Mèo Hoang - Lạc Lõng - Chương 17
Bước khỏi phòng bệnh của con nhỏ, tựa lưng vào lang can ngẫm ngĩ một chút gì đó rồi lại thôi. Đi ra rồi lại đi vào chẵng nói năng gì cả, tiếng bước chân người lao xao ngoài kia ngày một nhiều và to, bước xuống cầu thang bệnh viện củ kỉ định đi ăn khuya, đơn giản là lúc nãy về nhà nuốt có tô mì gói thôi. Con nhỏ thì được bé trinh lúc nãy mua cháo cho ăn rồi còn gì. Tách biệt khỏi dòng xe đông đúc dưới kia, tôi rẽ vào một quán hủ tiếu rõ gần bệnh viện. Vừa định đi vào thì thấy bóng người cao caô gầy gầy trước mặt. Là quỳnh nga, em đi trên chiếc xe của mình vừa đi đâu về thì phải, ăn mặc kiểu này là chắc đi mua đồ về chứ đâu.
– anh minh – em reo lên
– hã – tôi quay lại
– làm gì giờ này còn ngoài đường đó – em hỏi tôi
– à quên nữa, thăm em phải hông – em nói tiếp rồi cười khì
– ừ
– đói không, anh mời hủ tiếu lề đường ăn nè
– dạ cũng đói hihi
Tôi bước vào trong định lựa một chổ trong gốc nhưng lại không có, chỉ còn một chổ ngay tôi đang đứng, tôi có thối quen là thít lẫn khỏi những nơi ồn ào thì phải, từ ngày đó, tôi thích khép mình lại vào một cái xó xỉnh nào đó, chỉ có mình tôi, và những ngày lăn lộn nơi đại học với bàn tay trắng củng đả giúp tôi biết quý trọng những đồng tiền của mình hơn, thích ăn những quán lề đường hơn.
– ngồi đi em – tôi kéo gế cho em
– dạ
Như cái lần lúc sáng, những cặp mắt thèm thuồng nhìn em như muốn xé toạt cái áo làm bằng lụa kia, tôi còn muốn xé huống chi nữa là. Một cậu nhóc tầm 10 tuổi lon ton chạy lại hỏi
– anh chị ăn gì – nó hỏi
– tô mì hoành thoánh, còn em ăn gì – tôi quay sang hỏi
– dạ mì hoành thoánh lun y.
– 2 tô hoành thánh nge nhóc – tôi cười
Thằng nhỏ lon ton chạy đi bỏ lại đằng sau là những tiếng nói đùa của những bàn xung quanh.
…..phẹt…hình như là em bóp mạnh tay chai tương ớt thì phải, gốt cuộc là tô mì của em đỏ ao lên, tôi thì trố mắt nhìn không nói gì, em đang có gương mặt bối rối, hai cái má ửng đó lên trên nên da trắng muốt kia. Tôi lắc đầu cười khì rồi đẩy tô mì của mình sang cho em, và kéo tô mì của em về phía tôi.
– lần sau bóp nhẹ thôi ngen
– dạ…..
Woww… Tô mì khủng khiếp nhất cuộc đời tôi, cay đến nổi tôi chảy nước mắt ra luôn chứ chẳng đùa à ngen, như phải lấy nét không lẽ quậy banh cái quán này vì chai tương ớt cay quá sao, tôi thì cố ăn, em thì vừa ăn vừa cười không ngớt.
– ă..n…đ..i..cư.ời..gì… – tôi cố nói
– dạ
………………………………………………………………
Ăn xong cái mõ tôi nó sưng không tả nổi, nhưng vẫn phải cố giữ nét.
– về cẩn thận – tôi nói
– dạ em biết rồi.
– à mà em anh ở phòng máy, sáng em qua thăm.
– à phòng XX
– rùi nhớ ùi, em về nha.
– ừ.
