Hoán Mệnh - Chương 59: Cướp cô dâu
Trong phòng làm việc của Chủ tịch Hội đồng Quản trị Tập đoàn Hoàng Minh,
Hoàng Minh cả người chìm trong chiếc ghế da to lớn, hai gác chân lên trên mặt bàn. Ánh mắt nó lơ đễnh nhìn lên màn hình projector lắng nghe giọng nói đều đều của cô thư ký. Hoàng Minh không tin tưởng những kẻ đã làm việc cho ông Khánh, nhưng để điều hành Tập đoàn nó vẫn phải nhờ đến sự trợ giúp của một người giỏi hơn bản thân nó.
Tin tức Hoàng Minh – Chủ tịch HĐQT tạm thời của Tập đoàn Hoàng Minh tuyển thư ký riêng, ngay lập tức có vô số thư xin việc gửi đến chất cao như núi. Hoàng Minh cũng không có thời gian xem qua hết, nhưng có một người làm nó rất ấn tượng. Cũng chính là cô thư ký hiện nay của nó. Đỗ Ngọc Anh Thư có ngoại hình và gương mặt tuyệt đẹp, không thua kém Nhật Vi. Nàng lại có một cái đầu siêu việt… Hai mươi mốt tuổi tốt nghiệp Harvard, hai mươi hai tuổi trở thành một trong những mục tiêu hàng đầu được giới “săn đầu người” (headhunters) đeo đuổi ráo riết. Ngay cả Hoàng Minh không ít lần cũng muốn xiêu lòng với cô gái lớn hơn nó hai tuổi này.
Hoàng Minh hiện nay ngoài Tập đoàn này, nó đang bí mật theo đuổi một mục tiêu khác. Người ngoài thì nghĩ nó thừa hưởng cơ ngơi này của ba mình đã là quá đủ cho một đời người. Nhưng bản thân nó chỉ âm thầm cười nhạt… Cái tập đoàn mang tên nó chẳng qua chỉ là một công cụ, một bàn đạp quan trọng để nó thực hiện một kế hoạch khác. Kế hoạch của Sila sẽ giúp nó trở thành người đàn ông giàu có nhất, không phải ở cái đất nước cỏn con này, mà là Khu vực, là Châu lục…
Tại sao người giàu vẫn cứ thích kiếm thêm nhiều tiền ?! Đó là vì họ tận hưởng quá trình chinh phục những mục tiêu. Mà mục tiêu trong tham vọng của con người thì không bao giờ có giới hạn.
Hoàng Minh rất ghét cái danh hiệu “người thừa hưởng” đội trên đầu mình. Nhất là mỗi khi nhắc đến Tập đoàn Hoàng Minh, người ta đều nói về người cha quá cố của nó. Hoàng Minh muốn chứng minh với mọi người, một ngày nào đó nó sẽ vượt qua cái bóng râm che phủ của cha nó để lại. Nhưng hiện nay trước khi chính thức thượng vị nó vẫn phải thể hiện với các lão cổ đông mình đủ khả năng thay thế ông Lê Hồng Khánh, cha của nó.
Thế là mỗi ngày ngoài kế hoạch Hoàng Minh đang thực hiện, còn có cả núi công việc Tập đoàn cần giải quyết thật phiền phức kinh khủng. Đến mức nó không muốn nghe cô thư ký xinh đẹp này cả ngày lải nhải bên tai nó… Nhưng lúc này lại khác, những điều cô ta đang báo cáo lại làm Hoàng Minh quan tâm…
– Đây là những đoạn video tôi phải chi tiền để lấy được bản sao từ phòng cảnh sát. Đây camera phía trước cổng vào phòng tiếp tân của Khu dưỡng lão, chiều ngày 12/7 lúc 14h30… – Anh Thư nói.
Màn hình chiếu một người thanh niên gầy gò, đeo mắt kính cầm theo một túi trái cây bước vào cửa.
– Theo lời của cô Tiếp tân, hắn nói là được chính anh phái đến thăm ông Khánh…
– Vậy sao ?
Hoàng Minh nhổm người dậy nhìn thật kỹ lên màn chiếu. Đáng tiếc nó không nhận ra được gương mặt tên thanh niên đó. Hoàn toàn lạ mặt.
