Làm Tình Của Em Vy Non Tơ - Phần 35
Trong một căn phòng khách sạn sang trọng, nhìn thoáng qua cách bài trí hoàn toàn giống như căn phòng của Henry. Tiếng rên rỉ thở dốc dồn dập, tiếng va chạm xác thịt chan chát vang lên đều đều như máy. Nhất Huy trần truồng quỳ gối trên giường, từng múi cơ rắn chắc vồng lên như thép nguội. Hai tay anh ta bấu chặt lấy cặp mông căng tròn của một người phụ nữ rũ rượi, bẹp dí trên giường, thúc dương vật của mình ra vào cửa mình tấy đỏ của cô ta liên tục. Mắt anh ta lim dim mơ tưởng đến một bóng hình khác, răng nghiến lại, thúc thật nhanh, thật nhanh.
– Ahhh… Anh… Em chết mất… Em chịu không… nổi… Ahhh…
Người phụ nữ rên siết, tay bấu chặt lấy nệm giường. Âm hộ cô nức nở, tràn ra chảy dài xuống cặp đùi từng đợt theo mỗi cú thúc sâu của Nhất Huy. Nhưng anh ta vẫn không ngừng lại, vẫn nhịp nhàng đều đều không mệt mỏi.
Người phụ nữ há hốc, tay bấu chặt lấy nệm giường, hai mắt đờ đẫn, miệng thều thào nài nỉ:
– Anh… thương em… Anh… ra đi… Em… chết mất…
Nhất Huy nghiến răng nhìn xuống như vừa tỉnh lại khỏi giấc mộng của riêng mình. Hạ thể thúc thật nhanh, nhanh hơn nữa. Mắt anh quan sát vẻ mặt tê dại, mệt mỏi của cô ta. Cô há hốc, mê muội, hai chân nhũn ra bẹp dí xuống giường. Anh chống tay, dồn người đè nghiến, dập xuống chan chát.
– Ahhh…
Nhất Huy gầm lên, rút dương vật mình ra, xuất tinh ào ạt lên cặp mông căng tròn mơn mởn trước mặt. Người phụ nữ mềm nhũn mê man thiếp đi. Anh ngã người sang bên cạnh, hơi thở đều đều nhẹ nhàng như chuyện vừa làm chẳng hề liên quan đến mình. Dương vật anh ta vẫn cương cứng, không mềm đi, chĩa thẳng lên trần nhà. Nó chằng chịt những vết sẹo nổi cộm lên như một bầy rết ôm quanh một khúc than đen bóng to lớn dị thường. Ánh mắt anh hướng lên trần nhà, miệng thì thầm:
– Mất một ngày… Nhưng còn ba ngày…
…
‘Em ngủ say quá! Anh không dám gọi. Đây là số điện thoại của anh 0913 xxx xxx.
Cảm ơn em đã cho anh một đêm thần tiên. Mãi mãi nhớ em. Henry. ‘
Nguyệt Vy mỉm cười bỏ mảnh giấy xuống, tay nàng nắm chặt chiếc thẻ nhớ vuông vuông ấm áp. Nàng mỉm cười nhớ tới chuyện chiều tối hôm qua. Triền miên bất tận – bốn lần. Henry cứ liên tục cương cứng, hết lần này đến lần khác cuốn lấy nàng, đưa nàng lên chín tầng mây. Đến khi hai người rã rời thiếp đi, ngủ một mạch đến sáng. Nguyệt Vy mỉm cười, ngắm nhìn cơ thể lõa lồ của mình qua tấm gương. Làn da nàng hồng hào, mịn màng hơn, ngực căng tràn như vừa được tiếp thêm sức sống mới. Khoác lên chiếc váy trắng mua đêm qua, làn vải mỏng trước ngực ẩn hiện hai chấm hồng hào mờ nhạt. Mắt nàng long lanh hạnh phúc, chưa bao giờ nàng thấy mình đẹp như vậy.
…
Nguyệt Vy bước ra cổng sau của khu resort, dự định đi bộ dọc bãi biển về khách sạn. Nàng tủm tỉm cười, tay đung đưa túi nilon đựng bộ đồ tắm ẩm ướt và chiếc thẻ nhớ, sải chân bước xuyên qua dãy bàn cafê ngoài trời, trước ánh mắt hau háu thèm thuồng của đám đàn ông ngả ngớn phì phèo thuốc lá trên miệng.