Quay lại phòng con nhỏ, con nhỏ dường như đả ngủ rôì, tôi cũng đi đánh răng rồi leo lên giường bên kia ngủ luôn.
—————————-
Sáng lên từng ánh nắng nhẹ hắt qua khung cửa, cũng nhờ một phần chuông báo thức của chiếc điện thoại không thì tôi cũng không thức luôn rồi, bật dậy đi tắm rữa xong xuôi và chạy đi mua đồ ăn sáng cho con nhỏ, làm xong xuôi tôi ôm cặp phóng tới chổ làm.
Tin..tin….những tiếng kèn xe vang lên dồn dập, từng ánh nắng xuyên qua những tán lá uá vàng, những thứ khói bụi, những toà nhà cao trọc trời. Gió thổi nhưng chẳng làm dịu đi cái nóng ngày một tăng ở chổ này, lượn là một lúc cũng tới chổ làm và thở phào nhẹ nhõm vị kịp giờ
– anh….
Một bàn tay nhỏ nhắn chọc nhẹ vào eo tôi, quay lại ngơ ngác nhìn thì là cô bé trân cùng chổ làm
– vô chung ùi nè – trân cười
– ừ, vào trể thế
– dạ tại tối qua em thức khuya
– ừ gái lứa mà thức khuya
– dạ mơí có một bữa à, tại tối ngủ hông được
– ừ.
Đang ngêu ngao với con nhỏ bước vào thang mái, thì thằng trưởng phòng sồn sồn như cồn 90 độ chạy hớt hãi tới.
– trưởng phòng mà đi trể vậy anh – tôi nói khiến nhỏ trân cười
– tại tôi có việc bận
– bận béo gì, ngủ quên thì nói đại đi, có ai nói gì đâu
– anh..anh nói vậy là sao
– sao là sao, bộ anh thiếu i ốt à – đm gan lúc đó to thật
– anh nói gì nhắc lại tôi nge coi
– nói to vậy mà không nge à.
Thằng chả tính táp tôi rồi nhưng mai là nhỏ trân xen ngang
– thôi anh…hi hi
Cái bộ dạng thằng cha đó nói chuyện với con nhỏ khiến tôi cười như thằng khùng vậy, râu ria thì chưa cạo, tóc chãi 5 5, chân mài thì rậm nữa. Bó tay luôn, tôi bước khỏi thang máy và đặt đít vào bàn làm việc.
anh em đọc đở mai viết tiếp…..
– anh minh – em reo lên
– hã – tôi quay lại
– làm gì giờ này còn ngoài đường đó – em hỏi tôi
– à quên nữa, thăm em phải hông – em nói tiếp rồi cười khì
– ừ
– đói không, anh mời hủ tiếu lề đường ăn nè
– dạ cũng đói hihi
Tôi bước vào trong định lựa một chổ trong gốc nhưng lại không có, chỉ còn một chổ ngay tôi đang đứng, tôi có thối quen là thít lẫn khỏi những nơi ồn ào thì phải, từ ngày đó, tôi thích khép mình lại vào một cái xó xỉnh nào đó, chỉ có mình tôi, và những ngày lăn lộn nơi đại học với bàn tay trắng củng đả giúp tôi biết quý trọng những đồng tiền của mình hơn, thích ăn những quán lề đường hơn.
– ngồi đi em – tôi kéo gế cho em
– dạ
Như cái lần lúc sáng, những cặp mắt thèm thuồng nhìn em như muốn xé toạt cái áo làm bằng lụa kia, tôi còn muốn xé huống chi nữa là. Một cậu nhóc tầm 10 tuổi lon ton chạy lại hỏi
– anh chị ăn gì – nó hỏi
– tô mì hoành thoánh, còn em ăn gì – tôi quay sang hỏi
– dạ mì hoành thoánh lun y.
– 2 tô hoành thánh nge nhóc – tôi cười
Thằng nhỏ lon ton chạy đi bỏ lại đằng sau là những tiếng nói đùa của những bàn xung quanh.