– Còn đây là chiếc xe của hắn…
Cô thư ký lại bấm nút chuyển sang một video khác được quay từ cổng ra vào. Đó là một chiếc BMW đen, đáng tiếc góc camera từ trên chiếu xuống không thể đọc rõ được biển số xe.
– Tôi cần biển số xe… – Hoàng Minh lúc này đã ngồi thẳng lên ánh mắt nghiêm túc.
– Vâng, có đây…
Màn hình lại chuyển. Đây là một tấm hình được chụp từ trong một chiếc ô tô khác. Thấy rõ biển số xe của chiếc BMW series 6 đen phía trước.
– Kẻ xuất hiện trong video trước ngồi bên ghế phụ, còn một người nữa là đang lái xe… An ninh của Khu dưỡng lão theo lời anh dặn dò đã đi theo chiếc xe kia… Đến lúc chúng rời khỏi thành phố Bảo Lộc.
Anh Thư lại bấm remote để màn hình chuyển qua một video khác.
– Nhưng theo một video khác từ khu nhà phía sau khuôn viên khu dưỡng lão… Khoảng 18h15 có một chiếc Hyundai i10 biển số địa phương đã tiếp cận khu vực… Trong xe có hai người, một kẻ trong đó lại chính là người đã xuất hiện ở cổng tiếp tân hỏi về ông Khánh…. Kẻ thứ hai không thấy rõ mặt, nhưng vóc người cao lớn, chạc hơn hai mươi tuổi.
Hoàng Minh lúc này nét mặt lúc đỏ lúc trắng. Nó không muốn bộc lộ cảm xúc của mình trước mặt Anh Thư, nhưng thật khó kìm nén nổi. Nó đã nhận ra từ dáng người kẻ đó trong video. Trên đời này nếu nói có một kẻ dù có đốt thành tro Hoàng Minh vẫn nhận ra thì chính là Thuận Minh.
Tên đáng chết đó lại xuất hiện ở nơi đó… Hắn muốn làm gì ? Hắn có xâm nhập được căn nhà đó hay không ? Hắn có thành công cứu lão già kia không ? Ánh mắt Hoàng Minh loé sáng. Hắn nghĩ đến kết quả công bố của cảnh sát. Nếu những mảnh thi thể kia là của Ba hắn và Hữu. Vậy thì đội 117 có một người không tìm thấy thi thể, phải giải thích thế nào ?
“Đây là một âm mưu… Khốn kiếp… Lão già kia rõ ràng còn sống… Chỉ cần tìm được Thuận Minh, sẽ biết nơi lão ẩn núp…” – Hai nắm tay Hoàng Minh siết chặt phát ra tiếng răng rắc.
Thấy ánh mắt ngạc nhiên có chút e ngại của Anh Thư, Hoàng Minh hít sâu một hơi làm ra vẻ bình tĩnh. Nhiệm vụ của Anh Thư là hỗ trợ nó việc của Tập đoàn và một số việc ngoại giao tìm kiếm thông tin… Rất nhiều kế hoạch Hoàng Minh đang thực hiện với Hải Đường bang mà nàng không biết.
– Tôi cần cô đăng một bài báo… Công bố hôn lễ của tôi và Nhật Vi sẽ được tổ chức tại nhà thờ Tân Định… vào 9h00 sáng Chủ Nhật ngày 23/7.
– Vâng. Tôi nghe rõ rồi ạ.
Nhìn Anh Thư quay người đi ra khỏi phòng, ánh mắt Hoàng Minh không dứt ra được cặp mông tròn trịa ngúng nguẩy trong chiếc váy văn phòng ôm sát kia. Nó thầm nuốt nước miếng, tự hứa với lòng mình một ngày gần đây sẽ đưa cô gái này lên giường mình.
Anh Thư đóng cửa lại cẩn thận. Khi quay người đi đôi mắt đẹp của nàng chợt ánh lên tia lạnh lẽo. Nàng đi thẳng về hướng phòng làm việc của mình. Trên lối hành lang không quá rộng rãi chợt xuất hiện một người thanh niên vừa nghe điện thoại vừa đi nhanh không chú ý, va vào người Anh Thư.
– Oh… xin lỗi… Anh Thư.
– Vâng, không có gì ạ…
Người thanh niên đó chính là Ngô Quốc Hào, thư ký riêng của ông Khánh, nay được phân công phụ trách bộ phận hành chính. Dù Anh Thư và Quốc Hào đều tốt nghiệp Harvard nhưng là hai thế hệ khác nhau, nên chưa từng quen biết trước đây. Khi mới vào đây còn bỡ ngỡ với công việc, Quốc Hào đã giúp đỡ Anh Thư không ít, làm nàng rất có hảo cảm với anh… ít ra là hơn kẻ ngồi gác chân lên bàn trong kia.
Quốc Hào mỉm cười chào Anh Thư. Vừa xoay người lại anh liền đút một vật nho nhỏ vào túi. Đó là một cái máy nghe lén siêu nhỏ vừa từ vạt áo sau của Anh Thư thu về. Anh trở về phòng làm việc của mình khoá trái cửa cẩn thận. Mở máy tính, chọn một bài nhạc mp3, mở tiếng lên cho vang vọng cả căn phòng. Anh ta rút điện thoại ra, tiếng đến sát cửa sổ bấm số gọi đi:
– “Chuyện thế nào rồi ?!” – Giọng nói trầm ấm bên kia rõ ràng là giọng ông Khánh.
– Vâng, tôi đã liên hệ Quỹ đầu tư Lạc Việt để họ âm thầm giúp đỡ vốn cho ông bà Vượng. Mọi chuyện diễn tiến tốt. Hoàng Minh vẫn không hay biết.
– Nhưng tôi đoán là Hoàng Minh đã nghi ngờ rằng ông còn sống. Hắn muốn thư ký đăng báo công bố hôn lễ của hắn và Nhật Vi tổ chức tại nhà thờ Tân Định, 9h00 ngày 23/7… Nhưng tôi nghĩ đây là một cái bẫy. Ông nên ngăn cậu ấy đừng tới…
– “Ok. Tôi đã biết. Cảm ơn cậu.”
– Vâng, mong gặp lại ông, ông chủ.
———–+++++++++————–
Hai ngày sau, tại căn biệt thự số 8,
“Ông xã… không phải anh định đi phá hôn lễ của người ta chứ ?!”
Giọng nói nũng nịu pha chút ghen tuông của Hạ Vi vang bên tai làm Minh nhăn nhó khổ sở. Anh vuốt vuốt mái tóc rậm xoăn gợn sóng của mình, nói:
– Đây không phải là phá… Mà là cứu người. Em hiểu không ? Nhật Vi bị ép buộc mà.
– “Em biết… Nhưng mà Hoàng Minh sẽ phòng ngừa anh… Tại sao hắn lại công khai đăng báo như vậy chứ ?! Đó rõ ràng là một cái bẫy đợi anh nhảy vào…” – Hạ Vi nói giọng lo lắng.
– Anh biết. Anh đã chuẩn bị mọi tình huống. Em yên tâm đi… – Minh nói.
– “Em vẫn không yên tâm…” – Giọng Hạ Vi bắt đầu nghẹn ngào.
Minh khổ sở gãi gãi đầu, anh hít sâu một hơi nói:
– Ngoan… Đừng như vậy… Nếu em và Ngọc Nga nếu lọt vào hoàn cảnh như vậy thì có biển lửa anh cũng nhảy vào. Nếu Nhật Vi ở vị trí của em bây giờ, anh tin nàng sẽ không ngăn cản anh.
– “Hứ… Ý anh là em nhỏ mọn sao ?”
– Không phải ah…
– “Được rồi. Em sẽ như chị Nhật Vi, không ngăn cản anh. Nhưng anh nên nhớ ở nhà còn hai người phụ nữ và một đứa bé sắp chào đời chờ đợi anh…”
“Ặc… Ngọc Nga mới mang thai hai tháng ah. Cái gì mà sắp chào đời chứ…”. Minh cười khổ.
– Em và Ngọc Nga ở nhà Ba Mẹ em có quen không ? – Minh hỏi lảng sang chuyện khác.
– “Em bình thường… Chị Nga thì có vẻ còn hơi e ngại… Có điều mẹ em rất thích em bé… chỉ mong thời gian qua nhanh một chút thôi… Mẹ còn hỏi em bao giờ có…Hi hi…”
– Ha ha…
Để đối phó với một tên điên, Minh phải đề phòng mọi tình huống xấu. Anh nhờ Thanh sùi chuyển Hạ Vi và Ngọc Nga đang mang thai về ở tạm nhà ông Long.
Minh nói chuyện điện thoại với Hạ Vi xong không khỏi ngồi xuống bóp bóp trán. Lúc này Hữu lại đến báo ông Khánh tìm. Minh nhăn nhó khổ sở, vội lên lầu một, gõ cửa phòng ông.
– “Vào đi…” – Giọng ông Khánh có vẻ mạnh khoẻ hơn mấy ngày trước khá nhiều.
Minh xoay nắm cửa bước vào. Cũng không cần khách sáo chờ ông Khánh mời, Minh ngồi xuống ghế đối diện ông, nói:
– Chú không cần khuyên cháu. Cháu đã quyết định ngày mai sẽ giải cứu Nhật Vi.
Nghe Minh nói, vẻ mặt ông Khánh lại không có biểu hiện gì. Ông chỉ mỉm cười nói:
– Ta không khuyên cháu. Ta còn muốn cháu đi cứu Nhật Vi.
Minh hơi sững người ngạc nhiên nhìn ông Khánh. Ông gật gù nói:
– Nhật Vi và Hoàng Minh cùng lớn lên. Ta đã sớm xem nó như con gái của mình. Ta không nguyện ý nhìn con bé phải chịu khổ, dù đó là con trai của ta cũng vậy.
– Vậy… – Minh có chút không biết nói gì thêm.
– Ta chỉ khuyên cháu một điều. Cái bẫy này là dành cho cháu… không phải hãm hại hay bắt cháu… Mà là để cháu dẫn đường cho chúng đến tìm ta.
– Cháu cũng biết chuyện này… – Minh gật đầu.
– Vậy tốt… Ha ha… Không ngờ có một ngày ta lại đi bàn tính với người khác kế hoạch cướp con dâu của mình… Thật là nực cười…- Ông Khánh bật cười lớn.
– Ha ha…
—————++++++++++————–
8h45 sáng Chủ Nhật, 23/7
Nếu nói đến các vấn đề thu hút dư luận xã hội nhất thì phải kể đến scandal của giới showbiz, sau đó là các sự kiện cưới hỏi, ly hôn của những người nổi tiếng hoặc là giới đại gia.
Lê Hoàng Minh là cái tên đã được báo chí nhắc đến liên tục gần đây… Ngay ngày đầu tiên anh ta ngồi lên vị trí Chủ tịch Hội đồng quản trị của Tập đoàn Hoàng Minh, kế thừa cha của anh ta trở thành người giàu nhất đất nước, một phóng viên đã hỏi:
– “Anh có dự định đi du học nước ngoài để hoàn tất chương trình Đại học của mình không ? Ví dụ như Harvard của Mỹ chẳng hạn…”
Hoàng Minh đã nói một câu được chính tờ báo đó dùng làm tiêu đề, gây ra một trận tranh cãi nảy lửa giữa hai luồng tư tưởng dư luận.
“Tại sao tôi phải tốt nghiệp Harvard trong khi tôi đã có rất nhiều cái đầu Harvard ở quanh mình ?!”
Phía dư luận của các trí giả, học giả đánh giá Hoàng Minh ngông nghênh, trọc phú, non trẻ không hiểu sự đời. Phía dư luận của nhóm tuổi trẻ lại xem Hoàng Minh là thần tượng là mục tiêu để noi theo.
Nhất là gần đây, Hoàng Minh công nhiên đâm đơn tố cáo ông Huỳnh Quốc Định đã gây chấn động cả nước. Phải biết từ xưa đến nay chính trị gia nắm giữ thực quyền như ông Định chưa có tiền lệ bị người ta lôi vào một vụ kiện tụng. Nói đúng hơn là chẳng ai có gan đi kiện một người ở vị trí cao như vậy. Việc này càng làm nhóm tuổi trẻ điên cuồng ủng hộ Hoàng Minh… Thậm chí nhiều kẻ hô hoán mạnh mẽ còn không biết cụ thể vụ kiện về cái gì ?!
Ngày báo đăng tin tức hôn lễ của Hoàng Minh và Nhật Vi được tổ chức ở nhà thờ Tân Định vào ngày 23/7, vô số trái tim thiếu nữ tan vỡ. Và lẽ dĩ nhiên, cái tên Nhật Vi, ngay cả lý lịch, từng tấm hình trên Facebook, hình chụp lưu niệm ở trường đều được bới móc lật tung lên. Lúc hình ảnh của Nhật Vi tràn ngập trên Facebook và các diễn đàn yêu đương nhăng nhít, cũng là nhiều người nhìn nhận… Chỉ có một thiên sứ xinh đẹp như nàng mới xứng đôi với Hoàng Minh.
Và hôm nay được xem như một sự kiện lớn của thành phố. Từ tờ mờ sáng vô số người đã tụ tập đứng chật kín hai bên lề đường Hai Bà Trưng. Càng về phía đối diện nhà thờ Tân Định số người đứng chen chút càng đông, tràn xuống cả lòng đường. Cảnh sát khu vực phải lập rào chắn, ngăn trở những người phấn khích để không làm tắt đường lưu thông.
Lúc 8h50, một hàng bốn chiếc ô tô sang trọng nối đuôi nhau rẽ vào trong cửa nhà thờ. Đám đông bên ngoài bắt đầu nhốn nháo la hét khi cửa chiếc Rolls-Royce bật mở. Lê Hoàng Minh xuất hiện, cao gầy, gương mặt trắng điển trai với gọng kính mạ vàng trên sống mũi. Hắn vẫy tay mỉm cười… Đám đông như bùng nổ gào rú điên cuồng.
“Lê Hoàng Minh… Lê Hoàng Minh…”
Hoàng Minh mỉm cười đi vào nhà thờ, hai bên là hai hàng vệ sỹ hơn mười người. Có thể nói, nếu so sánh với Hoàng Minh về xây dựng hình ảnh cá nhân trước công chúng, ông Khánh thua đứt đuôi. Ông nhiều khi bước ra đường đi lởn vởn mua vài trái cam bỏ vào bịch xách đi, không ai biết ông là ai.
Lúc 8h55, từ xa có ba chiếc Mercedes đen bóng lao nhanh tới… Đám đông đã chú ý từ xa, bắt đầu nhốn nháo, đến rào chắn cũng bị đẩy xô lệch. Vô số người muốn tận mắt chứng kiến nhan sắc của Nhật Vi… Kể ra mấy ai được thấy một thiên sứ xinh đẹp ngoài đời thực.
Ngay lúc chiếc xe dẫn đầu giảm tốc độ vừa đánh lái chuẩn bị rẽ vào nhà thờ. Đột nhiên “phanh… phanh” hai bánh xe trước nổ tan. Đầu xe đâm sầm vào đèn đường, đứng sững lại. Từ trong đám đông hai bên những trái pháo khói lao vút ra vẽ thành những vòng khói đỏ hồng đẹp mắt rơi xuống quanh ba chiếc xe…
“Wah… đẹp quá…”
Đám đông ngơ ngác còn nghĩ đây là một tiết mục biểu diễn đặc biệt. Không ít người còn đưa điện thoại lên bấm chụp lia lịa… Nhưng khói lan ra rất nhanh, chỉ vài giây là phủ kín cả một đoạn đường… Ngay cả ba chiếc xe ô tô cũng mù mịt chỉ còn ba bóng đen đen. Ngay lúc này ba chiếc ô tô lao tới, cặp sát. Người của Hải Đường bang cũng hoàn hồn, mở cửa xe rút súng chuẩn bị chống cự. Nhưng khói mù mịt, muốn bắn cũng rất khó nhận đúng người.
Chiếc Mercedes S600, tài xế cũng bỏ ra ngoài. Băng ghế sau, Nhật Vi mặc trên người bộ soiree đính pha lê lấp lánh lộ ra đôi vai trắng ngần tuyệt đẹp… Nghe tiếng bánh xe ma sát kin kít trên mặt đường, nàng kéo lớp vải lưới che mặt, ngoái đầu nhìn lại phía sau. Trong làn khói đỏ hồng mù mịt mờ ảo một bóng dáng cao lớn mạnh mẽ từng bước hiện lên rõ dần trong mắt Nhật Vi. Là anh… Minh bước đến, dẫn đầu một đoàn cả chục người… Từng người Hải Đường bang lao ra ngăn cản đều bị anh mạnh mẽ gạt bỏ. Nhật Vi hai mắt đỏ hoe, tay che kín miệng mình, ánh mắt không rời được bóng hình của anh. Sau ba năm anh thật sự đổi khác, mạnh mẽ, quyết đoán, như không gì có thể chặn đứng bước chân anh.
Đến khi Nhật Vi chưa kịp hoàn hồn thì cửa xe đã bật mở, gương mặt quen thuộc đẹp trai đến choáng ngợp của anh xuất hiện ngay trước mặt nàng. Minh có chút lặng đi nhìn nàng trong bộ soiree đẹp như cô công chúa bước ra từ truyện cổ tích. Anh đưa tay ra với nàng:
– Nhật Vi… Đi với anh…
– Em… Em không thể đi… – Nhật Vi nghẹn ngào lắc đầu. – Em không thể bỏ mặc công ty của Ba mà không lo.
Minh như đoán nàng sẽ nói như vậy. Cũng không nóng nảy, mỉm cười nói:
– Công ty chú Vượng đã được ông Khánh lo… Ba Mẹ em hôm nay không đến vì ông bà đã biết hôn lễ này sẽ không thành…
– Bác Khánh… bác Khánh còn sống sao ? – Nhật Vi sững sờ nhìn Minh.
Minh gật đầu, không trả lời mà một lần nữa đưa tay về phía nàng:
– Em tin anh… đi với anh.
Nhật Vi lúc này không do dự nữa. Nàng nắm chặt tay Minh, cả người theo anh được kéo nhanh ra khỏi xe.
Làn khói đỏ dần tan đi… Đám đông hai bên đường há hốc nhìn ba chiếc xe đen đỗ xéo giữa đường, trên đất còn gần mười người đàn ông nằm bất động. Cửa xe cô dâu mở toang, bên trong chỉ còn một tấm mạn che mặt trắng trơ trọi trên ghế.
Sáng Chủ Nhật đường phố khá vắng xe. Trên đường Điện Biên Phủ, ba chiếc ô tô đen nối đuôi nhau lao đi như tên bắn. Trong chiếc xe giữa, Mazda 6 của Thanh sùi, Minh cầm lái, còn Nhật Vi ở băng ghế sau đang cố sức cởi bộ soiree bùng nhùng ra. Qua gương chiếu hậu, nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng đỏ ửng vì gắng sức, Minh mỉm cười. Nàng thở phì phì, mở cửa sổ ném cả bộ soiree ra cửa sổ xe… Ánh mắt nàng có chút nuối tiếc nhìn theo nó bay phất phới rồi rơi xuống đường.
– Cả áo lót nữa… – Minh nói. – Áo lót cũng có thể cài thiết bị theo dõi…
– Không được nhìn… – Nhật Vi lườm yêu Minh qua gương, rồi cởi áo ngực ném qua cửa sổ.
– Quần luôn chứ ?! – Nàng che tay ngang hai bầu vú hỏi Minh.
– Thôi… Ha ha…
– Đáng ghét…
Nhật Vi lấy bộ quần áo Minh chuẩn bị cho nàng, mặc lại vào người. Mặc xong, nàng lồm cồm chui qua khoảng trống giữa hai ghế để lên ghế phụ ngồi cạnh anh.
Nhật Vi không nhìn đường, chỉ nhìn Minh thật kỹ. Nàng như muốn hấp thụ từng nét thay đổi của anh sau gần ba năm xa cách. Ánh mắt anh loé lên sự thông minh trí tuệ, đôi môi anh mím chặt quyết đoán, quai hàm anh vuông vắn nghiến chặt thật ương ngạnh mạnh mẽ. Nhật Vi như mê mẩn nhìn ngắm anh.
Đến vòng xoay Hàng Xanh, Minh cầm bộ đàm lên nói:
– Thực hiện theo kế hoạch. Ghi nhớ xe không được mang đến mục tiêu. Over.
– Nghe rõ. Over…
Hai chiếc xe trước sau Minh ngay lập tức chuyển ra hai hướng. Một chiếc chạy về phía Thanh Đa, một chiếc đánh lái sang Nguyễn Thị Minh Khai. Chỉ có xe Minh là tiếp tục đi thẳng ra hướng cầu Sài Gòn.
Minh hơi nhíu mày chỉnh gương chiếu hậu, như vẫn không tin anh quay đầu ra phía sau nhìn. Vẫn không thấy gì bất thường… Sau vài năm đào tạo Minh có thể phân biệt giữa xe lưu thông bình thường và xe đang theo đuôi mình. Hoàn toàn không có đối tượng khả nghi… Nhưng Minh hiểu, đôi khi sự bình thường mới ẩn giấu sự bất thường kinh khủng phía sau.
Vừa qua cầu Sài Gòn, Minh đánh lái phải. Đi đường nối vòng dưới gầm cầu, xe Minh giảm tốc độ đỗ lại sau đuôi một chiếc Nissan Genesis hai cửa màu vàng.
– Xuống xe… Mình đổi xe.
Nhật Vi gật đầu ngay lập tức mở cửa bước xuống theo Minh. Chiếc xe phía trước cửa cũng mở ra, Thanh sùi bước xuống mặt cười toe toét.
– Xin chào đại tẩu…
Nhật Vi chưa gặp Thanh sùi, nhưng nghe Bội Linh nói nhiều về anh ta. Nghe anh ta gọi mình như vậy, mặt Nhật Vi có chút ửng đỏ, chỉ gật đầu chào lại.
– Phì… không có thời gian tán dóc… Mau lái xe về kiểm tra… Chưa kiểm tra xong không được lái nó đến mục tiêu… – Minh vỗ vai hắn.
– Kiểm tra gì chứ ?! Đây này…
Thanh sùi vừa bước lại bên chiếc xe của mình liền thấy vật khả nghi. Minh cũng quay lại nhìn vật trong tay Thanh. Đó là một khối hình vuông có nam châm cực mạnh cả 6 mặt. Thanh đặt xuống mặt đường, nhặt một cục đá đập mạnh. Khối hình vuông biến dạng lộ ra mạch điện tử có cả một viên pin bên trong. Đây rõ ràng là một thiết bị theo dõi. Minh nhặt lấy nó, vung tay ném mạnh xuống con rạch nước bên dưới.
– Vẫn không được chủ quan… về kiểm tra tiếp đi. – Minh nói.
– Yes sir. Chào đại tẩu nha…
Chiếc Nissan Genesis quay đầu lại, lăn bánh từ từ rồi tăng tốc lên thật nhanh. Càng về gần Biệt thự số 8, Minh càng cảm thấy bất an. Không phải anh không nghĩ đến đưa nàng đi một nơi khác, càng xa ông Khánh càng tốt, thậm chí anh cũng ở đó không nên quay lại, vậy thì khả năng lộ tung tích ông càng khó xảy ra. Nhưng hiện nay ngoài căn Biệt thự số 8, Minh không thể nghĩ ra nơi nào khác an toàn hơn cho Nhật Vi. Nhà ông Long sao ? Bớt đùa đi. Minh không muốn mình bị doạ cho khóc hết nước mắt một lần nữa.
Nhật Vi cảm nhận được sự lo lắng bất an trong mắt Minh, nàng ngồi yên lặng không muốn làm phiền anh suy nghĩ. Dù trong đầu nàng có muôn vàn câu hỏi muốn có lời giải đáp…
Minh chỉnh gương chiếu hậu tiếp tục quan sát phía sau, lại nhìn hai gương hai bên. Vẫn không có gì… Thật lạ. Đây rõ ràng là một cái bẫy, nhưng mình lao vào rồi chạy ra vẫn không phát hiện được cái bẫy ở chỗ nào… Hoàng Minh đang theo dõi mình bằng cách nào ?! Minh chỉnh gương hai bên, chợt anh thấy một thứ gì đó. Minh cẩn thận chỉnh gương bên tay lái hất lên trời. Ánh mắt Minh quan sát thật kỹ qua tấm gương nhỏ, anh thấy một chấm nhỏ, lại xa xa đang bay trên bầu trời… dường như cũng đang bay theo mình.
– Khốn kiếp… hắn dùng flycam… – Minh tức giận đánh mạnh lên tay lái.
Qua tấm gương nhỏ Minh có thể khẳng định khoảng cách từ chiếc xe đến cái flycam cũng không ít hơn 200 mét. Minh không thể hạ nó bằng khẩu Glock 17 mà anh mang bên người.
Nhật Vi nghe Minh nói muốn đưa đầu ra nhìn thì anh kéo lại:
– Đừng nhìn… cứ để hắn nghĩ chúng ta không biết…
Minh rút điện thoại, bấm số gọi đi.
– Huyết Phục Đao tôi cần hỗ trợ. Tôi đang trên Xa lộ Hà Nội…
Ba phút sau tại căn Biệt thự số 8, cánh cổng lớn mở ra cho một chiếc ô tô đen lao đi thật nhanh. Trên xe, Huyết Phục Đao và hai Huyết Thủ đem theo ba khẩu SVD, trực chỉ hướng cầu vượt Suối tiên.
