Làm Tình Của Em Vy Non Tơ - Phần 44
Ánh sáng mặt trời le lói qua tấm rèm cửa soi rõ khuôn mặt đỏ hồng xinh đẹp của Nguyệt Vy. Nàng khẽ cựa mình, hé mở mắt. Quan cảnh trong căn phòng thật quen thuộc thân thương. Nhớ đến chuyện đêm qua, như một giấc mơ hoang dại nhất. Cuộc đời của nàng là một chuỗi những giấc mơ, cái sau đáng nhớ hơn các trước. Nguyệt Vy mỉm cười một mình, mặt thoáng đỏ lên.
Bất chợt một cánh tay ấm áp dưới chăn, choàng ngang ngực nàng. Nguyệt Vy mỉm cười quay người vào trong, ôm lấy anh. Nàng thích nhất sáng Chủ Nhật được lười nhát vặn vẹo trong vòng tay của anh. Anh dụi mặt vào ngực nàng, tay mân mê hai bầu vú căng đầy xinh đẹp.
– Ư… Thôi anh… Để em đi tắm… – Nguyệt Vy vặn vẹo né tránh bàn tay của anh.
Chợt tấm chăn tuột xuống, lộ ra mái tóc hoa râm dưới chăn.
– Ah… Ông… Ông… – Nguyệt Vy đẩy ông Hiraishin ra khỏi ngực mình.
– I’m sorry… Did I scare you? – Ông ngồi dậy bối rối nói.
Nguyệt Vy túm chăn che lên ngực, dù nàng biết thân thể này sau đêm qua không còn xa lạ với ông ta.
– Why are you here? Where is my husband? – Nàng hỏi nhỏ, mặt thoáng đỏ lên.
– Oh… Minh took me here last night. He’s gone down few minutes ago. I didn’t mean to scare you. Sorry.
– No, it’s ok.
Nguyệt Vy biết Thuận Minh hiếu khách, phòng bên cạnh ít khi tiếp khách trang bị quá giản đơn không phù hợp với thân phận ông Hiraishin. Vả lại, sau chuyện đêm qua, ai cũng mệt mỏi, ngủ đâu cũng là một giấc đến sáng. Cuối cùng anh kéo cả ông vào đây ngủ chung với cả hai người.
– I… I need to take a shower… – Nguyệt Vy nói nhỏ. – You can sleep more.
…
Nguyệt Vy mím môi bước xuống giường đi thẳng vào phòng tắm. Dù không quay lại, nhưng nàng biết ánh mắt ông ta không rời khỏi thân thể nàng một giây nào. Cơ thể nàng có lẽ đã được anh lau rửa sơ đêm qua, nhưng phụ nữ cần tẩy rửa kỹ càng hơn đàn ông.
Những tia nước mát lạnh chạm vào hai bầu vú đỏ hồng mơn mởn, vỡ tan, tung tóe khắp nơi. Nguyệt Vy vừa thoa xà bông lên ngực mình vừa hát nho nhỏ. Chợt cánh cửa kính bật mở. Cơ thể nàng cứng đờ tại chỗ, vai run nhẹ. Nàng biết người vừa bước vào là ai.
Ông Hiraishin áp sát, hôn nhẹ lên bờ vai nõn nà của Nguyệt Vy.
– You’re the most beautiful woman, I’ve met. – Ông ôm ghì lấy nàng, thì thầm. – Bad luck for me… Last night I didn’t have the chance to make love to you…
Nguyệt Vy cúi đầu tim đập thật nhanh. Giọng nói tiếng Anh đặc sệt âm hưởng Nhật của ông chợt ấm áp dễ chịu trong tai nàng. Tay ông nhẹ nhàng di chuyển từ bụng nàng lên đến ngực. Nguyệt Vy nín lặng nhìn hai vú mình đang thổn thức trong hai tay ông. Đêm qua, khi ông chưa có cơ hội ân ái với nàng, thì nàng đã mệt mỏi thiếp đi. Nhưng Nguyệt Vy vẫn nhớ rất rõ cảm giác đê mê sung sướng mà cái lưỡi của ông mang đến cho nàng. Hạ thể nàng chợt nóng bừng lên. Như hẹn trước, một vật nóng hổi to cứng đan trỗi dậy chèn vào giữa khe mông nàng. Tay ông mò mẫn giữa hai chân Nguyệt Vy, mân mê hai mép âm hộ ẩm nóng của nàng. Ngón tay ông tách cửa mình nàng ra, day day vào vùng thịt mềm mại nhô lên giữa hai mép môi.
Nguyệt Vy rùng mình, bật rên khẽ.
– Ưm…
Ông Hiraishin xoay người Nguyệt Vy lại, để nàng tựa lưng vào tường. Ông quỳ xuống, vụt mặt lên ngực nàng.
– Ưm…
Nguyệt Vy thổn thức nhìn lưỡi ông liếm quanh hai núm vú đỏ hồng của nàng. Liếm quanh, liếm quanh, đến đẫm ướt nước miếng, nhưng không chạm đến đầu vú săn cứng ray rứt của nàng. Nàng cắn môi, mắt đỏ lên chờ đợi. Chợt bất ngờ ông ngậm kín bên đầu vú nàng mút mạnh.
– Ưm…
Nguyệt Vy ngửa mặt rên nhẹ, chân nàng nhũng xuống, ngực ép vào ngực ông. Chiếc lưỡi ông thật điêu luyện, rất giống cách hôn ngực của một người. Nhất Huy. Anh ta đã từng làm nàng thổn thức, ướt đẫm cửa mình chỉ với cách hôn ngực khác lạ của mình. Hai tay ông bóp vung hai bầu vú nàng lên, hai chiếc núm săn cứng song song sát với nhau. Lưỡi ông đánh qua lại trên nó thật nhanh, thật nhanh. Nguyệt Vy bấu chặt lấy vai ông, mắt nhắm nghiền tê dại.
– Ah…
Ông Hiraishin hít hà sung sướng, lẩm bẩm gì đó bằng tiếng Nhật. Tay ông vuốt mái tóc đen bóng lòa xòa qua vành tai Nguyệt Vy. Mắt ông say mê nhìn gương mặt tuyệt đẹp ngượng ngùng ửng đỏ của nàng. Nhìn đôi môi đỏ hồng xinh đẹp của nàng căng lên bao quanh thân dương vật của ông. Nguyệt Vy không biết tự lúc nào bản thân nàng đã quen với việc này.
Hôn dương vật đàn ông như một khúc dạo đầu quan trọng không thể thiếu đối với nàng. Mùi vị mỗi người đàn ông đều khác, cảm giác căng tròn trong miệng, nặng nặng trên lưỡi cũng khác. Nhưng quan trọng hơn hết là ánh mắt của họ nhìn xuống nàng, say mê, thỏa mãn, đắc ý. Mỗi người một khác, nhưng tất cả ánh mắt hàm ý đó đều mang đến cho nàng cảm giác hứng tình kỳ lạ.
Nguyệt Vy hổn hển hồi hộp gác một chân qua người ông Hiraishin. Ánh mắt say mê hân hưởng của ông làm nàng bớt ngượng ngùng. Nàng cắn môi, tay đưa xuống giữa hai chân lấy vật to cứng đó cọ nhẹ vào âm hộ mình. Nàng chậm chậm ngồi xuống.
– Ưm… Ôi…
Dương vật ông Hiraishin rất khác lạ. Đầu nấm nhỏ, nhưng thân lại to dài như một quả chuối. Vật đó mang đến cho nàng cảm giác lạ lùng khó tả. Nhỏm lên thì lỏng lẻo, ngồi xuống lại căng cứng. Nàng ngồi bẹp trên người ông, giữa nó chèn chặt sâu trong người. Hông bắt đầu sàn sê nhẹ nhẹ đến trước.