…..phẹt…hình như là em bóp mạnh tay chai tương ớt thì phải, gốt cuộc là tô mì của em đỏ ao lên, tôi thì trố mắt nhìn không nói gì, em đang có gương mặt bối rối, hai cái má ửng đó lên trên nên da trắng muốt kia. Tôi lắc đầu cười khì rồi đẩy tô mì của mình sang cho em, và kéo tô mì của em về phía tôi.
– lần sau bóp nhẹ thôi ngen
– dạ…..
Woww… Tô mì khủng khiếp nhất cuộc đời tôi, cay đến nổi tôi chảy nước mắt ra luôn chứ chẳng đùa à ngen, như phải lấy nét không lẽ quậy banh cái quán này vì chai tương ớt cay quá sao, tôi thì cố ăn, em thì vừa ăn vừa cười không ngớt.
– ă..n…đ..i..cư.ời..gì… – tôi cố nói
– dạ
………………………………………………………………
Ăn xong cái mõ tôi nó sưng không tả nổi, nhưng vẫn phải cố giữ nét.
– về cẩn thận – tôi nói
– dạ em biết rồi.
– à mà em anh ở phòng máy, sáng em qua thăm.
– à phòng XX
– rùi nhớ ùi, em về nha.
– ừ.
Quay lại phòng con nhỏ, con nhỏ dường như đả ngủ rôì, tôi cũng đi đánh răng rồi leo lên giường bên kia ngủ luôn.
—————————-
Sáng lên từng ánh nắng nhẹ hắt qua khung cửa, cũng nhờ một phần chuông báo thức của chiếc điện thoại không thì tôi cũng không thức luôn rồi, bật dậy đi tắm rữa xong xuôi và chạy đi mua đồ ăn sáng cho con nhỏ, làm xong xuôi tôi ôm cặp phóng tới chổ làm.
Tin..tin….những tiếng kèn xe vang lên dồn dập, từng ánh nắng xuyên qua những tán lá uá vàng, những thứ khói bụi, những toà nhà cao trọc trời. Gió thổi nhưng chẳng làm dịu đi cái nóng ngày một tăng ở chổ này, lượn là một lúc cũng tới chổ làm và thở phào nhẹ nhõm vị kịp giờ
– anh….
Một bàn tay nhỏ nhắn chọc nhẹ vào eo tôi, quay lại ngơ ngác nhìn thì là cô bé trân cùng chổ làm
– vô chung ùi nè – trân cười
– ừ, vào trể thế
– dạ tại tối qua em thức khuya
– ừ gái lứa mà thức khuya
– dạ mơí có một bữa à, tại tối ngủ hông được
– ừ.
Đang ngêu ngao với con nhỏ bước vào thang mái, thì thằng trưởng phòng sồn sồn như cồn 90 độ chạy hớt hãi tới.
– trưởng phòng mà đi trể vậy anh – tôi nói khiến nhỏ trân cười
– tại tôi có việc bận
– bận béo gì, ngủ quên thì nói đại đi, có ai nói gì đâu
– anh..anh nói vậy là sao
– sao là sao, bộ anh thiếu i ốt à – đm gan lúc đó to thật
– anh nói gì nhắc lại tôi nge coi
– nói to vậy mà không nge à.
Thằng chả tính táp tôi rồi nhưng mai là nhỏ trân xen ngang
– thôi anh…hi hi
Cái bộ dạng thằng cha đó nói chuyện với con nhỏ khiến tôi cười như thằng khùng vậy, râu ria thì chưa cạo, tóc chãi 5 5, chân mài thì rậm nữa. Bó tay luôn, tôi bước khỏi thang máy và đặt đít vào bàn làm việc.
anh em đọc đở mai viết tiếp…..
Comments for chapter "Chương 17"
Theo dõi
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận