Ma Hả Chơi Luôn - Phần 28
Nga vội vàng đi tắm ngay, nàng nôn nóng trà sà bông khắp mình mẩy, kỳ cọ cho thật sạch. Cái bụng không nịt lại to tổ bố rồi còn gì nữa; mặc dù con so, nhưng không hiểu sao bụng nàng to quá. Cả bộ ngực cũng vậy, căng tròn, to tướng. Không hiểu sao không có sứa mà núm vú đen thui, quầng thâm chung quanh thực rõ. Thân hình nàngcoi thực kỳ cục. Ngaxômước sạch sẽ, đang lau mình thì thầy Mạnh mở cửa vô phòng tắm. Mặc dù ăn nằm với thầy Mạnh cả mấy chục lần, nhưng bây giờban ngày ban mặt, sáng trưng, nàng thật mắc cở. Nhất là thân thể sồ xề này lại càng làm nàng thấy kỳ cục hơn. Nga la lên:
“Trời ơi, ra ngoài đó đi anh, để em mặc quần áo vô đã mà.”
Thầy Mạnh cười hì hì.
“Mặc quần áo vô làm gì nữa chứ, bộ em không muốn trục thai nhi ra hay sao?”
Hai tay Nga che ngưc, nhún nhẩy.
“Nhưng mà anh nhìn em thế này kỳ quá hà.”
Thầy Mạnh đã tới sát bên nàng, cúi xuống bế bổng Nga lên, nói:
“Để anh ẵm em vô giường. Tại em không biết, trước khi uốngthuốc, phải làm cho cửamình người có thai trơn, như vậy thai nhi mới chui ra được; chứ nếu không rách thịt” thai nhi cũng không ehui lọt lòng mẹ được.”
Nga bá lấy cổ thầy Mạnh, nàng áp má vô mặt thầy, nói:
“Anh nói gì. nghe dễ sợ quá vậy.”
“Có gì đâu màï”
“Thì anh mới nói cái gì tới rách” thịt mà cũng không được đó”
“Thì đúng rồi. Bởi vậy nên anh mới phải đưa em vô giường đó mà.”
Nga cười khúc khích.
“Anh làm cái nghề này coi bộ khoái quá héng.”
Thầy Mạnh cười hành hạch.
“Thì lúc cần mình phải giúp người ta thôi.”
Nga vừa nằm xuống giường đã vít cổ thầy Mạnh
xuống, cắn thực mạnh làm ông ta nhẩy tưng lên, la lớn:
“Trời ơi, em muốn cắn chết anh sao.”
La xong ông chồm tới, nắm hai chân nàng căng ra, vục mặt lên đùi Nga, quét hàm râu lởn chởn mấy ngày chưa cạo vô vùng da thịt căng tròn đó, nàng ré lên, cười sằng sặc:
“Trởi ơi,.. đừng mà anh, nhột… nhột, muốn chết đi nè…”
Mặc cho Nga la, thầy Mạnh vẫn dừng hàm râu quẹt qua quẹt lại tứ tung, rồi tử từ, thầy quét xuống phía dưới cho tới khi Nga”nẩy người lên, tiếng cười nàng thành rên rỉ. Thân thể vặn vẹo, h”li chân nàng cặp chặt lấy đầu thầy Mạnh…
Nga rùng mình liên tiếp mấy lần, nàng không ngờ chỉ có thế mà nàng đã ướt hết mình mẩy một cách quá dễ dàng. Thầy Mạnh đứng dậy, nói:
“Được rồi đó, để anh lấy thuốc cho em uống là xong ngay.”
Thầy xuống bếp, đổ thuốe ra chiếc tô lớn, bưng lên cho Ngu uống. Nàng ngồi dậy bưng ehén thuốe, rùng mình, nói:
“Uống hết một tô bành ky này hở anh, ghê quá hà.”
Thầy Mạnh cười. .
“Thì em cứ thứ xem, thuốc ngọt hơn mật. Uống hết ba tô như vậy mới hết thuốc.” nói xong thầy lại xuống bếp đổ hết thuốc ra hai chiếc tô nữa, bưng lên luôn. Nga
eũng đã uống hết tô thuốc đầu tiên rồi, nàng cười tươi như hoa.
“Thuốc gì mà ngọt như mật thật đó anh à, anh cho em uống ba tô chứ mười tô cũng không sợ.”
Nói xong Nga đỡ chén thuốc từ tay thầy Mạnh uống một hơi nữa. Chỉ một thoáng, nàng đã uống hết ba chén thuốc, nhìn thầy Mạnh mĩm cười. Thầy ấn Nga nằm xuống, kéo hai chân dạng ra, lấy chiếc khăn lông kê ở dưới, để hũ rượu ngay bên cạnh. Thầy eòn đang lui khui sắp đồ nghề, bỗng Nga ôm bụng la lên:
“Anh à… làm sao, làm sao em đau bụng quá hà:..”
Thầy Mạnh vuốt vuốt bụng cho nàng, nói:
“Không sao đâu em, ehịu khó một chút đi.”
Chỉ vài phút sau, Nga ~hịư không thấu nữa. Mồ hôi vã ra, nàng bắt đầu rên hừ hừ. Thầy Mạnh cũng đổ mồ hôi, hỏi nàng:
“Từ sáng tới giờ em có ăn uống gì không?
Nga cố trả lời:
“Có, có em ăn chút cơm với… với mấy tô hủ tiếu. Trời ơi… đau chết, chết… mất thôi.”
Thầy Mạnh eố bình tĩnh hỏi thêm.
“Khôngphải là ăn uống, mà anh muốn hỏi em có uống thuốc thang gì không?”
Nga chợt nhớ ra mình vừa uống xong mấy viêh thuốc trụ sinh thì thầy Mạnh tới, nàng eố gắng trả lời:
“Có, có em uống, trời… ơi… đau.. uống mấy viên thuốc trụ sinh cô Ngọc Lan dưa… Chết… á… á…”
Chưa nói hết câu, Nga gào lên, ôm bụng lăn lộn. Máu bắt đầu từ cửa mình nàng bắn ra tung toé. Nàng gào lên như heo bị thọc huyết. Vang động cả lối xóm.
“á á. á a….”
Thầy Mạnh run rẩy, cố bịt miệng nàng lại, sợ làm kinh động tới lối xóm, nhưng chẳngbao lâu có nhiều tiếng chân chạy thình thịeh, tiếng người gọi nhau, rồi cuối cùng người ta tông cửa vô nhà. Cảnh tượng hãi hùng hiện ra trước mắt mọi người. Thầy Mạnh tính chạy ra cửa, nhưng có nhiều ngllời níu thầy lại. Mặt mày, quần áo thầy dính đầy máu; trông thầy như một ác quĩ hiện hồn…
Cả xóm náo loạn; tin thầy Mạnh giết Đỗ Nga loan truyền đi thực mau; người ta nói đủ thứ, thêu dệt đủ chuyện hoang đường; nào chuyện ma quỉ, nào chuyện yêu
tinh, cả chuyện ăn thịt người cũng được bà con lối xóm đem ra bàn tán tùm lum.
Cảnh sát xétnhà thầy Mạnh ngay đêm hôm đó, nhưng họ chẳng tìm được gì ngoài những kinh sách vô thưởng vô phạt. “Những chậu ngải giống như chậu kiểng không phải là bằng cớ để đưa ra toà. Cảnh sát cũng kiếm được một cái hũ sành, đậy nắp rất kín, để ở dưới bàn thờ. Khi mở ra, một luồng khói trắng nhẹ nhàng bốc lên thực nhanh. Lúc ấy có gió lành lạnh vàmột mùi tanh tửi phảng phất đâu đó. Không ai biết hồn maXuân Nhi vô tình thoát ra sau bao nhiêu ngày bị giam giứ. Nàng hoá gió bay thực nhanh về âm giới sau khi chứng kiến kẻ thù của mình lần lượt bị thầy Mạnh giết hết. Tuy nhiên, thầy Mạnh đã bị nhốt chờ ngày ra toà về tội cố sát Đỗ Nga, vì thầy bi bắt ngay tại phạm trường. Có lẽ chỉ có một mình Xuân Nhi biết được nhứng tình tiết của vụ án này, nhưng nàng chỉ là một hồn ma nên cũng”chẳng giúp ích gì được thầy. Hơn nữa, chính nàng cũngbị thầy Mạnh bắt nhốt bấy lâu nay, bởi vậy nàng cũng chẳng để ý tới vụ án này làm gì.
Về tới âm giới, Xuân Nhi nhận được lệnh phải đi đầu thai ngay. Nàng vội vàng đi tìm Chung để báo cho chàng biết, và gần gủi ngưới yêu lần cuối cùng.
Chung cũng vừa tan sở trở về nhà, trong lòng cảm thấy có một cái gì khác lạ, vui vui. Hình như chàng có linh cảm thế nào cũng gặp lại Xuân Nhi trong đêm nay.
.Khi mở cửa vô phòng ngủ, chàng đã thấy Xuân Nhi nằm chờ trên giường.
Đèn trong phòngmờmờảo ảo, đó là chàng cố tình bắc điện như vậy để tiếp đón Xuân Nhi, vì nàng không thể hiện hình những nơi có nhiều ánh sáng. Hôm nay Xuân Nhi mặc qùân áo thực lạ, thời trang như những cô gái mới lớn choi choi bụi đời. Chiếc váy thực ngắn trên đầu gối, một chiếc áo thung mỏng manh, bên trong không có áo lót, bộ ngực nàng cao vòi vọi, hàn rõ nhứng đường cong thật rõ ràng. Nàng đang ngủ, hơi thở phập phồng lên xuống điều hoà. Nước da trắng mịn.
Chung đi thực nhẹ nhàng, chàng không muốn phá giấc ngủ của ngllời yêu. Tới bên giường, chàng nhẹ nhàng ngồi xuốngbên nàng, cúi xuống nhìn sát mặt nàng; người nằm đó không phải là Xuân Nhi mà lại là Ngọc Lan. Chàngbànghoàngtới tức giận, đứng phắt giậy. Ngọc Lan cũng chợt tĩnh ngủ, nàng mỉm cười đưa hai tay lên như muốn ôm Chung vô lòng.
“Nằm xuống đây đi anh.”
Chung nổi cọc:
“Anh đã nói là chúng mình không thể yêu nhau, em còn tới đây làm gì?”
Ngọc Lan từ từ ngồi dậy, co hai chân lên, chiếc váy ngắn không còn che được thân thể nàng trọn vẹn nữa, Chung có thể nhìn thấy một vùng đen mướt vì nàng không có quần lót bên trong. Nàng cười nhỏn nhẽn:
“Kinh nghiệm cho em biết, đàn ông lớn tuổi chưa vợ như anh hơi khó tính, nhưng với nhứng người phụ nữ kiên nhẫn như”em, tình yêu trước sau gì cũng phải tới.
Bởi vì em yêu anh tha thiết mà.”
Chung hơi lùi lại một chút, chàng cố tình nhìn thẳng mặt nàng, không để eho nhứng phần da thịt hở hang kia làm lung lạc lòng mình. .
“Ngọc Lan à, anh xin lỗi em, tình yêu không thể nào tới với anh một lần nứa. Anh đã có vợ rồi. Xin em hãy tôn trọng anh vì chính anh luôn luôn tôn trọng em mà.”
hỏi.c Lan nghe Chung nói có vợ rồi, lập tức lồng lên:
“Anh đã cưới vợ rồi. Là ai?”
Nói xong nàng nhẩy xuống giường, ra ghế sa lông ngồi ngay trước mặt Chung, hai chân nàng dạng ra làm chiếc váy ngắn co lên tới bẹn. Thân thể nàng như lõa lồ, cặp dùi trắng nõn ehạy dài lên tuốt tận trên. Không thấy có chiếc quần lót làm Chung rùng mình. Ngọc Lan vẫn cong cớn