– Chào em…
Nguyệt Vy giật mình nhìn sang, bốn gã đàn ông mặt mũi đen nhẻm khét nắng ngồi chễm chệ trên chiếc bàn café ngay lối đi của nàng. Nàng nhận ra những khuôn mặt này, mặt nàng chợt đỏ hồng lên.
– Anh… anh Bửu… anh không về Sài Gòn với Henry sao? – Nguyệt Vy hỏi nhỏ.
– Không… Bọn anh ở lại chơi vài ngày… Em ngồi uống café chơi…
Bốn cặp mắt hau háu nhìn thẳng vào ngực nàng như muốn xuyên qua lớp vải áo mỏng manh, nhấp nhô hai chấm đỏ hồng. Đối diện với những ánh mắt đó, Nguyệt Vy thấy cơ thể mình rạo rực, cảm giác quay lại nguyên vẹn như vừa xảy ra, những bàn tay chai sạn vuốt ve khắp thân thể mình. Nàng mím môi, cố mỉm cười, đầu lắc khẽ.
– Dạ thôi. Cảm ơn anh… để lúc khác. Em phải về.
Nàng xoay người bước đi, khóe mắt vẫn nhìn thấy những gương mặt xuýt xoa, nuối tiếc. Nhưng vừa đi được vài bước, một giọng nói trầm ấm khác lại vang lên:
– Chào em… Nguyệt Vy.
Nguyệt Vy giật mình quay lại. Trước mặt nàng là người đàn ông đó, vẫn với cái kính đen che kín nửa khuôn mặt như lúc ngồi bên hồ bơi chiều hôm qua.
– Ông là… – Nguyệt Vy nhíu mày nhìn ông ta.
– Là anh… – Ông ta nói giọng trầm thấp, môi nhếch lên mỉm cười, tháo kính xuống.
– Anh… – Nguyệt Vy há hốc ngạc nhiên.
Mái tóc bồng bềnh, hàng lông mày thật dầy hơi xếch lên bén như lưỡi dao, sống mũi nhô cao mạnh mẽ, đôi mắt hắn sâu hút lấp lánh một tia sáng kỳ dị. Nguyệt Vy thoáng rùng mình, tim đập thật nhanh. Cảm giác hoàn toàn giống như lần đầu nàng đối diện với hắn. Nhất Huy.
– Em ngồi xuống đi… – Nhất Huy tủm tỉm cười nhìn hai bàn tay vặn vẹo bối rối của nàng.
Nguyệt Vy ngồi xuống, cơ thể nàng thấp thỏm, mặt cúi xuống, hai bàn tay giấu dưới bàn vô tình ép hai bầu vú căng lên dưới lớp vải. Nhất Huy thoáng thất thần, rồi rất nhanh khôi phục vẻ tự nhiên.
– Trái đất đúng tròn… Không nghĩ rằng gặp em ở đây… – Nhất Huy mỉm cười ánh mắt hơi nuối tiếc nhìn Nguyệt Vy khẽ vuốt mái tóc dài che phủ trước ngực.
Nguyệt Vy im lặng không biết nói gì. Nàng cố bình tĩnh lại tâm trạng của mình để suy nghĩ cách đối phó với anh ta. Nàng thấy bất an mãnh liệt đối diện Nhất Huy. Anh ta như có sức mạnh gì đó khắc chế bất kỳ người phụ nữ nào trước mặt.
– Tối hôm đó gặp em… Không nói chuyện được gì… Anh vẫn rất nhớ em… – Nhất Huy nói nhỏ, giọng anh ta trầm trầm man mác buồn.
…
“Không phải chiều hôm qua anh ta đã thấy nàng trong vòng tay Henry dưới hồ bơi sao? Tại sao anh ta không nhắc tới?” Nguyệt Vy tiếp tục im lặng suy nghĩ.
– Em rất đẹp… Rất giống một người… – Ánh mắt anh ta thật sâu nhìn nàng.
– Em… Em phải về khách sạn. – Nguyệt Vy nói nhỏ.
– Thuận Minh đã kể cho em nghe hết sao? – Nhất Huy mỉm cười. – Em sợ anh?
