Mẹ - Chương 11
Tôi đang ngồi thơ thẩn bên chiếc bàn học , mắt nhìn bâng quơ qua cửa sổ ra phía sân trường . Thả hồn theo từng cánh phượng hồng rơi lác đác xuống khắp mặt đất , tôi thở dài , chỉ còn học nốt tuần này nữa thôi là bước vào kỳ thi học kỳ rồi vậy mà … thằng Hùng hôm nay lại không đi học . Bố nó có công việc bên Hạ Long vậy là sẵn tiện mẹ con nó dắt nhau theo bố nó đi chơi bời bên ấy vài ngày . Một , hai hoặc thậm chí là ba , bốn ngày tới tôi sẽ chỉ còn một mình , tôi buồn . Cảm giác hụt hẫng dâng lên khi bỗng nhiên thằng bạn thân nhất của mình biến mất như chưa hề tồn tại , tôi chẳng thây có hứng thú chơi với ai ngoài nó mà thật ra tôi chỉ cần một mình nó làm bạn với tôi , vậy là đủ . Ngồi gục đầu xuống mặt bàn , tôi im lặng nhìn đám bạn bè cùng chang lứa nô đùa trong sân . Có tiếng la hét khi chúng nó đang chơi trò chơi đuổi bắt trong sân , chửi rủa khi phát hiện ra có thằng vừa chơi bẩn , rồi tiếng cười nói , tiếng buôn dưa lê của mấy đứa con gái mỏ nhọn ngồi lê mách lẻo . Tất cả gộp lại tạo nên khung cảnh ồn ào , náo nhiệt bao trùm cả bầu không gian rộng lớn trong sân trường . Nhưng cũng chỉ là tạm thời thôi cho đến khi tiếng trống tùng tùng giòn giã vang lên , mọi cuộc vui phải dừng lại , báo hiệu rằng tiết học mới bắt đầu .
Đang gục mặt xuống bàn lim rim thì từ đằng sau có người vỗ vỗ vào vai tôi cất tiếng gọi nhanh nhảu và hổn hển .
– " Tuấn ! Tuấn … "!
Tôi ngơ ngác liếc mắt lên nhìn , là thằng Vinh " Mặt ngu " ngồi cùng bàn với tôi , cạnh thằng Hùng . Bạn học trong lớp tôi gọi nó như vậy vì mặt nó nhìn ngu thật và cái kết quả học tập kém cỏi của nó . Nhưng nhìn theo một cách công bằng hơn thì nó lại là một bộ máy thông tin di động , nó nắm bắt tình hình và tin tức sốt dẻo cực nhanh . Mọi nguồn thông tin quý báu của lớp tôi đều do một mình nó là liếm , nghe ngóng ở lớp khác rồi về kể lại cho bọn tôi nghe . Từ chuyện thằng Hiển vừa chịch nhau với con Thúy lớp bên cạnh , thằng Toàn " Biển " hôm qua bị bố đánh khi trốn học đi chơi điện tử , cho đến việc nó chứng kiến con Yến " Dâm " tuần trước trốn vào nhà vệ sinh nữ để thủ dâm ? Bọn tôi rất thích thú với việc ngồi lắng nghe những chuyện của nó ba hoa chích chòe trước giờ học , mặc dù không chắc có bao nhiêu phần trăm sự thật trong đó .
Nó đưa cho tôi một phong bao lì xì màu hồng nhạt , được gói ghém đẹp đẽ rồi nhăn nhở cười .
– " Của mày này "!
– " Cái gì đây , ai gửi "?
– " Của con Hoa lớp 10A3 , nó gửi tao rồi nhờ tao chuyển qua cho mày "!
Tôi gật đầu " À " lên một tiếng , rồi nhận phong bao từ tay nó , nó ngồi kế bên tôi , khoác vai
– " Nhất mày rồi còn gì nữa ! được gái gửi thư tỏ tình mới kinh "!
Tôi nhìn sang nó
– " Sao mày biết thư này là thư tỏ tình "?!
– Nó cười nhăn nhở " Tao đoán thế "!
Tôi biết thừa là trước khi lá thư này được chuyển đến tay tôi thì nó đã có bóc ra và đọc trước rồi … Tôi mở nắp lá thư , một mùi thơm của nước hoa hồng tỏa ra thoang thoảng làm nở mũi hai thằng tôi , rút mẩu giấy ra rồi đọc . Nét chữ rất đẹp , đúng là chữ của con gái có khác , nội dung lá thư thì vẫn vậy , vẫn chỉ là những thổ lộ của nhỏ Hoa với tôi . Lá thư lần trước nhỏ gửi cho tôi , tôi đã để quên trong túi áo và rồi mẹ tôi không biết đem cái áo ấy đi giặt .
