Mèo Hoang - Lạc Lõng - Chương 24
Ánh đèn nhẹ nhàng bao quát cái không gian đầy tiếng nói cười này, tôi vẫn ngồi nhâm nhi li rượu vang cùng với em, nhưng đôi mắt thì lại không ở đó, tôi nhìn con nhỏ vẫn ngồi mãi miết với người đàn ông đó. Nhìn khoãng vài phút rồi tôi cũng lơ con nhỏ sang một bên rồi hoà vào những câu truyện của em đang kể dỡ dang. Em nhìn sâu vào mắt tôi, bất chợt 2 ánh mắt chạm vào nhau nhẹ nhàng, em khẽ cười nhẹ một cái nhìn tôi.
– nhà em ở đâu tí anh đưa cho về – tôi khẽ nói nhẹ nhàng
– cùng đường với anh đó – em nhìn tôi nói khẽ
– ừ sao anh không biết
– anh có bao giờ đi lại đằng đó đâu mà biết
– ừ vậy hã.
– dạ
Không hiểu tại vì sao khi tôi nói chuyện với em thì rất nhẹ nhàng, và yên bình. Chẳng phải lo lắng những âm thanh hỗn tạp sao lớp kiến dầy kia. Cả 2 đem kể cho nhau những câu truyện tuỗi học trò đem ra rồi cười phá lên, đả lâu tôi chưa được cười như vậy, chưa được trải lòng mình với một người con gái nào khác kể từ khi ngày người đàn bà đó rời xa tôi.
– à mà mai mốt anh đừng đưa em vào đây ha – em ghé sát tai tôi nói nhỏ
– em không thích à
– dạ
Thật sự mới lúc đầu tôi không hiểu con người của em cho lắm, một con người như em thì phải hợp với những nơi sang trọng như thế này chứ, thế mà em lại nói không thích, thích đi ăn lề đường với tôi, thích đi quậy phá thật sự hết biết.
Tiếng kim đồng hồ vẫn vang lên đều đều từng giây một, dường như có mặt của em nơi đây tôi đả quên mất đi sự hiện diện của con nhỏ vẫn còn ngồi cạnh tôi cách mấy bàn. Trời cũng đả về tối, những ngọn nắng cuối cùng cũng đả dần tắt, đêm lại bao phủ mọi cảnh vật, ngoài kia dòng người dường như lại đông đúc hơn, và cũng có lẽ nó cũng giống như câu Sài Gòn không bao giờ nghĩ ngơi cả. Ngồi miêng thiêng với em mà tôi dường như đả quên mất cả thời gian, và buổi tiệc nào cũng tàn cả. Tôi khe khẽ chạm nhẹ vào tay em nói nhẹ
– mình về nha
– dạ cũng tối rồi
Tính tiền xong xuôi tôi bước ra lấy xe cùng với em, em ngồi phía sau đưa đôi tay nhỏ nhắn ôm nhẹ lấy tôi, cũng có thể cái ôm này là cuối cùng hay là mãi mãi. Những ánh đèn điện nhấp nháy vài cái rồi bừng sáng khắp mọi ngóc ngách nơi cái đất sài gòn này, nhưng đôi lúc nhữn ánh đèn dù có sáng đến mấy, dù có sặc sỡ đến mấy thì cũng không thể với tới những ngóc ngách u tối của thành phố xa hoa này. Dòng người lại nối đua nhau chạy dài, những cơn gió thoang thoảng lướt nhẹ nhàng trên làn da tôi nổi cả óc cục. những ánh mắt xăm xoi em, những ánh mắt thèm thuồng. Nhiều khi chở người đẹp cũng khổ trong 100% những đôi mắt nhìn thì có tơi 98% là ghen ghét, ganh tị. Đó là lí do vì sao tôi chở những người con gái đẹp thì đi vào lúc tối, dù có nóng thì vẫn còn có thể kìm lại được. chứ mà chở mấy đứa con gái đẹp ngay lúc trưa bị người ta nhìn điểu rồi cộng thêm cái nóng của buổi trưa thì dễ xãy ra án mạng lắm.
Tôi chạm nhẹ bàn tay của mình vào hai đôi bàn tay nhỏ nhắn đang chặt đó, gió hiu hắc bất chợt thổi mạnh và nhanh hơn, từng ngọn gió như muốn lột từng mãng da thịt trên tay tôi vậy. Em tựa sát đầu vào tôi, cặp ngực áp sát vào tôi, tôi lúc này cứ như bị một lực đẹp muốn nát cả lưng vậy
– em lạnh không
– dạ không
– vậy anh chạy nhanh nha
– dạ
– ừ ôm chặt nha không té đó
– dạ hihi, ôm cứng luôn rồi nè
– dị mà cứng gì chút nữa đi
– rồi – em siết mạnh vào
– chặt rồi đó vịnh chắt nha
– dạ
Tôi nhấn ra rồi lao vút đi trong lòng người chen chút đó, phút chốc thì tôi đả chở em về tới tận nhà, luyến tuyết nhìn cái nụ cười ngây ngô dành cho tôi rồi em quay vào trong. Ngước nhìn đồng hồ thì cũng đả 8h tối, tôi nhanh tay bóp gas và vút về nhà. Không hiểu vì sao tôi lại tự động ghé lại một quán phở bên đường mua 2 phần phở, mặc dù cái bụng của tôi cứng ngắt vì bữa ăn cùng em lúc nãy, mưa phút chốc rơi lất phất xuống mặt đường lạnh te, thấy trời mưa của nhỏ nên tôi phóng xe chạy đại về nhà, nhưng đời thì không ai biết được trước cả, hậu quả là một ngày một lúc một to. Về đến nhà thì toàn thân tôi cũng đả ướt xủng. Tay run bần bật cổ mở cánh cửa sát lạnh te đứng trơ trơ dưới mưa gió bảo bụng, vừa đậu chiếc xe vào nhà thì tôi đả thấy con nhỏ nằm trên cái ghế sofa tay ôm con mèo mập ú. Tay lại bấm vào cái remote tv. Tôi cũng lơ con nhỏ đó qua một bên chạy xuống bếp đặt 2 cái bọc phở to kia xuống nền rồi chạy lên lầu tấm rữa.
Bước cọc cạch xuống từng bậc thang lạnh te kia, những âm thanh là lạ vang lên từng nhịp từng nhịp một cô đơn lạnh lẽo. Tôi bước xuống nhà thì con nhỏ vẫn nằm đó tay chỉ chỏ và cứ xem như tôi không tồn tại trong cái căn nhà này
– tôi có mua phở, để sau bếp đó, đói thì hâm lại ăn đi – tôi nói
Con nhỏ vẫn lặng thinh không nói gì, tôi quay bước đi xuống bếp định pha ly café nóng uống cho đở lạnh. Nhưng tôi dường như không cần phải pha cái thứ chất lõng màu đen đó nữa. vì bây giờ trên bàn đang có một li nước gừng vẫn đang bóc khối nghi ngút
– li này của ai thế – tôi nói vọng ra
– ai cần thì của người đó – con nhỏ nói vọng lại
Cũng biết thân biết phận đó chứ, tôi ôm li nước gừng nóc một hơi phê tê cả người rồi quay lên phòng khách
– đưa mượn cái remote coi – tôi nói
Bịch- con nhỏ thấy cái remote tôi cái bốp
– thái độ gì đây
– gì là gì
– ừ
– ừ
Cả hai im lặng chỉ còn tiếng của ông phóng viên đang nói í é trên màn hình và tường thuật về tình hình thế giới
– đi ăn với gái vui nhỉ – con nhỏ nói
– gái gì ? – tôi hỏi
– tự hiểu đi
– ừ ok – tôi nói lạnh ngắt
Tôi bỏ mặt con nhỏ rồi quay lên phía trên phòng, dường như tôi với nhỏ bây giờ khá lạnh nhạt thì phải hoặc là cũng do tôi tự phức tạp hoá vấn đề lên thôi. Từ khi con nhỏ ở đây thì đả là vậy rồi còn gì, có lẽ chính tôi mới là con người thay đổi.
