Kẻ Ở Lại - Phần 4
– Ừm… Sao cũng được mà. Tôi không quan trọng xưng hô đâu.
– mà anh học trường nào thế?
– Trường đời. Ngành xách xô vác si – gã bật cười lắc đầu nhìn thẳng về hướng trước mặt…
– hả – Em có vẻ ngạc nhiên với câu trả lời của gã
– Anh bỏ học từ năm lớp 7 vì nhà lúc ấy không đủ điều kiện…
– Ừm.. Hì hì – Em cười trừ không nhìn gã.
Gã hiểu điều này là gì. Cái sự khinh thường. Họ thường nói đó là cái nạn mù chữ mà. Gã cũng chẳng muốn chém gió gì hết từ sau những gì nhỏ làm với gã. Gã sợ mọi thứ lại lặp lại. Dù gã chẳng có cái gì để mà lấy nữa.
– Đúng là đàn bà càng đẹp thì lại càng độc… – gã bật cười nhìn lũ trẻ đang chăm chú nghe gã kể. Bỗng có tiếng gọi ở đâu đó
– Cò ơi. Mày có về ăn cơm không? – ra đấy là mẹ thằng cu Cò. Gã nhìn cái đồng hồ. Cũng 11h rồi… Gã quay sang lũ trẻ
– Chúng mày về đi. Chiều sang kể tiếp. Về nấu cơm làm việc nhà nhanh không bố mẹ chúng mày lại cho nát mông bây giờ
– Èo… Xời… Ùi… – cả lũ trẻ đồng loạt thở dài nhìn gã tiếc nuối…
– chiều chú nhớ kể tiếp đấy. Đừng có mà say vội – thằng Tuân hằm hè nhìn gã làm Gã bật cười.
– rồi. Tao làm sao mà say được…
Bức thư nhàu nát ở trên bàn vẫn còn đó. Gã tự nhủ rằng
”Chẳng biết đến bao giờ gã mới có thể tới nơi ấy. Nơi gã có thể tìm thấy sự bình yên. Nơi đó gã có… Mọi thứ…..”
Gã leo lên giường ngủ luôn sau khi cài chặt then cái cửa… Gã bắt đầu mơ. Cái kí ức hiện về. Rõ mồn một từ ngày đầu tiên gã quay trở lại thủ đô. Những tiếng hò reo tại những quán bar vẫn văng vẳng với Tiếng nhạc sập sình chói tai mà gã chẳng bao giờ quen được. Cả những tiếng còi xe tải ùm ùm qua lại hay những đêm gã lang thang giữa thành phố tĩnh mịc. Tất cả mọi thứ trôi qua thật nhẹ nhàng như ai đó đã biên tập thành một bộ phim rồi tua chậm cho gã xem vậy. Trong khi mơ giấc mơ ấy. Gã cười mỉm. Nụ cười mà gã đã quên mất bao nhiêu lâu nay…..
– Chú Tuấn ơi. Dậy đi. Dậy đi…
– Dậy đê chú Tuấn ơi…
Gã đang mơ đẹp thì chả biết đâu ra mấy tiếng gọi làm Gã tỉnh rụi. Ngáp một cái thật dài. Gã nhăn mặt vì cái hơi rượu của gã từ sáng làm Gã muốn ói…
– Chú Tuấn ơi…
Tiếng gọi vẫn không ngừng… Là lũ trẻ chứ ai vào đây nữa…
– Rồi… Đây… – gã lèm bèm đi ra kéo then cửa rồi vào ngồi phưỡn trên cái ghế gỗ…
– Hề hề… Chú không uống thật à? – thằng Tuân hỏi đểu gã
– tao trẻ con với chúng mày đấy…
Thật ra như mọi hôm là gã uống tiếp cho tới khi say không bò lên nổi giường rồi. Nhưng hôm nay gã lỡ kể với lũ trẻ về chuyện đời của gã…. Lần đầu tiên… Và gã chẳng muốn dừng lại… Có lẽ những trải lòng này với người lớn gã chẳng thể nói được. Nhưng với lũ trẻ thì lại khác…. Gã tìm thấy sự đồng cảm, háo hức, tò mò từ lũ trẻ
– Kể tiếp đi chú…
– đến đâu rồi nhỉ? – gã uống cốc nước cho tỉnh táo rồi hỏi lũ trẻ
– Đến đoạn chú trả tiền hộ cô Lan ấy…
– à… à… Rồi…
Gã lại hồi tưởng về quá khứ…
………
– Ừm… Hì – Cái điệu cười khinh người mà gã vẫn thường thấy ở mấy cô cậu sinh viên khi nhìn gã. Cũng phải thôi. Họ có học hành mà
Bất chợt gã cười nửa miệng rồi im lặng cho đến hết quãng đường về phòng. Đến cổng gã nhìn em gật đầu cười rồi đi vào luôn. Tặc lưỡi cho em luôn cái số tiền nãy giả hộ lúc nãy nếu em có ”lỡ” quên. Gã đã suy nghĩ vậy đấy. Vì cái vẻ tiểu thư kiêu kì của em có thừa. Mái tóc màu hạt dẻ của em cho gã biết em cũng chẳng vừa đâu. Và lại cái xóm trọ gã toàn dân lao động chân tay. Chẳng ”sạch sẽ” cho lắm nên đời nào em thèm đếm xỉa đến chứ…
Một lúc sau, đang nấu cơm thì có tiếng gọi. Gã nhận ra là tiếng em. Ra là em trả tiền lúc nãy gã trả hộ. Gã gật đầu cười rồi đi vào nấu thức ăn tiếp. Vậy cũng còn tạm chấp nhận được
Hôm nay trời mưa nhỏ nhưng cũng đủ cho gã được nghỉ làm. Lão Hòa cứ léo nhéo từ 5 h sáng là nhất định phải làm bữa thịt chó để lão giải đen sịt mấy trăm tiền đề đóm.
– Đấy. Ông phải chi tiền thì mới giải được. Chứ dưa góp thì giải bằng chó mực cũng chẳng ăn thua… – ông Kiên ngồi bên trong phòng í ới nói ra.
– Mẹ các chú. Ăn chơi giờ toàn cam pu chia hết rồi. Chả thằng nào ngu đi lao động một mình cả. – lão Hòa đốp lại luôn
– Thế thì thôi. Ông tự mua về mà giải. Xóm mỗi ông đề đóm chứ ai nữa đâu. Mà cuối tháng rồi. Hết tiền rồi. Anh tuấn nhể – thằng Ngọc sếu chân vắt chứ ngũ nằm trong phòng gã nói vọng ra…
– ờ… ờ… – gã bật cười
Thật ra là gã cũng hết tiền thật. Chứ còn là gã cũng đưa cho lão Hòa rồi. Ở đất này có mỗi mấy anh em đồng hương với nhau. Thi thoảng cũng nên làm vài chén chứ…
Lão Hóa thì vẫn í ới kêu ca không đủ tiền thì thằng Thọ từ trong phòng đi ra nói rõ to
– Thế cho tôi xin một chân được không? Thèm rượu quá!!! Tôi góp một nửa…
Lão Hòa nghe thế như chết đuối vớ được cọc. Gật đầu, nhận tiền phóng xe đi mua luôn.
Bữa rượu thịt chó do ông Kiên hấp đạo diễn thì ngon đừng hỏi. Mỗi tội ông này giấu nghề nên ai muốn ăn thì cứ mua về cho ông ấy nấu. Còn ai hỏi thì ông ta đếch trả lời đâu.
Trở lại với bữa rượu, gã tưởng thằng Thọ đùa mà hóa ra nó thèm rượu thật. Cứ phát một ngon lành. Rồi rượu vào lời lại ra. Nhóm gã từ 4 giờ thêm một thằng nát rượu nữa. Thằng Thọ luyên thuyên về đời nó nhiều lắm. Hóa ra cũng chẳng phải là người ở đây. Cũng bỏ học đi làm xã hội vì nhà đông anh em. Lỡ gây án nên phải trốn tạm. Đợi mọi thứ lắng xuống mới dám về. Nhưng đến khi lên đây vẫn chẳng yên thân. Hôm trước lại dây vào bọn bảo kê khu này nên bị đuổi đánh. Thằng Thọ cũng cảm ơn gã vì đã giúp. Gã chỉ cười…
– dân lao động cả mà… Nào uống đi…
– uống….
– uống….
Ngoảnh đi ngoảnh lại mà đã tháng 9 tới nơi rồi. Không khí trời thu thật dễ chịu biết mấy. Dù không thừa nhận nhưng mỗi khi gặp em gã lại có chút xao động. Có thể là vì đôi mắt ấy, có thể là đôi môi, cũng có thể là cái vòng một khá lớn mà gã cùng mấy ông nát kia hay bình xét mỗi lần uống rượu. Gã chẳng biết là gì nhưng mỗi lần gặp em là gã lại có thêm một cảm giác lạ.
Dạo này gã lại có hứng tập thể dục buổi sáng nên sáng sớm là gã đi chạy rồi. Chạy được một đoạn dài gã ngồi nghỉ ở cái ghế đá. Chiếc ghế hơi ẩm vì sương đọng. Gã tựa gáy vào thành ghế rồi nhắm mắt tận hưởng cảm giác mát rượi từ chiếc ghế đá. Đang lơ mơ thì có người vỗ vai. Gã mở mắt và ngạc nhiên vì em đang đứng trước mặt. Em mặc cái áo ba lỗ làm tôn lên cái vòng một tràn chề nhựa sống. Và mắt gã cứ dám vào đó thôi…
– Dâm dê… – Em nhận ra thứ gã đang nhìn nên ngại. Đồng thời cho gã một cái bạt tai nổ đom đóm mắt…
– Ơ… Ơ… – gã ú ớ chẳng lên lời thì em đã quay đầu đi mất
– Chậc… – gã tặc lưỡi. Cắn môi lắc đầu… – xấu hổ quá… Mà hình như… em mặc màu đen… Thì phải…
Hôm nay vừa đi làm về là gã tắm rửa rồi chạy ra bến xe buýt luôn vì tự nhiên gã thèm cafe đến cồn cào. Quán cafe đầu ngõ xóm trọ gã uống đến nỗi chủ quán nhàm cả mặt rồi nên gã muốn đi đâu đó xa xa một chút. Gã dừng chân ở một ngã ba. Gã bị thu hút bởi cái tên quán cafe bằng tiếng anh. Gã chẳng hiểu nó có nghĩa là gì nhưng gã thấy đẹp. Trời chuyển mùa rồi nên không khí mùa đông ngày càng rõ rệt. Sáng vẫn nắng nhưng đến tối là bắt đầu lạnh.
– Anh dùng gì ạ? – tiếng cô nhân viên xinh xắn ra hỏi khi gã vừa đặt mông xuống ghế.
– À… Cho mình một nâu nóng đi…
Gà đặt bao thuốc lên bàn rồi chống cằm nhìn ra cửa sổ. Thật nhộn nhịp. Càng ngày hà nội càng nhộn nhịp. Dòng người tấp nập qua lại làm Gã nhìn hoài không chán…. Hmm… Nếu gã và nhỏ Khanh còn yêu nhau thì có lẽ… Ừm… Có lẽ…
Tiếng ca sĩ Lệ Quyên vẫn vang nhẹ trong quán…
– cafe của anh đây ạ – cô nhân viên đặt cốc cafe xuống rồi cười với gã