– " Nhỏ thích mày lắm đó Tuấn , mày thích nhỏ không "?
– " Tao chẳng biết nữa , chắc là tan học tao sẽ tìm gặp nhỏ để nói chuyện "!
– " Mày không thích thì giới thiệu cho tao với nha , nhỏ đó xinh vậy mà "!
Tôi ậm ừ , rồi kẹp lá thư vào một quyển sách giáo khoa để không bị tình trạng " quên "như lần trước . Cùng lúc tiếng trống trường giòn giã quen thuộc vang lên , báo hiệu một tiết học mới bắt đầu …
Tan học , chỉ chờ có thế , tôi khoác chiếc balo đen lên một vai rồi đi nhanh ra khỏi cửa lớp , qua dãy hành lang lớp học tiến về phòng giáo viên . Hôm nay tôi muốn gặp cô Lan tiếp tục cùng cô đi thưởng lãm và phác họa tranh phong cảnh như hôm qua đã hứa , nhưng rôi tôi cảm thấy hơi thất vọng khi nhìn vào phòng giáo viên . Hôm nay cô không có giờ giảng buổi sáng trên lớp mà cô giảng dạy buổi chiều , tôi cảm thấy hơi buồn , nhưng rôi tôi cũng tặc lưỡi cho qua và tự an ủi bản thân " Thôi không sao ! Ngày mai vậy , ngày mai cô nhé ".
Dắt chiếc xe đạp điện ra khỏi bãi gửi xe , tôi định rằng sẽ ra quán cà phê quen thuộc ngồi một lúc cho mát rồi mới về nhà . Khi đang đi ngang qua phía cổng trường , tôi phát hiện nhỏ Hoa đang lững thững đi bộ dắt chiếc xe đạp bị xịt lốp , dưới cái ánh nắng gay gắt như thiêu đốt của buổi trưa mùa hạ . Tôi đi nhanh tới , tiến về phía nhỏ , tôi tạt đầu xe trước bánh xe đạp của nhỏ . Nhỏ dừng lại , nhỏ ngỡ ngàng nhìn tôi , mặt nhỏ đỏ hoe vì ngượng ngùng và vì cái ánh nắng chói chang rọi xuống . Nhỏ cúi gắm mặt , tôi lặng thinh nhìn nhỏ chằm chằm , nhỏ vẫn luôn nhút nhát và khó gần như thế .
– " Đi bộ chừng nào mới về đến nhà , lên xe Tuấn đèo về "!
Nhỏ cứ đứng lặng thinh , cúi gằm mặt không đáp trả , tay cầm vào ghi đông , bóp bóp nhẹ phanh xe . Tôi bỗng trở lên bực bội bởi cái nóng hấp lên từ mặt đường bê tông , tôi dựng chân chống , xuống xe , rồi với tay , nắm chặt vào cổ tay nhỏ rồi kéo về phía mình ra lệnh
– " Nhanh lên không ốm bây giờ "!
nhỏ ngài ngùng rồi bước tới ngồi lên yên xe sau của tôi , tôi đưa tạm cho nhỏ cái mũ bảo hiểm có lưỡi trai của mình , kêu nhỏ đội vào cho bớt nắng . Một tay tôi cầm lái , một tay dắt theo chiếc xe đạp của nhỏ , nhỏ lặng thinh ngồi sau , thỉnh thoảng ngước mắt lên nhìn tôi , và có thể nhỏ đang tủm tỉm cười .
Đưa nhỏ tới quán cà phê tôi hay ngồi để tránh nóng , gọi một ly nước chanh đá cho nhỏ . Tôi ngồi tựa lưng vào cái ghế đệm màu tím sẫm , thờ phào một cái vì vừa thoát khỏi cái không khí nắng nóng ngoài trời . Tôi hỏi nhỏ có muốn ăn thêm hoa quả gì không để tôi gọi , nhỏ ngượng ngùng lắc lắc . Luồng không khí mát lạnh từ cây điều hòa trên trần nhà ngay chỗ chúng tôi tỏa xuống , tôi nhắm mắt lim rim tận hưởng , rồi có tiếng lí nhỉ của nhỏ Hoa …
– " Cảm … ơn , Tuấn "!
Tôi đưa mở mắt nhìn nhỏ , nhỏ rụt rè nhìn tôi , bờ má phúng phính ửng hồng , tay chân nhỏ luống cuống khi cầm cốc nước chanh đưa lên miệng hút một ngụm . Tôi mỉm cười
– " Có gì đâu mà phải cảm ơn "
Nhỏ mỉm cười , nhỏ nhìn tôi , nhỏ thì thầm nói ra từng chữ một làm tôi ngồi nghe cũng phải sốt ruột
– " Bức thư … hồi sáng … Tuấn … bức thư … "?!
– " Bức thư ? Bức thư nào cơ "?!
Tôi nở nụ cười khi thấy mặt nhỏ đỏ hoe lên vì ngượng , rồi tôi đổi chủ đề
– " Xe của cậu bị sao thế "?
Nhỏ cúi mặt lắc lắc ra điều không biết …
– " Đợi tớ chút , tớ đem con xe của câu sang bên kia đường , để xem nó bị cái bệnh tật gì , ngồi đây nha "!
Nhỏ ngước mặt lên nhìn tôi gật gật , tôi đứng dậy , rồi bước nhanh ra cửa . Tôi dắt chiếc xe đạp của nhỏ sang bên đường , tìm đến một tiệm ngay đối diện với quán cà phê . Gặp một bác trung tuổi đang hì hụi đẩy cái bơm xe đạp , bơm lốp cho chiếc xe cũ kỹ của một vị khách nào đấy . Dáng bác to cao , da đen xạm vì cháy nắng , bóng loáng mồ hôi như một bôi một lớp dầu lên người . Tôi dắt chiếc xe tới , rồi gọi với vào .
– " Bác ơi ! bác xem hộ cháu cái xe này nó bị làm sao với "!
Vẫn đang bơm lốp chiếc xe đạp , rồi bác nói vọng ra .
" Rồi cháu cứ để đấy "!
Tôi đứng đợi , nhìn ngó lung tung , rồi nhìn đưa mắt sang quán cà phê bên đường nơi nhỏ đang ngồi . Qua tấm kính của quán , tôi thấy nhỏ đang ngồi nhìn tôi , thấy tôi nhìn nhỏ thì nhỏ nở nụ cười thật duyên dáng . Bác thợ sửa xe tiến về phía tôi , bác nhìn tôi bằng cặp mắt lờ đờ , rồi hỏi
– " Xe bục lốp à "?
– " Cháu chẳng biết , bác xem giúp cháu với "!
Sau một vài phút ngắm nghía , dòm ngó thì bác phán luôn một câu chắc nịch ." Xe cháu bị bục lốp , đứt xích ."
– " Bác cứ xem chỗ nào hỏng thì sửa hết đi ạ , chi phí bao nhiêu cháu cũng trả "!
Rồi tôi nói với bác là tôi muốn thanh toán tiền trước , với lý do là sợ tôi tiêu pha mất . Bác nhận tiền rồi vui vẻ dặn tôi chiều quay lại lấy xe .
Tôi quay lại quán cà phê , ngồi xuống ghế rồi thở dài , mệt mỏi vì cái thời tiết , cứ rời điều hòa ra khỏi nhà là như bị tra tấn vậy. Nhỏ ngước mắt lên nhìn tôi , nhỏ nói nhỏ
– " Chiếc xe đạp của mình bị sao vậy "?
– " Hả ! à ! Nó bị bục lốp thôi , ông ấy dặn chiều quay lại lấy "
– " Hết bao nhiêu tiền mình gửi trả Tuấn "!
Tôi trêu đùa – " năm trăm nghìn "!
Nhỏ giật mình – " Sao ? sao mắc quá vậy "!?
Tôi nở nụ cười khi nhìn dáng vẻ lo lắng của nhỏ
– " Tớ đùa đấy , có mấy nghìn thôi , cậu uống nước đi rồi lát tớ đèo về "!
Nhỏ mỉm cười – " Cảm ơn Tuấn nha "!
– " Sao cảm ơn hoài vậy "?
Nhỏ ấp úng – " Thì… tại vì Tuấn giúp tớ hai lần , nên tớ phải cảm ơn hai lần "!
Tôi cười cười – " Ừ ! thì chấp nhận lời cảm ơn , được chưa "?
Sau khi đã mát mẻ và giải tỏa bớt stress của buổi học trên lớp , tôi và nhỏ rời quán cà phê rồi ra về . Đưa cho nhỏ cái mũ bảo hiểm để nhỏ đội vào , vì trời vẫn đang rất nắng . Nhỏ ngồi lên xe tôi , nhỏ đã tỏ ra bớt rụt rè , đưa hai tay bám víu vào hai bên hông cái áo trắng đồng phục của tôi . Mở khóa xe đạp điện rồi mở nguồn xe , tôi điều khiển chiếc xe ra đường rồi bon chen trên đường phố tấp nập dòng xe cộ dưới cái nóng trời trưa mùa hè .
Trên đường đi , tôi thấy nhỏ cứ im lặng hoài , tôi chủ động mở chuyện với nhỏ bằng những câu chuyện vui ở trên lớp , nhỏ ngồi sau xe , cứ gật lắc , chỉ trả lời những câu cần thiết rồi tủm tỉm cười một mình hoài . Đi được tầm một ki-lô-mét ở ngoài mặt đường , nhỏ chỉ tôi lối vào một cái hẻm nhỏ . Nơi có cây nhãn lâu năm cao to xum xuê đang rợp bóng mát xuống một quán trà đá bên dưới , ngay đầu ngõ . Tôi rẽ vào trong , những căn nhà mọc san sát chỉ cách nhau một bờ tường gạch xi măng , đen kịt màu rêu phong . Đến một khúc cua trong ngõ , nhỏ kêu tôi dừng lại ở cái cổng sắt được sơn màu xanh lá cây , nhỏ chỉ đây là nhà của nhỏ . Nhỏ xuống xe , đưa lại cho tôi chiếc mũ bảo hiểm rồi , nhìn tôi , nhỏ nở nụ cười
-" Cảm ơn Tuấn nha "!
– " Ừ ! Vào nhà đi không nắng "!
Nhỏ gật đầu rồi ôm chiếc cặp sách lên ngực , quay lưng bước về phía cổng , tôi ngồi trên yên xe nhìn theo , khi tôi đang quay đầu xe , mở khóa thì bất ngờ nhỏ quay người lại , nghiêng người , rồi cúi gằm mặt nói với tôi
– " Tuấn ! Tuấn … thấy tớ… như thế nào "?!
Tôi hơi bất ngờ khi nhận được câu hỏi này từ nhỏ , nói sao nhỉ , tôi ngước mắt lên trời , đưa tay xoa xoa cằm giả vờ như đang suy nghĩ . Nhỏ đỏ mặt nở nụ cười …
– " Thế nào à … ?! ừm ! Cậu hơi nhút nhát và tẻ nhạt , ý tờ là cậu nên nói cười nhiều hơn như con Vân Anh ở lớp ý "!
Nhỏ và tôi cùng cười khi nhắc tới con Vân Anh " Hoa loa kèn "! Vì cái mồm của nó lúc nào cũng chua ngoa đanh đá và nói lắm nhất lớp . Tôi chào nhỏ , nhỏ chào tôi , rồi đưa tay mở chốt cổng bước đi vào trong nhà . Tôi ngồi ngoài cổng , lặng lẽ nhìn , rồi tôi nói to với theo sau lưng nhỏ
– "… Với cả ! tớ thấy cậu cũng dễ thương phết đấy "!
Nhỏ đứng lặng một lúc , tôi mỉm cười , nhỏ không quay lại nhìn tôi mà đưa hai tay lên ôm chiếc cặp trên ngực rồi chạy nhanh vào trong nhà mình , khuất dạng . Tôi mở khóa xe , rồi phóng ra khỏi con ngõ nhỏ nơi có cây nhãn to xum xuê rợp bóng mát một khoảng sân nho nhỏ .
Về đến nhà , mở cửa bước vào thì tôi ngửi thấy toàn mùi nhang đèn , cùng tiếng thớt , tiếng dao chặt bôm bốp . Vứt chiếc balo đen lên ghế sô-pha trong phòng khách , tôi đi thẳng xuống bếp , nơi mà tôi chắc chắn mẹ sẽ chờ sẵn tôi ở đó với một cốc nước hoa quả ngon tuyệt . Cả gia đình tôi đông đủ gồm có bố mẹ , chú Nicolas và dì Hương đang tất bật chuẩn bị đồ ăn .
– " Con chào cả nhà "!
Bố tôi lên tiếng trước – " Về rồi hả con , thay quần áo rồi xuống phụ bố mẹ một tay nhanh "!
Mẹ tôi chạy lại " mệt lắm không con ? Có muốn uống nước hoa quả không mẹ pha "!
Tôi lắc đầu khi thấy bà đang rất vất vả với việc bếp núc , tôi đưa tay vuốt lại tóc mái của bà đang lòe xòe xuống khuân mặt trái xoan .
– " Không ! con không khát lắm , con vừa uống bên ngoài rồi ! "
– " Vậy à ! lên thay quần áo đi con rồi xuống dưới này giúp mẹ "!
– " Nhà mình hôm nay là ngày gì mà chuẩn bị cơm nước tất bật vậy mẹ "?
– " Con không nhở hôm nay là ngày gì à ? Hôm nay là ngày giỗ cụ nhà ta mà "
– " À ! vâng mẹ không nhắc thì con cũng quên mất đấy "!
Tôi xin phép mẹ rồi chạy nhanh lên phòng , mặc một cái quân đùi và áo phông cộc tay . Tôi phi xuống nhà để xem mọi người có cần giúp đỡ gì không , thật ra về vụ nấu nướng thì tôi chẳng biết tý gì cả , tôi chỉ biết ăn thôi , nên chắc tôi chẳng giúp được gì nhiều . Rồi khi mẹ tôi gọi tôi lại góc ban thờ , bà yêu cầu tôi giữ thang cho bà để bà trèo lên lấy lọ hoa xuống thay những bông hoa đang héo trên bàn thờ . Tôi vui vẻ chạy lại giúp mẹ , tôi giữ thang bằng hai tay rồi kêu mẹ trèo lên đi
– " Giữ thang cho chắc , mẹ sợ lắm "!
– " Mẹ yên tâm , tay con khỏe lắm , dư sức giữ được trọng lượng của mẹ "!
Rôi bà mỉm cười trèo từng bậc lên chiếc thang inox , tôi đứng dưới , hai tay nắm chặt vào chân thang , rồi tình cờ tôi ngước mắt lên . Từ phía dưới , tôi thấy cái váy dài đến bắp chân của mẹ lòe xòe , đang bay bay trong gió , tôi lặng người , tôi nín thở ngắm nhìn đôi chân trần trắng nõn nà mịn màng của mẹ . Tôi đưa mắt , căng mắt quan sát , tôi không bỏ nỡ 0,001 giây phút nào để được ngắm nhìn mẹ . Rồi tôi thấy đâu đó thấp thoáng , là cặp đùi trắng nõn cùng chiếc quần lót của mẹ đang mặc trên người . Tim tôi đập mạnh , mặt tôi nóng rực đỏ hoe , tôi thầm nghĩ "màu trắng ư ? hay là màu vàng nhạt nhỉ , không hình như là màu hồng " ? Rồi tôi đấu tranh tư tưởng vì tôi cảm thấy có lỗi , tôi cúi mặt xuống , đưa một tay lên đập chan chát vào chán . Mẹ tôi nhìn xuống , lo lắng
– " Con bị sao thế … "?
Tôi ngước mắt lên nhìn mẹ , mẹ tôi thấy mặt tôi đang đỏ hoe , rồi như chợt nhân ra điều gì đó , bà giật mình , đưa một tay xuống ôm bó chiếc váy lại . Tôi hụt hẫng , mẹ bước vội từng bậc xuống bậc thang , bà cười ngượng ngùng , xin lỗi rối rít
– " Mẹ… xin lỗi , mẹ vô ý quá … hihi "!
Bà nở nụ cười rồi vuốt tóc tôi , bà nhìn thẳng vào mắt tôi , tôi không dám nhìn vào mắt bà vì ngượng , mặc dù bình thường tôi vẫn luôn muốn được nhìn ngắm đôi mắt bồ câu , với con ngươi màu nâu nâu lấp lánh ấy .
– " Con trai mẹ lớn thật rồi … "!
Sau sự cố hy hữu ấy , tôi vẫn tiếp tục giúp gia đình , cụ thể hơn là giúp mẹ và dì những công việc lặt vặt bếp núc . Dì thì cứ lườm lườm tôi , rồi thỉnh thoảng tranh thủ không có ai để ý thì đưa tay xuống bóp nhẹ một cái vào dương vật tôi làm tôi cứ giật mình liên tục .
Mặc dù chỉ là một chút , một chút thôi , nhưng tận sâu thẳm trong tâm trí tôi , hình ảnh về mẹ , về những hình ảnh nhạy cảm vô tình của mẹ , đã khiến ngọn lửa tình trong tôi , đang dần dần được bén lửa . Tôi đang phủ nhận , tôi không chấp nhận việc tôi đã có ý gì đó với người mẹ thân yêu của mình , nhưng sự thật thì , trái tim tôi đã bắt đầu yêu người mẹ xinh đẹp như thiên thần của mình theo một ý khác …