Mưa một lúc một nặng hạt, mưa rơi tí tách ngoài hiên, bầu trời lại trở thành cái màu xám xịt của chính bản chất của nó. Một giọt nước mưa lăn dài trên ô cửa kính, bàn tay tôi gõ lọc cọc trên cái bàn phím máu trắng đả trở thành màu vàng nhạt theo thời gian kia…………………………………………………………………………………………………..
Cả cái đầu tôi nặng trịch nhức ê ẩm, cả cơ thể không còn một chút sức lực nào cả, hai bên tay cứ lùng bùng liên tục, cố gượng đưa cái bàn tay của mình đặt lên chán thì một cái cảm giác nóng hừng hực lan toã khắp cả bàn tay chai sạn của tôi.
Chết mẹ sốt rồi, tôi bắt đầu mê sản những thứ tạp nhanh bắt đầu cứ dần dần hiện qua những kí ức của tôi…………………
– Xuống đưa tôi đi học coi – một âm thanh vọng lên
…………………………………………………………………………………………………………………………………..
– Ê có nge không đó – âm thanh này lại vang lên một lần nữa
Cọc cọc cọc… những thứ âm thanh xa lạ lại vang lên, tôi vẫn cứ nằm bệt trên giường mồ hôi nhễ nhại, nóng rồi lạnh lạnh rồi nóng 2 cái cảm giác đó bấu vếu lấy tôi
– mở cữa coi chết rồi hã – một tiếng hét vang lên
Bây giờ tôi cũng đả biết được cái giọng đó là của con nhỏ, tôi phải đưa con nhỏ đi học, đó là nhiệm vụ thường ngày của tôi
Cổ lê lếch đôi chân nặng trỉu của mình lại cánh cửa, cả cơ thể lã như lấm tấm mồ hôi. Tôi đặt cánh tay khô ráp vì mất nước của mình
Cạch….tôi vặn cái ổ khoá vang lên
– gì thế – tôi gượng nói
– bị gì vậy
Bịch………..tôi ngả chúi xuống mặt đất và đôi mắt từ từ khép lại, một cảm tối bao lấy tôi
– anh bị gì vậy – một âm thanh vang lên
– đừng làm em sợ mà…………………………………
– nhà em ở đâu tí anh đưa cho về – tôi khẽ nói nhẹ nhàng
– cùng đường với anh đó – em nhìn tôi nói khẽ
– ừ sao anh không biết
– anh có bao giờ đi lại đằng đó đâu mà biết
– ừ vậy hã.
– dạ
Không hiểu tại vì sao khi tôi nói chuyện với em thì rất nhẹ nhàng, và yên bình. Chẳng phải lo lắng những âm thanh hỗn tạp sao lớp kiến dầy kia. Cả 2 đem kể cho nhau những câu truyện tuỗi học trò đem ra rồi cười phá lên, đả lâu tôi chưa được cười như vậy, chưa được trải lòng mình với một người con gái nào khác kể từ khi ngày người đàn bà đó rời xa tôi.
– à mà mai mốt anh đừng đưa em vào đây ha – em ghé sát tai tôi nói nhỏ
– em không thích à
– dạ
Thật sự mới lúc đầu tôi không hiểu con người của em cho lắm, một con người như em thì phải hợp với những nơi sang trọng như thế này chứ, thế mà em lại nói không thích, thích đi ăn lề đường với tôi, thích đi quậy phá thật sự hết biết.
