Kẻ Ở Lại - Phần 5
nhấp một ngụm cafe rồi châm điếu thuốc thì gã bỗng thấy em đi vào cùng anh chàng tay ga lần trước. Em có vẻ vui khi đi cạnh hắn. Có lẽ là người yêu em thật. Gã tự nhiên thấy khó chịu. Dù chẳng là gì của em mà gã vẫn thấy thế đấy. Chả lẽ gã lại say nắng em? Chắc không phải đâu.
– Em đẹp như vây thì gã làm sao mà với được… Có khi ngã lại đau… – gã tự nhủ
Uống nốt cốc cafe gã thanh toán rồi đi ra ngoài. Em hình như không thấy gã…
Một tuần lại trôi qua, tối nay gã lại đút tay vào túi quần rồi đi hóng gió lạnh chuyển mùa. Gã ghét không thích không khí lạnh nhưng ở trong phòng mãi cũng chán vì mấy thánh kia đi lượn lờ hết rồi… Đang thong dong thì gã thấy em đang đi bộ qua. Hình như em mới khóc xong hay sao mà mắt đỏ hoe. Gã thoáng ngạc nhiên rồi chạy lại phía sau em. Giữ khoảng cách. chẳng hiểu sao lúc ấy gã lại làm như thế. Nhưng gã chẳng muốn để em một mình. Nhưng nếu lại gần thì Đi được một đoạn thì em cũng nhận ra cái đuôi. Em quay lại làm Gã giật mình.
– Anh đi theo tôi làm gì? Đồ dâm tặc
– …. – gã đứng hình mấy giây trước câu nói của em. Hình như em mới uống rượu nên giọng có vẻ khác khác…
– Đàn ông các anh toàn là một lũ đểu cáng… Biến hết đi – Em không đợi gã trả lời tiếp tục nói…
– ….. – gã vẫn im lặng…
Em thấy gã không trả lời thì quay lại đi tiếp. Gã vẫn đi theo em cho tới khi em về đến phòng đóng cửa thì gã mới về phòng…
Từ hôm đó trở đi gã thấy em khác hẳn. Em không còn cười như trước đây nữa. Lúc nào gã cũng thấy em ra cái vẻ bất cần đời. Tự nhiên gã lại lo về điều ấy. Gã lo em sẽ làm điều gì đó sai lầm. Cho đến một tuần sau gã đã vô tình tiến lại gần em hơn một chút. Hôm ấy gã được nghỉ làm vì trời bỗng đổ mưa như tích tụ từ suốt quãng thời gian dài. Gã đội ô đi mua vài lạng thịt để trưa còn có cái mà ăn thì gã gặp em. Em không có ô nên phải núp dưới cái trạm đợi xe buýt. Chẳng nghĩ nhiều gã đi tới chỗ em…
– đi học về à Lan?
– vầng… – Em xoa xoa đôi tay gật đầu với gã
– Đi về luôn không này?
– vâng. Thế cho em đi nhờ với
Trên đường về gã chẳng biết nói gì nên cứ im lặng che ô cho em. Em cũng biết ý nên đi sát lại gã để cả hai không ướt. Về đến phòng em. Em cười nhẹ với gã
– Cảm ơn anh nhé. Không em ướt hết rồi…
– Ừm. Có gì đâu mà cảm ơn. Người khác thì anh vẫn làm vậy thôi mà. – gã gật đầu cười – thôi. Anh về đã nhé…
– À anh này, chuyện lần trước… Cho em xin lỗi – gã đang quay đi thì em gọi với… Ngắt ngứ…
– chuyện gì nhỉ?… À… À… Không sao… Anh thấy em như muốn tự tử nên mới đi theo thôi… Quên chuyện đó đi… – gã cười tươi nhìn em trả lời
– vâng… Hì hì…
Thế là từ hôm đó gã với em cũng thân hơn một chút. Tuần sau đó, Thi thoảng hai đứa cùng đu uống trà đá linh tinh. Nhưng em hình như vẫn còn buồn buồn. Gã không muốn biết nên chẳng hỏi. Rồi đến một hôm em rủ gã đi uống rượu cùng em. Gã từ chối mãi không được nên đành phải đi. Em mượn đâu con xe tay ga nên 5h đã í ới gã đi. Dừng chân tại căn biệt thự màu tro xám đẹp đẽ, gã đã cảm thấy gã lạc lõng trong cái thế giới của em. Nhìn gã chẳng khác gì một thằng dân tộc mới xuống thành phố mặc dù gã ăn mặc cũng giống họ thôi. Em chắc biết ý nên chẳng để gã một mình. Đi đâu cũng lôi ra theo. Em giới thiệu gã là bạn mới này nọ. Đến lúc vào mâm em uống nhiều lắm. Gã cản chẳng được nên cũng kệ. Gã thấy không hợp với cái thế giới này nên nói gã không uống được nhiều. xã giao vài ba hớp là gã úp luôn cái chén xuống ý không muốn uống tiếp. Đến tan tầm em đi chẳng nổi nên gã phải đèo về. Đến phòng gã đặt em xuống giường định đi về luôn thì em bắt đầu nôn ọe. Thế là cả đêm ấy gã ngủ ngồi luôn ở phòng em. Nửa đêm, gã đang gật gù thì có cảm giác ai đó đang nhìn gã. Bàn tay ai đó đang lần lần chạm vào khuôn mặt. Những ngón tay lả lướt xuống cổ gã rồi tới những chiếc cúc áo đầu tiên. Chiếc cúc đầu tiên được cởi là những ngón tay ấy lại quay lại mơn trớn lên cổ gã. Vòng qua gáy. Kéo sát lại. Gã mở mắt. Cảm nhận cái hơi rượu phả nhẹ vào mặt gã. Những ngón tay chạm vào má gã rồi đặt nhẹ vào môi…. Gần hơn nữa cái hơi thở ấy. Gã mở to mắt khi đôi môi ấy chạm vào môi gã. Cảm giác ngọt ngọt. Những ngón tay ấy không còn trên gáy gã nữa. Nó bắt đầu luồn vào cổ áo gã rồi từ từ xuống đến lưng. Gã thở gấp đón nhận nụ hôn cùng giác nồng nàn sau một thời gian dài gã đã cố gắng để quên. Gã thò tay sang cái eo kéo cái thân thể ấy lại. Gã hôn thật sâu, đôi bàn tay kia cũng vòng quay cổ gã kéo sát lại. Bỗng đôi môi ấy dứt ra khỏi môi gã. Mơn trốn ở cổ gã. Rồi lại dính chặt vào môi gã. Nụ hôn nồng nàn đứt quãng bởi những hơi thở gấp. Gã vội vã bế thân thể ấy lên giường. Vội vã cởi từng chiếc cúc ra. Gã nghe thấy tiếng rên khẽ khi gã hôn vào bầu ngực căng tràn… Rồi hành trình ấy bắt đầu. Thân thể ấy quằn quại trong vòng tay gã….
