Kỷ niệm một thời đã xa - Chương 8
Cái triết lý “trong cái rủi có cái may” của tôi có lẽ không chính xác cho lắm. Sau một chầu nhầu khật khưỡng, tôi cùng mấy thằng đệ đi Massage. Bãi đáp là 1 tiệm Massage khá nổi tiếng của huyện tôi. Phòng ốc sạch sẽ, khang trang, gái đẹp đủ tiêu chuẩn cỡ 3 sao trở lên. Vậy mà hôm đó có lẽ ông thần may mắn chán tôi nhường chỗ cho quỷ ám tôi hay sao ấy. Sau khi chọn 1 phòng vip, tôi đẩy cửa bước vào ngồi chờ. Chừng 2’ sau có 1 em từ từ đẩy cửa bước vào, em e lệ cúi đầu từ từ đi về phía tôi. Đánh giá ban đầu trong cái ánh sáng mờ ảo của phòng massage, nhìn em ấy thấy cũng ngon. 3 vòng đầy đủ, nhất là bộ ngực nhìn rất là ngon. Nhưng mà tôi không mừng được lâu, đang thầm cảm ơn thằng quản lý thì em ấy ngẩng mặt lên nhìn tôi thì cha mẹ quỷ thần ơi, thiếu điều tôi muốn ra tìm cha quản lý để xáng cho nó mấy bạt tai để nó tỉnh ngủ quá. Nghĩ sao mình đã boa cho nó 50k kêu nó lục cho mình em ngon mà nó lựa cho mình con này Trời.
– Bộ cá sấu dưới Suối Tiên hôm nay sổng chuồng lên tới tận đây hả em? – Tôi hằn học hỏi con nhỏ.
-Ủa, sao vậy anh? – Con nhỏ cuống quýt hỏi lại. Bộ có cá sấu trong tiệm em hả? Để em chạy đi gọi quản lý nha.
Mẹ nó, mình đang điên thằng quản lý, nó tính kêu thằng quản lý đến đây để mình sỉ vả hay sao vậy Trời.Không hiểu là con nhỏ ngu thật hay ngu giả nữa. Bực mình xen lẫn với cảm giác uể oải, tôi không nói gì đứng dậy dúi vào tay nhỏ 100k rồi lững thững ra lấy xe mặc cho con nhỏ đứng la oai oái đàng sau: “ Anh ơi, sao vậy? Vào đây em cho anh sướng mà…” Thầm tự an ủi mình: “ Xem như 1 ngày bị cô hồn ám…” tôi bỏ đi thẳng…
– Thanh à, Huyền yêu Thanh nhiều lắm, Thanh biết không? Ngay từ lần gặp đầu tiên Huyền đã có càm tình với Thanh rồi đó!
– Nhưng mà…..
– Không nhưng gì hết, với Huyền không quan trọng việc tuồi tác, chỉ quan trọng là có Thanh bên cạnh thôi.
Môi nở một nụ cười thật hạnh phúc, cô hé bờ môi ra, đôi mắt khép lại như nửa chờ đợi, nửa mời mọc 1 nụ hôn nồng cháy. Tôi từ từ cúi xuống, mắt nhắm nghiền chuẩn bị cho 1 nụ hôn đầu vụng về….
“Chát”, “ giờ này là giờ nào rồi mà mày còn không chịu dậy chuẩn bị đi học hả?” Một tiếng hét chói tai vang lên kèm theo là cảm giác đau rát từ bờ mông truyền tín hiệu lên não, trong vòng 1s tôi đã đủ tỉnh táo để phân tích cảm giác đau đó từ cái cán chỗi mà ba tôi đang cầm trên tay. Ngước lên thấy khuôn mặt hầm hầm của ổng, tôi không dám hé răng nói nửa lời. Lồm cồm bò dậy và lủi thằng vào nhà tắm đánh răng, tôi vẫn nghe ổng quát ở đàng sau: “ Lần sau mà còn đi chơi về muộn thì tao đập bể bi nghe mày…”
Ngó đồng hồ mới hơn 6h15, tôi lầm bầm trách ông già chưa gì đã sồn sồn làm thấy ghê, vừa tròng bộ đồng phục mới may vào, chải chút 1 xíu cho ra vẻ Cháu ngoan Bác Hồ. Xong xuôi vơ đại mấy cuốn tập nhét vào cái giỏ laptop, không quên vớ luôn cái áo sơ mi tối qua nhét vô.Tôi xuống nhà và lặng lẽ dắt xe ra chuồn lẹ để trốn bữa ăn sáng (Đến h vẫn vậy, tôi chúa ghét ăn sáng, riết thành quen, sáng nào nổi hứng ăn sáng là đau bao tử gần chết), nhưng âm mưu bất thành khi mà tôi lạnh sống lưng khi nghe cái giọng chua lét vang lên:
– Thằng kia mày không ăn sáng hả? Tao méc ba bây giờ mày tin không?
Quay lại tặng cho bà chị 1 cái nhìn hậm hực, tôi mặc kể bả méc gì thì méc, bay lên xe phóng thẳng đến trường…
Vào đến nhà để xe để cất xe xong, đang tính chạy lên lớp cất cái giỏ rồi xuống VP Đoàn ngồi chơ người trong mộng đến thì tôi giật nảy mình bởi 1 bàn tay vừa vỗ lên vai tôi nhẹ ngàng ngang trái tạ 50kg.
– Thằng ôn con, đợi chút đã! – Một giọng nói ồm ồm cất lên.
Tôi quay lại tính cho 1 quả đấm vào mặt cái thằng sấc sược, hỗn láo đó, nhưng ý định của tôi nhanh chóng tan biến mất vì cái cảm giác lạnh dọc sống lưng chạy thẳng lên não. Cha mẹ, quỷ thần ơi, cái thằng đứng trước tôi không biết là nó ăn cái giống gì mà tướng nó cao, to đến vậy nè Trời. Nếu đem so với Từ Hải trong truyện Kiều, chắc nó với ổng 1 chín 1 mười quá. Thoáng chút lúng túng, nhưng tôi vẫn cố lấy giọng nghiêm:
– Chuyện gì?
Vừa nói cái mặt tôi vừa nghênh nghênh lên nhằm chọc tức nó, tính kiếm chuyện cho nó đánh tôi rồi lát chào cờ tiện cho nó lên cột cờ luôn cho bõ ghét cái thằng ỷ to bắt nạt mấy thằng nhỏ hơn mình chút xíu như tôi. Nhưng tôi sai lầm, nó không đụng chạm gì đến tôi mà chỉ gằn từng chữ qua kẽ răng:
– Núi có sơn thần, sông thì có Hà Bá, còn cái trường này thì có tao nha mày! Cái dạng bá nghênh của mày coi chừng tao đó, thằng chó!
Thế có chúa chứng dám, lúc đó nếu mà nó lùn đi cỡ 15 phân thì tôi đã cho nó 1 cái bạt tai là cặc dái xái qua 1 bên quá. Tiếc là nó cao quá, tôi không xáng nổi. Đành nhịn nhục tôi nhổ bải nước bọt rồi bỏ đi, và sau tôi là 2 con dao sắc lẹm đang nhìn theo hằn học…
Buông cái giỏ xuống bàn, tôi ngồi xuống thở dài. Mẹ nó, ngoài đời chưa ngán thằng nào, vậy mà mới chân ướt chân ráo vào đây đã gặp mấy thằng khốn nạn giang hồ trường nó hăm he. Bực không để đâu cho hết, đang ngó quanh quất tìm cái gì hả giận thì thấy thằng nhỏ rung lên bần bật. Chết cha! Không lẽ thằng nhò nó biết sợ mà run sao Trời. Chuyện này lạ à nha! Đưa tay sờ xuống dưới tính an ủi thằng nhỏ thì cầm ngay phải cái điện thoại đang nằm trên đáy quần. Thì ra là mày rung chứ không phải thằng nhỏ tao run. Đồ quỷ sứ, làm hết hồn à. “Mắng yêu” cái điện thoại xong, tôi bấm lên thấy 1 tin nhắn mới: “ Thanh đến trường chưa? Xuống VP Đoàn Huyền nhờ xíu việc!…”