Tiếng kim đồng hồ vẫn vang lên đều đều từng giây một, dường như có mặt của em nơi đây tôi đả quên mất đi sự hiện diện của con nhỏ vẫn còn ngồi cạnh tôi cách mấy bàn. Trời cũng đả về tối, những ngọn nắng cuối cùng cũng đả dần tắt, đêm lại bao phủ mọi cảnh vật, ngoài kia dòng người dường như lại đông đúc hơn, và cũng có lẽ nó cũng giống như câu Sài Gòn không bao giờ nghĩ ngơi cả. Ngồi miêng thiêng với em mà tôi dường như đả quên mất cả thời gian, và buổi tiệc nào cũng tàn cả. Tôi khe khẽ chạm nhẹ vào tay em nói nhẹ
– mình về nha
– dạ cũng tối rồi
Tính tiền xong xuôi tôi bước ra lấy xe cùng với em, em ngồi phía sau đưa đôi tay nhỏ nhắn ôm nhẹ lấy tôi, cũng có thể cái ôm này là cuối cùng hay là mãi mãi. Những ánh đèn điện nhấp nháy vài cái rồi bừng sáng khắp mọi ngóc ngách nơi cái đất sài gòn này, nhưng đôi lúc nhữn ánh đèn dù có sáng đến mấy, dù có sặc sỡ đến mấy thì cũng không thể với tới những ngóc ngách u tối của thành phố xa hoa này. Dòng người lại nối đua nhau chạy dài, những cơn gió thoang thoảng lướt nhẹ nhàng trên làn da tôi nổi cả óc cục. những ánh mắt xăm xoi em, những ánh mắt thèm thuồng. Nhiều khi chở người đẹp cũng khổ trong 100% những đôi mắt nhìn thì có tơi 98% là ghen ghét, ganh tị. Đó là lí do vì sao tôi chở những người con gái đẹp thì đi vào lúc tối, dù có nóng thì vẫn còn có thể kìm lại được. chứ mà chở mấy đứa con gái đẹp ngay lúc trưa bị người ta nhìn điểu rồi cộng thêm cái nóng của buổi trưa thì dễ xãy ra án mạng lắm.
Tôi chạm nhẹ bàn tay của mình vào hai đôi bàn tay nhỏ nhắn đang chặt đó, gió hiu hắc bất chợt thổi mạnh và nhanh hơn, từng ngọn gió như muốn lột từng mãng da thịt trên tay tôi vậy. Em tựa sát đầu vào tôi, cặp ngực áp sát vào tôi, tôi lúc này cứ như bị một lực đẹp muốn nát cả lưng vậy
– em lạnh không
– dạ không
– vậy anh chạy nhanh nha
– dạ
– ừ ôm chặt nha không té đó
– dạ hihi, ôm cứng luôn rồi nè
– dị mà cứng gì chút nữa đi
– rồi – em siết mạnh vào
– chặt rồi đó vịnh chắt nha
– dạ
Tôi nhấn ra rồi lao vút đi trong lòng người chen chút đó, phút chốc thì tôi đả chở em về tới tận nhà, luyến tuyết nhìn cái nụ cười ngây ngô dành cho tôi rồi em quay vào trong. Ngước nhìn đồng hồ thì cũng đả 8h tối, tôi nhanh tay bóp gas và vút về nhà. Không hiểu vì sao tôi lại tự động ghé lại một quán phở bên đường mua 2 phần phở, mặc dù cái bụng của tôi cứng ngắt vì bữa ăn cùng em lúc nãy, mưa phút chốc rơi lất phất xuống mặt đường lạnh te, thấy trời mưa của nhỏ nên tôi phóng xe chạy đại về nhà, nhưng đời thì không ai biết được trước cả, hậu quả là một ngày một lúc một to. Về đến nhà thì toàn thân tôi cũng đả ướt xủng. Tay run bần bật cổ mở cánh cửa sát lạnh te đứng trơ trơ dưới mưa gió bảo bụng, vừa đậu chiếc xe vào nhà thì tôi đả thấy con nhỏ nằm trên cái ghế sofa tay ôm con mèo mập ú. Tay lại bấm vào cái remote tv. Tôi cũng lơ con nhỏ đó qua một bên chạy xuống bếp đặt 2 cái bọc phở to kia xuống nền rồi chạy lên lầu tấm rữa.
