Kẻ Ở Lại - Phần 6
– vầng
Leo lên xe máy. Gã với thằng Ngọc đi thẳng về xóm trọ…
Ngày tháng vẫn tiếp tục công việc như gã và biết bao người trong xã hội này. Gần tuần nay gã khốn khổ vì hôm trước bị rơi tiền. May còn kịp mua mì tôm dự trữ…. Chứ đi vay thì do gần cuối tháng là một. Hai nữa là các thánh tiêu tiền tốt quá nên gã chẳng mong chờ gì… Mà đúng là không có chuyện gì thì không sao. Có phát là đen tới cùng. Xe lão Hòa bị hỏng nên giờ ông Kiên phải đèo đi. Thế là gã phải mượn xe thằng Ngọc. Được cái thằng này sống tốt nên nó chỉ yêu cầu là đưa đón nó thôi. Nó làm từ 7h sáng tới 1h chiều còn tối nó đi bán hàng ở chợ. Quá hợp lý cho một giải pháp chữa cháy với gã lúc này.
Sáng hôm sau gã đưa thằng Ngọc ra quán cafe lần trước rồi vòng về công trường. Muộn có mấy phút mà lão cai nói không ra cái gì cả. Đợi lão cai đi xong gã lẩm bẩm chửi thề… Không chửi thẳng mặt được thì chửi sau lưng thôi….
Chiều đón thằng Ngọc gã thấy một khuân mặt quen quen mà gã chẳng nhớ là ai cả… Mải suy nghĩ làm thằng Ngọc ra vỗ vai mới biết nó ra.
– đại ca có mắt nhìn người quá nhể?
– Cái.. Gì? – câu nói của thằng Ngọc làm Gã lúng túng
– Điệu… Biết còn hỏi…
– vớ vẩn. Lên xe nhanh tao còn làm giấc chiều đi làm. – gã khó chịu vì bị bắt thóp
– rồi rồi… Hahaa
Mà kể ra tháng này cũng dài thật. Chờ nốt mấy ngày nữa để lấy lương thôi mà cũng dãn hết cả cổ. Lão Hòa tối về mặt nhăn như khỉ bảo con xe hỏng hóc quá nhiều không sửa được nữa làm Gã cũng hoang mang theo. Không phải gã không muốn mua xe mà gã đang để dành tiền mua con xe giống con xe cũ vì gã không muốn cho mẹ biết gã bị lừa mất xe. Thôi thì nốt tháng mua tạm con xe đạp đi cho nó lành. Nhờ vả mãi sao được. Những suy nghĩ dần dần đưa gã vào giấc ngủ…
Ngày mới lại sang. Hôm nay gã dậy sớm đưa thằng Ngọc ra chỗ làm để khỏi bị lão cai nói. Vậy mà người tính không bằng trời tình. Gã đang bon bon đèo thằng Ngọc trên đường thì có con xe vượt đèn đỏ lao với tốc độ bàn thờ vào giữa xe làm hai thằng ngã xõng xoài. Gã văng ra mấy mét. Sau vài giây choáng gã chống tay dậy thì một cảm giác nhức buốt kéo suốt từ cổ tay phải lên đến vai. Và một cảm giác nhức buốt ở sau đầu làm Gã thấy buồn ngủ. Gã chỉ nhớ đến có thế.
Nhăn mặt tỉnh dậy vì nghe thấy tiếng nói chuyện, xộc vào mũi gã là cái mùi thuốc tẩy. Lắc lắc cái đầu cho tỉnh táo thì gã mới nhận ra đây là bệnh viện. Nhìn xuống thấy cánh tay phải được băng bó cẩn thận gã mới nhớ lại những gì xảy ra. Gã bị tai nạn. Đúng là đen thật. Ngay cái tháng đang khó khăn thì lại tai nạn. Cả thằng Ngọc nữa. Không biết ra sao. Đang nghĩ ngợi thì thấy mấy thánh nát đi vào.
– tỉnh rồi hả cu – lão Hòa vẫn luôn là người nhanh mồm nhanh miệng
– thằng Ngọc đâu rồi? – Gã nhìn qua nhìn lại không thấy thằng Ngọc đâu nên hỏi
– à. Nói mới về phòng tắm rồi
– Thế nó không làm sao à? – gã ngạc nhiên
– Ờ. Sướt sát thôi. Mỗi mày nặng nhất – Ông Kiên tay xách túi hoa quả đặt lên cái tủ cạnh giường rồi nói.
– mày sống dai thật – thằng Thọ giờ mới lắc đầu lên tiếng
– dai cái mả cha mày ấy – gã chống chế
Chém gió được lúc mà túi hoa quả mấy ông ăn hết sạch sành sanh. Gã cũng biết là thằng đâm vào gã đã trốn biệt tăm để lại con xe cà tàng nát vụn. Cái xe của thằng Ngọc may mắn chỉ vỡ yếm. Đời đúng là không như mơ. Gãy tay như này thì chỉ có về nhà thôi chứ làm ăn gì nữa.
Xuất viện cái gã lấy hết tiền từ lão cai. Rồi làm bữa gọi là chia tay thủ đô sau đó về quê…
Về đến bến xe, gã đi xe ôm về nhà. Mẹ thấy gã thì hỏi han nhiều lắm. Gã thì chỉ cười thôi.
– Số nó phải thế mẹ ạ
– Ừm. Thôi về rồi thì nghỉ ngơi đi cho tay nó lành.
– Vâng…
Gã cũng kể rằng xe bị tai nạn hỏng hết. Không sửa được nữa nên gã bán rồi.
Tháng 11 tới, thời tiết bây giờ lạnh hơn nhiều rồi. Gã chỉ thích cái không khí se se thôi chứ gã ghét mùa đông tại vì bàn chân gã cứ lạnh mãi chẳng ấm nổi. Người ta hay nói ai có gan bàn chân lạnh là số khổ mà… Tay gã vẫn chưa lành. Ngày qua ngày gã cứ vòng quanh nhà đến phát chán. Đám bạn trẻ trâu ngày nào giờ mỗi thằng một nơi. Đàn gà mẹ nuôi từ hôm gã về cũng ngót đi mấy con. Mẹ cứ nói ăn đi cho khỏe làm Gã lòng gã cứ quặn lại. Mẹ cứ vậy làm sao gã nuốt nổi. Bữa cơm chỉ cần chút thức ăn mặn, bát canh để mẹ con cùng ăn là gã thấy ấm lòng rồi..
Quay đi quay lại cũng tới ngày gã được tháo bột. Khỏi phải nói gã vui như nào. Lại được tung hoành tiếp. Gã liên lạc với ông cai thì công trình đã kết thúc. Giờ vào đông nên chẳng còn việc mấy. Gã nói với mẹ thì mẹ bảo
– Hãy đi làm tạm ở nhà hàng xxx không?
– nhà nào mẹ?
– nhà hàng nó mới mở. Đang tuyển nhân viên đấy. Đi làm tạm rồi có việc lại đi tiếp. Mày đi không mẹ hỏi cho?
Gã ngẫm một lúc rồi cũng gật đầu. Có vẻ như nhà hàng này cần nhân viên nên nhận gã luôn. Mỗi cái là đi xa quá. Gã cũng mua tạm con xe đạp để đi làm
Công việc mới nhưng chẳng có gì khó khăn để thích nghi vì bản chất cuả gã là người lao động mà. Chỉ có bưng bê qua lại rồi đợi khách ăn xong là thu dọn. Gã bây giờ lại thấy thích công việc này. Nhẹ nhàng hơn bao nhiêu so với đi làm thợ xây. Ở đây gã cũng quen dần với mấy thằng làm cùng. Cũng nghe loáng thoáng chủ nhà hàng là dân xã hội đen xã hội đỏ gì gì đó. Mà cũng chẳng quan tâm. Miễn sao cuối tháng có lương là được.
Hôm nay gã đi làm sớm hơn mọi khi để lau dọn quán. Đến nơi gã thấy quán khá đông người. Hóa ra chủ quán có cô con gái mới đi du học về. Cô gái tên Mai ( sau này gã gọi là chị) xinh xắn đúng nét con gái châu á có đôi mắt thật xa xăm nhưng cũng thật kiêu sa. Có lẽ là hơn tuổi gã… Từ cái nhìn đầu tiên gã đã muốn đi lạc vào đó… lắc lắc đầu gạt mọi suy nghĩ. Người ta là lá ngọc cành vàng. Còn gã thì….
Nhà hàng dần đông khách hơn làm Gã quay như chong chóng. Đến buổi tối, Ông chủ mừng con gái diệu về nên mời cả quán đi hát. Gã định từ chối đi về thì bị mấy thằng ôn kia kéo đi. Để tạm cái xe đạp ở quán. Gã leo lên con xe thằng Minh rồi đến quán hát. Mọi người ai cũng vui trừ gã. Chẳng hiểu sao gã lại thế. Gã chẳng thấy mình giống ai trong trong thế giới của họ nên cứ lặng lẽ một góc hút điếu thuốc và nhấm nháp cốc bia.
– Ê Tuấn. Hát đi mày – Ông quản lý ra vỗ vai
– Thôi anh. Em không biết hát – Gã cười trừ
Có vẻ không thuyết phục được gã nên ông lại đi ra vui vẻ cùng mọi người. Tàn cuộc gã quay lại quán lấy xe thì thấy một bóng người trên tầng. Hai tay chống vào cửa sổ mắt nhìn lên bầu trời. À… Đôi mắt xa xăm. Gã nhận ra đôi mắt xa xăm ấy. Đôi mắt đã từng suýt làm Gã đi lạc. Gã cười khổ lắc đầu rồi lấy con xe đạp đi về. Đường về lạnh thật. Mùa đông có khác….
Hôm sau, một ngày như bao ngày. Lên con cào cào chiến gã lại đi làm. Có vẻ hôm nay quán ít khách nên đến tận trưa rồi mà chỉ có vài người qua lại. mới vừa nghĩ xong thì khách từ đâu ùn ùn kéo đến. Kéo luôn cả giấc ngủ trưa của gã.
Đang bưng bát canh vào phòng vip thì đúng lúc có người mở cửa ra. Thế là gã mất đà làm đổ luôn bát canh vào cái váy của người đó. Cuống quýt xin lỗi vì không biết phải làm sao trong khi vị khách nữ khó tính kêu ca bắt đền gã cái váy tiền triệu. Cả khách trong phòng cũng đi ra mắng nhiếc gã đòi gọi chủ quán ra. Được lúc thì ông quản lý ra mặt bảo gã đi chỗ khác mà khách vẫn không cho đi. Ý muốn gã phải đền thì mới xong. Thấy tình hình căng nên ông quản lý lại gọi cho ông chủ. Mọi thứ đang rối tung thì Chị tới với danh nghĩa chủ nhà hàng thì gã mới được đi. Chả biết dàn xếp như nào nhưng có lẽ tháng lương này của gã chẳng còn mấy. Chán nản. Gã xuống bếp lấy cái ghế ngồi một góc. Mấy thằng làm cùng biết ra hỏi han làm Gã càng chán hơn. Đúng là chẳng có cái đen nào như cái đen nào. Lúc sau ông quản lý gọi gã vào phòng riêng.