Ma Hả Chơi Luôn - Phần 21
Tuy nhiên, cũng không còn eách nào khác vì nàng đã mang thai; mọi việc dều phải nhờ cậy nó giúp đỡ. Thời gian đi qua thực mau, cái bầu cũng đã thực lớn, có lẽ cũng sắp. tới ngày khai hoa nở nhụy. Một hôm Xuân Nhi nhắc lại với Giầu những điều chàng hứa với nàng khi trước.
“Mình ơi, em sắp sanh rồi, mình cũng sắp làm cha đứa bé. Chuyện chúng mình phải thu xếp làm sao cho ổn thoả để ba mình biết chứ.”
Im lặng một lúc, Giầu nhíu mày nói:
“Em à, chúng mình còn trẻ, lo gì mai mốt không có con; anh đã nói” với” em mãi là phải phá cái của nợ ấy đi mà em không nghe. Cốgiữ khư khư lấy nó để bây giờ lớn đại rồi, làm sao mà vác mặt về nhà chứ.”
Xuân Nhi khổ sở, nói:
“Mình ạ, em nghĩ kỹ rồi. Trẻ thơ vô tội và đó cũng là giòng máu của anh làm sao em nỡ sát hại nó chứ.”
Giầu không nói gì, đứng dậy nhìn đồng hồ bỏ đi ngay. Xuân Nhi đã cảm thấy sự chán nản của Giầu ngay từ khi biết nàng mang thai. Nhứng euộc vui trên thân thể nàng bớt đi và từ từ bi bỏ quên khi cái thai càng ngày cànglớn lên. Cứmỗi lần nàngnhắc tới bổn phận vợchồng, cha con là chàng lại bỏ di ngay và nhiều khi chắng có lý do gì cũng bỏ nhà đi hàng tuần. Chàng lầm lì ít nói và không còn những săn đón như ngày nào nữa. Bây giờ căn nhà hạnh phúc này như một căn nhà tù giam hãm tuổi thanh xuân của nàng.
Gần đây Xuân Nhi lại cố những cảm giác không lành xẩy đến; lâu lâu tự nhiên tim nàng đập thình thịch như sợ hãi một điều gì thực bết hạnh xẩy tới cho mẹ con nàng, có khi bắp thịt giật giật hay co rút; lúc đó đầu óc nàng hoang mang sinh ra nhứng ảo giác kinh dt thật đáng sợ.
Nhưng nàng vấn cố chiu đựng trong sự buồn tẻ và đơn độc ấy cho tới ngày sanh nở.
Nàng đẻ được một bé gái thật trắng trẻo, đẹp đẽ. Tướng nó giống hệt Xuân Nhi thật dễ thương. Sau khi có con, gần như Giầu không về nhà nứa, lâu lâu ehàng mới ghé qua cho có lệ. Nàng tìm eách nhỏ nhẹ hỏi thì chàng nói bận làm ăn xa nên Xuân Nhi cũng đành chịu.
Một hôm, saubứa cơln ehìêu, Xuân Nhi đangngồi chơi với con. Bỗng có tiếng chuông reo lên từ phía trước cửa.
Xuân Nhi chạy ra mở cửa; thấy Giầu dẫn một cô gái còn trẻ, ăn mặc thực sang và đẹp tuyệt trần. Nàng ngang nhiên đi vô nhà mà không thèm chào hỏi gì nàng. Giầu cũng vậy, chàng tỉnh bơ làm như nàng là người làm công trong nhà vậy. Cả hai nắm tay nhau vô phòng khách.
Xuân Nhi ngạc nhiên không hiểu thiếu nứ kia là ai và có liên hệ như thế nào với Giầu. Nàng đứng chết trâng ở cửa, nhìn Giầu dìu thiếu nứ ngồi xuống ghế sa lông.
“Đỗ Nga, ngồi nghĩ một ehút đi em.”
Xuân Nhi đứng ở cửa một lúc, không thấy ai nói gì, nàng đành đi vô phòng khách; thấy nàng vô, Giầu giới thiệu cô gái:
“Xuân Nhi, đây là cô Đỗ Nga, thơ ký riêng củaba anh. Tối nay có cuộc họp với một công ty khác, phải dần cô ấy đi phụ nên tiện thể ghé nhà mình chơi.”
Xuân Nhi cúi đầu chào, nói mấy câu xã giao rồi vô trong bưng nước ra đãi khách. Mặc dầu nàng đang là vợ và mẹ một đứa bé, nhưng với kinh nghiệm hồi còn làm ở vũ trường, Xuân Nhi có linh cảm như cô gái này là người không đànghoàng, dù cho quần áo sang trọngvà đắt tiền. Nhưng cách trang điểm loè loẹt và cưng cách xã giao của nàng đã đinh được con người cô ta thuộc hạng người nào rồi. Khi bưng nước ra, Xuân Nhi kinh ngạc vì cô gái đang nằm trong lòng Giầu để chàng mò mẫm và hôn hít như điên dại. Trong khi đó cô ta cũng lùa cả hại tay vô quần chàng. Thấy nàng ra, cả hai cùng buông nhau ra nhưng họ rất thản nhiên không lộ vẻ ngllợng ngừng một chút nào. Xuân Nhi biết ngay quan hệ giữa hai người đã tới mức thân thiết lắm rồi, eả hai chẳng coi sự có mặt của nàng ra cái gì nữa.
Xuân Nhi cố nhịn, nàng làm như không thấy gì, đặt hai ly nước xưốngbàn rồi quay vô trong ngay. Cô gái thấy nàng đi vô cũng đứng dậy nói:
“Tới nhà anh chơi không vui chút nào, mướn khách sạn còn sướng hơn.”
Nói xong Đỗ Nga bước ra cửa liền. Giầu vội vàng đi theo ngay,vừa đi chàng vừa nói:
“Em muốn đi đâu cữngđược mà, có gì đâu mà nổi quạu lên vậy.”
Cô gái quay lại chu mỏ, nói:
“Chứ không ư, bà chằng lửa đó làm mất hứng hết.”
“Thôi được mà, được mà; chúng mình đi khách sạn vậy.”
Trong phòng ngủ, Xuân Nhi nghe thấy tiếng xe nổ, nàngbiết là Giầu đã đưa Cô gái ấy đi mướn khách sạn rồi. Nỗi xót xa dâng trào, hai hàng nước mắt tự nhiên trào ra không thế nào ngăn lại được.
Tới gần sáng, Giầu mới trở về nhà với một thân xác rã rượi, sặc mùi rượu. Chàng lăn ra ngủ cho tới chiều mới bò dậy được.
Xuân Nhi không còn gì để nói nữa, nàng đã coi như gặp phải tên sở khanh. Con bướln hút mật trong nhị hoa, xong rồi lìa cành eòn kể gì tới đoá hoa kia với hương sắc tàn phai theo ngày tháng. Xuân Nhi thấy non nước này chỉ còn cách chlu đựng, cốbám bíu vào đám cưới sắp tới. Đứa bé máu mủ eủa chàng có thể là sợi giây giằng buộc được Giầu vào cuộc sống gia đình chăng.
Điều cần nhất bây giờ là làm sao đi gặp mặt cha Giầu để lo hôn lễ và chính thức hoá cuộc sống ngày hôm nay. Chờ cho Giầu tắm rửa khoẻ khoắn, ra bàn ăn, Xuân Nhi mới nhỏ nhẹ hỏi:
“Chừng nào anh mới dẫn mẹ con em gặp mặt ba. Không lẽ tụi mình cứ sống lén lút như thế này mãi hay sao?”
Giầu trả lời giọng bực bội:
“Ba anh ở mãi bên Nhật Bổn, bây giờ đi đâu gặp ổng đây?
“Hơn một năm rồi, sao mãi ông ấy chưa về; em không tin. Vậy anh cho em đla chỉ em qưa Nhật một mình.”
Giầu trợn mắt, quát lên:
“Em đi một mình được à? với tư cách gì em gặp ông ấy đây? ai tin em chứ?”
“Em sẽ dẫn con theo, nói là cháu nội ổng; làm sao ba anh lại không tin cho được. Dù Bao đi nữa, ba anh cũng có chút địạ vị trong xã hội, chắc chắn ông phải biết phải quấy chứ.”
Xuân Nhi cũng to tiếng, nàng không còn nhẫn nhịn được nứa, hình ảnh Đỗ Nga nằm trong lòng Giầu trong phòng khách làm nàng điên lên. Xuân Nhi ôm chặt con vào lòng nức nở khóc.
Giầu lại vô phòng ngử liền, có lẽ ăn chơi trác táng cả ngày đêm hôm qua làm cho chàng mất hết sức lực. Xuân Nhi cũng không biết phải làm sao hơn, ôm con thao thức tới sáng mới chợp mắt.
Khi đứa bé khóc đòi ăn, nàng giật mình thức dậy, thấy mặt trời đã lên eao. Chị người làm xô cửa bước vô, thấy Giầu nằm tlên giường, lật đật tính lui ra, Xuân Nhi vội vàng gọi:
“Chị bế em bé ra cho bú sứa hộ tôi đi.”
Giầu cũngvừa tỉnh giấc. Chàng vô phòngtắm rửa mặt rồi mặc quần áo đi ngay không nói một lời nào. Giầu bỏ đi rồi, Xuân Nhi nằm một mình trên giường, sầu đau dâng lên chất ngất. Hai hàng nước mắt tuôn ra như suô~l, từ trước tới nay, nàng chỉ hy vọng eó một mái ấm gia đình, một người chồng yêu dấu, một nguời cha gươngmẫu củanhữngđứacon mình. Bây giờtất cả những hy vọng ấy.đều tan ra mây khói. Giầu đã không mang lại cho nàng nhứng điều mơ ước nữa rồi, chàng đang chạy theo tiền tài danh vọng cũng nhưgái đẹp mà không màng tưởng gì tới gia đình nữa. Nhứng điều chàng đang theo đuổi bất chấp luật pháp cũng như đạo đức tổ tiên…
Đối với Giầu, đồng tiền làtrên hết. Và khi có tiền phải hưởng thụ cho đúng mức nhứng gì đã phải trả giá bằng đồng bạc của mình. Dựa vào thế eủa cha là một thương gia tỷ phú, Giầu nắm nhiều dịch vụ buôn bán kinh thiên động địa, tiền vô như nước. Chàng nuôi cả một đám đàn em chuyên nghề dao búa để làm ăn trong những dịeh vụ bất chính.
Trưa hôm đó, Xuân Nhi vừavôbàn ăn, bỗng điện thoại reo. Nàng hơi ngạc nhiên không hiểu ai lại kêu nàng giờ này; nhấc điện thoại mới biết là Giầu gọi. Chàng cho biết ba chàng từ Nhật Bổn mới về, ông muốn gặp mặt Xuân Nhi cũng như cháu nội ông. Giầu nói chừng một tiếng đồng hồ nứa chàng sẽ về đón mẹ con nàng đi ngay kẻo ba chàng mong. Xuân Nhi không ngờ giây phút này lại tới với mẹ con nàng một cách đột ngột như vậy. Nàng vui mừng hớn hở gọi con bé ở phụ với nàng tắm rửa cho em bé để nó ra mắt ông nội.