Mèo Hoang - Lạc Lõng - Chương 22
Từng ngọn đèn hiu hắc vẫn đứng trơ trong gió. Dòng người dường như đả thưa hơn khi đêm xuống, đâu đó vẫn còn những tiếng nhạc du dương của những quán cafe bên đường, con nhỏ đặt nhẹ vòng tay vào hông tôi, những sợi tóc lưa thưa bay trong gió mỗi khi tôi nhấn gas, cái gò má tựa sát vào cổ, từng nhịp thở đều đều ấm áp phả vào cơ thể tôi, tôi tôi, dường như trong tôi đang có một thứ gì đang lớn lên trong tim tôi. Dường như cái quan hệ tình 1 đêm rồi phải chịu trách nhiệm đang phai dần theo thời gian. Đang thẫn thờ trong dòng người xa lạ thì chợt thấy một tịêm mì gõ vẫn còn đang bán. Ba cái bánh kem gì trong bụng tôi bây giờ dường như đả mất tiu đâu hết, cảm giác đói lại lật phật bật dậy vung gậy đánh trống tùng tùng. Tôi đưa một bàn tay chai sạn của mình chạm vào đôi cánh tay đang ôm hông mình lay nhẹ, tôi nói khe khẽ
– ăn mì k
Vẫn im lặng, không nói gì. Tôi gọi con nhỏ thêm một lần nữa bằng câu đó, con nhỏ vẫn im lặng. Rồi kiểu này chắc ngủ rồi chứ gì, và cũng có lẽ cái ôm này cũng chỉ là một sự bám viếu của con nhỏ để khỏi té thôi. Cười nhạt nhẽo sao khi thoát khỏi sự ngộ nhận đó, tôi giảm gas xuống chạy chậm lại để con nhỏ khỏi lạnh, cầm chạt đôi tay nhỏ nhắn đó siết chặt vào mình thêm nữa, cũng là vì sợ nhỏ té thôi. Một tay vịnh chặt lấy đôi tay đó, một tay cầm láy. Chạy nhẹ trong lòng ngươì xa lạ một lúc thì tôi cũng đả về tới nhà, mở cửa xong tôi chạy xe vào nhà, đậu chiếc xe lại tôi khẽ nâng nhẹ con nhỏ lên trên vòng tay mình rồi bế vào nhà, con nhỏ vẫn nằm im trên tay tôi. Cái mặt khi ngủ dễ thương thật, phải chi lúc bình thường như thế này thì tốt biết mấy. Cười nhẹ nhàng một cái đặt con nhỏ nằm im trên cái giường đó, kéo chăn lên đấp ngang ngực nhỏ rồi vội bước ra. Nhưng dường như có cái cảm giác gì đó nếu giữ tôi lại, đứng lượn là trước phòng con nhỏ rồi đặt nhẹ vào đôi môi nhỏ một nụ hôn rồi khe khẽ nói
– ngủ ngon….
Khoá nhẹ cánh cữa đó lại rồi tôi bước lên phòng mình với một vết son trên đôi môi khô ráp vì khói thuốc của mình.
Từng tia nắng ban mai khẽ hắt mình qua khung cửa sổ gọi lên trên gương mặt nhăn nheo của tôi,
Reng…reng..reng…..cái đồng hồ vang lên dồn dập. Với tay uể uãi đập vào cái đồng hồ cho nó hết kêu nữa.
Bước xuống tắm rữa kì cọ sạch sẽ xong tôi bước xuống nhà với tâm trạng như mọi lúc. Chở con nhỏ đi học xong tôi cũng chạy về công ti làm việc. Sao nhìn cái phòng làm việc hôm nay u ám thế nhỉ, đảo mắt một vòng xong thì dừng ngay chổ thằng trưởng phòng chó dại. Hai hàng mắt thâm quần như con gấu trúc panda. Tóc tai xác xơ đêu tàn, hôm nay con nhỏ trân đi làm hơi trể nên chưa thấy vào, vừa đặt đít xuống ghế thì bên tay đả có tiếng xì xầm, thằng Nam ghé tai tôi vừa nói vừa cười
– ê thằg trưởng phòng, bị con trân nó từ chối rồi, tát thêm một cái nữa
Tôi nge tin này như sét đánh cái rầm ngang tai. Ôi fuck. Anh trưởng phòng bị từ chối, tôi vẫn giữ cái vẽ mặt không chút cảm xúc của mình như những ngày bt. Cũng tội ngiệp thật, vừa bị từ chối vừa bị ăn tát nữa là đau lắm rồi, mình là thằng đàn ông đích thực nên không thể cươì trên nổi đau người khác được. Tôi đinh ninh cái suy ngĩ của mình suốt buổi làm, loáng thoáng một cái thì đả gần trưa. Tôi nhanh tay bắt máy gọi cho con nhỏ, vừa định rồi thì sổ con nhỏ đả hiện lên trên nền màn hình.
– tôi về vơí bạn rồi khỏi rước
Nói xong con nhỏ tắt máy, tôi cũng quay lại với công việc và xao lãng đi chuyện đó, nhưng không muốn suy ngĩ thì càng suy ngĩ nhiều.
– con nhỏ về với ai
– ai là bạn con nhỏ
– là con trai hay con gái
Vẫn lăn quăn với những dòng suy ngĩ trong đầu thì một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai tôi.