Nguyệt Vy cúi đầu không nói, nàng không muốn nhìn vào ánh mắt anh ta.
– Anh hy vọng rằng Minh thật sự kể hết… – Nhất Huy nheo mắt cười. – Anh ta có kể rằng em rất giống Minh Thy mười năm trước không?
– Chị Minh Thy… – Nguyệt Vy nhíu mày.
Nhất Huy mỉm cười rút điện thoại trong túi quần, đẩy nó trượt dài trên mặt bàn về phía nàng. Nguyệt Vy nhíu mày nhìn anh ta, rồi chậm rãi cầm nó lên.
Trên màn hình là tấm hình khá mờ nhạt, được scan lại, nổi rõ những vết trầy xước trên bản gốc. Cơ thể nàng chợt run lên, mắt nhìn một cô gái rất đẹp, môi nở nụ cười xinh xắn như một bông hoa chớm nở. Cô ta rất khác với người phụ nữ nàng đã gặp ở đám cưới, từ nụ cười, đôi mắt, đến mái tóc dài đen óng ả. Cô ta giống nàng hơn là bản thân cô ta hiện giờ.
Nguyệt Vy nhíu mày nhìn người thanh niên ôm gọn vòng eo của Minh Thy. Từ nụ cười của hắn, nàng nhận ra Nhất Huy. Hai người đứng trước một tấm bảng “Lễ tốt nghiệp – Đông Phương học – 2001”.
– Minh có kể là Minh Thy là bạn gái của anh từ khi còn ở Việt Nam không? – Giọng Nhất Huy buồn bã.
Nguyệt Vy đặt chiếc điện thoại xuống bàn, đẩy về phía anh ta. Mắt nàng lóe lên một tia phức tạp, rồi nhanh chóng biến mất.
– Anh không vô tình gặp em ở đây, đúng không? – Nguyệt Vy mím môi, hỏi ngược lại.
Nhất Huy thoáng ngạc nhiên, mỉm cười gật gật thay cho lời thừa nhận.
– Chuyện anh Minh bị điều đi công tác đột xuất, chắc có liên quan đến anh! Anh có mục đích gì? – Nguyệt Vy bắt đầu giận dữ.
Nhất Huy sững người, rồi nhìn nàng với ánh mắt tán thưởng.
– Nguyệt Vy! Anh thừa nhận mình có dùng chút mẹo vặt để gặp mặt em một mình… – Nhất Huy dựa lưng vào ghế. – Nhưng mục đích của anh hoàn toàn là vì em…
– Vì em sao? – Nàng khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào ghế, mặt ngoảnh đi.
Nhất Huy mỉm cười, đặt điếu thuốc lên môi, bật lửa. Anh ta nheo mắt quan sát nàng qua làn khói trắng mờ ảo.
– Anh bắt đầu như thế này nhé! Tối qua em ngủ với Henry và em cũng không ngại Thuận Minh biết chuyện đó…
Nguyệt Vy nhíu mày nhìn anh ta. Anh ta không những theo dõi nàng, còn điều tra cả người đi chung với nàng.
– Đừng ngạc nhiên vì anh biết tên anh ta. Henry Nguyễn, Việt kiều Mỹ, rất có danh tiếng trong ngành nhiếp ảnh Việt Nam – Nhất Huy đưa tay ngăn câu hỏi của Nguyệt Vy chuẩn bị bật ra khỏi miệng.
Nguyệt Vy hơi bần thần, nàng cũng không nghĩ Henry nổi tiếng như vậy.
– Thuận Minh không biết ghen. Anh ta thích nhìn em nằm trong vòng tay người khác. Anh ta thích khoe khoang thân thể em. Anh ta thích nhìn sự ngượng ngùng xấu hổ của em khi gần gũi người đàn ông khác… – Nhất Huy ngưng lại quan sát biểu hiện trên mặt của Nguyệt Vy.
Nàng thất thần. Những lời anh ta nói, dường như không sai một chi tiết nào với sở thích của anh. Nhưng nàng mau chóng khôi phục lại trạng thái bình tĩnh để đối mặt với kẻ thù chung của cả anh và nàng.
– Trong em… đang chất chứa một ham muốn vô hình. Rất mãnh liệt. Nó thúc đẩy em ngày một đi xa hơn. – Nhất Huy mỉm cười nhìn vẻ mặt hoang mang của nàng.
– Em không cần thừa nhận với anh đâu… – Anh ta dụi điếu thuốc vào chiếc gạt tàn. – Em chỉ nghe anh nói tiếp là được.
– Minh Thy và anh yêu nhau thời đại học ở Việt Nam. Nhưng anh thật sai lầm khi khuyên cô ấy sang Nhật học tiếp. Lại đi trước anh 6 tháng. – Nhất Huy nghiến răng, nắm tay bóp chặt răn rắc.
– Chỉ sáu tháng… Cô ấy đã trở thành bạn gái của Thuận Minh… Anh thừa nhận mình đã rất ghen với Minh… Nhưng điều làm anh điên tiết không chịu nổi là anh ta đã biến Minh Thy thành một người hoàn toàn khác… Hoang đàng, buông thả… Sống bầy đàn với một đám bạn của anh ta trong một căn nhà…
– Anh đừng nói nữa… Chuyện đó em đã biết… – Nguyệt Vy cắt ngang.
– Em biết sao? Em có biết là mình đang đi trên con đường cô ấy đã đi… Sự ham muốn tiềm ẩn trong cơ thể của người phụ nữ rất mãnh liệt… Nó không dễ đánh thức… Nhưng một khi đã trỗi dậy… Nó sẽ cháy điên cuồng mỗi lúc một lớn… Cho đến khi nó thiêu rụi chính bản thân người phụ nữ đó…
Nguyệt Vy rùng mình. Điều anh ta nói rất chính xác với nàng. Hai mươi bốn năm, không một người đàn ông nào chạm vào nàng. Bản thân nàng cũng chưa bao giờ khao khát chuyện đó. Điều đó chứng minh rằng nàng sinh ra hoàn toàn bình thường hay có thể nói là hơi dưới trung bình về nhu cầu tình dục. Vậy mà… đêm qua bốn lần rũ rượi bên Henry… sáng nay khoác lên người chiếc váy mỏng, không nội y bên trong, cơ thể nàng lại rạo rực trước ánh mắt thiêu đốt của những gã đàn ông lạ mặt ở khách sạn. Từ khi nào nàng đã trở thành như thế?
Nguyệt Vy im lặng cúi đầu. Dường như có rất nhiều chuyện đang xảy ra từ trước đang tái diễn với bản thân nàng. Nhưng nàng tin anh tuyệt đối, nàng tin vào tình yêu của mình dẫn đường. Nàng sẽ không lạc lối.
– Sao anh không kể luôn đoạn sau? Anh được anh Minh giới thiệu vào nhóm… Tìm cách lôi kéo… chiếm đoạt Minh Thy bằng các trò chơi bệnh hoạn nhất trên thế gian… rồi bỏ cô ấy lại khách sạn với không một xu dính túi… phải tiếp khách trả nợ… cho đến khi mẹ cô ấy bay sang… – Nàng nói liên tục.
Nhất Huy sững người. Đôi mắt anh ta lóe lên một tia ngạc nhiên, chỉ xoẹt qua như chớp nhưng cũng đủ cho Nguyệt Vy nhìn thấy.
– Sao? Ngạc nhiên vì chuyện xấu xa anh làm bị người khác biết sao? – Nàng như vớ được chiếc phao giữa dòng nước xoáy.
– Ha ha… Thuận Minh kể như vậy sao? – Nhất Huy cười, giọng cười thật chua chát.
– Mẹ cô ấy bị liệt nửa người trong một tai nạn giao thông… Nằm một chỗ suốt 10 năm… và qua đời năm 2008… – Anh ta ngưng lại như chờ Nguyệt Vy bắt kịp lời mình vừa nói.
