KẺ LIỀU MẠNG - Chương 99
Nói thêm về Thằng Khỉ, tại sao nó không được chọn để cõng em. Vì cái thân hình mảnh mai, gầy như con khỉ khô, lấy đâu ra sức cõng em nó xuống phía dưới, lỡ may xương sườn nó gãy đâm vào vú Thu thì có phải mọi việc lại tồi tệ hơn không. Tôi, là sự lựa chọn số một trong tình huống này. Cái My cũng đã nhìn ánh mắt cầu cứu sang thàng bạn nó. Nhưng con bồ thằng đấy trợn cặp mắt lên đến tận chân tóc. Ai cũng hiểu là không được.
Được sự động thuận của My, có vẻ My cũng không thích lắm, nhưng chẳng thể làm cách nào khác. Tôi tiến lại trước mặt Thu cúi xuống, em vẫn ngần ngại. Cái My cầm tay em đặt lên vai tôi, cả thân hình mềm oặt đổ xuống lưng tôi.
Nói đến cong em Thu trên lưng đi xuống. Chắc các Thím đang ảo về cặp vú sau lưng tôi đúng không. Các Thím đúng là dâm hết nói. Tôi chẳng quan tâm gì đến cặp vú, người đàng hoàng ai lại lựa lúc con người ta sẩy chân là lợi dụng. Đùa các thím thôi, chứ em bỏ hẳn hai cùi cánh tay vào phía ngực, chẳng thấy con mẹ gì. Tôi cõng em trên lưng, hai tay chỉ dám đưa ra sau bợ lấy đùi em (chỗ sát với mông) để đỡ bị hiểu nhầm. Vừa đi vừa hít thở mùi hương từ các lọn tóc em cứ xóa vào mặt, mùi đàn bà. Đúng là cái mùi đàn bà, nó cả hàng trăm mùi khác nhau. Nhưng mỗi người mỗi vẻ. Nói chung, về khứu giác thì là cái thứ khó tả nhất bằng văn thơ. Vì em cũng hơi nặng, nên mọi người đi xuống có phần nhanh hơn, tôi cứ bước từng bước một sợ hết con đường. Thình thoảng còn dừng lại nghỉ một chút, thở hồng hộc như tôn nghộ không cõng yêu quái. Mà kể tôi có là Đại thánh, tôi chỉ cần mình có cân đẩu vân, kiểu gì cũng ấn nút phi thẳng đến bệnh viện “daewoo” trên Hà Nội, lấy phòng chăm sóc cho em. Được nửa đường, mệt quá tôi đứng lại để em ngồi trên phiến đá, ngồi thở. Tôi vừa hỏi em vừa thở:
– P…em. P..còn phệt phữa …. không? Phì…………..
Thu trả lời có phần tỉnh táo hơn.
– Anh mệt quá à. Chút em đi được rồi.
– Không. Anh có mệt đâu. Chỉ là em nặng hơn quy định thôi. Trước giờ anh chưa cõng ai chân dài và khó cõng như em.
Tôi đùa em chút cho em quên đi mệt. Em lại đỏ mặt, cúi mặt xuống xấu hổ. Lúc này cái My và mấy đứa kia đi nhanh quá, chẳng thấy bóng dáng đâu. Chắc chúng nó đã xuống hết dưới kia. Còn tôi và em vẫn ở trên. Còn khoảng nửa đường nữa là xuống đến nơi. Đứng dậy đi tiếp, em bảo:
– Thôi em tự đi được rồi. Không cần nữa đâu.
– Có gì đâu. còn đoạn nữa, anh cũng bình thường. Để anh cõng em xuống dưới kia luôn. Lỡ có chuyện gì, cái My nó cắt cổ anh đấy.
Mới nói có thể, em chẳng nói gì. Tôi hiểu lại lon ton chạy lại, chổng Đýt vào bụng em. Lần này, hai anh tay chẳng thấy đâu. Chỉ thấy sống lưng buốt lạnh, đầu óc mụ mị. Hai bàn tay lại luồn ra sau, cầm lấy hai đùi mịn màng của em rồi cất bước. Lúc này em đã không giữ khoảng cánh với tôi nữa. tay em bíu lấy vai tôi, đầu hơi nghiêng lên vai chút. Tôi cũng thấy dễ chịu hơn nhiều. Chẳng thấy mệt bằng vừa rồi. Vừa đi vừa nói chuyện, tôi lại hỏi em:
– Sao vừa rồi, trên tàu anh hỏi em lại nói thế. Hỏi cho biết thế thôi. Anh cũng chẳng có ý gì mà. Đàn bà bọn em phức tạp quá.
Em lại lặng thinh, chẳng nói gì. Tôi nói tiếp:
– Em không thích thì thôi, anh không nói nữa. Mà em chỗ KS lương cao không?
Em nói:
– Anh hỏi làm gì. Chơi với nhau nhiều thì biết, chứ hỏi nhiều làm gì? Biết nhiều khổ nhiều.
Tôi cõng em trên lưng, dừng hẳn lại.
– Là sao? có gì mà khổ? Nếu em muốn nói chuyện, anh sẵn sàng làm thùng rác cho em, làm nơi cho em tâm sự.
Em hơi chuồm lên phía trước nhìn tôi hỏi, làm tóc bay vào mặt tôi, tôi phải thả một tay ở đùi em lên để gạt tóc em, em vừa giúp tôi gỡ, vừa hỏi.
– Thật không? Để em xin phép cái My nhé. Em chẳng dám lén lún nói chuyện với bạn trai của bạn em đâu.
– Thật mà. Thùng rác di động mà. Em có thể vất hết những gì buồn phiền, hay chuyện gì mà không biết nói với ai vào anh. Anh chẳng nói với ai hết. Rác gì cũng được, cứ ném vào. Ngoại trừ loại rác có cánh.
Em đấm lên vai tôi một cái.
– Cái anh này.
Lúc này tôi và em có phần gần gũi hơn, em có lúc đã tựa cằm vào vai tôi, chỉ là trong tích tắc nhưng tôi vẫn chú ý và cảm nhận hết những cử động của em. Em nói tiếp:
– Hôm nào em lên HN làm, em làm phiền anh chết luôn.
Tôi thấy em đỡ mệt hơn nhiều. Em đã vui vẻ lại. Lúc này cũng đã gần xuống đến nơi. Thấy mấy đứa ngồi vắt vẻo dưới gốc cây đợi. mà nói chuyện với em quên béng mất đôi bưởi trên lưng. Trời thì nóng, mồ hôi tôi ra nhễ nhãi. Lúc xuống đến nơi, thả em xuống mới biết lưng mình mồ hoi ướt hết cả áo. Còn nhìn mặt mấy đứa, đứa đứa nào cũng há hốc miệng nhìn vào ngực Em cười. Hóa ra, cái áo của em cũng ướt đẫm vùng ngực. Em xấu hổ khi nhìn lại cái áo của mình. Tôi thì ngơ ngác nhìn My. Cái My cũng đang cười, mà hình như My chẳng gen tuông gì hết, chắc My nó biết tôi và nó chỉ là qua đường vì tối qua tôi cũng đã nói với nó về Phương Anh.
Vui chơi từ sáng cho đến chiều, nói chung cũng như bình thường các cuộc vui, đến tối lại về nhà My. Ăn cơm uống rượu với ông già My. Đêm chúng tôi đi dạo thành phố bằng xe máy và tách nhau ra đi chơi. Thằng Gà đi chơi với thằng bạn nó ở Quảng Ninh. Bạn cái My cũng đi riêng, Thu thì về còn tôi và My ra bãi biển Nằm trên ghế uống nước. My dẫn tôi đến cái quán rất xa khu vực đông người, tấp vào mua ít đồ uống rồi hai đứa ra chiếc ghế đôi nằm ở ngoài bãi biển hóng mát, trời tối và ít người nên gần như chỉ có My và tôi nằm ở đấy. Đặt lưng xuống là My quay sang gác 1 chân lên người tôi ôm ấp. Săn rượu trong người lúc ăn cơm tối, tôi cũng thấy nóng trong người nên thò tay vào váy My xoa bướm, miệng thì hôn My. My đúng là rất dâm, em nó đã ra nước từ lúc nào. Sờ vào thì bướm đã ướt nhẫn. My cũng không để tôi phải thiệt chút nào, My cũng thò tay vào quần tôi, nắm bóp khẩu súng. Rồi em cũng mở khóa quần, lôi cu tôi ra bú giữa bờ biển. Chỉ đến khi thằng Ku giật mấy cái rồi nhả đạn vào A lô em. Xong xuôi, em chỉnh lại quần áo rồi hai đứa ôm nhau. Lúc con Ku mềm trở lại trong quần, tôi mới hỏi My:
– My à. Ở bên trường, em đã yêu ai chưa?
– Có nhiều đứa tán em, nhưng em chẳng thích. Em đang đợi anh bỏ người yêu thôi. Em cũng nghĩ, anh với em là chơi bời. Nhưng em chẳng có cảm tình với mấy thằng ôn học cùng.
– Chúng nó sao?
– Chẳng ai giống anh, thằng nào cũng xồn xồn. Trẻ con vãi.
– TỜ hóa ra gu của em là ông già 70 à.
– 70 cái đầu anh. Mà em hỏi nè. Người yêu anh ở đâu.
– Đang ở nước ngoài.
– Làm gì? chị ý đi chơi hay học.
– Học.
– Ồi. Thế mà em tưởng là…
Tôi muốn lái qua chuyện khác, nên tôi hỏi My:
– Thu có người yêu chưa em?
– Anh lại vớ vẩn hả. Đừng… tội nó.
– Hỏi thế thôi, tội gì mà tội.
– Hoàn cảnh nó thương lắm. Em kể cho anh nghe.
– Sao?
Tôi lắng nghe My kể chuyện:
– Thu chẳng có bố mẹ đâu. Nó sống với bố mẹ nuôi…..
Ngoc
Tập mới đi ad ơi. Đnag cuốn