– đi ăn với em
Cái giọng nge rất quen thì phải, nhưng tôi giám chắc là không phải con nhỏ trân, ngước nhìn lên thì là gương mặt đó, nụ cười đó. Là em Quỳnh Nga, mọi ánh mắt đổ dồn về tôi như gặp quái vật, nhưng sao em ở đây, sao em biết chổ làm của tôi chứ. Mọi ánh mắt điệu định hình thành chữ sát.
– đi anh…đi ăn …..
Anh em đọc đở mai viết tiếp, hôm nay ba má vừa về nước nên phải hầu hạ……..
– ăn mì k
Vẫn im lặng, không nói gì. Tôi gọi con nhỏ thêm một lần nữa bằng câu đó, con nhỏ vẫn im lặng. Rồi kiểu này chắc ngủ rồi chứ gì, và cũng có lẽ cái ôm này cũng chỉ là một sự bám viếu của con nhỏ để khỏi té thôi. Cười nhạt nhẽo sao khi thoát khỏi sự ngộ nhận đó, tôi giảm gas xuống chạy chậm lại để con nhỏ khỏi lạnh, cầm chạt đôi tay nhỏ nhắn đó siết chặt vào mình thêm nữa, cũng là vì sợ nhỏ té thôi. Một tay vịnh chặt lấy đôi tay đó, một tay cầm láy. Chạy nhẹ trong lòng ngươì xa lạ một lúc thì tôi cũng đả về tới nhà, mở cửa xong tôi chạy xe vào nhà, đậu chiếc xe lại tôi khẽ nâng nhẹ con nhỏ lên trên vòng tay mình rồi bế vào nhà, con nhỏ vẫn nằm im trên tay tôi. Cái mặt khi ngủ dễ thương thật, phải chi lúc bình thường như thế này thì tốt biết mấy. Cười nhẹ nhàng một cái đặt con nhỏ nằm im trên cái giường đó, kéo chăn lên đấp ngang ngực nhỏ rồi vội bước ra. Nhưng dường như có cái cảm giác gì đó nếu giữ tôi lại, đứng lượn là trước phòng con nhỏ rồi đặt nhẹ vào đôi môi nhỏ một nụ hôn rồi khe khẽ nói
– ngủ ngon….
Khoá nhẹ cánh cữa đó lại rồi tôi bước lên phòng mình với một vết son trên đôi môi khô ráp vì khói thuốc của mình.
Từng tia nắng ban mai khẽ hắt mình qua khung cửa sổ gọi lên trên gương mặt nhăn nheo của tôi,
Reng…reng..reng…..cái đồng hồ vang lên dồn dập. Với tay uể uãi đập vào cái đồng hồ cho nó hết kêu nữa.
Bước xuống tắm rữa kì cọ sạch sẽ xong tôi bước xuống nhà với tâm trạng như mọi lúc. Chở con nhỏ đi học xong tôi cũng chạy về công ti làm việc. Sao nhìn cái phòng làm việc hôm nay u ám thế nhỉ, đảo mắt một vòng xong thì dừng ngay chổ thằng trưởng phòng chó dại. Hai hàng mắt thâm quần như con gấu trúc panda. Tóc tai xác xơ đêu tàn, hôm nay con nhỏ trân đi làm hơi trể nên chưa thấy vào, vừa đặt đít xuống ghế thì bên tay đả có tiếng xì xầm, thằng Nam ghé tai tôi vừa nói vừa cười
– ê thằg trưởng phòng, bị con trân nó từ chối rồi, tát thêm một cái nữa
Tôi nge tin này như sét đánh cái rầm ngang tai. Ôi fuck. Anh trưởng phòng bị từ chối, tôi vẫn giữ cái vẽ mặt không chút cảm xúc của mình như những ngày bt. Cũng tội ngiệp thật, vừa bị từ chối vừa bị ăn tát nữa là đau lắm rồi, mình là thằng đàn ông đích thực nên không thể cươì trên nổi đau người khác được. Tôi đinh ninh cái suy ngĩ của mình suốt buổi làm, loáng thoáng một cái thì đả gần trưa. Tôi nhanh tay bắt máy gọi cho con nhỏ, vừa định rồi thì sổ con nhỏ đả hiện lên trên nền màn hình.
– tôi về vơí bạn rồi khỏi rước
Nói xong con nhỏ tắt máy, tôi cũng quay lại với công việc và xao lãng đi chuyện đó, nhưng không muốn suy ngĩ thì càng suy ngĩ nhiều.
– con nhỏ về với ai
– ai là bạn con nhỏ
– là con trai hay con gái
Vẫn lăn quăn với những dòng suy ngĩ trong đầu thì một bàn tay nhỏ nhắn đặt lên vai tôi.
– đi ăn với em
Cái giọng nge rất quen thì phải, nhưng tôi giám chắc là không phải con nhỏ trân, ngước nhìn lên thì là gương mặt đó, nụ cười đó. Là em Quỳnh Nga, mọi ánh mắt đổ dồn về tôi như gặp quái vật, nhưng sao em ở đây, sao em biết chổ làm của tôi chứ. Mọi ánh mắt điệu định hình thành chữ sát.
– đi anh…đi ăn …..
Anh em đọc đở mai viết tiếp, hôm nay ba má vừa về nước nên phải hầu hạ……..
Comments for chapter "Chương 22"
Theo dõi
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận