KẺ LIỀU MẠNG - Chương 98
Mấy hôm nay thong thả, viết tiếp cho hoàn thành câu truyện dang dở. Hy vọng khộng bị dán đoạn, có hứng viết một lèo.
Cứ hứa đại với các Thým: 3 ngày 1 chặp cho chắc. Thým nào Rảnh rỗi thì khoãn hay đọc. Khi nào kết thúc đọc luôn thể, đến đó có thể nhờ cháu cháu nội hoặc ngoại đọc cho nghe. ;))
Lên phòng tắm rửa, đánh răng, rửa Trym cẩn thận rồi chúng tôi ra Hạ Long chơi. Ba con bé ăn mặc sexy hết nói, nổi bật nhất là Thu với áo 2 dây đẩy cặp ngực bồng bềnh như sóng biển, cặp đùi dài và thẳng tắp như đại lộ Thăng Long miên man bất tận với chiếc quần xóc bò ngắn tũn. My thì với bộ váy tiểu thư thiết kế theo phong cách cô gái mặc đồ ngủ đưng trên ban công chung cư. Con bé còn lại thì để các thím tự sũy nghĩ, miễn bàn vì không nằm trong tầm ngắm của con Ku tôi.
ha%20long.jpg
Đã lâu lắm tôi không hít thở cái không khí thoáng đãng như thế này, trên trời thì chắc chắn là mây nhưng dưới dái thì hôm nay là biển, xung quanh là núi đá nhấp nhô, phong cảnh huyền ào mộng mơ. Cả hội quây quần ăn uống trên thuyền hai tầng thuê riêng. Vừa ăn vừa đánh bài. Được một lúc tôi nhuờng chiếu bạc cho mấy đưa rồi vác bao Mab lên tầng trên “phi thuyền” phơi nắng. Cứ gọi đại cái cái thuyền gỗ này là phi thuyền cho nó giống bố con mấy thằng Tây. Cới áo vắt vai, nhâm nhi điếu thuốc, nằm ngửa phơi nắng nói chuyện với mặt trời. Mấy đứa vẫn đánh bài cãi nhau chí chóe phía dưới. Tôi muốn yên tĩnh một chút để nghĩ về Phương Anh. Gió mát quá, chẳng nghĩ nghợi được gì về Phương Anh ngoài chuyện muốn ngay lúc này có em nó ở trên bong tàu mà Uỵch như nhau như fim, rồi thiu thiu ngủ luôn trên ghế. Đang mơ màng nửa ngủ nửa tỉnh, sống mũi ngửi thấy mùi nước hoa phảng phất hòa vào gió. Mở măt ra, liếc xuống phía dưới thấy Thu đang ngồi một mình phía đầu tàu, lưng tựa vào cột, co chân hai đầu gối chống cằm, tóc bay trong gió. Nhìn về hòn trống và hòn mái đang Phịch nhau phía xa xa.
Phải nói, lúc này nhìn thu ngồi dưới ánh nắng, tóc bay về phía sau, lộ phần gáy trắng nõn nà nhìn thật quyễn rũ. Chắc em nhớ đến ai chăng? Giống tôi, hai tâm hồn đồng cảm đang nghĩ về gấu, đang muốn có giây phút riêng tư.
Tiếng mấy đứa vẫn đánh bài nói chuyện túa lua bên trong khoang tàu. Trừ tôi và thu, chắc chũng nó đã đủ mâm (hai đứa bạn My, Cái MY và con Khỉ đột). Ngồi trên tầng trên chiêm ngưỡng thân hình thu chán chê, thò tay vào túi lấy tờ giấy quảng cáo Hạ Long lúc bước lên tàu mấy con bé phát cho, vo tròn ném về phía hướng Thu ngồi, trúng vào lưng.
Thu buồn bã quay cái đầu lại thì ánh mắt thu làm tôi phải suy nghĩ. Hôm qua trời tối với mới gặp lần đầu, chưa cảm nhận nhiều về ánh mắt này. Nhưng giờ ánh nắng tràn ngập con tàu, không khí thoáng đáng nhìn rõ hơn. Ánh mắt đợm buồn lại làm tôi miên man. Thu ngoảnh mặt lên nhìn rồi bặm môi vì tôi ném giấy, một tay vuốt mái tóc ngược lên vì gió. Chính tôi đã chết đứng khoảng 2 giây vì ánh mắt đó. Chẳng hiểu sao, tôi đưa tay ra hiệu bảo với Thu lên. Đến lần ngoắc tay thứ 2 Thu mới thả chân xuống sàn trong buồn bã, mệt mỏi từ từ đi lên phía trên bong tàu, chỗ tôi ngồi.
– Gì vậy anh?
Vẫn cái thái độ buồn bã, mệt mỏi. Vừa hỏi, Thu vừa ngồi xuống cái ghế sát vách tàu, cách chỗ tôi nằm khoảng một mét. Tôi hỏi Thu:
– Sao ngồi dưới đấy, em không chơi bài à?
– Không. Em bị say sóng, em ít đi ra đây lắm.
Vừa trả lời, Thu vừa vuốt tóc vì gió thổi, từng lọn tóc cứ xóa vào mặt. Tôi lại hỏi tiếp:
– Say sao em không vào trong nằm, ngồi ngoài này càng say đấy.
– Ở trong kia ồn quá. Chỉ hơi nôn nao khó chịu thôi. Em cũng muốn ngồi một mình chút xíu.
Nói xong Thu cúi gầm mặt nhìn xuống nước, tóc cứ thế xõa xuống. Nhìn Thu càng đẹp hơn vì làn da trắng mịn ở cổ lấp ló dưới làn tóc. Tôi vừa nói chuyện vừa nhìn trộm Thu. Cũng đúng thôi, với vẻ đẹp như thế thì đàn ông, thằng nào chẳng Thủ dâm tinh thần.
– Sao vậy, có chuyện gì buồn mà em muốn ngồi một mình. Đang đi chơi vui mà.
– Không. Chỉ thích thế thôi.
Đúng là đàn bà. Chẳng bố con thằng nào hiểu được. Tôi cứ hỏi xoáy chuyện, kể ra ngồi đây nói chuyện phiếm với gái cũng không tệ.
– Em học cùng vơi My à?
– Không. Em thua My nhà anh 2 tuổi cơ, mới có 20 tuổi. Nhưng chúng em chơi từ nhỏ.
– Bố mẹ em làm nghề gì?
Tôi cứ hỏi linh ta linh tinh như thằng xe ôm hỏi con điếm ngồi đốt phòng long bên bến xe buýt.
– Đầu bếp.
Tự dưng câu trả lời Thu cụt lủn. Nấu ăn, thế mà tối qua, tôi nghĩ Thu cũng có ông bà già là ít cũng chủ mỏ than hay chủ một vài khách sạn ở đây. Tự nhiên tôi lại tò mò hơn, thằng xe ôm chắc đang bị cuốn vào câu chuyện của con điếm. Tôi lại hỏi:
– Ông bà nhiều tuổi chưa? Nhà em có mấy anh chị em.
– Ba. Gần 50.
Càng hỏi, Thu càng nói cụt lủn hơn, mặt lại càng buồn. Tự nhiên tôi lại tăng thêm sự tò mò về cuộc sống của em hơn.
– Thế em đang làm ở đâu?
– Khách sạn.
Tôi chẳng thể để cái mớ bòng bong về việc làm không rõ ràng của em trong đầu được. Khách sạn nó nhiều công việc như Lễ Tân, Kế toán, dọn phòng và Massage…. Rút điếu thuốc châm lửa, thổi khói lên trời. Tôi cứ hỏi tiếp:
– Kế toán hay lễ tân.
– Phục vụ trong Nhà hàng.
Tôi thực sự bất ngờ với thân hình mảnh mai, trắng mịn nõn nà như Thu lại có công việc nặng nhọc như vậy. Tối qua, tôi cứ nghĩ khắc hẳn với bây giờ. Một tiểu thư đài các. Vì My là tiểu thư, ở đời Ngưu phải tầm Ngưu, mã ít ra cũng tầm với không ngựa thì lạc đà chứ. Rồi tôi cũng hiểu ra rằng, chả có chuyện gì trên đời chẳng xẩy ra, Tống thống Italya còn đi Đỵt phò huống gì chuyện Tiểu thư chơi thân từ bé với em phục vụ bàn. Đang chẳng có gì hỏi tiếp thì Thu hỏi tôi:
– Anh chắc không phải học trường cái My đúng không?
Thu chẳng ngại gì mà dấu cái thân phận em trước tôi, tôi cũng chém gió với em làm gì. Mà bạn bè thanh niên chắc em hiểu hơn thằng cha bụng phệ, chồng mẹ cái My.
– Ừ. Anh quen My ở hồi đi hát, anh chẳng học gì. Chẳng nghề nghiệp gì, mới đi tù về.
Chỉ có Thu là không để lộ cảm xúc từ trước tới giờ khi tôi nói đi tù về. Trước đây, hễ ai nghe tôi nói đi tù về thì ánh mắt, biểu cảm đều để lộ cảm xúc bất ngờ như kiểu tôi đã từng chổng dýt ở hồ Hale cho mấy thằng Gay lấy tiền. Thu nói:
– Em cũng đoán ra rồi. Anh em nhà em cũng có nhiều người như anh nên nhìn là em biết. Bố em cũng thế.
– Em không bất ngờ sao?
– Bình thường mà anh. Con người cốt ở cái bản chất chứ quá khứ họ thế nào thì có nghĩa gì.
Thu bắt đầu biểu lộ suy nghĩ chính chắn, hiểu đời của cố bé 20 tuổi. Cách nghĩ đấy cũng thường tình nếu Thu phải cực khổ từ nhỏ, không được chăm chút như tiểu thư. Tôi suy nghĩ đơn giản như vậy. Tôi hỏi:
– Thế bố em trước đây sao đi tù.
Thu nhìn về xa xăm, chẳng nói gì. Thấy em như vậy tôi cũng chẳng nói gì thêm, hỏi gì thêm. Bỗng nhiễn, em đứng dậy bước đi. Thu chỉ để lại một câu làm tôi phải suy nghĩ vẩn vơ.
– Đi chơi xong, ai về nhà đấy mà. Hỏi làm gì anh.
Tôi lại châm thêm một điếu thuốc, nhả khói chửi thầm:
* Đẹp mà hơi hâm.
Sau đó, cả hội vui vẻ, ăn uống bình thương, ai cũng hồ hởi. Chỉ có tôi, nhận thấy một chút thay đổi nơi Thu. Nhưng câu trả lời vì sao thì chỉ có chúa Dê Xù mới hiểu. Lúc lên cái đảo gì đấy, trèo bậc thang, chui hang động. Cái My cứ bắt tôi cõng. Vì cha mẹ ác độc đẻ ra tôi là thằng đàn ông sức dài ku rộng nên đành phải cõng nó. Thằng Gà đi sau lấy điện thoại chụp Đýt My. Đưa lên cho My xem, thế là nó nhảy xuống đuổi nhau lấy điện thoại mất hút trong hang. Tôi lại lấy điếu thuốc châm rồi ngồi xuống ở cửa hang phì phèo lấy lại sức. Đang bị cuốn theo cặp đùi trắng nõn của thu đang đứng trước cổng hang, bồng em khuỵ xuống, chống tay vào vách đá. Tôi cứ nghĩ em mỏi chân, nhưng đến lúc đầu gối em chạm hẳn xuống nền rồi em ngã lăn ra. Tôi vât điếu thuốc chạy lại đỡ em lên, mặt em tái nhợt, em nhìn tôi ánh mắt mệt mỏi rồi như lịm đi trên tay tôi. Lúc này mọi người xung quanh đứng lại nhìn, chẳng thấy mấy đứa kia đâu. Tôi dìu em lại ghế đá ngồi. Đứng trước em, tôi sợ bị hiểu nhầm nên lấy điện thoại gọi cho My…
Thế là cuộc vui dừng lại ở hang động. Lại phải đi xuống về tàu bởi Thu mặt tái nhợt, xoa dầu bóp đầu rồi mà vẫn lả người. Sau mới biết em bị say tàu, rồi cố gắng trèo mất sức quá nên em tụt huyết áp.
Chuyện đáng nói nhất là Thu không đi được, nói đi nói lại một hồi thì My nhìn tôi với ánh mắt tiếc nuối, bảo:
– Anh Nam cõng Thu xuống, chứ để thu đi bộ mệt có chuyện gì thì khổ. Đang ở ngoài biển.
Tôi đưa mắt sang thằng Gà, thấy con khỉ hớn hở đón nhận ánh mắt của tôi. Tôi đọc được trên anh mắt thằng chó có mấy chữ “Nam, mày cút mẹ mày đi cho tao nhờ”. Rồi cũng vì thương bạn, con Khỉ yêu quý, nên tôi đã nhường nó thảnh thơi để tôi chịu cực khổ. Trong cái hoàn cảnh này, tôi mới luận ra rằng, Lão Trần Long Ẩn lúc viết bài: một đời người, một chùm lông là lúc lão chưa một lần được trèo núi với gái đẹp bao giờ.