Bước cọc cạch xuống từng bậc thang lạnh te kia, những âm thanh là lạ vang lên từng nhịp từng nhịp một cô đơn lạnh lẽo. Tôi bước xuống nhà thì con nhỏ vẫn nằm đó tay chỉ chỏ và cứ xem như tôi không tồn tại trong cái căn nhà này
– tôi có mua phở, để sau bếp đó, đói thì hâm lại ăn đi – tôi nói
Con nhỏ vẫn lặng thinh không nói gì, tôi quay bước đi xuống bếp định pha ly café nóng uống cho đở lạnh. Nhưng tôi dường như không cần phải pha cái thứ chất lõng màu đen đó nữa. vì bây giờ trên bàn đang có một li nước gừng vẫn đang bóc khối nghi ngút
– li này của ai thế – tôi nói vọng ra
– ai cần thì của người đó – con nhỏ nói vọng lại
Cũng biết thân biết phận đó chứ, tôi ôm li nước gừng nóc một hơi phê tê cả người rồi quay lên phòng khách
– đưa mượn cái remote coi – tôi nói
Bịch- con nhỏ thấy cái remote tôi cái bốp
– thái độ gì đây
– gì là gì
– ừ
– ừ
Cả hai im lặng chỉ còn tiếng của ông phóng viên đang nói í é trên màn hình và tường thuật về tình hình thế giới
– đi ăn với gái vui nhỉ – con nhỏ nói
– gái gì ? – tôi hỏi
– tự hiểu đi
– ừ ok – tôi nói lạnh ngắt
Tôi bỏ mặt con nhỏ rồi quay lên phía trên phòng, dường như tôi với nhỏ bây giờ khá lạnh nhạt thì phải hoặc là cũng do tôi tự phức tạp hoá vấn đề lên thôi. Từ khi con nhỏ ở đây thì đả là vậy rồi còn gì, có lẽ chính tôi mới là con người thay đổi.
Mưa một lúc một nặng hạt, mưa rơi tí tách ngoài hiên, bầu trời lại trở thành cái màu xám xịt của chính bản chất của nó. Một giọt nước mưa lăn dài trên ô cửa kính, bàn tay tôi gõ lọc cọc trên cái bàn phím máu trắng đả trở thành màu vàng nhạt theo thời gian kia…………………………………………………………………………………………………..
Cả cái đầu tôi nặng trịch nhức ê ẩm, cả cơ thể không còn một chút sức lực nào cả, hai bên tay cứ lùng bùng liên tục, cố gượng đưa cái bàn tay của mình đặt lên chán thì một cái cảm giác nóng hừng hực lan toã khắp cả bàn tay chai sạn của tôi.
Chết mẹ sốt rồi, tôi bắt đầu mê sản những thứ tạp nhanh bắt đầu cứ dần dần hiện qua những kí ức của tôi…………………
– Xuống đưa tôi đi học coi – một âm thanh vọng lên
…………………………………………………………………………………………………………………………………..
– Ê có nge không đó – âm thanh này lại vang lên một lần nữa
Cọc cọc cọc… những thứ âm thanh xa lạ lại vang lên, tôi vẫn cứ nằm bệt trên giường mồ hôi nhễ nhại, nóng rồi lạnh lạnh rồi nóng 2 cái cảm giác đó bấu vếu lấy tôi
– mở cữa coi chết rồi hã – một tiếng hét vang lên
Bây giờ tôi cũng đả biết được cái giọng đó là của con nhỏ, tôi phải đưa con nhỏ đi học, đó là nhiệm vụ thường ngày của tôi
Cổ lê lếch đôi chân nặng trỉu của mình lại cánh cửa, cả cơ thể lã như lấm tấm mồ hôi. Tôi đặt cánh tay khô ráp vì mất nước của mình
Cạch….tôi vặn cái ổ khoá vang lên
– gì thế – tôi gượng nói
– bị gì vậy
Bịch………..tôi ngả chúi xuống mặt đất và đôi mắt từ từ khép lại, một cảm tối bao lấy tôi
– anh bị gì vậy – một âm thanh vang lên
– đừng làm em sợ mà…………………………………
Comments for chapter "Chương 24"
Theo dõi
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận