I.C.S Hay Những truyện ngắn loạn luân và ngoại tình - Chương 5.6
Truyện này chỉ là giả tưởng, hoàn toàn không liên quan đến bất cứ cá nhân, tổ chức hay sự kiện nào ngoài đời thật. Nếu có, tất cả chỉ là ngẫu nhiên.
TRUYỆN THỨ 5 (tt)
Vậy là chuyện của Lương Nhị và Thùy Nhu đã bị thằng Nô, con Thúy và con Hoa phát hiện, đương nhiên rồi, bọn nó chỉ đứng cách căn phòng chục mét, Thùy Nhu rên rĩ to như vậy, họa có điếc mới không nghe. Nhưng cả Lương Nhị lẫn Thùy Nhu đều không lo lắng lắm về chuyện bị vỡ lỡ; Thúy đã hầu Thùy Nhu từ lúc nhỏ, từ bên nhà mẹ đẻ theo sang đây, nếu chuyện lộ ra, Thùy Nhu phải cạo đầu bôi vôi, bỏ rọ thả trôi sông, nó cũng không có kết cuộc tốt; thằng Nô, ba đời làm đầy tớ cho nhà họ Lương, ông nội nó, ba nó chính là quản gia trong nhà, sau này nó cũng sẽ là quản gia, nó lại là thằng chuyên xách dép cho Lương Nhị, Lương Nhị leo tường nhìn trộm con gái tắm, Nô chính là thằng cõng Lương Nhị, lộ chuyện, Lương Nhị chưa chắc chết, nhưng nó chắc chắn bị đánh chết vì tội phản chủ, dù sao thì việc chị dâu tằng tịu với em chồng cũng chẳng hay ho gì, nhà họ Lương mất mặt, nó thì mất mạng; còn con Hoa, nó còn mong Lương Nhị tòm tem với Thùy Nhu càng nhiều càng tốt, nó đỡ bị hắn sàm sỡ rờ rẫm, cứ nơm nớp lo sợ một ngày nào đó bị Lương Nhị đè xuống hiếp dâm. Vậy cho nên, ngoại trừ năm người, còn lại trong nhà không một ai hay biết gì, vẫn là ai làm việc nấy.
Tối nay Lương Nhị không việc gì phải lén lén lút lút nữa, cứ đường đường chính chính xách một bọc đồ lững thững bước vào biệt viện của anh chị hắn.
– Chị dâuuuu, Lương Nhị đến vấn annnnnn!
– Cậu hai.
Thúy cúi chào Lương Nhị, rồi rảo bước chạy ra ngoài. Thùy Nhu ngồi trong một căn chòi nhỏ, cứ gọi là đình hóng gió đi; lúc mới cưới, Lương Đại đã cho người trồng một mảnh vườn hoa nho nhỏ, ở giữa xây cái chòi này cho nàng, bên trong chỉ có một bộ bàn đá với mấy cái đôn gỗ tròn.
– Cơn gió nào đưa chú hai tới thăm chị vậy?
Thùy Nhu nâng chén trà, nhấp môi, đôi mắt phượng liếc Lương Nhị, cơn gió nhẹ lướt qua, thổi mái tóc nàng bay lòa xòa, một mùi hương thoang thoảng bay vào mũi Lương Nhị. Đêm nay Thùy Nhu mặc cái váy lụa trắng, khoác một cái áo dài bằng lụa mỏng như cánh ve, nhờ ánh trăng, Lương Nhị nhìn xuyên qua lớp áo mỏng, nhìn vào tấm lưng trần không một tì vết cùng cái eo thon vạn người mê của Thùy Nhu mà muốn chảy nước miếng.
– Đêm nay trăng sáng, em đột nhiên có hứng làm thơ, nên đến tìm chị làm bạn thơ thôi.
– Phì! Cậu muốn làm thơ?!
Thùy Nhu che miệng nhoẻn cười, mặc dù dạo gần đây, mỗi lúc bên nàng, hắn nói chuyện khá là văn vẻ, lại còn làm ra hai vế đối kia, nhưng thật sự, Thùy Nhu không tin hắn làm thơ được.
– Chị không tin?! Vậy em đọc cho chị nghe nhé.
– Xin rửa tai lắng nghe.
Thùy Nhu vuốt mấy lọn tóc trước mặt, ánh mắt vui vẻ nhìn Lương Nhị.
– E hèm!
Lương Nhị đặt cái bọc xuống, Lương Nhi chắp tay sau lưng, lững thững bước ra trước mặt Thùy Nhu, ngẩng đầu ngắm trăng cũng rất ra dáng.
– Đầu thềm ánh trăng rọi.
Thùy Nhu nhíu mày, sao câu này nghe quen quen.
– Ngỡ mặt đất phủ sương.
– Này, đây là “Tĩnh dạ tứ” của Lý Bạch mà!
– Ngẩng đầu nhìn trăng sáng.
– Thôi đi! Thật không biết xấu hổ!
– Lý Bạch đâu có làm bài này, để em đọc nốt câu cuối rồi chị xem.
– …Uhm.
– Ngẩng đầu nhìn trăng sáng. Cuối đầu thấy uyên ương!
– Ờ. Ơ!? Uyên ương?
Thùy Nhu ngẩn người ra, rồi nhìn theo ánh mắt của Lương Nhị. Hắn đang nhìn cặp uyên ương thêu trên yếm Thùy Nhu, cặp vú căng tròn như muốn bật đứt sợi dây yếm mỏng, khe vú như một vực sau không đáy đủ để nhấn chìm bất kỳ thằng đàn ông nào.
– A~vô lại~!
Thùy Nhu vội đứng dậy rồi quay đi, kéo áo che trước ngực, nàng cúi đầu, đôi môi hồng mỉm cười “Tên đáng ghét, ăn trưa xong liền biến mất, giờ mới xuất hiện, người ta tốn công trang điểm mà chỉ toàn nhìn ngực người ta~!”.
– Chị dâu à!
Lương Nhị nhẹ nhàng tiến đến sau lưng Thùy Nhu.
– Áo của chị mỏng như thế này, không ngăn được uyên ương bay mất đâu. Để em giữ giúp cho. Hehehe!
Hai bàn tay Lương Nhị lòn dưới nách Thùy Nhu, bóp cặp vú mềm mại, kéo nàng về phía mình.
– Ôi~!
– Uhm~chị dâu! Đêm nay chị thơm quá!
Lương Nhị ôm Thùy Nhu, hai tay nhẹ nhàng nắn bóp cặp vú nàng, không ngừng hôn hít cái cổ cao cao thon thon của Thùy Nhu.
– Uhm~những lúc khác ta không thơm hay sao~?
– Hìhì, thơm, nhưng đêm nay thơm hơn, cố tình câu dẫn em có phải không?!
– Hứ! Ai thèm câu dẫn ngươi! Chẳng qua ta thấy phấn thơm đất tiền nhưng không dùng, sợ phí thôi.
– Ôh! Em cũng có một thứ rất giá trị nhưng không có ai dùng nè!
Lương Nhị nắm tay Thùy Nhu, đặt vào cặc mình.
– Ay da~! Chú hai~, cậu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó~! Đáng ghét~!
– Hahaha! Đến đây.
Thùy Nhu vùng vằng, thoát khỏi ma trảo của Lương Nhị; hắn ngồi lên lan can chòi hóng gió, tựa người vào cột, vỗ vỗ lên đùi mình.
Thùy Nhu cầm dĩa bánh trên bàn, nhanh nhẹn bước tới ngồi lên đùi Lương Nhị.
– Ăn đi, bánh chị mới làm đấy!
Mấy ngón tay thon của Thùy Nhu cầm miếng bánh, đút vào miệng Lương Nhị.
– Um! Yum…ngon!
– Hihi~!
Lương Nhị cũng đút bánh cho Thùy Nhu ăn, nhưng nàng vừa há miệng, hắn đã rụt tay về; cắn miếng bánh trong miệng, Lương Nhị đưa đến gần miệng Thùy Nhu.
– Lắm trò~!
Crack
Hai bờ môi chạm nhau, miếng bánh bị cắn làm hai, một ít bánh vụn rơi xuống bầu vú trắng nõn, Thùy Nhu định phủi đi, Lương Nhị đã ngăn lại.
– Để em.
Lương Nhị cúi xuống, le lưỡi liếm sạch vụn bánh trên ngực Thùy Nhu.
– Ơ~thật là! Làm người ta nỗi hết da gà rồi này~!
– Hìhìhì. Bánh trên ngực chị dâu, dù chỉ là mảnh vụn, ăn cũng ngon!
– Xí~! Vậy thì ăn nữa đi này~!
Thùy Nhu lấy một cái bánh, thả vào giữa ngực mình, cái bánh lọt thỏm trong khe vú, nhấp nhô theo hơi thở phập phồng của Thùy Nhu.
– A~~!
Thùy Nhu rên nhẹ khi cái lưỡi Lương Nhị trượt vào khe vú, hất cái bánh lên; Lương Nhị ngẩng đầu cái bánh đã bị hắn cắn trên miệng.
– Không cho cậu ăn!
Thùy Nhu nói, nhanh như chớp, đôi tay mềm mại ôm lấy đầu Lương Nhị, đôi môi đỏ mọng hé ra, ngoạm lấy cái bánh, hai cái lưỡi bên trong đá qua đấu lại, tranh giành.
Crack
Cái bánh lại vỡ ra, lần này, không ai tranh nó nữa, hai nữa cái bánh rơi xuống đất; Lương Nhị và Thùy Nhu vẫn mê mãi đấu lưỡi nhau, không biết là đang tranh cái gì.
Không biết bao lâu, hai người mới dứt ra, nhìn nhau thở hỗn hễn. Thùy Nhu chủ động, đưa bàn tay xuống, bóp con cặc cương cứng của thằng em chồng, nãy giờ cứ cọ vào đùi nàng không thôi.
– Lương Nhị~! Tên em chồng hỗn láo~! Ngươi muốn hiếp chị dâu của ngươi sao~!
– Hìhìhì, chị dâu! Nếu chị tình nguyện, thì em hiếp chị làm gì!
Lương Nhị một tay ép Thùy Nhu sát vào người mình, tay kia nhẹ nhàng trườn vào giữa hai đùi nàng.
– Không cho! Hihihi~!
Thùy Nhu khép hai đùi lại, kẹp chặt bàn tay hư hỏng của Lương Nhị.
– Chú hai~ chẳng phải chú muốn chị dạy chú học sao. Bài vở đến đâu rồi? Học không ra sao thì đừng hòng chị … cho chú~!
Lương Nhị nhíu nhíu mày, “chăm học có thưởng sao?!”. Tròng mắt đảo tròn, hắn ngâm nga.
– Trăng soi rọi trên trời,
Mỹ nhân trong lòng ta.
Trăng càng tròn càng sáng,
Vú càng to càng đẹp!
Lương Nhị lại nham nhở thò tay bóp vú Thùy Nhu.
– Ứ~đáng ghét~! Người ta nói nghiêm túc! Ngươi lại hay bày trò!
Để mặc cho Lương Nhị bóp vú vài cái, Thùy Nhu đứng dậy, đến bên bàn rót hai ly trà, rồi lại trở về ngồi trong lòng Lương Nhị. Như con chim nhỏ, Thùy Nhu nép vào người Lương Nhị, ngập ngừng
– Mãn! Ta…nói nghiêm túc đấy! Ngươi…là người thông mình, chỉ ham chơi thôi! Ta…ta là chị dâu ngươi, nhưng lại … với ngươi như thế này… Ta đã đánh cược cuộc đời mình vào ngươi đấy! Đừng làm ta thất vọng!
Lương Nhị nhìn sâu vào đôi mắt Thùy Nhu, đôi mắt lấp lánh, trong veo như bầu trời đêm thu, khiến hắn như đắm chìm vào trong.
– Nhu! Anh hứa với em
Câu nói của Lương Nhị bị cắt đứt, Thùy Nhu ôm chầm lấy hắn, tham lam mút lấy đôi môi Lương Nhị. Hai ly trà trên tay Thùy Nhu bị hất đổ, rồi rơi xuống sàn, vỡ tan,
– Mãn~ôm em~hôn em đi~! Um~
Những tiếng thở, tiếng mút vang lên giữa khu vườn vắng.
– Mãn~! Em yêu anh~! Em thích anh hôn em như thế này!
– Em lè lưỡi ra đi!
– E~~Um~chụt~~
– Nhu! Nước miếng em ngọt quá! Cho anh nữa đi!
– Ư~bẩn thỉu~! Nào~ há miệng ra~!
– A..a…
Trong cái chòi hóng gió, một cảnh tượng kinh khủng, dâm tiện đối với người thời bấy giờ đang diễn ra. Lương Nhị nữa nằm nữa ngồi tựa vào cột, ngẩng mặt há miệng, Thùy Nhu, chị dâu hắn, ngồi trên bụng thằng em chồng, cúi đầu, ánh mắt đê mê, đôi môi đỏ mở hé, một sợi nước miếng mỏng manh, lấp lánh trong ánh trăng ứa ra từ đôi môi ấy, chảy xuống miệng Lương Nhị. Cái váy lụa trắng của Thùy Nhu bị Lương Nhị vén lên, làm lộ cặp đùi thon thả, nõn nà, hai bàn tay hắn vuốt ngược lên làn da mát lạnh, bợ lấy cặp mông căng tròn, mềm mại đàn hồi của Thùy Nhu.
– Ngon không~!?
– Ngon! Sơn hào hải vị cũng không so sánh được!
– Hihihi~!
Thùy Nhu cười cười, nhìn xuống bụng Lương Nhị.
– Hư hỏng!
Con cặc Lương Nhị cương cứng từ nãy giờ, đội cái quần lụa lên, không ngừng đâm vào mông Thùy Nhu.
– Hìhì, tại em đấy!
Thùy Nhu không nói gì, vạch áo Lương Nhị ra, đôi bàn tay với những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve lồng ngực rộng rãi của Lương Nhị.
– A~~
Lương Nhị rên nhẹ, bên dưới hắn bị cặp mông Thùy Nhu đè lên, nóng hầm hập, bên trên lại mát lạnh, đúng là khó tả.
– Thích lắm à!? Hihi~
Cặp mông Thùy Nhu nhúc nhích, nàng chồm người tới trước, cặp vú mềm mại áp vào ngực Lương Nhị.
– Thế này thì sao~?! Thích không~?!
Thùy Nhu kề sát vào mặt Lương Nhị, ánh mắt hừng hực lửa tình, hơi thở nặng nhọc, nàng cũng bị kích thích lắm rồi.
– Thích…!
Lương Nhị đưa tay lên định bóp vú Thùy Nhu, nàng nhanh nhẹn ngồi dậy, hai tay che trước ngực mình.
– Muốn chạm vào sao~? Làm bài thơ vịnh chúng đi~! Hihihi
– Khiêu khích ta!
Lương Nhị vờ vùng dậy, móng tay như móng vuốt diều hâu vồ lấy cặp thỏ trắng.
– Không cho~! Hahaha~!
Thùy Nhu vùng dậy, bước khỏi người Lương Nhị, chạy đến bên kia của chòi hóng gió.
Lương Nhị cáu kỉnh, đứng chống nạnh nhìn Thùy Nhu, con cặc đội cái quần, cũng chỉa ra trước, như ngọn giáo sẵn sàng xuyên thủng bất kỳ hàng phòng thủ nào.
– “Xin lỗi nữ sĩ Hồ Xuân Hương”
Thân em vừa trắng lại vừa tròn,
Bảy nổi ba chìm với nước non.
Rắn nát mặc dầu tay kẻ nặn,
Mà em vẫn giữ tấm lòng son.”
Vừa ngâm thơ, Lương Nhị vừa bước từng bước về phía Thùy Nhu, dứt bài, cũng là lúc hắn nhào tới, choàng tay qua eo nàng, kéo về phía mình, tay kia dơ vuốt, chụp về ngực Thùy Nhu.
– Nào, để ta xem xem bên trong có son hay không! Héhéhé!
– Ây da~ đồ háo sắc, toàn chăm chăm sàm sỡ người ta~!
Thùy Nhu lắc lắc người tránh né, nhưng lại càng làm cặp vú lắc nảy mạnh hơn, trông thật khiêu khích.
Đẩy Lương Nhị ra, Thùy Nhu theo đà xoay một vòng, khi đứng lại, nàng nghiêng nghiêng người, một cánh tay áo che ngang mặt, chỉ lộ ra đôi mắt phượng long lanh mê người. Lương Nhị tiến tới một bước, Thùy Nhu đột ngột phất tay, tay áo lụa mềm mại quét qua mặt Lương Nhị, kèm theo một mùi thơm nồng nàn; Thùy Nhu vung tay, uốn eo, xoay người, Lương Nhị ngây ngẩn nhìn nàng như con bươm bướm đang nhảy múa dưới ánh trăng.
Những bước nhảy uyển chuyển, Thùy Nhu như lướt trên mặt đất, lúc lại gần, lúc lại lùi xa, ánh mắt quyến rũ không rời Lương Nhị; Lương Nhị cảm thấy tim mình đập thình thịch, hắn nhìn Thùy Nhu như say như mê.
– Mãn! Em đẹp không?!
– Đẹp!
– Chàng yêu em không?!
– Yêu!
Lương Nhị như quên đi không gian và thời gian, từng lời nói của Thùy Nhu êm ái chui vào tai hắn, đầy ma mị.
– Em cũng yêu chàng mất rồi!
Thùy Nhu đột ngột nhào vào lòng Lương Nhị.
– Chàng hãy chiếm lấy em đi, biến em thành của riêng chàng đi!
Xoạc
Áo Lương Nhị bị Thùy Nhu phanh ra, nàng điên cuồng hôn lấy hôn để bộ ngực trần của hắn.
– Em muốn chàng! Em muốn độc chiếm chàng!
Đôi mắt Thùy Như hừng hực lửa, nàng nói trong hơi thở phì phò, khắp khuôn ngực đầy đặn của Lương Nhị đầy vết son môi.
– Lòng ngực chàng là của em, để em tựa vào! Đôi tay chàng là của em, để ôm xiết em vào lòng.
Thùy Nhu nắm lấy đôi bàn tay Lương Nhị, ép vào ngực mình.
– Chàng thích chúng lắm phải không?! Bóp đi! Chúng là của chàng đấy!
Thùy Nhu điều khiển đôi bàn tay Lương Nhị di chuyển loạn khắp cơ thể mình.
– Nơi này, nơi này, nơi này nữa! Cả cơ thể em là của chàng cả! Em sẽ dâng hiến tất cả cho chàng! Đừng rời xa em! Yêu em! Yêu em đi!
Thùy Nhu ôm chầm lấy Lương Nhị hôn khắp mặt mũi hắn.
– A~~
Thùy Nhu đột nhiên hét lên, cả cơ thể nàng run lẫy bẫy, rồi gục xuống trong vòng tay Lương Nhị.
– Thùy Nhu! Thùy Nhu! Thúy! Nhanh vào đây!
– Dạ! Mợ cả ơi!
Lương Nhị hoảng hốt kêu lên, con Thúy đang đứng canh ngoài cửa viện cũng hớt hãi chạy vào.
– Đừng…đừng lo, … em không sao!
Thùy Nhu yếu ớt nhìn Lương Nhị.
– Thúy, đi ra đi, không có gì đâu.
Lương Nhị bế bổng Thùy Nhu lên, vội vàng đi vào phòng ngủ. Thùy Nhu như con mèo nhỏ, chui rúc trong lòng Lương Nhị.
Đá tung cửa, Lương Nhị bế Thùy Nhu vào phòng trong, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường. Nhìn đôi mắt đầy lo lắng của Lương Nhị, Thùy Nhu mỉm cười.
– Chàng lo cho em sao?!
– Hỏi ngốc cái gì thế? Nàng như thế này, sao ta không lo được!
Bàn tay Thùy Nhu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Lương Nhị.
– Em cô đơn lắm! Chàng biết không? Bốn ngày sau đám cưới, Viên đã phải đi hộ lương, một lần đi, … là hai tháng. Bốn năm, bốn năm em cưới Viên, số ngày anh ấy ở với em … gộp lại còn chưa đủ một năm. Đêm nào em cũng ngồi đấy, … một mình trong cái đình hóng gió kia. Mãn! Chàng biết không? Điệu múa vừa nãy, là mẹ dạy em đấy; mẹ nói … con gái xinh đẹp của mẹ, con múa điệu này thật đẹp, đàn ông ngắm con múa, sẽ bị con hớp hồn mất. Hahaha, cho nên em đã quyết định, … em chỉ múa cho chồng em xem.
Thùy Nhu càng nói, nước mắt Thùy Nhu càng chảy, từng giọt, từng giọt trong veo chảy ướt gò má, Thúy đứng cạnh giường cũng thút thít khóc theo.
– Đừng khóc!
Lương Nhị cũng muốn khóc, hắn thương cho số phận cô gái này, trước khi cưới, cô ấy nào biết người chồng tương lai của mình là ai. Lương Nhị ôm Thùy Nhu vào lòng, dịu dàng hôn vào từng giọt nước mắt của Thùy Nhu.
– Ta sẽ ở bên nàng. Ta sẽ là chồng nàng. Đợi anh cả về, ta…ta sẽ xin anh cả từ hôn, rồi ta sẽ cưới nàng làm vợ. Nếu cha và anh cả không đồng ý, chúng ta sẽ trốn đi! Thiên hạ rộng lớn, miễn là có nàng bên cạnh, ta sẽ đi đến chân trời góc bể! Ta thề có trời! Nếu ta lừa dối nàng
– Mãn!
Thùy Nhu vội vàng che miệng Lương Nhị, nước mắt nàng vẫn chảy ra, nhưng đôi môi lại nở nụ cười thật tươi, thật hạnh phúc.
– Chàng không cần thề đâu!
Chụt
Thùy Nhu vươn người, hôn lên môi Lương Nhị.
– Đêm nay, chàng … mình ở lại với em nhé!
– Đêm nào, ta cũng sẽ ở với nàng, cưng àk!
Lương Nhị âu yếm hôn lên trán Thùy Nhu, hắn quay qua nói với Thúy.
– Trước khi ngủ có rửa chân hay không? (Thằng này ngủ không bao giờ rửa chân hay sao?)
– Ơ…dạ có chứ ạ! A, để em đi lấy nước.
– Nhanh lên, để ta rửa chân cho vợ ta!
Thúy ba chân bốn cẳng chạy đi, Thùy Nhu phì cười, nhéo vào eo Lương Nhị.
– Cẫn thận quen mồm là chết đấy nhé~!
– Anh biết rồi~ vợ yêu ak!!
Còn tiếp.
Phần này dài mà không có chịch choạc gì đâu. Hehehe, vụ đó để phần sau.
– À, mình xin giải thích một chút ở cái tình tiết Thùy Nhu mặc quần giống thời hiện đại (quần đùi không đáy) nhé. Qua tìm hiểu thì mình thấy rằng thời xưa không có đồ lót, nam chỉ đóng khố mà thôi; còn nữ thì ngoài yếm ra, không còn gì khác, chỉ có những nhà giàu có, quyền quý thì may ra có mặc loại “quần đùi không đáy”, nhà thường dân thì không có quần lót luôn (mặc hai ba lớp, lộ hàng bằng niềm tin!).
– Tại sao lại là “quần không đáy” mà không phải quần bình thường? Vì quan niệm Nho giáo cho rằng, phụ nữ chính chuyên thì đôi chân phải khép lại, bởi vậy mới có từ “khép nép”, giữa hai chân phụ nữ không được có gì khác ngăn cách hai đùi, bằng không, sẽ bị đánh giá là kẻ lẳng lơ, dâm tiện, không chính chuyên đứng đắn. (Bà mẹ mấy thằng hủ Nho!).