[Lại kể chuyện nữa] VỀ QUÊ - Chương 11
Cuối cùng thì bức tượng ông tổ nghề của gia đình chúng tôi cũng đã được tôi và Thức đặt lên kiệu khiêng lên đình cùng với một mâm lễ long trọng. Bức tượng này được bố tôi tạc và cất giữ trong nhà cũng đã chiếm một vị trí trên bàn thờ tổ tại đình làng. Bố tôi đứng thành kính trong suốt buổi lễ, tôi có chút xúc động, tay nghề và tâm huyết của bố tôi sẽ tiếp tục được truyền đi.
Quá trưa buổi lễ cũng kết thúc, tất cả anh em thợ và tất cả thành viên trong gia đình chúng tôi tụ tập ở nhà tôi ăn cỗ do Thu và mẹ tôi chuẩn bị trong lúc chúng tôi làm lễ, buổi lễ không cho đàn bà con gái tham dự.
Bố tôi hưng phấn, tôi cũng hưng phấn, anh em thợ thì phấn khởi vì sẽ có thêm thu nhập khi xưởng nhà tôi phát triển. Mô hình xưởng nhà tôi cũng bắt đầu có nhà học theo, anh em thợ đã được trang bị bảo hộ lao động. Anh Nghĩa cũng vui vì không bị chị tôi phanh uống rượu nữa.
Bố tôi say đầu tiên, sau đó là anh Nghĩa được chị tôi đưa về, tôi cũng chẳng nhớ mình say lúc nào. Chỉ biết lúc tỉnh dậy, tôi đang nằm trong buồng, đầu tôi đang gối lên đùi của Thu được đôi bàn tay mềm mại của cô xoa bóp, cảm giác thoải mái đột nhiên tràn đến khiến tôi không khỏi rên lên một tiếng khoản khoái, rồi sau đó cảm giác hưng phấn cứ bùng lên làm tôi quên cả cảm giác khát.
– Vợ ơi! Anh muốn!
Tôi buột miệng rên rỉ, trong khi tay luồn vào áo Thu nhào lặn bầu vú căng mẩy của cô. Thu cũng khẽ hít lên một tiếng, nhưng vội mím chặt lại, càng làm mặt cô đỏ lên, ánh mắt mê li long lanh dưới ánh đèn đầu giường mờ ảo. Máu trong người tôi như sôi lên, chạy rần rật như hàng trăm con ngựa phi nước đại chẳng có gì có thể phanh được nữa, chỉ một cái lật người Thu đã nằm dưới người tôi, chiếc áo thun lật lên tận cổ, đôi môi của cô bị môi tôi ngậm lấy điện cuồng mút lấy, rồi nhanh chóng rời đi để bầu ngực căng mẩy của cô được nhấm nháp trong miệng. Những tiếng rên của Thu cứ nghẹn lại, hàm răng của cô không ngăn được nó thoát ra, cô phải đưa tay lên bóp chặt.
Người tôi hoàn toàn là tiếng lùng bùng của dục vọng đang điện cuồng bốc cháy, không thể quản được sự nín nhịn của Thu đang không ngừng bật qua kẽ ngón tay dù cô đã phải đưa cả hai tay lên bịt chặt lấy, cho đến khi cái lồn của cô được tôi ngậm lấy thì mọi có gắng của cô trở lên vô ích, tiếng rên bật ra khỏi miệng cô khiến cô phải lấy cái gối đưa vào cắn chặt lấy. Rồi khi khoái cảm bùng nổ, cả cái gối phải ép chặt lên mặt cô, hai đùi cô vòng qua vai tôi quặp chặt lấy đầu tôi để mông cô hảy lên.
Ngọn lửa trong tôi đã đốt sạch mọi lý trí của tôi, cái quần của tôi nhanh chóng rời khỏi chân, hai tay đẩy chân của cô ra, người tôi rướn lên, tay cầm cái buồi đặt vào giữa cái lỗ hồng rực bóng nháy của cô, rướn mình đẩy sâu vào. Tôi rên lên một tiếng theo phản xạ vì sự sướng khoái bùng lên như một mũi tên xuyên thẳng lên đầu, Thu cũng há mồm bật ra một tiếng rên làm chiếc gối tuôt ra rơi ngang xuống giường, nhwung cô nhanh chóng áp môi vào môi tôi để kìm nén những tiếng rên tiếp theo khi cái buồi tôi liên tục đi ra đi vào lồn cô.
– Anh … anh … ơi … đừng … nữa … bố … mẹ … tiếp … ahhh …
Tiếng nói ngắt quãng của cô bật ra mỗi khi cô há mồm vì mỗi cái địt của tôi vào lồn cô.
– Đừng … mà … ahh … đừng … anh … ơi … em … bố … mẹ … nghe … thấy … ah …
Tôi cũng phải dừng khi hai chân cô gồng lên khóa cứng lấy chân tôi, cô thở ra những tiếng nặng nhọc, cô thể cố gắng bất động, tôi cũng vậy đang phải gồng mình vì để chịu đựng những cơn khoái cảm đang bùng bùng phát ra từ cái buồi đang được cái ồn cô liên tục xoa bóp.
Sự bất động không làm cho sự khoái cảm của hai chúng tôi giảm đi mã vẫn tăng lên ngùn ngụt vì cái lồn của cô co bóp càng ngày càng dữ dội, mặt cô gân đỏ lên bạnh ra vì đang cố gắng giữ chặt những tiếng rên đang ngày một dồn lên nhiều hơn trong cổ họng.
Lần đầu tiên tôi có cảm giác mạnh liệt nhưu vậy dù cả người bất động nhưng cái buồi lại giật lên dữ dội vì nhận được sự xoa bóp cũng đang ngày càng dữ dội. Mặt tôi cũng bạnh ra khi tôi cố kiềm chế tiếng rên của mình phát ra. Rồi đến khi hai chúng tôi đều không giữ được nữa, buồi tôi phồng lên rồi xối xả bắn hết tinh trùng chứa trong người tùng dòng vào sâu trong lồn cô, thì lồn cô cũng co cứng lại bóp chặt lấy cái buổi sau đó là những cái co bóp dữ dội phun ra từng dòng chất lỏng, bụng cô cũng giật lên khi hai chân cô giật lên ép chặt mông tôi xuống.
Miệng cô há rộng ra, mặt đỏ lên, màu đỏ lan nhanh xuống cổ rồi xuống ngực cô, hai tay cô ôm chặt lấy người tôi rồi cô cắn chặt vào vai tôi để kìm lại tiếng hét khiến đầu cô giật lên giật xuống. Tôi cũng phải ép đầu xuống để cắn chặt lấy cái gối khi những sự khoái cảm đang nổ tung khắp người, phát ra những tiếng khè khè trong cổ.
Rất lâu sau cảm giác rung động cuộn trào trong người mới lắng xuống, cả hai chúng tôi mới gục vào nhau hổn hển thở lấy hơi.
– Phê thật.
Tôi bật thốt lên cảm thán khi cơ thể lấy lại sức lực.
– Đau không anh?
Thu hỏi giọng có vẻ đau xót, ngón tay cô xoa tròn trên vai tôi, lúc này tôi mới nhận ra cảm giác vừa đau vừa xót truyền đến từ bờ vai.
– À … anh không sao.
– Em xin lỗi, em không kìm được.
Tôi bật tiếng cười khẽ. Ôm chặt lấy cô, kéo cái chăn đắp lên người chúng tôi.
– Em yêu anh!
Cô rúc sâu vào hốc vai tôi, giọng mơ màng, sau đó hơi thở đều đều, một lúc sau tôi cũng mơ màng rồi thiếp đi.
***
Sáng hôm sau, mẹ tôi cũng không có biểu hiện gì khác thường, Thu thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ánh mắt mẹ lại nhìn tôi đầy ẩn ý.
Sau khi ăn sáng xong, như kế hoạch tôi xin phép bố em để đưa Thu về quê của cô. Quê của Thu ở vùng Trung Du, khá hẻo lánh, khoảng cách từ nhà tôi theo bản đồ cũng chỉ hơn trăm cây số, nhưng mất mấy chục cây số là đường liên xã, càng đi sâu càng nhỏ quanh co giữ những quả đồi. Sau bữa ăn trưa, tâm trạng của Thu càng lúc càng tĩnh lặng, khi sắp về đến nhà thì cô lại trở lên nóng nảy, bất an. Tôi đành phải đỗ xe cạnh một con suối uốn lượn quanh quả đồi trồng chè xanh đang đâm những trồi xanh mơn mởn.
Trải một tấm vải không thấm nước xuống vạt cỏ xanh bên cạnh con suối, tôi kéo Thu ngồi xuống và rót cho cô một cốc chè xanh mà tôi vừa mua lúc ăn cơm trưa từ cái bình giữ nhiệt. Mở một phong bánh đậu xanh, tôi bẻ môt miếng đưa lên mồm Thu, cô nhỏ nhẹ nhai sau đó chiêu một ngụm chè. Một lúc yên lặng, cô bỗng cất giọng từ từ.
– Bố em nghiện cờ bạc. Vì để có tiền ông ta không bán không từ một thứ gì trong nhà, đến khi hết thứ bán được, thì ông ta bán nốt mảnh đất mặc kệ mấy mẹ con em tay trắng, may mà có cô ruột em giang tay cứu giúp. Cô em cho ba mẹ con ở nhờ trên miếng đất của cô ở cạnh làng, bà con làng xóm gom góp để cất cho ba mẹ con em một cái nhà nhỏ. Nhưng ông ta cũng không buông tha, mỗi lần hết tiền ông ta lại về bắt mẹ em đưa, nếu không đưa ông ta lại đánh mẹ em.
Vai cô run lên, giọng nghẹn lại. Tôi đưa tay xiết chặt lấy vai cô, ôm cô vào lòng, nước bắt cô tuôn ra cũng những tiếng nấc.
– Đến năm em mười năm tuổi, ông ta lừa em bắt em lên thị xã như ông ta nói là để làm thuê. Ông ta giao em cho một người đàn ông to béo, người đã bỏ tiền để mua em chứ không phải để thuê em. Ông ta mang em về Hà Nội, nuôi giữ em. Nhưng lúc đó em lại không thấy hận ông ta, dù ông ta cưỡng bức lấy đi đời con gái của em, nhưng ít ra ông ta đưa em ra khỏi địa ngục, ông ta cung cấp cho em chỗ ở và còn tru cấp một ít tiền hàng tháng cho em. Ở với ông ta được một năm, thì cô ruột em tìm được em, nhưng lúc đó em đã quyết tâm không về, quyết tâm tìm cách kiếm tiền với hi vọng đưa mẹ em và đứa em đi cùng em, thoát khỏi ông ta.
Giọng cô đã có chút bình tình trở lại.
– Em biết mình có nhan sắc, ngoài ra không có gì cả, em mới học hết lớp chín. Khi đó em gặp chị Minh, má mì của em ấy. Chị ấy chủ động tìm đến em và em đã đồng ý ngay, em tiết kiệm từng đồng tiền mình kiếm được, em mua được nhà. Lúc đó em mới lần đầu tiên về quê, định đưa mẹ em và em trai em đi. Nhưng khi em về đến quê, thì ông ta đang bị ốm rất nặng và mẹ em chăm sóc ông ta. Lúc đó nỗi hận tích tụ trong lòng bao nhiêu năm bùng lên, em chửi mắng ông ta thậm tệ, bao nhiêu uất ức em tuôn ra bằng hết dù mẹ em khóc lóc van lơn. Rồi em mắng cả mẹ em, vì sự nhu nhược của mẹ mà làm khổ cả em, cả em trai em. Sau đó em đùng đùng bỏ đi.
Cô ngừng lại một lúc chuyển đầu từ ngực lên vai tôi.
– Đó là hôm em gặp anh ấy. Hôm đó em lên muộn quá không có xe về thẳng Hà Nội, nên phải bắt xe đi vào miền trong, phải xuống xe giữa đường và gặp được anh. Em bây giờ không thấy giận mẹ em nữa, chỉ là em không biết phải đối diện với bố em thế nào.
– Em cứ nghĩ thoảng nên, sau bao nhiêu năm có khi con người cũng sẽ thay đổi, chưa chắc gặp mặt bố em đã khó xử như em đã nghĩ. Riêng anh, anh lại phải cám ơn bố em, vì đã có công sinh ra người con gái tốt và xinh đẹp như thế này, lại còn tạo điều kiện để anh có thể gặp được em.
Tôi cười, cười rất vui vẻ vì tôi đã nghĩ đúng như thế thật. Thu cũng nở một nụ cười, vẻ mặt cô đã có phần nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
– Cám ơn anh!
Cô ngồi thẳng dậy, uống nốt cốc chè rồi lại đưa ra để tôi rót thêm sau đó cầm lấy gói bánh trong tay tôi nhón một miếng đưa lên mồm tôi và cho cô một miếng, lại đưa cốc chè cho tôi uống một ngum, cô cũng uống một ngum. Ăn hết phong bánh, uống hết cốc nước chè Thu cũng đứng dậy kéo lấy tay tôi.
– Nào! Đi về nhà em.
Làng của Thu nằm ôm lấy sườn đồi chạy tuốt ra đằng sau, nhà Thu nằm ở phía ngược lại lẻ loi dưới một bụi tre rất to. Khu đất được rào bằng hàng rào tre đan chéo hình quả trám vừa làm giàn cho những cây mồng tơi xanh tốt, trước nhà là mảnh vườn trồng rau, sau đó là một cái sân bằng đất và căn nhà gỗ tạp hai gian một trái lợp ngói tấm khá đơn sơ và có chút tạm bợ.
Một người phụ nữ nhỏ bé, lam lũ, khắc khổ và có vẻ già trước tuổi đang cầm cái rổ ngây người đứng ở sân, nhìn chúng tôi bước vào cổng. Nhìn người phụ nữ tôi không thể có một chút liên tưởng nào đến Thu. Thu cũng khựng lại làm tôi phải kéo tay cô bước vào sân.
– Cháu chào cô!
Tôi đến trước người phụ nữ, cúi người chào cô.
– Chào … cháu. Con …
– Mẹ …
– Cháu là bạn trai của Thu, cháu tên là Huy.
Mẹ Thu lúc này mới thoát khỏi vẻ ngây người, hấp tấp mời tôi vào nhà.
Căn nhà có thể nói là tuềnh toàng, gian bên trái kê một cái giường đôi bằng gỗ, gian cạnh thông sang bếp có một cái bàn nhựa màu xanh và bốn cái ghế nhựa vừa là chỗ tiếp khách, ăn cơm. Phía trên có treo một bàn thờ nhỏ có một bức ảnh người đàn ông rất đẹp trai với khuôn măt trái xoan. Nhìn bức ảnh tôi đã hiểu, Thu giống ai. Thu bước theo tôi vào nhà và có vẻ ngẩn ngơ nhìn bức ảnh trên bàn thờ.
– Bố con mất hơn hai năm rồi.
Mẹ Thu lên tiếng. Tôi chủ động kéo tay Thu đến trước bàn thờ, rút hai que hương đụng trong cái lọ và lấy cái bật lửa để bên cạnh châm hương. Tôi cầm một nén, đưa cho Thu một nén, sau đó chắp tay yên lặng làm động tác tưởng niệm, nhưng trong đầu tôi lại có chút nhẹ nhõm. Tôi cũng sẽ khó xử khi Thu khó xử, bây giờ vấn đề đó không tồn tại nữa. Cắm que hương vào bát, tôi cúi đầu vái ba vái, sau đó lùi lại. Thu cũng chắp tay lâm râm vái gì đó, sau đó cắm lên bát hương và cũng cúi đầu vái ba vái.
Mẹ Thu mở giành tích lấy ra cái ấm và rót nước chè xanh vào hai cái chén cho tôi và Thu. Đưa cốc chè lên miệng uống một ngụm, vị chè xanh ủ thẳng thơm thơm mùi lá tươi rất ngon. Thu vẫn ngồi im chỉ nhìn mẹ cô, không nói gì. Đặt chén nước xuống, tôi bình tĩnh chủ động nói chuyện.
– Cháu quen Thu đã được ba năm, đáng nhẽ phải về gặp cô thưa chuyện sớm hơn, nhưng đúng là mấy năm vừa rồi cả cháu và Thu đều bận công chuyện làm ăn nên mãi không thu xếp được. Hôm nay về đây vừa thăm cô cũng vừa thưa chuyện với cô. Chúng cháu dự tính sẽ kết hôn và làm đám cưới trong năm nay.
– A … vậy… Cô không ý kiến gì, chủ yếu là Thu và cháu.
Mẹ Thu sau phút ngỡ ngàng, cũng mau miệng đồng ý, nụ cười có chút vui mừng làm những nếp nhăn trên mặt như giãn ra. Thu cũng quay sang nhìn tôi.
– Còn nữa, bọn cháu cũng đã có chút kinh tế, Thu muốn mời cô và em về sống với chúng cháu.
– Cháu … cháu … con ..
Mẹ Thu ngạc nhiên, có chút lắp bắp.
– Vâng ạ. Cháu ủng hộ Thu. Cũng vừa là báo hiếu và còn tạo điều kiện cho em sau này.
Tôi còn chưa hỏi tên em trai Thu. Tôi nhìn Thu gật đầu, ánh mắt ra hiệu cho cô, Thu hiểu ý. Cô cũng phụ họa, nhưng giọng lại có chút hơi khô khốc.
– Vâng ạ.
– Em Thịnh đang đi học. Cô … Mẹ … cần suy nghĩ một chút.
– Có gì mà mẹ phải suy nghĩ, vừa tốt cho mẹ vừa tốt cho em Thịnh.
– À … được rồi. Nhưng hai đứa … con ở lại ăn cơm nhé. Để mẹ chạy ù đi chợ một tí rồi về ngay.
Mẹ Thu vội vã nói rồi tất tả đứng dậy, đi như chạy ra khỏi nhà.
Thu đưa mắt nhìn theo mẹ cô, rồi lại nhìn sang tôi.
– Anh đã nói mà, nhiều khi gặp mặt không khó xử như em nghĩ.
Cô vẫn nhìn tôi, rồi một nụ cười rạng rỡ từ xuất hiện rồi nở rộ trên mặt cô.
– Cám ơn anh! Đúng là dễ dàng hơn em nghĩ rất nhiều.
Tôi cũng cười, mặt đưa về phía cô. Thu cũng đưa mặt về phải tôi, môi chum lại hôn lên môi tôi một cái.
– Em biết không, anh hóa ra còn may mắn có được một kho báu.
Thu nhìn tôi nét mặt có chút nghi hoặc.
– Em rất giống bố em. Con gái giống cha thì giàu ba họ. Đây không phải kho báu thì là gì.
Thu bật cười khanh khách.
– Em cũng may mắn có được anh. Em yêu anh!
Thu ôm lấy cánh tay tôi, đầu cô ngả vào vai tôi.
Mẹ Thu đi rất lâu, chúng ngồi trong nhà một lát, rồi mang hai ghế ra sân lại ngồi cạnh nhau để cô dựa vào vai tôi. Cùng nhau ngắm những luống chè xanh mát mắt uốn lượn vòng quanh quả đồi.
– Thu … Thu! Cháu về rồi hả?
Tiếng gọi gấp gáp vang lên từ ngoài cổng, rồi một người phụ nữ cao gầy thoăn thoắt bước đến chỗ chúng tôi, nụ cười mừng rỡ nở trên môi. Thu ngồi thẳng dậy và có chút kích động đứng lên. Tôi cũng đứng dậy theo.
– Cô … cháu mới về. Cô khỏe không?
– Cô khỏe. Cháu khỏe không? À… đây là?
– Cháu chào cô! Cháu là Huy, chồng sắp cưới của Thu.
Tôi cũng chủ động trả lời. Cô đưa tay nắm lấy tay tôi.
– Cô chào cháu. Cô tên là Phượng, cô ruột của Thu. Hai đứa đã định ngày chưa?
– Dạ, chúng cháu định cuối năm ạ.
– Vậy tốt … tốt rồi. Hai đứa ngồi xuống, kể cho cô nghe xem hai đứa như thế nào nào?
Tôi lùi lại để nhường ghế cho cô, rồi đi vào nhà lấy thêm một cái ghế nhựa. Cô Phượng hỏi cũng không nhiều, tôi cũng chủ động trả lời cô thay Thu. Đại khái tôi kể cho cô tôi đã quen Thu ban năm khi tôi còn làm việc trên Hà Nội, sau đó chúng tôi về quê để làm nghề của gia đình. Ngay cả chuyện đón mẹ và em Thu về cùng chúng tôi, tôi cũng nói.
– Sểnh cha còn chú, nhưng mà cái Thu chỉ có mỗi cô là ruột thịt thôi. Nếu cháu gái cô bằng lòng, cô cũng sẽ bằng lòng. Các cháu đón mẹ và em cô cũng ủng hộ, mẹ các cháu vất vả với nhà cô cả đời, chẳng có mấy thời gian sung sướng. Bây giờ, thấy các cháu quyết định như vậy cô cũng nhẹ lòng và mừng cho chị Lụa.
– Vâng ạ. Cám ơn cô đã ủng hộ bọn cháu.
– Các cháu lần này định về mấy ngày?
– Chắc chỉ vài ngày thôi, để cháu phải làm chứng minh thư, cũng không ở lâu hơn được. Bọn cháu còn nhiều việc ở nhà lắm ạ.
Tôi cũng không nghĩ đến việc này, có lần Thu nói với tôi cô đang dùng chứng minh thư giả.
– Vậy để cô bảo thằng Lịch cháu cô đang làm tư pháp xã làm sẵn hồ sơ cho cháu, cháu chỉ cần mang lên huyện nộp thôi.
– Vâng ạ. Cháu cám ơn.
– Cám ơn gì. Mai cô mời hai đứa và cả mẹ và em cháu nữa sang nhà cô ăn cơm. Thằng Tuấn cũng đang dịp nghỉ phép ở nhà trước khi điều đi đảo làm nhiệm vụ.
– Vâng ạ. Em Tuấn bây giờ thế nào rồi cô?
– Nó đi bộ đội chuyên nghiệp, chuẩn bị được điều đi đảo mấy năm. Cũng chưa có người yêu người đương gì.
– Em còn trẻ mà, mới có hơn hai mươi chứ mấy. Đợi mấy năm đi đảo về rồi cưới vợ cũng không muộn.
Câu chuyện lan man đến lúc trời mắt đầu khuất sau ngọn đồi, mẹ Thu mới về, cô Phượng lại tíu tít kéo mẹ Thu vào nhà.
– Em đi nấu cơm đây. Anh có muốn đi loanh quanh thì đi. Mà thôi đừng đi, anh cứ ngồi đây uống nước để em còn nhìn thấy anh, không em lại nhớ. Lúc nào em sẽ đưa anh đi, nếu không có cô sơn nữ nào bắt mất anh, lúc ấy em chỉ còn biết ôm mặt khóc.
Thu đứng dậy sau khi cúi xuống hôn nhanh một cái vào môi tôi, rồi cầm lấy túi thức ăn mà mẹ cô vừa mang về đi ra cái bể nước cạnh bếp. Tôi cũng chẳng có nước mà uống, mẹ Thu và cô Phượng đang rì rầm trong nhà, chẳng thể vào lấy ấm tích. Nhưng tôi còn có một niềm vui khác, tôi yêu thích nhìn Thu thoăn thoắt rửa thức ăn ở bể nước, sau đó đứng dậy cầm cái rổ đi ra vườn lúi húi hái rau.