– Huy… – tiếng gọi trong vô thức làm Gã giật mình trở lại từ cơn say tình…
Gã giật mình tỉnh lại từ cơn say tình. Em đang gọi tên ai đó chứ không phải gã. Sao lại vậy… Chả lẽ em nghĩ gã là anh chàng kia sao… À… Ừm… Em mới chia tay mà… Gã dừng lại ngồi sang một bên. Không gian như lắng đọng. Những suy nghĩ cứ bám lấy gã. Em vẫn im lặng không nói gì như nhận ra mình vừa lỡ lời. Gã đứng dậy bật cái công tắc đèn ngủ mặc quần áo rồi đi về phòng. Gã cảm thấy thất vọng…. Trời hình như cũng thương gã nên cho mưa. Cơn mưa rả rích. Gã bật người qua cánh cổng rồi vào phòng. Cơn mưa cũng lớn hơn. Mưa rào… Gã thấy nhớ nhà… Chẳng biết mẹ ở nhà có mạnh khỏe không? Lâu lắm rồi gã không còn nghe tiếng mẹ cằn nhằn mỗi khi đi chơi về muộn. Gã thấy thèm cái cảm giác bị mẹ mắng…
Gã… cảm thấy cô đơn…
Những ngày sau đó, Gã không còn gặp em nữa. Em và gã đều tránh mặt nhau. Công việc ở công trường hằng ngày cũng làm Gã vơi bớt phần nào đi những suy nghĩ về em. Ừ thì cũng chỉ là chóng vánh thôi nhưng gã vẫn thấy nhớ… Và gã lại thu mình hơn…
Sáng nay trời mưa, lão cai í ới gọi bảo nghỉ không quên chửi bới thiên nhiên. Còn gã thì quyết định mượn xe thằng Ngọc đi siêu thị. Quên chưa nói. Gã chưa mua xe nên đi làm thì toàn đi nhờ xe ông Kiên hoặc lão Hòa. Còn chơi thì đi bộ hoặc mượn xe thằng Ngọc.
Tiếp tục ngày hôm ấy. Ở đây lâu như thế mà giờ gã mới biết cái siêu thị vuông méo ra sao. Gã đẩy cái giỏ hàng dừng chân ở hàng đồ ăn nhanh. Ngắm nghía một lúc thì gã quyết định chẳng mua gì hết. Với tay lấy giỏ hàng kéo đi tiếp. Đi được một đoạn gã thấy ai cũng nhìn gã… Có người còn tủm tỉm cười. Một lúc sau nữa gã lại nghe thấy tiếng gọi í ới đằng sau. Quay lại theo quán tính. Một cô gái đang tiến lại phía gã.
– bạn gì ơi… Bạn lấy nhầm giỏ hàng của mình rồi – cô gái vừa nói vừa thở nhanh khi bắt kịp gã
– hả??? – gã ngạc nhiên
Giỏ của gã có mỗi gói bánh mà… Nghĩ đến đây gã nhìn xuống cái giỏ thì ôi thôi… Đúng là có gói bánh thật nhưng lại có thêm cả mấy bịch bvs to tướng bên cạnh… Gã ngượng chín mặt. Xin lỗi rối rít. Hẳn nào gã bị nhìn như thằng sinh vật lạ… Giá mà có cái lỗ nẻ để gã chui xuống cho bớt ngại thì tốt không cơ chứ… Trả cái giỏ hàng cho cô gái xong gã quay lại hàng đồ ăn nhanh lấy lại giỏ của mình… Mà nghĩ cũng bực. Đuổi theo ra tận đây mà chẳng kéo cái giỏ hàng của gã theo luôn.
Chiều nay cơn mưa vẫn chưa ngớt nên thằng Ngọc rủ gã đi xin việc cùng nó. Cái thằng trẻ trâu tợn. Đi ra đường thấy gái là mắt cứ tớn hết cả lên làm gã phát bực. Đến nơi, Hóa ra thằng cu định xin làm ở quán cafe, để nó nói chuyện các kiểu còn gã đứng một góc hút thuốc. Đang nghĩ linh tinh về sự đời thì nó chạy lại vỗ vai.
– xong rồi đại ca.
– Thế có được không? – gã hỏi lại
– tuần sau đi làm luôn