỏ khựng lại rồi đá vào đít tôi một cái bốp trước sự ngỡ ngàng của những người đi đường
– ê khùng hã – tôi la lên
– huốt chổ mua đồ rồi – con nhỏ chọt vào hông tôi
– ủa huốt rồi hã – tôi gãi đầu
– ừm chứ sao, ai kêu lo nói chuyện mà hông chịu nhìn đường
– ừ vậy quay lại……
Cái tội nói chuyện mà không chịu nhìn đường khiếng tôi và con nhỏ phải quay lại một đường khá xa là 50cm. Đẩy cánh cửa to đùng ra bước vào trong những cơn gió nóng ôi ả phả vào mặt tôi khiến tôi và nhỏ mồ hôi đổ nhễ nhại.
– Đậu má lò bát quái hã trời
– mua nhanh đi còn ra, nóng quá à – con nhỏ thở hồng hộc
Tôi cũng vừa định nói như vậy, tôi chạy như điên tay ôm mấy thứ cần thiết để về nhà trang trí cái căn nhà mục nát của tôi, đứng đợi con mẹ bán hàng tính tiền mà người tôi như cái xác khô nước. mồ hôi thì cứ nhễ nhại , tôi quay qua quay lại thì không thấy con nhỏ đâu, chết bà rồi không lẽ con nhỏ đi về trước rồi chăng, mà bóp tiền thì con nhỏ cằm nữa mới ác. Nguy to rồi, lúc nãy nước trong cơ thể chỉ mới ra được thì 50% thôi nhưng còn bây giờ thì cả cơ thể tôi như mềm nhũng ra rồi, cái cảnh mà bả tính tiềng xong mà mình thì đứng ngẫng ngơ ra vì trong túi chỉ còn tờ 500đ lẽ loi thì cái bản mặt tôi có nước mà đào sâu 5 mét cắm xuống quá.
– mua rồi chưa dạ – một bàn tay cứu thế đặt lên vai tôi
Tôi lúc này cứ như rằng đang đi giữa sa mạc hoang vắng mà gặp ốc đảo vậy, tôi như muốn chạy lại ôm chặc con nhỏ vào lòng vì mừng rỡ nhưng lại sợ rằng bị con nhỏ lên gối ngay trym nên đành phải ngặm ngùi. Huống hồ con nhỏ học karate nữa mới ác. Cũng may cái ngày đó con nhỏ bị sĩn không thôi là bây giờ các bác không có chuyện để đọc rồi =)).
Con nhỏ với cái mặt lấm la lấm lét tay cầm mấy cái cục gì đó đằng sau ấp úng, cái gì mà khiến con nhỏ phải như vầy nhỉ, càng nghĩ càng hại não tôi cũng đàng gạt sang một bên nhìn theo cái số tiền đang tăng vùng vụt lên.
Bịch…con nhỏ đặt mấy bọc kotex xuống bàn cái rầm, cái tình trạng hại não của tôi bắt đầu tăng lên, nhưng hại não thì kệ cười một cái cho nó đả, tôi đưa tay bụm miệng cười khằng khặc không nên lời.
– khụ..khụ haha—vừa cười mà vừa ho
Áu….cái bàn chân tôi như bị nát bét ra mặt dù đả được trang bị bởi một đôi dép lào chính tông made in viet nam iso 9001
Bước khỏi cái lò bát quái đó trở về với cái khí trời mát mẽ, từng kí lô ram thịt cứ nhẹ nhàng mà bay khỏi cơ thể , nhẹ nhàng và trầm lặng với một nụ cười xảo trá trên gương mặt tà ác của tôi vì cái vù hồi nãy của con nhỏ
– cười nữa nhét cái này vô họng giờ – nhỏ dơ cái bọc đen lên hù tôi
– thôi à, cái đó giỡn k được à – tôi xua tay
– ai giỡn
– rồi rồi thua thua – tôi đầu hàng
Tôi với nhỏ lại cùng với những bước chân đều đặn về trên những còn đường trải dài mát rượi của những tán lá xanh ngắt đung đưa trong những ngọn gió nhẹ nhàng, một chút ánh nắng sớm mai khẽ lách xuống lòng đường. nắng gọi ngay mặt nhỏ nhỏ nhăn lại lấy tay che đi, tôi nhanh chân bước qua chổ con nhỏ đi , đẩy con nhỏ sang chổ tôi. Tôi không hiểu tại sao mình lại làm như thế nữa, chắc cũng là tại vì cái sự ga lăng của một thằng đàn ông nên vậy thôi. Nhỏ cũng ngoan ngoãn không nói gì đi chầm chậm theo bước chân tôi. Một ngày mệt mõi rồi qua đi trong cái tiếng nói cười của tôi và nhỏ, thế là xong. Sữa soạn xong cái căn nhà đầy bụi bậm của tôi. Ngã lưng sau khi tắm một cái mát mẽ. đang ngồi nhâm nhi với li café nóng nghi ngút . chà cái tài nấu ăn của con nhỏ một lúc càng lên tay……………………..
Bính bong….bính….bong……tiếng chuông nhà vang lên từng hồi một
– tuyền ra coi ai vậy
– anh đi coi đi sao kêu em
– coi dùm đi, anh đang đọc báo
– thôi mịt chết dại, uống sữa cũng hông yên
– uống sữa cũng có bổ sữa đâu – tôi cười
– nói bậy bạ gì đó, đập bây giờ – con nhỏ hăm doạ
– rồi đi đi
– ừm
Con nhỏ bước cọc cạch ra khỏi nhà, từng bước chân chậm lại rồi khựng lại…..vụt……cánh cữa sắt mở toan ra rồi con nhỏ chạy vụt vào trong nhà lên lầu. còn đằng sau là những tiếng nói vang lên lòng lọng
– tuyền mẹ nè con.
Tách café phút chóc khựng lại, bước vào nhà là một người đàn bà ngoài 40 tuổi bước vào, tôi nhanh chân đứng dậy nhìn chị ta
– chào chị, chị là ?? – tôi hỏi
– chị là mẹ của bé tuyền – mẹ nhỏ nói
– dạ chị cần gì à
– chị muốn đến gặp nó, và cũng muốn nói là chị muốn đưa nó về nhà
Câu nói vừa dứt tiếng tôi như chết lặng trong một phút chốc, tôi không nói gì mời chị ta ngồi xuống
– vâng em hiểu, chị hỏi ý tuyền chưa
– cần gì phải hỏi, nó là con tôi tôi có quyền nuôi nó chứ – lúc này tôi đả hiểu vị sao nhỏ lại sợ sống trong căn nhà đó
– thì em đâu có nói rằng chị không có quyền của người mẹ đâu
– ừ vậy thì tốt
– nhưng em hỏi chị, chị làm mẹ chị có hiểu con mình không vậy ?
– tất nhiên là tôi hiểu – chị ta ngập ngùng
– vậy chỉ hiểu tại sao tuyền lại sống ở nhà em không
– ………………. – chị ta im lặng
– em nói cho chị nge luôn, đó là tại cái gia đình của chị đó, có bao giờ chị cho nó được sự quan tâm, sự bảo vệ chưa, chị làm được nghĩa vụ của người mẹ chưa ??? – tôi hỏi trực diện
– tôi…tôi…- chị ta cứng lời
– tôi không cần phải tranh cải với anh, tôi đến đây là muốn đưa con gái tôi về anh k có quyền cấm – bà ta la lớn
– em k có cấm chị, tuỳ chị thôi chị có thể đưa con chị về thì cứ việc xin mời – tôi chỉ tay lên căn phòng đang khép chặt cữa vì sợ hãi………………………………
– nghĩ tết chưa – tôi hỏi
– rồi
– tết này về nhà k – tôi hỏi
– hông biết nữa – thời gian qua, con nhỏ dường như dể chịu hơn với tôi
– ừ hông thì ở đây cũng được
– thật không
– thật
– ừ kém ơn – con nhỏ nói gì đó tôi nge k rõ
– hã
– không có gì
– ừ
Những vệt nắng hắt hiu yếu ớt nhẹ nhàng rơi xuống thềm nhà trong lặng lẽ, từ cánh cửa sổ mở toan, những ngọn gió của những ngày cận tết cứ lùa vào trong nhà tôi, hôm nay có lẽ là quá cực nhọc đối với tôi và nhỏ, hai người phải bưng bê dọn cái căn nhà bùi nhùi này lại.
– giữ nhà đi, tôi đi mua đồ về trang trí – tôi nói
– khoan đi với, em cũng mua đồ nữa – đả thay đổi cách xưng hô
– mới xưng với tôi bằng em à ??? – tôi quay lại hỏi gãi đầu
– ừ
– ừ tốt, phải thế chứ – tôi cười khì, dường như có cái gì đó ấm áp trong lòng tôi
Dắt chiếc xe dơ dấy của mình ra mà phát nản, tôi quay sang nhìn nhỏ, nhỏ nhìn tôi rồi hai đứa cười khi, rốt cục là tôi và nhỏ quăng chiếc xe đầy bụi bặm vào nhà và đi bộ mua đồ về =)). Những bước chân đều đặng cùng nhau trên những con vĩa hè đầy gió mát rượi, tôi với nhỏ nói chuyện với nhau rất nhiều, rất nhiều chuyện. Nói những câu chuyện rồi hai đứa cười khì nhìn nhau, những ánh mắt nhìn chăm chú trên gương mặt tôi với gương mặt ganh tị, rồi quay xuống giò với nụ cười gàm gỡ. Lúc này tôi chỉ muốn quay lại chữi vào ngay cái bản mặt của mấy thằng đó gằng
– đậu má chưa thấy lông chân ai đẹp như tao à
Và những cọng lông giò này của tôi chính là điểm yếu bị con nhỏ thường hay xuất chiêu, mổi lần nhỏ cải lộn với tôi mà không cải lại là giả vờ làm rớt cái muổng hay đôi đủa rồi dùng tuyệt chiêu ‘’ Bức lông chảo thủ ‘’ và lần nào tôi cũng phải đầu hàng với tuyệt chiêu vê lờ đó của con nhỏ, tôi cũng có tuyệt chiêu nhưng sử dụng lại sợ bị nói rằng, dê già bá đạo nên tôi cũng đành ngậm ngùi mà cất dấu tuyệt kĩ của mình xuống tận lòng đất. Nói vòng vo nãy giờ chắc anh em cũng chẳng hiểu gì, nói rõ với anh em đó là tuyệt kĩ ‘’ Bóp vú đại pháp’’ và ‘’ Móc lốp chân kinh ‘’ =))
………………………………………………………………………………………………………………………………………
Tôi và nhỏ cứ huyên thuyên mãi mà không nhớ rằng mình đang đi đâu, bất chợt con nhỏ khựng lại rồi đá vào đít tôi một cái bốp trước sự ngỡ ngàng của những người đi đường
– ê khùng hã – tôi la lên
– huốt chổ mua đồ rồi – con nhỏ chọt vào hông tôi
– ủa huốt rồi hã – tôi gãi đầu
– ừm chứ sao, ai kêu lo nói chuyện mà hông chịu nhìn đường
– ừ vậy quay lại……
Cái tội nói chuyện mà không chịu nhìn đường khiếng tôi và con nhỏ phải quay lại một đường khá xa là 50cm. Đẩy cánh cửa to đùng ra bước vào trong những cơn gió nóng ôi ả phả vào mặt tôi khiến tôi và nhỏ mồ hôi đổ nhễ nhại.
– Đậu má lò bát quái hã trời
– mua nhanh đi còn ra, nóng quá à – con nhỏ thở hồng hộc
Tôi cũng vừa định nói như vậy, tôi chạy như điên tay ôm mấy thứ cần thiết để về nhà trang trí cái căn nhà mục nát của tôi, đứng đợi con mẹ bán hàng tính tiền mà người tôi như cái xác khô nước. mồ hôi thì cứ nhễ nhại , tôi quay qua quay lại thì không thấy con nhỏ đâu, chết bà rồi không lẽ con nhỏ đi về trước rồi chăng, mà bóp tiền thì con nhỏ cằm nữa mới ác. Nguy to rồi, lúc nãy nước trong cơ thể chỉ mới ra được thì 50% thôi nhưng còn bây giờ thì cả cơ thể tôi như mềm nhũng ra rồi, cái cảnh mà bả tính tiềng xong mà mình thì đứng ngẫng ngơ ra vì trong túi chỉ còn tờ 500đ lẽ loi thì cái bản mặt tôi có nước mà đào sâu 5 mét cắm xuống quá.
– mua rồi chưa dạ – một bàn tay cứu thế đặt lên vai tôi
Tôi lúc này cứ như rằng đang đi giữa sa mạc hoang vắng mà gặp ốc đảo vậy, tôi như muốn chạy lại ôm chặc con nhỏ vào lòng vì mừng rỡ nhưng lại sợ rằng bị con nhỏ lên gối ngay trym nên đành phải ngặm ngùi. Huống hồ con nhỏ học karate nữa mới ác. Cũng may cái ngày đó con nhỏ bị sĩn không thôi là bây giờ các bác không có chuyện để đọc rồi =)).
Con nhỏ với cái mặt lấm la lấm lét tay cầm mấy cái cục gì đó đằng sau ấp úng, cái gì mà khiến con nhỏ phải như vầy nhỉ, càng nghĩ càng hại não tôi cũng đàng gạt sang một bên nhìn theo cái số tiền đang tăng vùng vụt lên.
Bịch…con nhỏ đặt mấy bọc kotex xuống bàn cái rầm, cái tình trạng hại não của tôi bắt đầu tăng lên, nhưng hại não thì kệ cười một cái cho nó đả, tôi đưa tay bụm miệng cười khằng khặc không nên lời.
– khụ..khụ haha—vừa cười mà vừa ho
Áu….cái bàn chân tôi như bị nát bét ra mặt dù đả được trang bị bởi một đôi dép lào chính tông made in viet nam iso 9001
Bước khỏi cái lò bát quái đó trở về với cái khí trời mát mẽ, từng kí lô ram thịt cứ nhẹ nhàng mà bay khỏi cơ thể , nhẹ nhàng và trầm lặng với một nụ cười xảo trá trên gương mặt tà ác của tôi vì cái vù hồi nãy của con nhỏ
– cười nữa nhét cái này vô họng giờ – nhỏ dơ cái bọc đen lên hù tôi
– thôi à, cái đó giỡn k được à – tôi xua tay
– ai giỡn
– rồi rồi thua thua – tôi đầu hàng
Tôi với nhỏ lại cùng với những bước chân đều đặn về trên những còn đường trải dài mát rượi của những tán lá xanh ngắt đung đưa trong những ngọn gió nhẹ nhàng, một chút ánh nắng sớm mai khẽ lách xuống lòng đường. nắng gọi ngay mặt nhỏ nhỏ nhăn lại lấy tay che đi, tôi nhanh chân bước qua chổ con nhỏ đi , đẩy con nhỏ sang chổ tôi. Tôi không hiểu tại sao mình lại làm như thế nữa, chắc cũng là tại vì cái sự ga lăng của một thằng đàn ông nên vậy thôi. Nhỏ cũng ngoan ngoãn không nói gì đi chầm chậm theo bước chân tôi. Một ngày mệt mõi rồi qua đi trong cái tiếng nói cười của tôi và nhỏ, thế là xong. Sữa soạn xong cái căn nhà đầy bụi bậm của tôi. Ngã lưng sau khi tắm một cái mát mẽ. đang ngồi nhâm nhi với li café nóng nghi ngút . chà cái tài nấu ăn của con nhỏ một lúc càng lên tay……………………..
Bính bong….bính….bong……tiếng chuông nhà vang lên từng hồi một
– tuyền ra coi ai vậy
– anh đi coi đi sao kêu em
– coi dùm đi, anh đang đọc báo
– thôi mịt chết dại, uống sữa cũng hông yên
– uống sữa cũng có bổ sữa đâu – tôi cười
– nói bậy bạ gì đó, đập bây giờ – con nhỏ hăm doạ
– rồi đi đi
– ừm
Con nhỏ bước cọc cạch ra khỏi nhà, từng bước chân chậm lại rồi khựng lại…..vụt……cánh cữa sắt mở toan ra rồi con nhỏ chạy vụt vào trong nhà lên lầu. còn đằng sau là những tiếng nói vang lên lòng lọng
– tuyền mẹ nè con.
Tách café phút chóc khựng lại, bước vào nhà là một người đàn bà ngoài 40 tuổi bước vào, tôi nhanh chân đứng dậy nhìn chị ta
– chào chị, chị là ?? – tôi hỏi
– chị là mẹ của bé tuyền – mẹ nhỏ nói
– dạ chị cần gì à
– chị muốn đến gặp nó, và cũng muốn nói là chị muốn đưa nó về nhà
Câu nói vừa dứt tiếng tôi như chết lặng trong một phút chốc, tôi không nói gì mời chị ta ngồi xuống
– vâng em hiểu, chị hỏi ý tuyền chưa
– cần gì phải hỏi, nó là con tôi tôi có quyền nuôi nó chứ – lúc này tôi đả hiểu vị sao nhỏ lại sợ sống trong căn nhà đó
– thì em đâu có nói rằng chị không có quyền của người mẹ đâu
– ừ vậy thì tốt
– nhưng em hỏi chị, chị làm mẹ chị có hiểu con mình không vậy ?
– tất nhiên là tôi hiểu – chị ta ngập ngùng
– vậy chỉ hiểu tại sao tuyền lại sống ở nhà em không
– ………………. – chị ta im lặng
– em nói cho chị nge luôn, đó là tại cái gia đình của chị đó, có bao giờ chị cho nó được sự quan tâm, sự bảo vệ chưa, chị làm được nghĩa vụ của người mẹ chưa ??? – tôi hỏi trực diện
– tôi…tôi…- chị ta cứng lời
– tôi không cần phải tranh cải với anh, tôi đến đây là muốn đưa con gái tôi về anh k có quyền cấm – bà ta la lớn
– em k có cấm chị, tuỳ chị thôi chị có thể đưa con chị về thì cứ việc xin mời – tôi chỉ tay lên căn phòng đang khép chặt cữa vì sợ hãi………………………………
Comments for chapter "Chương 27"
Theo dõi
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận