Ký Ức - Chương 12
Ra đến cổng, nước đã ngập gần đến đầu gối. Không biết lối nhà em có thấp hơn không nữa, thây kệ, cùng lắm là bơi .
Đến ngõ nhà em thì quả thật không vào được. Xe chết máy là cái chắc, may sao vẫn còn một quán nước mặt đường đang còn mở cửa, một hai người đang ướt rượt ngồi trong quán …
– Bác cho cháu gửi cái xe.
– Cháu đi đâu ?
– Cháu vào nhà Hương.
– Lâu không ?
– Chắc khoảng tiếng gì đó bác.
– Ừ, để đó. Khóa cổ vào cho bác.
Là hàng xóm nên tôi cứ vất xe đó vô tư, chắc quán này cũng bán được hàng cho bạn em tôi đây, tôi thầm nghĩ.
Xắn quần lên đầu gối, tôi lội bì bõm vào nhà em. Càng vào sâu trong ngõ nước càng sâu, quần dài tôi xắn hết cỡ vẫn không thoát được nước…
Gõ cổng nhà em trong cơn mưa như trút. Chó cũng không nghe được tiếng người mà sủa, hay đã cuộn mình trong bếp hay góc nhà tránh sấm rồi không biết. Phải một lúc sau, mới có người ra mở cổng. Áo mưa trùm lút đầu, bóng tối khiến tôi không nhận được ra là ai …
– Ai đấy ?
– Dạ, Hương có nhà không ạ ?
– Anh ạ, trời đất này anh còn đến cơ à ? Em nói giọng không giấu nổi sự ngạc nhiên .
Úi giời ơi, mưa với gió, đến giọng em tôi cũng không nhận ra .
– Hứa lỡ rồi với em rồi, chứ giờ này trùm chăn ngủ không sướng hơn à ?
– Anh đến đây bằng gì ? Xe đâu ?
– Anh gửi ngoài quán trước ngõ.
Em cuống quýt mở cổng cho tôi, mời tôi vào nhà.
Continue …
– Cháu chào hai bác ạ.
– Chào cháu. Mưa gió thế này cũng đi chơi được ? Bố em nói mát .
– Vâng, cháu hẹn với Hương rồi, không đến e bữa sau Hương thả chó ra mà không đuổi. Tôi nói vui với bố mẹ em.
Tôi chủ động xuống nhà dưới, chào phụ huynh, nơi TV đang chiếu những gì cho trôi đi thời gian. T7, thời gian trên TV chỉ là cải lương, chèo hay đại loại như thế. Một thời gian tôi làm chân gỗ, khi bạn và người yêu của bạn tìm nơi nói chuyện riêng tư, tôi với TV, làm bạn với cải lương… ặc, và cả chèo. Hức, nếu bây giờ bạn nào tầm 25 đổ lại, khó tìm người nào thích cải lương và chèo. Nhưng tôi, trong khung cảnh chỉ còn cải lương và chèo, biết thích gì hơn … Vậy nên thích. Ví như :
“Em còn son, anh cũng còn son, ước gì ta cũng là con một nhà ! Í i i ì ì i ”
Em dẫn tôi lên nhà trên và giúp tôi đỡ ướt.
– Thôi em, đằng nào cũng ướt rồi. Ngồi nói chuyện đi em.
Ngại ngùng và dường như em đang bất ngờ vì tôi, sự hiện diện của tôi trong căn nhà riêng tư, là riêng tư với gia đình em trong cái ngày mưa gió ngập tràn.
Sau khi em lấy khăn, và ngồi chờ tôi lau khô những chỗ cần khô, em xuống pha nước mời tôi. Hơi lâu nhưng rõ là em có nói chuyện với ai đó. Ví như bố mẹ em hỏi “Thằng hâm nào đó con ?” , đại loại như thế, tôi tưởng tượng.
Ra rót nước cho tôi là một em, ối trời ơi, xinh không kém gì em tôi .
– Em uống nước đi.
– Dạ, chị là …
– Chị là chị của Hương
– Dạ, em chào chị.
– Em cùng CQ với Hương à ?
– Vâng ạ.
…
Đại loại là như thế … Sau này tôi mới hiểu là chị ra để xem cái thằng hâm nó như thế nào . Vì chị cũng đang chưa chồng, tối T7 đang nằm chèo queo, chả thấy ai đủ hâm, đến chơi trong cái ngày mưa gió này cả.
– Em sinh năm bao nhiêu ?
– Dạ em …
– Thế á, vậy bằng tuổi chị . Nhoẻn cười, hai chị em có khác.
– Nhưng em vẫn gọi chị bằng chị thôi. Tôi cười.
– Vì em là bạn Hương mà … Tôi nói tiếp.
Vừa lúc đó em tôi ra.
– Đây là chị em, anh chào chị chưa ?
– Anh chào rồi. Tôi cười ý nhị.
– Anh X và chị học cùng khóa, chỉ khác trường thôi. Chị em bảo.
Đã qua khấc, tôi dần lấy lại tự nhiên, cũng vì tối nay, chỉ mình tôi là khách. ngoài trời mưa, vẫn mưa như chưa có dấu hiệu dừng lại. Trong nhà, ấm cúng và chỉ tôi và hai chị em. Nói chuyện rất tự nhiên. Chợt nhìn thấy góc nhà có cái điếu cày … Lạnh và thèm thuốc. Thèm cái quá khứ vô tư hồi xưa.
VÔ TƯ.
VÔ TƯ.
– Hương, cho anh mượn cái điếu .
– Hai chị em nhìn tôi như người sao Hỏa.
– Anh cũng hút thuốc lào à ?
– Yes, tôi cười.
– Nhà em ai hút thuốc lào vậy ?
– Bố em, nhưng mẹ em cấm, thi thoảng mới hút thôi. Hôi lắm.
Ặc, ặc, ặc. Tôi thầm nghĩ. Yêu hay thương, đâu phải cái mùi. Giống như thằng tôi bây giờ, quần áo tả tơi, ướt rượt, nói gì đến là lượt. Nhưng em không thể cấm tôi nói lời yêu thương cũng như hành động, còn đồng ý hay không là việc của em. Hôm nay, tôi đã đánh bài ngửa với em, chị em, và cả bố mẹ em đang ở dưới nhà .
– Cho anh mượn điếu đi. Lạnh quá. Tôi nài nỉ.
– Khiếp, cái anh này. Em tôi buông xuôi.
– Cho anh ấy hút. Mấy khi. Chị em vừa nói vừa cười.
Uh, mấy khi. Tôi thầm nghĩ. Cám ơn chị. Giời đất ạ, nếu em gặp chị trước khi gặp Hương, chắc gì chị đã là chị của em ? Tôi nghĩ đùa.
Hồi SV, thuốc lào tôi hút được, thậm chí còn thấy thích hơn thuốc lá. Nhưng khi ra trường, tự nhiên thấy lạc lõng, vậy nên thôi. Hôm nay làm tý. Cũng vì tôi muốn tự nhiên trong nhà, thích thì nói thích. Vậy thôi.
Réo một hơi, không ngờ thuốc lào nhà em nặng như thế, cộng với lâu ngày chưa hút và điếu hơi thông, tôi say …
– Cho anh ngụm nước. Tôi nói trong đờ đẫn
– Lóng nga lóng ngóng như chưa bao giờ thấy người say thuốc, em tôi rót nước cho tôi. Nhấp 1 ngụm, y như người nghiện, tôi ngả người xuống thành ghế và say … Hình như một lúc lâu, tôi mới tỉnh. Mở mắt ra chỉ thấy mỗi mình em. Chị em chắc chán quá, té đi ngủ hay sao tôi cũng không hỏi.
– Anh hút thuốc lào lần đầu à? Em tôi hỏi .
– Ngày xưa anh có hút, hồi SV ấy mà. Nhưng thuốc lào nhà em ngon quá, em có bỏ chất gây thương gây nhớ gì trong đó không mà anh thấy sốc quá. Tôi chữa ngượng.
– Không biết mẹ em có bỏ cái gì cho bố em không, em không biết. Em thì không. Lần sau anh đến, anh nhớ mang cả thuốc lào đi mà hút, em cho mượn điếu. Kẻo lại bị nhớ, bị thương.
Continue …
Ặc, biết đùa gớm. Tôi hay để ý những người đi tán gái, quần áo tề chỉnh, ăn nói chỉn chu và đặc biệt là hay ngọng líu ngọng lô. Nhiều anh còn như ngậm hột thị, chỉ biết nhìn và nghe người khác nói. Thuốc lá thơm …
Tôi thì ngược lại, như hôm nay, quần áo bình thường, mưa còn làm cho ướt rượt. Thuốc lào hút hôi rình. Chỉ có điều, tôi cố gắng tìm mọi cách a băng (ngôn ngữ bi_a) văn hóa nhất có thể để trình bày ý thích của mình, không giấu diếm, kể cả với bố mẹ em ý, anh chị em …
Liếc thấy trên tủ nhà em có mấy tờ báo văn nghệ, tôi hỏi :
– Em có hay đọc báo này không ?
– Em thỉnh thoảng.
– Uh, anh cũng hay đọc báo này, nhưng chỉ một vài mục thôi.
– Anh hay đọc mục gì.
– Chủ yếu là truyện ngắn với thơ thất tình … Tôi chọc
– Anh có vẻ hay thất tình nhỉ ? Yêu thế nào mà cứ để cho người ta đá suốt thế ?
– Chắc tại anh xấu, anh phọt phẹt, nên người ta bỏ anh đi lấy người khác .
– Chắc thế, cũng có thể anh nhầm người … Bữa trước đi cưới Trang, anh nói với xếp “Số anh cứ tán ai là người đó lấy chồng”. Anh còn nhớ không ?
– Ừ, mà sao ? Tôi choáng.
– Em bao giờ muốn lấy chồng, em thuê anh tán nhé ?
– Anh không chơi với người nhớ dai đâu ? Thôi được, lỡ nhớ rồi thì tha cho lần này. Vậy em thuê anh, trả công anh bằng gì ?
– Em chưa biết, vì bây giờ em chưa muốn lấy chồng.
– Cũng được, nhưng mà báo trước cho anh sơm sớm, vì anh dạo này đắt hàng lắm.
Tôi cười át cả tiếng mưa …
Continue …