Hợp Đồng Bảo Vệ - Chương 103: Sóng gió (5)
– Tất cả các tin tức trên mạng đều được đồng loạt tung ra vào đêm hôm qua, phủ sóng toàn bộ truyền thông khắp cả nước. Chắc chắn đây là một âm mưu và có một thế lực đứng đằng sau giật dây. Mục đích là hạ uy tín của chủ tịch và công ty.
Thụy Kha nói tiếp:
– Chuyện còn liên quan đến cả em và bé Cún nữa. Em ổn không?
Trong thời khắc này, thấy chủ tịch vẫn còn quan tâm đến mình, Mai Ngọc cảm động lắm:
– Em và bé không sao đâu thưa chủ tịch, xin chủ tịch cứ yên tâm.
Thụy Kha phân tích:
– Đó chưa phải là mục đích, đó chỉ là cách làm thôi. Uy tín của tôi và của công ty là giá trị vô hình, không phải hữu hình. Ánh Tuyết, báo cáo tình hình thị trường chứng khoán cho tôi.
Ánh Tuyết đang mở sẵn màn hình thị trường giao dịch chứng khoán:
– Thưa chủ tịch! Bắt đầu phiên giao dịch sáng nay, khi thị trường mở cửa là các nhà đầu tư ồ ạt đặt lệnh bán cổ phiếu của công ty. Hiện nay giá đã giảm kịch sàn của phiên giao dịch ngày rồi ạ.
Thụy Kha cũng đoán chắc chắn sẽ là như vậy, thông tin chính là vấn đề tác động cực lớn vào trị cổ phiếu của một doanh nghiệp. Thụy Kha trầm ngâm một lúc để không khí trong phòng căng như dây đàn. Thìn cũng ngồi bên cạnh, anh lòng nóng như lửa đốt, cảm giác bất lực trong anh dâng cao. Trong chuyện này anh không có chuyên môn nên không giúp gì cho Thụy Kha được cả.
Rồi vài phút sau, Thụy Kha mới bắt đầu nói:
– Tổng giám đốc Mai Ngọc, trong chuyện điều hành một doanh nghiệp có một vấn đề đòi hỏi các nhà quản trị phải hết sức lưu ý, đó chính là kỹ năng xử lý khủng hoảng.
Mai Ngọc chú ý lắng nghe. Thụy Kha tiếp lời:
– Hiện nay, công ty chúng ta có thể nói là bắt đầu gặp khủng hoảng, trong kinh doanh cũng như trong cuộc sống, chuyện gặp khủng hoảng là điều hết sức bình thường. Điều đầu tiên và then chốt mà lãnh đạo doanh nghiệp cần phải làm, đấy chính là phải thật bình tĩnh, phải vững tâm để đối mặt với nó. Điều này em chưa làm được, chuyện vừa mới xảy ra mà tôi thấy em đã bối rối ngay từ trong tâm lý, trong suy nghĩ. Em là tổng giám đốc của công ty, là cầu nối giữa hội đồng quản trị và các nhân viên, em mất bình tĩnh thì sẽ kéo theo toàn bộ nhân viên mất phương hướng và niềm tin theo em. Tôi vừa rồi gặp nhân viên ở dưới tầng 1 đã nhìn thấy rõ rồi.
Mai Ngọc bất ngờ, chủ tịch chưa bàn đến chuyện giải quyết khủng hoảng ra làm sao mà đã tập trung chỉ ra điều không đúng của mình rồi. Nhưng chủ tịch không nói sai tẹo nào, cô chưa chạm chuyện này bao giờ, trước nay Hưng Thịnh lên như diều căng gió, nay gió động đang chao đảo. Mai Ngọc lí nhí:
– Vâng thưa chủ tịch, em hiểu rồi.
Thụy Kha nói tiếp:
– Tôi nói vậy là để em hiểu rằng, tôi và em phải thật sự bình tĩnh, suy nghĩ thấu đáo, lường trước mọi khó khăn sẽ xẩy ra để tìm cách tháo gỡ, thoát khỏi khủng hoảng. Em giờ đã bình tâm chưa?
Mai Ngọc hít một hơi thật sâu, hiểu ý nghĩ sâu xa của chủ tịch, cô gật đầu cương quyết, ánh mắt đã bớt căng thẳng:
– Em hiểu rồi thưa chủ tịch. Em đã bình tĩnh lại rồi ạ.
Thụy Kha nhìn thấy nét mặt của Mai Ngọc thì biết là có thể vào việc chính được. Cô nói:
– Cuộc khủng hoảng cũng vừa mới chỉ bắt đầu. Thị trường chứng khoán sẽ tiếp tục giảm sâu bắt đáy trong nhiều ngày nữa, tôi tin chắc chắn là như vậy. Chuyện thị trường giảm không làm ảnh hưởng đến tài chính của chúng ta nhưng sẽ gây tác động hàng loạt đến mọi vấn đề của công ty theo hiệu ứng đô mi nô. Trên đà giảm sẽ xuất hiện người âm thầm mua vào, họ không mua nhiều nhưng mua liên tục nhiều phiên, vì nếu mua nhiều sẽ làm cho cung ngang cầu thậm chí vượt, lúc đó giá sẽ bật tăng trở lại. Việc cần làm ngay là lập tức thông báo cho bộ phận nghiên cứu thị trường chứng khoán theo dõi sát sao diễn biến thị trường, tìm cho ra bằng được người mua là ai. Đó chính là kẻ đứng sau vụ này.
Ánh Tuyết và Mai Ngọc cật lực ghi chép từng lời nói của chủ tịch, đó là nhận định nhưng cũng là lệnh làm việc và chiến lược được Thụy Kha vạch ra. Thụy Kha nói tiếp:
– Song song với đó, chúng ta cân đối tài chính để mua vào càng nhiều càng tốt. Em lưu ý là Cân Đối Tài Chính chứ không được dùng toàn bộ tài chính để mua vào, chúng ta còn cần tài chính để duy trì hoạt động công ty và giải ngân cho các dự án đang triển khai. Nếu vỡ về khả năng tài chính coi như chúng ta mất tất.
– “Vâng thưa chủ tịch”, Mai Ngọc và Ánh Tuyết cùng đồng thanh.
Thụy Kha nhấp một ngùm trà:
– Nếu đúng có kẻ âm thầm mua vào thì mục đích của chúng không gì khác ngoài thôn tính Hưng Thịnh, chiếm quyền kiểm soát công ty. Kẻ mà dám dùng đòn thị trường chứng khoán để đánh ta, một công ty có giá trị vốn hóa thị trường hơn 1 tỷ đô thì kẻ đó phải là một công ty cực lớn, họ lớn hơn ta rất nhiều lần. Lọc ra danh sách nhưng công ty có giá trị hơn 1 tỷ đô, ưu tiên những công ty có chung ngành nghề hoạt động. Chúng ta sớm tìm ra kẻ giấu mặt là ai thì càng có cơ hội chiến thắng. Việc này Ánh Tuyết làm.
– “Vâng thưa chủ tịch”, Ánh Tuyết gật đầu phấn khích vì được giao việc nhớn.
– Tôi chắc chắn rằng, đánh vào thị trường chứng khoán chỉ là phát pháo đầu tiên, để hạ gục được chúng ta nếu chỉ dựa vào thị trường chứng khoán thôi thì chưa đủ đâu. Chúng sẽ liên hoàn có thêm nhiều mảng miếng nữa. Vì vậy, chuyện khẩn cấp cần làm ngay gồm những việc sau:
Thứ nhất: Lập tức trấn an tinh thần của toàn bộ cán bộ công nhân viên trong toàn bộ công ty cả ba miền Bắc – Trung – Nam từ cấp Phó tổng trở xuống.
Thứ hai: Đối với các thành viên hội đồng quản trị và các cổ đông lớn cần có các văn bản giải trình. Tập trung vào tình hình hoạt động sản xuất kinh doanh của công ty đang rất ổn định. Có các văn bản chứng minh về tài chính, về vấn đề tuân thủ chính sách pháp luật, những vấn đề không đúng mà trên báo chí nêu. Không đề cập đến vấn đề cá nhân vì đó không thuộc lĩnh vực họ quan tâm. Việc này nhằm tránh những thành viên hội đồng quản trị bán thêm cổ phiếu ra thị trường. Nhưng mặt khác cũng cần theo dõi nhất cử nhất động của họ. Trước nay họ luôn tin tưởng ta nhưng trong kinh doanh không nói trước được điều gì.
Thứ ba: Khẩn trương làm việc với các đối tác của chúng ta, từ nhà thầu thi công, ngân hàng đến các nhà cung cấp dịch vụ, các khách hàng đã đặt mua căn hộ .v.v. Những đối tác này là điều vô cùng quan trọng, nếu họ dao động tâm lý sẽ dẫn đến ngưng trệ hoạt động của công ty.
Trên là những vấn đề chiến lược, sau đó đến chi tiết cách thức làm việc như thế nào đều được Thụy Kha, Mai Ngọc và Ánh Tuyết bàn bạc hết sức kỹ lưỡng. Họ làm việc thông trưa đến tận tối. Thìn phải tiếp tế thức ăn tại chỗ luôn.
—
Tại phòng làm việc của ông Hoàn, Kim xoa hai tay vào nhau hể hả:
– Bố mọi chuyện diễn ra rất đúng kế hoạch.
Ông Hoàn gật gù, lần đầu tiên thấy thằng con ông biết làm việc:
– Được mọi chuyện cứ thế mà làm. Mà nghe nói con vợ mày nó nộp đơn xin ly hôn ra tòa rồi phải không?
Nhắc đến Trâm Anh, Kim không còn khí hừng hực nữa. Quãng thời gian 2 tháng vừa rồi sống một mình, gái gú rượu say về chỉ còn cái giường trống rỗng chờ đón hắn, không còn người để hắn trút giận, đay nghiến và thực hiện những sở thích biến thái của mình. Và có một diễn biến lạ diễn ra trong đầu, hắn nhớ Trâm Anh mới kỳ cục chứ, nhớ da diết là khác. Lúc đấy hắn chỉ muốn chạy đi tìm Trâm Anh, để nhìn thấy mặt hoặc là được nghe lại cái giọng nói đay nghiến của cô giống cái đêm hôm cô bỏ nhà đi mà thôi. Nhưng tỉnh rượu rồi, đâu lại đóng đấy.
– Vâng, con có giấy triệu tập hòa giải của tòa rồi.
Ông Hoàn biết trước sau gì chuyện này cũng xảy ra, ông không quan tâm về đứa con dâu này của mình cho lắm, không có đứa này còn có đứa khác và nếu mọi chuyện xuôi chèo mát mái thì là con bé Thụy Kha, chủ tịch xinh đẹp và quyền uy của công ty Hưng Thịnh. Cái ông quan tâm chỉ là thằng cháu nội thôi:
– Tìm luật sư giỏi nhất. Chuyện ly hôn có thể chấp nhận được, riêng thằng Cu thì không được để nó về với mẹ. Dòng giống nhà này thì mãi mãi là của nhà này. Hiểu chưa.
– “Vầng”, Kim đáp vô hồn.
Định bước ra cửa thì Kim đứng lại rồi quay lại hỏi bố, hắn có chuyện muốn nhờ ông bô ra mặt trong kế hoạch thôn tính Hưng Thịnh:
– À bố, con có chuyện này muốn nhờ bố ra mặt.
– “Chuyện gì?”, ông Hoàn đã ngả lưng ra ghế bành, thấy thằng con trai hỏi thì ngồi thẳng lên.
– Con biết bố có quan hệ rất tốt với ông Việt kiều Sang, ông ấy hiện này đang nắm 10% cổ phần của Hưng Thịnh. Nếu mua được mớ cổ phần này, 99% Hưng Thịnh sẽ là của ta.
Ông Hoàn lại ngả lưng xuống ghế tựa, cái đầu óc kinh doanh từ khi còn là một cậu bé mới dậy thì đến giờ của ông ta đang nảy số rất nhanh. Ông tự tin:
– Được, chuyện đó coi như xong. Số cổ phần của lão Sang coi như tính là của mình đi.
Ông Hoàn không phải là tự tin thái quá, ông Sang và ông Hoàn trước nay vẫn có mối thâm giao trong chuyện làm ăn. Nhưng còn sâu xa hơn, chính tập đoàn Kim Ngân còn đang nắm giữ vận mệnh công ty làm ăn chính của ông Sang. Chuyện hỏi mua, thậm chí là ép ông Sang bán cổ phần dễ như người ta ăn một bát phở bò vậy.