– Ưm… Ưm…
Ông Hiraishin bật dậy, ôm nghiến lấy vòng eo thon nhỏ của Nguyệt Vy. Miệng ông say mê mút hai bầu vú căng tròn xinh đẹp của nàng. Căn phòng tắm thật im ắng, chỉ có tiếng thở dốc, rên rỉ.
Đột nhiên một luồng gió mát lạnh phả vào lưng. Nguyệt Vy hoảng hốt quay lại. Thuận Minh đỏ mặt phấn khích, lột phăng quần áo, bước vào. Anh quỳ xuống sau lưng Nguyệt Vy, kéo lấy đầu nàng. Đặt lên môi nàng một nụ hôn thật sâu.
– Ưm…
– Cho anh tham gia với nhé… – Thuận Minh thì thầm.
– Ưm… – Nguyệt Vy gật đầu, giữ nguyên dương vật ông ta trong người, toan quay ra sau.
– Không… Em nằm xuống đi… – Thuận Minh khẽ đẩy nàng nằm úp lên ngực ông Hiraishin.
– Thuận Minh nói gì đó bằng tiếng Nhật, hiển nhiên là trao đổi với ông Hiraishin.
– Oh… – Ông trả lời với giọng run run phấn khích.
Nguyệt Vy khó hiểu quay xuống nhìn anh. Không phải anh muốn nàng mút dương vật cho anh sao? Chợt nàng thấy tay anh dò dẫm ngay mép âm hộ căng mọng của nàng, rồi lại bôi lên hậu môn nàng. Nguyệt Vy trợn mắt nhớ đến chuyện nàng thấy đêm qua. Chị Nga tê dại kẹp giữa hai người.
– Anh… Đừng… Em… Em… – Nguyệt Vy bật dậy, che mông mình, hoảng hốt.
– Không sao… Em đừng sợ… Em sẽ rất thích đấy…
Thuận Minh gỡ nhẹ tay nàng ra, ngón tay anh ướt nước nhờn khẽ luồn vào hậu môn nàng thật chậm rãi. Anh dùng đầu dương vật mình cọ quanh âm hộ nàng đến nó bóng lưỡng lên.
– Em… Anh ơi…
Nguyệt Vy bấu chặt lấy hai tay ông Hiraishin. Nàng nhắm nghiền hai mắt, môi tái nhợt. Nàng biết, nếu nàng dứt khoát từ chối, anh sẽ ngưng lại ngay. Nhưng chứng kiến nét mặt tê dại khó tả của chị Nga đêm qua, nàng thật sự muốn thử cảm giác này. Còn lại chỉ là nỗi sợ hãi nàng phải vượt qua. Nàng há hốc cảm nhận cơ hậu môn mình căng ra như muốn rách, dương vật anh đang từng chút từng chút đi vào trong. Cảm giác ran rát, căng tức nhột nhạt trong hạ thể như lần quan hệ đầu tiên. Tay ông Hiraishin liên tục vuốt ve tấm lưng trần run rẩy của nàng, như muốn phân tán cảm giác đau đớn dưới hạ thể.
– Ahh… Anh…
…
Nguyệt Vy nhắm nghiền hai mắt, miệng há hốc tê dại. Cả hai người im lặng chờ đợi cho nàng quen cảm giác mới lạ nàng. Hạ thể nàng căng phồng kín mít với hai cái dương vật to lớn trọn vẹn bên trong. Nàng không biết anh nói cảm giác này thích thú chỗ nào, nhưng rõ ràng nó đang phân tán cảm giác sung sướng dưới âm hộ nàng truyền lên. Thuận Minh mím môi chậm rãi kéo dương vật mình ra, rồi lại vào.
– Ơ…
Nguyệt Vy nghiến răng chịu đựng. Cơ hậu môn nàng tê dại, lỏng dần, lỏng dần. Dương vật anh ra vào bắt đầu dễ dàng hơn, nhưng cảm giác tưng tức chật chội vẫn làm nàng khó chịu.
Đột nhiên ông Hiraishin bắt đầu động. Hạ thể ông hẩy ngược lên thật chậm rãi, cùng một tốc độ của anh. Nguyệt Vy há hốc, móng tay bấu chặt lên người ông Hiraishin. Cảm giác này thật kỳ lạ. Hai cái dương vật nhịp nhàng ra vào trong hạ thể nàng, cái rút cái vào, cái vào cái rút. Nhanh dần, nhanh dần. Như một động cơ hai piston V – twin, chạy nước rút.
– Ah… Ah… Ah… Anh ơi… Em chết mất…
Nguyệt Vy nghe giọng mình khàn đục. Cơ thể nàng tê liệt, cảm giác từ hạ thể hai nơi ồ ạt truyền về lấp mọi ý thức trong đầu nàng. Một cơn sướng khoái kỳ lạ nhất từ trước đến giờ nàng được trải nghiệm, dâng lên nhấn chìm nàng. Hơi thở nàng tắt ngang, mọi cơ bắp trong cơ thể buông lỏng. Âm hộ nàng nức nở tuôn tràn.
– Ahhh…
Cả hai người ngừng lại, giữ nguyên dương vật trong cơ thể nàng. Nguyệt Vy nhắm nghiền hai mắt, cánh mũi phập phồng thở dốc. Qua nửa phút sau, cùng lúc cả hai người lại động. Lần này khác hẳn, cả hai cái dương vật ra vào cùng lúc. Nhịp nhàng đều đều. Biến hạ thể nàng thành một động cơ hai máy song song, hai pittong lên xuống một nhịp.
Hạ thể nàng bị căng lên, cảm giác bị chèn chặt, rồi trống trải, cứ luân phiên liên tục không dứt. Nguyệt Vy há hốc tê dại, chân nàng khép chặt lấy hông ông Hiraishin, bàn chân co rút run rẩy. Hai vật đó chuyển thật động nhanh, nhanh hơn nữa… Hạ thể nàng phát ra tiếng óc ách, chan chát va dập liên tục. Hàng lông mày của nàng nhíu chặt, môi nàng chu ra run rẩy, cổ họng khô khốc không phát ra được tiếng nào. Nàng thấy mình bay bổng trên chín tầng mây, lơ lửng trên đó thật lâu. Thật lâu. Hoài không dứt.
– Ahhh…
– Ahhh…
Hai người đàn ông run lên, dương vật giữ sâu trong người nàng xối xả. Cơ thể nàng mềm nhũn, xoải rộng, dán chặt lên người ông Hiraishin. Miệng nàng há hốc, cánh mũi phập phồng, mắt lim dim tận hưởng cơn sướng khoái thần tiên kỳ lạ đang rần rần trong cơ thể.
…
– Trời ơi… Đồ ăn nguội lạnh hết rồi… Bây giờ mới xuống… – Chị Trang chống cằm trên bàn ăn nhìn ba người mới xuống lầu.
Nguyệt Vy mặt đỏ hồng, khép nép sau cánh tay anh. Hạ thể nàng vẫn âm ỉ tê dại vì cuộc giao hoan vừa xong. Nàng ngồi xuống bàn thật khẽ, chậm rãi.
– Sao? Động cơ hai máy cảm giác thế nào? – Nga nháy mắt với Nguyệt Vy hỏi.
– Động cơ hai máy? – Nguyệt Vy tròn mắt nhìn Nga, chợt nàng hiểu ra, mặt đỏ bừng như say rượu. – Đâu… Đâu có… Em…
– Ha ha… Hi hi…
– Hi hi… Còn chối… Ở dưới này nghe rõ mồn một… – Nga cười tít mắt.
– Anh… – Nguyệt Vy úp tay che khuôn mặt đỏ bừng của mình.
– Thôi… Mắc cỡ gì chứ! Như chị… Chị thừa nhận mình thích như vậy… Có sao đâu… Chỉ tiếc là ông xã không mọc thêm được một cái pít tông nữa… Hi hi… – Nga choàng tay anh Đức nhỏ, hôn nhẹ lên má anh.
– Ha ha… Anh mà mọc được… Anh mọc thêm hai cái… Lấp hết cơ thể em trước sau luôn… – Đức nhỏ nói thật lớn.
– Ha ha… Hi hi…
Mọi người bật cười nghiêng ngả. Nguyệt Vy cúi gằm mặt mắc cỡ, nhưng kỳ thật lòng nàng thoải mái hơn nhiều. Chị Nga nói rất đúng. Ai cũng có cảm xúc, ai cũng khao khát cái mới lạ, ai cũng thích khám phá sự ham muốn tiềm ẩn trong cơ thể mình. Vậy thì có sao? Có gì đáng xấu hổ? Nguyệt Vy chợt nhìn anh, nụ cười trên môi anh thật ấm áp. Nếu không gặp anh có lẽ cuộc đời của nàng sẽ đơn điệu nhàm chán như bao nhiêu người phụ nữ khác. Nàng không thể hạn lượng nàng yêu anh bao nhiêu, nàng chỉ biết. Anh là tất cả của nàng.
Bữa sáng muộn chung với cả bữa ăn trưa. Mọi người nói cười vui vẻ, gần gũi. Giữa họ không còn giới hạn ngăn cách, nhưng câu chuyện, hành động của mọi người đều tuân thủ theo quy ước ngầm như trước. Tình yêu và tình dục hoàn toàn tách biệt, không thể chồng chéo lên nhau.
Sau bữa ăn vui vẻ. Mọi người kéo nhau ra phòng khách uống cafe. Nguyệt Vy và chị Trang rửa chén chung với nhau. Mấy chị kia cũng muốn giúp đỡ, nhưng bồn rửa nhà Nguyệt Vy khá nhỏ chỉ vừa hai người đứng. Nguyệt Vy và chị Trang rất dễ nói chuyện với nhau, vì hai người đều là giáo viên.
– Wah… Lãng mạn quá… Tiếc là chị và anh Thịnh không có ở Việt Nam lúc đó để dự đám cưới của em… – Chị Trang nói.
– Hi hi… – Nguyệt Vy cười nhỏ.
Nàng vừa kể cho chị nghe về tiếng sét ái tình của Thuận Minh và nàng. Cả chuyện trao thân cho anh khi quen nhau chưa quá một ngày. Và đám cưới nhanh chóng như thể chạy theo chỉ định của bác sĩ phụ sản.
– Em có hối hận không? – Chị Trang chợt hỏi.
– Sao chị hỏi vậy? – Nguyệt Vy ngừng tay, quay sang nhìn chị. – Hối hận vì đã yêu anh Minh sao? Không.
– Em chưa bao giờ và sẽ không bao giờ hối hận… – Nguyệt Vy nói nhỏ như tự nhủ với lòng mình.
– Tốt… Chị hy vọng là em sẽ luôn như vậy… – Chị Trang nói nhỏ, mắt thất thần nhìn xuyên qua cánh cửa sổ nhỏ trước mặt.
Nguyệt Vy lén nhìn chị, nhíu mày khó hiểu. Chị có gì đó không tiện nói ra. Gì đó liên quan đến bản thân chị, chồng chị, anh Thuận Minh hay cả nhóm bạn anh.
– Em rất giống một người… Em biết không? – Chợt chị Trang nói nhỏ.
– Chị Minh Thy? – Nguyệt Vy sững người nói.
“Từ lần đầu nhìn thấy em… Anh biết mình đã yêu em như đã yêu từ rất lâu rồi…” Câu nói khi xưa của Thuận Minh chợt vang lên trong đầu nàng. “Từ rất lâu… Từ rất lâu…”
– Thuận Minh đã nói với em? – Trang hỏi.
– Dạ không… Anh Huy đã nói cho em nghe… – Nguyệt Vy nói nhỏ.