Mèo Hoang - Lạc Lõng - Chương 19
Từng ánh nắng lọt qua khung cữa kia, trên trần cánh quạt vẫn quay re re đều đều trong không gian im lặng. Xoãng……..một âm thanh vang vọng lên khiến tôi giật mình. Bàng quàng tung mềnh bay ngay xuống lầu xem chuyện gì đang xãy ra. Lần theo cái tiếng động lúc nãy, nó đưa tôi xuống ngay giang bếp, mắt to mắt nhỏ đưa tay lên dụi con mắt xem gì, con mèo ú ục a ục ịch quấn lấy chân tôi kêu meo meo. Con nhỏ quay lại hốt hoãng đứng che che lại cái gì đằng sau nhỏ, cái mặt thì lấm la lấm lét nhìn tôi. Tôi thở dài ngẫm ngĩ chắc là làm bể cái gì rồi đây. Bước từng bước chậm lại, đưa tay che miệng lại ngáp dài một cái. Đẩy con nhỏ sang một bên rồi nói
– làm bể cái gì rồi
– có đâu – con nhỏ ngượng ngùng
Lắc cái đít đẩy con nhỏ sang một bên nhìn thì là tan nát cái dĩa đẹp nhất của tôi. Hột vịt thì chèm bẹp dưới đất nhìn thấy mà chóng mặt, thở dài đá một cái cho con mèo sang một bên quỳ xuống dọn dẹp
– ê ai cho đá con meò của tui
– thích thì đá đó – tôi ngước lên nói
– đá cái chết bây giờ
Vừa dứt câu con nhỏ súc một caí ngay lưng tôi, không lẽ tiện tay úp nguyên cái dĩa hột vịt vô mặt con nhỏ quá trời. Nhưng cũng kệ không nói gì quay xuống dọn tiếp. Dẹp xong cái đóng bầy nhầy đó, cũng đả 6h30 rồi. Chạy lẹp bẹp lên tắm rữa xong sách cặp tèn tèn xuống.
– rồi chưa , tôi chỡ cho đi học
– ừ xong lâu rồi, đợi mấy người thôi
– cho con mập ăn chưa – tôi hỏi
– rồi
Ôm cặp dắt xe ra trước cổng, đợi con nhỏ đóng khép cánh cữa lại xong là nhấn gas vút đi. Từng cơn gió thoang thoảng mang hơi khô khan của nơi đây luồn lách qua từng vạt áo của tôi. Một chút mùi thơm nhẹ từ tóc con nhỏ qua tôi, từng hơi thở ấm của con nhỏ cứ phì phò lên cổ tôi. Hoà vào cái dòng người chen chút đó, cái bụng thì cứ hòa theo tiếng vang vọng của không gian xung quanh.
– ăn..ăn đi ăn đi đói quá – con nhỏ đấm vô lưng tôi
– biết rồi khỏi nói
Tách khỏi cái đám đông chen chút đó quẹo vào một quán phở bên đường. Ngồi ngay cái bàn gần cửa, đặt đít xuống cái ghế inox, cái hơi lạnh truyền từ ghế xuyên qua từng lớp vãi tây mõng dính đó. Phì phò tô phở ấm nòng buổi sớm, cái vị cay cay của tương ớt quen thuộc, ngước lên nhìn con nhỏ thì con nhỏ cay hai cái má ửng hồng lên, cái môi thì đỏ nhìn buồn cười không chịu được. Chắc là thấy tôi ăn cay quá nên bắt trước chứ gì đây, kéo li xá xị đẩy qua cho con nhỏ và nói
– uống đi cái mỏ sưng hết rồi kìa
– biết rồi.
Ăn xong lượn lách xe tới trường đưa con nhỏ, vừa đưa tới thì tùng tùng tùng. Tiếng trống ngày xưa lại vang lên….đưa tôi về ký ức của những tháng ngày hạnh phúc và nước mắt…….
– làm bể cái gì rồi
– có đâu – con nhỏ ngượng ngùng
Lắc cái đít đẩy con nhỏ sang một bên nhìn thì là tan nát cái dĩa đẹp nhất của tôi. Hột vịt thì chèm bẹp dưới đất nhìn thấy mà chóng mặt, thở dài đá một cái cho con mèo sang một bên quỳ xuống dọn dẹp
– ê ai cho đá con meò của tui
– thích thì đá đó – tôi ngước lên nói
– đá cái chết bây giờ
Vừa dứt câu con nhỏ súc một caí ngay lưng tôi, không lẽ tiện tay úp nguyên cái dĩa hột vịt vô mặt con nhỏ quá trời. Nhưng cũng kệ không nói gì quay xuống dọn tiếp. Dẹp xong cái đóng bầy nhầy đó, cũng đả 6h30 rồi. Chạy lẹp bẹp lên tắm rữa xong sách cặp tèn tèn xuống.
– rồi chưa , tôi chỡ cho đi học
– ừ xong lâu rồi, đợi mấy người thôi
– cho con mập ăn chưa – tôi hỏi
– rồi
Ôm cặp dắt xe ra trước cổng, đợi con nhỏ đóng khép cánh cữa lại xong là nhấn gas vút đi. Từng cơn gió thoang thoảng mang hơi khô khan của nơi đây luồn lách qua từng vạt áo của tôi. Một chút mùi thơm nhẹ từ tóc con nhỏ qua tôi, từng hơi thở ấm của con nhỏ cứ phì phò lên cổ tôi. Hoà vào cái dòng người chen chút đó, cái bụng thì cứ hòa theo tiếng vang vọng của không gian xung quanh.
– ăn..ăn đi ăn đi đói quá – con nhỏ đấm vô lưng tôi
– biết rồi khỏi nói
Tách khỏi cái đám đông chen chút đó quẹo vào một quán phở bên đường. Ngồi ngay cái bàn gần cửa, đặt đít xuống cái ghế inox, cái hơi lạnh truyền từ ghế xuyên qua từng lớp vãi tây mõng dính đó. Phì phò tô phở ấm nòng buổi sớm, cái vị cay cay của tương ớt quen thuộc, ngước lên nhìn con nhỏ thì con nhỏ cay hai cái má ửng hồng lên, cái môi thì đỏ nhìn buồn cười không chịu được. Chắc là thấy tôi ăn cay quá nên bắt trước chứ gì đây, kéo li xá xị đẩy qua cho con nhỏ và nói
– uống đi cái mỏ sưng hết rồi kìa
– biết rồi.
Ăn xong lượn lách xe tới trường đưa con nhỏ, vừa đưa tới thì tùng tùng tùng. Tiếng trống ngày xưa lại vang lên….đưa tôi về ký ức của những tháng ngày hạnh phúc và nước mắt…….
Comments for chapter "Chương 19"
Theo dõi
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận