Lâu Đài Trên Cát - Chương 147
Lão Bạc ngồi với Tám Thiên, nhân vật số 3 của lão
– Hôm rồi bắt hụt thằng lão tứ, nhưng đánh nó nặng không, lão hỏi Tám
– Nặng đấy, nó nằm chơi ít ra phải 1 tháng, nghe thằng em nói lúc đập tay phải nó, nghe tiếng xương gãy mà
– Hôm đó tụi nó hấp tấp quá, lẽ ra phải điều tra kỹ rồi mới bắt, thì nó chạy sao được, giờ tụi nó chú ý rồi
– Em biết, em cũng dặn tụi nó như vậy, nhưng tụi nó nóng lòng chuộc thằng Hồi về, nên muốn bắt thăng kia sớm
Lão bạc thở dài, lính thằng Hồi, rồi chính nó nữa, làm cái gì cũng ào ào, không nhìn trước ngó sau gì cả
– Em nhớ thưởng cho thằng cho tin bên tổng bộ của lão 4, nó làm tốt đấy, cho nó 5 triệu đi, mai mốt nó tâm huyết với mình
– Anh nghĩ nó bị lộ chưa, Tám Thiên hỏi, tiền thì hôm kia em gặp em cho nó rồi
– Lộ gì mà lộ, bữa tiệc đó về gần 60 người, biết ai mà nghi ngờ. Nhớ dùng tốt nó, lọt được 1 thằng vô đó không dễ. nếu nó lộ thỉ lão tư cho đi mò giun ngay.
– Mấy hôm nay quần chiến , bên mình và lão già 4 thiệt hại như nhau, nhưng tính ra mình kém thế, vì mình chơi sân nhà mà, Tám Thiên nói
– Tạm thời tăng cường giữ chốt để kéo khách về lại, chứ không tui nó bỏ qua bên hệ thống thằng Sĩ chơi hết
Đợi Tám Thiên lui ra, lão thở dài, nếu là mình làm vụ hốt thằng lão tứ thi nó khỏi chạy, ,mà mình già rồi, phải chi như 20 năm trước thì lo gì
Mấy bữa nay Lão bạc như kiệt sức, lớp lo cho thằng con, lớp điều quân chống càn quét, rồi quân hệ quan chức chính quyền nữa, nhớ tới 1 tuần vừa rồi 2 bên lão và lão 4 chém nhau liên miên, may là không có án mạng, nhưng đệ tử có vài tên, cũng thương tích tùm lum
Lão nhấc máy gọi Tư Hảo để bàn với Tư Hảo ít việc hê trọng
(Còn tiếp)