Mẹ Thu và cô Phượng cũng nói chuyện xong, quay lại ngoài sân. Cô Phượng thì bê cái bàn, mẹ Thu thì cầm theo cái giành tích đặt xuống chố tôi ngồi. Sau đó cô Phượng xăm xắn về nhà, còn mẹ Thu sau khi rót nước cho tôi cũng đi vào bếp cùng nấu cơm với Thu. Tiếng rì rầm vọng ra từ trong bếp, thỉnh thoảng xem lẫn tiếng khóc nức nở. Tôi nhấm ngụm chè, mắt nhìn ra khoảng đổi trước mặt, khói bếp bay lên lãng đãng kéo dài ra ngoài sườn đồi, tạo thành một khung cảnh yên bình trầm mặc, khiến người ta thư thái, nhẹ nhõm.
Trời xập tối rất nhanh, tôi tự nhiên có chút nhàm chán, ánh mắt nhìn vào bếp hi vọng Thu xuất hiện. Như biết sự mong đợi của tôi, một lúc sau Thu cũng xuất hiện, trên tay cầm theo một đĩa khoai luộc lang tím đang bốc khói thơm phức. Đặt đĩa khoai xuống bàn, Thu ngồi xuống cạnh tôi. Ngón tay thanh tú mềm mại của cô véo vào củ khoai một miếng để lột vỏ, sau đó củ khoai lại nhảy lên kèm tiếng xuýt xoa từ trong miệng cô. Cuối cùng cô cũng lột được một đoạn vỏ, bẻ một miếng khoai tím sịm, đôi môi xinh đẹp của cô chun lại thổi phù phù vào miếng khoai trước khi đưa lên mồm tôi. Miếng khoai ngọt, bùi, bở tan trong miệng sau mấy cái nhai chiêu thêm một ngụm chè tươi, càng làm dậy lên cái vị ngọt bùi của nó. Tự nhiên tôi lại nghĩ đến bài thơ học hồi cấp hai, lẩm nhẩm đọc trong mồm.
Nhóm bếp lửa ấp iu nồng đượm,
Nhóm niềm yêu thương khoai sắn ngọt bùi,
Nhóm nồi xôi gạo mới sẻ chung vui,
Nhóm dậy cả những tâm tình tuổi nhỏ.
Thu bẻ thêm một miếng khoai đưa lên miệng tôi, miệng cũng lẩm nhẩm đọc khổ đầu.
Lận đận đời bà biết mấy nắng mưa
Mấy chục năm rồi, đến tận bây giờ
Bà vẫn giữ thói quen dậy sớm
Nhóm bếp lửa ấp iu nồng đượm.
– Thời gian em hạnh phúc nhất là khi bà em còn sống, lúc nhà em rất đầm ấm, chỉ sau khi bà em mất, bố em mới bắt đầu sa ngã.
Giọng Thu có chút hoài niệm. Tôi không có những hoài niệm sâu sắc như Thu, ngay từ khi còn bé tí tôi đã được cả nhà chiều chuộng, thời gian của tôi êm đềm trôi qua nên lại trở thành nhạt nhòa.
– Em có nhiều kỷ niệm sâu sắc với bà?
– Vâng, hồi còn sống bà chiều em lắm, bố mẹ em đi làm từ sáng đến tối, chỉ có em quanh quẩn bên bà cả ngày. Sau này, nhiều khi em rúc trong chăn khóc thầm, còn trách bà em sao lại mất sớm.
Tôi thấy cay cay sống mũi, sự thương cảm dâng lên, cầm củ khoai trên tay Thu đặt trở lại đĩa, tôi nằm lấy bàn tay cô trong lòng bàn tay mình. Thu nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng, cô ngả đầu vào vai tôi. Chúng tôi im lặng, chỉ có trái tim đang đập làm dòng máu chảy dưới làn da nhảy lên trong lòng bàn tay để chúng tôi thấy được cảm xúc của nhau đang cùng nhịp đập.
Chúng tôi im lặng ngồi bên nhau, cho đến khi có tiếng xe đạp lạch cạch phóng vù vào sân. Một cậu bé mảnh khảnh phanh két cái xe lại, sau đó hét lên mừng rỡ lao đến chỗ chúng tôi ngồi.
– Chị!
Sau tiếng reo mừng rỡ, cậu bé khựng lại nhìn thấy tôi lại có vẻ bén lẽn.
– Chào em! Anh là Huy, chồng sắp cưới của chị Thu.
– A … em chào anh. Em là Thịnh.
Tôi cất tiếng chào, Thu cũng ngồi thẳng dậy, chỉ cái ghế trước mặt để cậu bé ngồi xuống. Khuôn mặt trái xoan thư sinh, đôi mắt sáng lanh lợi, đặc biệt nụ cười, nụ cười của cậu ta rất tươi toát lên vẻ lạc quan.
– Sao giờ em mới đi học về?
– Hôm nay cô giáo phụ đạo để thi học sinh giỏi. Sao bây giờ chị mới về? Lần trước chị về em còn chưa kịp nói chuyện với chị.
– Ừ, tại chị bận quá nên bây giờ anh chị mới thu xếp về được.
– Đợt này chị về lâu không?
– Chị sẽ ở nhà mấy ngày, sau đó đưa mẹ và em đi cùng chị. Mẹ đồng ý rồi.
– Ơ … nhưng còn việc học của em? Em mới được chọn vào đội tuyển của trường.
Thu đưa mắt sang nhìn tôi. Tôi gật đầu để cô yên tâm.
– Nếu chỉ là đội tuyển của trường, khi chuyển về trường mới anh sẽ thu xếp cho em vào đội tuyển. Nếu là vấn đề khác, em thử nói xem nào.
– Không ạ, em chỉ tiếc công để thi vào đội tuyển thôi, nếu chuyển đến trường mới mà vẫn được vào thì em không sao ạ. Thế trường mới như thế nào hả anh?
– Anh không biết trường em như thế nào? Nhưng anh nghĩ điều kiện vật chất sẽ tốt hơn, thày cô cô cũng giỏi hơn. Một năm trường em có bao nhiêu bạn đỗ đại học?
– Dạ, cũng không nhiều anh ạ. Chắc khoảng mười bạn thôi.
– Vậy thì trường mới tốt hơn nhiều.
Cu cậu có vẻ phấn khởi và háo hức. Chuyện này, tôi và Thu đã bàn cùng nhau, cân nhắc giữa học trên thành phố và trường mà tôi học, cuối cùng trường cũ của tôi vẫn là lựa chọn tốt hơn. Trường cũ của tôi nằm ngay thị xã cách nhà tôi khoảng bảy tám cây số, điều kiện cơ sở vật chất tốt, chất lượng giáo viên cũng tốt mà lại gần nhà chúng tôi cũng tiện đi lại thăm hỏi, nhà thì mượn nhà của anh rể tôi vẫn để không không có ai ở. Trên thành phố dù có sẵn nhà của Hương và căn nhà mới xây xong của tôi, nhưng lại hơi xa mất khoảng một tiếng đi xe và xa lạ ngay cả với chúng tôi. Chỉ là vào lớp chọn là chưa tính đến, nhưng vấn đề này không khó vì dù sao làng tôi hàng năm cũng tài trợ rất nhiều cho trường, hẳn là anh Nghĩa lo được.
Coi như mục đích chính đã xong, không khí của bữa ăn rất ấm cúng, Thịnh rất hưng phấn luôn mồm hỏi về nơi ở mới, Thu và mẹ cũng gần gũi hơn rất nhiều, có lẽ cuộc nói chuyện của hai mẹ con lúc nấu ăn cởi mở rất nhiều khúc mắc. Chỉ có một vấn đề phát sinh, chỗ ngủ tối nay của tôi. Thị trấn cách đây cũng khá xa, mà đường từ đây ra lại nhỏ hẹp quanh co sẽ mất rất nhiều thời gian, cuối cùng tôi quyết định ra xe ngủ, Thịnh cũng theo ra cùng tôi, để Thu và mẹ ngủ cùng nhau.
Ấn tượng của tôi về cậu ta khá tốt, khi đã quen thuộc, cậu ta bắt đầu tâm sự không phải những trò chơi, hay những cô bạn gái xinh đẹp mà là những hoài bão ước mơ có chút thơ ngây và đơn giản, nhưng lại đầy nhiệt huyết và có vẻ thích những điều mới lạ. Tôi tán thưởng cậu ta, có ước mơ, có nhiệt huyết và đơn thuần, điều này sẽ giúp cậu ta kiên định hơn trong tương lai.
Tôi dậy sớm, ngủ trên cái ghế lái làm tôi khó chịu và đau lưng dù đã ngả ra hết cỡ, trong khi cu Thịnh thì ngủ ngon lành còn có vẻ thoải mái, người nó mảnh khảnh lên co gọn trên ghế. Tôi mở cửa bước ra ngoài, hít một lồng ngực không khí mát lành lành lạnh và thở ra khoản khoái. Trời vẫn còn khá tối, cũng chẳng có chỗ nào để làm mấy cái chống đẩy, tôi đành phải làm mấy động tác giãn gân cốt rồi chạy tốc độ cự ly ngắn vòng đi lại mấy chục mét. Cũng chỉ được mấy vòng tôi phải ngừng vì tiếng bình bình của bước chân rất to. Nhưng cũng đã muộn, cánh cửa nhà khẽ mở ra, rồi cả người Thu xuất hiện trang ánh sáng mờ tối của buổi sáng sớm.
– Em ngủ ngon không?
Tôi đi đến ôm lấy cơ thể mềm mại, ấm áp của Thu.
– Em ngủ ngon. Anh ngủ có thoải mái không?
– Cũng được. Hơi mỏi người chút, chạy một chút cho dãn gân cốt, em bị đánh thức à?
– Em cũng vừa tỉnh ngủ. Đi … em đưa anh đến một chỗ này.
Cô cầm tay tôi kéo tôi theo, tay trong tay chúng tôi lững thững đi bộ theo con đường mòn ngang qua nhà cô, vòng qua ngọn đồi. Trời buổi sáng cuối xuân, không khí trong lành mát mẻ có chút hơi lành lạnh càng làm cho tinh thần thư thái, những đám sương buổi sáng vẫn là là nuối tiếc quấn quýt lấy những luống chè xanh mơn mởn mềm mại uốn lượn lên xuống.
Phía sau ngọn đồi mở ra nhấp nhô xa tít tầm mắt là những luống chè xanh mượt, một cây gạo vươn lên cao xòe ra những cành cây khẳng khiu rực lên một màu đỏ thắm của những bông hoa gạo, như một vầng lửa đỏ đốt lên rực rỡ một góc trời.
– Đó là nơi em hay ngồi nhìn ra xa tít cuối những luống chè kia và tự hỏi phía đằng sau kia là gì? Liệu có phải là một chàng hoàng tử đang cưỡi một con ngựa trắng đang đợi mình không? Đi lên trên đó, em sẽ chỉ cho anh xem nơi em tìm kiếm hoàng tử của mình.
Cô chỉ tay lên đồi rồi kéo tay tôi men xuống cái đường mòn len qua giữa những luống chè đi lên ngọn đồi kia. Cả đỉnh đồi bằng phẳng chỉ có một cây gạo vươn cao lên xòe cái tán phủ kín đỉnh đồi. Thu đưa tôi đến phía bên ngọn đồi nhìn về hướng mặt trời mọc, những quầng sáng đang tỏa ra từ phía cuối trân trời làm nơi đó sáng rực lên, những đám sướng là là trên luống chè lay động khúc xạ những tia sáng trông giống như những nàng tiên đang mờ ảo thướt tha nhảy múa trong làn sương như trong những bộ phim về thiên đường hay mô tả.
– Đó là nơi em ngóng về chàng hoàng tử của mình, em biết chàng đang ở đó đợi em. Và cuối cùng chàng cũng đến đón em, nhưng không phải là với con ngựa màu trắng mà là con ngựa bằng sắt.
Cô kéo hai tay tôi xiết chặt vào bụng mình, đầu cô dựa vào cổ tôi.
– Em yêu anh, hoàng tử của em!
Giọng cô thoảng qua, truyền vào tai tôi làm rung rinh những sợi dây cảm xúc tạo thành những làn sóng lan tỏa khắp người tôi, làm mỗi tế bào trong tôi cũng rung lên khiến co thể tôi run rẩy, những sợi lông trên da cũng dựng lên rung rinh theo những rung đông đang liên tục truyền ra, mãi không bao giờ ngùng.
– Anh yêu em!
Thôi thầm thì nói với cô, giọng tôi cũng run lên cùng dao động với những cảm xúc trong người tôi.
Đơn giản như vậy thôi, chỉ trong một khoảng khắc, một cảm giác khắc cốt ghi tâm được sinh ra, cảm giác này sẽ rung động thật lâu để khảm chặt vào trong trí, để tôi sẽ không bao giờ quên được.
Chúng tôi đứng bất động nhìn quang cảnh phía xa chân trời đang dần dần biến mất thay vào đó là ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống cánh đồng chè ngút ngàn vượt xa tầm mắt lộ ra những chấm nhỏ đủ màu đang cần mẫn đi dọc những luống chè tay thoăn thoắt hái những búp chè non đọng sướng cuối cùng trước khi ánh nắng vàng kia kịp làm những giọt sướng biến mất hoàn toàn.
Thu buông bàn tay tôi ra xoay người lại vòng tay ôm lấy người tôi, đầu cô áp vào ngực tôi nơi trái tim vẫn đang đập rộn ràng vì những rung động vẫn đang rung rinh trong cơ thể. Tôi không cần nói bằng lời, những nhịp kia đang nói hộ tôi, tôi cũng yêu cô biết nhường nào.
Một lúc lâu sau, Thu mới rời người tôi, cô cầm tay tôi quay lại con đường mà chúng tôi vừa đi.
– Mình về thôi anh. Làm nốt những việc cần làm, em thực sự nhớ nhà.
***
Việc gì cũng thuận lợi, hiệu trưởng trường cấp ba của Thịnh phê duyệt rất nhanh đơn xin chuyển trường của Thịnh và chuyển xuống văn phòng để rút học bạ cho Thịnh với những lời nhận xét rất tốt từ các thày cô giáo chỉ với một phong bì nho nhỏ. Hồ sơ của tư pháp và hộ khẩu của Hiền cũng được cháu cô Phượng đưa cho chúng tôi khi tôi ăn cơm trưa với gia đình cô Phượng. Buổi chiều, chúng tôi cũng dùng phương pháp tương tự để làm hồ sơ chứng minh thư cho Thu.
Có lẽ muốn mau chóng đi về nhà, ngay chiều muộn hôm đó, đồ đạc cá nhân của cô Lụa và Thịnh đã được thu gom cho lên thùng xe. Chúng tôi qua nhà cô Phượng một lần nữa để giao chìa khóa nhà cho cô và chào cô, hẹn sẽ đón cô về dự đám cưới của chúng tôi. Sau đó chúng tôi cũng dừng lại để thắp hương tại mộ bố của Thu, chẳng biết khi nào mới lại về lại.
Đêm hôm đó chúng tôi cũng không về nhà luôn mà ngủ lại một đêm trên thị xã, tôi và Thu một phòng, cô Lụa và Thịnh một phòng. Cánh cửa phòng vừa khép lại, Thu đã hối hả ôm chặt lấy tôi, tôi cô cuồng nhiệt quấn quýt môi tôi, tay cô vội vã cởi cái quần jeans đạp xuống đất, lột cái áo thun qua đầu, chiếc áo ngực cũng tụt qua tay rơi xuống đất. Tôi cũng vội vàng không kém, quần áo của tôi cũng rời khỏi cơ thể khi chúng tôi lùi đến giường và rối rít vào trong nhau khi cả hai chúng tôi đổ xuống giường. Môi chúng tôi dính chặt lấy nhau, hông của chúng tôi vội vã dập vào nhau rồi rời ra và lại vỗi vã dập vào nhau. Chỉ đến khi sự hưng phấn đã căng tràn mới làm môi chúng tôi tách ra để cùng nhau hét lên phát tiết sự sướng khoái do hai cơ thể đang quấn quýt dính chặt lấy nhau khăng khít không rời, mang lại cho nhau.
Toàn bộ những bức bối, thương cảm, hạnh phúc và hi vọng đều được chúng tôi dùng cùng một phương cách để phát tiết ra ngoài, hai cơ thể chúng tôi rung lên không ngừng, nước tuôn ra đã ướt đẫm khoang bụng, hai bên bẹn và ướt đẫm một góc đệm. Sau đó cũng mặc kệ những thứ nước dinh dính đó, chúng tôi ôm chặt lấy nhau ngủ thiếp đi.
Lâu lắm rồi tôi không dậy muộn như hôm nay, căn phòng đã sáng rực bởi ánh mặt trời xuyên qua cửa kính làm tôi phải nheo mắt một lúc mới có thể làm quen được. Thu như con mèo lười nằm cuộn tròn lòng tôi, thỉnh thoảng lại cất lên tiếng rên rỉ lười biếng trong cổ họng. Phải nằm thêm mười lăm phút nữa chúng tôi mới uể oải thức dạy cùng đi vào nhà tắm và tắm cho nhau.
Sau khi ăn sáng, chúng tôi chạy một mạch về thị trấn. Anh Nghĩa đang đợi để giao cho tôi chìa khóa. Sắp xếp cho mẹ con cô Lụa và bổ sung những đồ vật cần thiết, buổi tối chúng tôi mới về đến nhà.
Nhiều khi kế hoạch cũng chẳng theo kịp diễn biến, hai tuần sau khi chúng tôi đón mẹ Thu về thì Thu bắt đầu ốm nghén. Thu ốm nghén khá nhẹ nhàng, cô chỉ nôn khan một chút khi ngủ dậy vào buổi sáng, cũng chẳng bị nghén với mùi lạ và cô thèm ăn kinh khủng, ăn luôn mồm. Mẹ tôi rất phấn khởi, cười tít mắt suốt ngày luôn mồm nói con tôi chắc chắn là con trai, sẽ rất khỏe mạnh, thông minh.
Bố mẹ tôi cũng không muốn con dâu mang bầu lặc lè mới làm đám cưới, quyết đoán đi xem ngày và quyết định đám cưới của chúng tôi một tháng sau. Rất nhiều kế hoạch tôi còn chưa kịp thực hiện với Thu, chưa cùng cô đi nghỉ mát, chưa cầu hôn cô như tôi dự định. Mỗi buổi sáng thứ dậy Thu lại ngời ngời hạnh phúc vén cái bụng vẫn phẳng lỳ xinh đẹp của mình thắc mắc sao con mãi không lớn. Tôi cũng háo hức mỗi ngày.
Đám cưới của chúng tôi đúng kiểu đám cưới quê, diễn ra trong ba ngày, một ngày dựng rạp, một ngày cưới và một ngày dỡ rạp, tổ chức ngay trong nhà tôi. Nhà Thu cũng có mỗi gia đình cô Phượng và có thêm con bé Hiền, bạn của Thu cũng bỏ nghề về ở nhà với cô Lụa, mẹ vợ tôi. Bạn bè ở xa tôi cũng không mời chỉ gửi thiệp báo hỉ. Đông đủ nhất vẫn là bạn cấp ba, bọn nó coi đám cưới của tôi như cuộc họp lớp.
Có lẽ đám cưới của chung tôi đặc biệt nhất ở thôn, nhà trai và nhà gái cùng ăn cỗ chung, không có màn rước dâu mà cô dâu ở luôn ở nhà trai. Nhưng vui, có đủ ban nhạc sống, có ca sỹ cũng chẳng biết anh Nghĩa kiếm đâu ra, cỗ cứ hết là nấu, rượu cạn là rót. Tôi cao hứng, có lẽ nếu bố tôi không canh tôi từ sáng, tôi cũng không mình có đủ tỉnh táo để đeo nhẫn cho Thu hay không, dù tỉnh táo nhưng lồng chiếc nhẫn vào tay cô, tôi cũng run lên dữ dội. Thu mặc một chiếc áo dài nhung đỏ đầu đội khăn xếp, cài một cái trâm cài tóc bằng bạc được truyền từ đời cụ của tôi mà mẹ tôi tặng, một chiếc long đã được tặng cho chị dâu tôi, Thu là chiếc phụng. Cô trang điểm rất đơn giản, chỉ đánh một chút son, làm thêm một chút điểm nhấn cho vẻ đẹp rực rỡ của cô.
Tôi nhận được rất nhiều quà từ những người quen và bạn không về dự đám cưới của chúng tôi. Trong đó có cả hộp quà của Hương, tôi cũng chẳng biết làm sao cô biết ngày chúng tôi tổ chức đám cưới, một hộp quà toàn đồ chăm sóc trẻ sơ sinh.
Đến tháng thứ sáu Thu mang thai, căn nhà mà bố ẹm xây cho chúng tôi cũng hoàn thành, chúng tôi đã có thế giới riêng của mình, Thu không còn phải cắn gối mỗi khi chúng tôi quan hệ nữa. Cái nhà của cô trên thành phố đã được bán đi, một phần tôi bắt anh Nghĩa phải nhận để lấy cái nhà của anh cho mẹ vợ tôi. Trên đó chỉ còn cái nhà của tôi ở ngoại thành, mới chỉ lắp đồ nội thất cơ bản và chúng tôi mới ở đó hai lần khi tôi và Thu lên sắm đồ sơ sinh cho con trai chúng tôi, con đầu lòng của chúng tôi là con trai đúng như mẹ tôi dự đoán.
Công việc của xưởng gia đình vẫn tốt, đơn hàng vẫn gửi đến thường xuyên. Cái xưởng riêng của tôi đang thi công bộ thứ hai, nhưng không dùng gỗ trắc mà dùng một phần gỗ gụ và gỗ cảm lai dễ kiếm hơn và rẻ hơn. Một số đơn hàng lẻ cũng bắt đầu được gửi đến, Thu vẫn quán xuyến đằng sau tôi, bụng cô ngày một lớn nhưng lại chẳng ảnh hưởng đến việc đi lại của cô. Chỉ là tôi lo, kệ những lúc tôi bận cô sẽ phải yên một chỗ, những lúc cô đi lại tôi sẽ ở bên cạnh. Việc ăn uống đã có mẹ tôi và mẹ vợ tôi chăm sóc.
Tôi mua thêm một chiếc xe suv đời mới đã qua sử dụng, nhưng còn rất mới để chở mẹ con Thu, chiếc xe bán tải chỉ dùng cho công việc. Mà có điều kỹ quái Thu ăn rất tốt, nhưng cơ thể cô lại chẳng tăng cân mấy, cô ngày càng quyến rũ hơn. Chúng tôi vẫn quan hệ đều đặn mỗi ngày, chỉ là các cuộc làm tình không ồn ào như trước mà lặng lẽ và nhẹ nhàng hơn, nhưng lại mang một sự thăng hoa mới, tôi rất nhiều lần xuýt thất thủ vì những cảm giác hưng phấn được khi ngâm sâu trong cô.
Tất cả các kế hoạch mà tôi dự định trước đây, giờ tạm thời dừng lại, công việc chỉ nhận đủ để duy trì xưởng. Tôi có việc quan trọng hơn đang chờ đón mình, con trai tôi sắp ra đời.
Mỗi ngày nằm bên cạnh Thu, ghé tai vào bụng cô nói chuyện với con, để cảm nhận những cái đạp nhè nhẹ, hưởng thụ sự vuốt ve ấu yếm của người vợ xinh đẹp tôi cảm thấy mỹ mãn, chỉ cần thế là đủ.
Về quê mới là nơi tôi hạnh phúc.
***END***