…
– Anh có gia nhập nhóm đó trong hai tháng… Đúng là để tìm cách thuyết phục Minh Thy bỏ đi với anh… nhưng người giới thiệu anh vào nhóm là Minh Thy… người ngăn cản sự gia nhập của anh… lại chính là Thuận Minh…
– Còn chuyện bỏ cô ấy sao? Ha ha… Chính cô ấy mới là người bỏ anh… khi anh không đáp ứng tham gia những trò chơi mới lạ của cô ấy… Tiếp khách lấy tiền sao… đó chẳng qua là một trò chơi của cô ấy… Ha ha… – Nhất Huy bật cười cay đắng. – Minh Thy chưa bao giờ thiếu tiền…
– Anh không thể dành cho cô ấy một tình yêu… quảng đại… như Thuận Minh. Vì anh là một người đàn ông tầm thường… ích kỷ… không muốn chia sẻ người yêu của mình với người khác…
– Không… Anh im đi… Tôi không tin… – Nguyệt Vy hét lên.
– Tôi càng không tin anh muốn nói ra chuyện này vì tôi… – Đôi mắt nàng lóe sáng. – Không phải vì mối hận trong lòng anh muốn nguôi ngoai sao?
Nhất Huy chậm rãi di chuyển qua ghế bên cạnh Nguyệt Vy. Anh ta khẽ nắm tay nàng. Nguyệt Vy thoáng rùng mình.
– Em nói không sai… Anh muốn trả thù… bắt đầu từ em… – Đôi mắt anh ta lại trái ngược, không vương chút thù hận. – Anh không muốn để anh ta thành công tạo ra một Minh Thy khác… Anh không muốn em đi vào con đường đó…
– Anh muốn làm gì? – Nguyệt Vy thoáng đỏ mặt, nhìn anh ta.
– Anh muốn cho em một tình yêu chân chính…
Nguyệt Vy sững sờ nhìn Nhất Huy. Đôi mắt anh ta trong veo không chút giả dối. Trái tim nàng run lên dữ dội. Cảm giác này thật quen thuộc, dù trước đây chỉ đến với nàng một lần, nhưng nàng vẫn nhớ rõ như in. Khi đó nàng ngồi bên cạnh Minh Thuận, trên bàn tiệc sinh nhật Liêu Đông, một đôi mắt thật sáng thật đẹp nhìn nàng, làm tâm hồn nàng run lên. Thuận Minh và Nhất Huy có cùng một đôi mắt. Nàng hoảng hốt quay đi.
– Anh điên rồi! – Nguyệt Vy đứng phắt dậy. – Tôi yêu anh Thuận Minh… Tôi không cần anh lo lắng cho tương lai của tôi… Tôi thích thú với những trò chơi của anh ấy… Đó là lựa chọn của tôi.
Nguyệt Vy dằn tay ra khỏi Nhất Huy, xăm xăm bước đi. Nàng thật sự tức giận. Giận anh ta và giận cả bản thân mình lắng nghe câu chuyện đó, để lòng tin với Thuận Minh suýt bị lung lay. “Nhưng có gì đó rất chân thật trong lời nói của anh ta. Không đúng. Anh ta nói dối… Nhưng…” Đầu Nguyệt Vy căng lên, muốn nổ tung.
Nhất Huy đứng lên toan bước theo, đột nhiên hắn mỉm cười ngồi xuống. Bước chân của nàng vô thức không về hướng bãi biển, lối về khách sạn, mà quay lại bàn của bốn gã phụ tá xa lạ kia. Bốn gã đang chán nản nhìn trời nhìn đất, chợt bật dậy nhìn người phụ nữ xinh đẹp bước tới.
– Em ngồi chơi nhé… – Bửu hồ hởi.
– Ngồi chơi… – Nguyệt Vy lẩm bẩm, nhìn lên. – Ừ… nhưng không phải ở đây…
– Được… được… vậy đi nơi khác…
Nhất Huy nhíu mày nhìn theo bóng dáng Nguyệt Vy và bốn gã đó đi xa dần. Chợt một hai bàn tay trắng muốt xinh đẹp vòng qua cổ anh. Hàng lông mày đang nhíu chặt của Nhất Huy lại giãn ra khôi phục như thường. Một đôi mắt tuyệt đẹp, ngẩng lên nhìn theo hướng Nguyệt Vy vừa khuất.
– Bốn gã đó là ai? – Giọng nói êm dịu hỏi.
– Bốn con cờ từ trên trời rơi xuống… Ha ha… – Nhất Huy bật cười.
– Vậy… có cần?
– Ha ha… – Nhất Huy nhếch mép cười. – Cần chứ… Nếu bốn con cờ bất ngờ này thành công… Mục đích sẽ gần hơn một bước…