————-+++++++++————-
Cùng thời điểm, phía sau Minh một khoảng cách hơn 3km, một chiếc xe van trắng chậm rãi di chuyển trên đường. Bên trong xe Hải Đường ngồi ghế phụ quan sát màn hình máy tính. Phía sau thùng xe có ba người đội trên đầu hệ thống FPV quan sát tầm nhìn của flycam, tay cầm những bộ điều khiển từ xa hiện đại.
Trên màn hình laptop của Hải Đường được chia ra làm ba cửa sổ nhỏ. Trong ô cửa sổ nào cũng đang chiếu hình ảnh của một chiếc ô tô vàng đang lao nhanh trên đường.
– Hắc… Anh nghĩ anh chạy thoát được sao ? – Hải Đường đắc ý lẩm bẩm.
Hải Đường vừa dứt lời một màn hình trên máy tính vụt tắt, hiện ra hàng chữ “Disconnected”. Cô ta chưa hiểu ra chuyện gì thì một gã đàn ông phía sau chợt kêu lên:
– Ah… Mẹ kiếp… Cái của tôi bị rơi rồi.
– Làm sao có thể ?
– Bọn chúng có bắn tỉa… Cẩn thận bay cao lên…
————++++++———–
Ngay lúc này,
Chiếc Nissan Genesis như một mũi tên vàng choé lao vút ra gầm cầu vượt Suối tiên. Hai chiếc flycam còn lại trên bầy trời lao theo như hai cánh chim nhỏ bé trên bầu trời. Cảnh tượng phía trên cầu vượt hiện ra, ba người đàn ông mặc quần áo đen nằm song song với nhau ôm chặt những cây súng bắn tỉa… Hai chiếc flycam như hoảng sợ tản ra lao vút lên thật cao. Nhưng đã muộn…
“Đoàng…”
Một chiếc bên trái nổ tung thành nhiều mảnh vụn tung toé rơi xuống. Chiếc còn lại lao lên đã vượt qua chiều cao 450 mét từ mặt đất…
“Đoàng…”
Một Huyết thủ nổ súng, nhưng viên đạn không trúng được mục tiêu. Chiếc flycam càng bay càng cao chỉ còn một chấm nhỏ trên trời. Huyết Phục Đao nghiến răng giở súng gác lên thành ban công sắt, quỳ một gối nâng ống ngắm lên tầm mắt. Hai Huyết thủ bên cạnh cũng hồi hộp nín thở quan sát.
“Đoàng…”
Nòng súng toé lửa vang rền làm cả thành ban công sắt chấn động. Khoảng cách quá xa, hai Huyết thủ chỉ có thể tay che ánh nắng nheo mắt lại mà nhìn… Chấm đen xa xa trên cao đang nhỏ dần chợt chia năm xẻ bảy, rơi xuống.
– Trúng rồi… Ha ha…
————–+++++++—————
Cùng thời điểm đó, khoảng cách 3 km.
Chiếc xe van trắng dừng tại chân cầu Rạch chiếc, tiếng la hét chửi bới của Hải Đường vang vọng bên trong:
– Khốn kiếp… Khốn kiếp… đưa thêm chiếc khác lên cho ta…
– Vâng…
Một người đàn ông mở toang cửa sau xe, lấy ra một hộp chuyên dụng, mở nắp. Bên trong là một chiếc flycam khác, với bốn chân cánh mở bung rộng đường kính hơn 80 cm. Chiếc flycam khởi động, lập tức bay vút lên trời lao về hướng Suối Tiên.
– Chiếc xe màu vàng… tìm cho ta… chiếc xe màu vàng…
Mười phút tìm kiếm không có kết quả, làm Hải Đường điên cuồng la hét. Cô ta cũng không ngờ thực hiện theo kế hoạch của Hoàng Minh lại đem dâng Nhật Vi vào vòng tay của Thuận Minh. Tên khốn kiếp kia… Hải Đường nghiến răng ken két căm hận.
– Thấy rồi… chính là nó…
Một tiếng reo vang làm Hải Đường mừng rỡ. Cô ta nhìn lên màn hình nhận ra đúng chiếc xe Nissan Genesis vàng chanh, ngay cả biển số cũng đúng. Cô ta siết chặt hai nắm tay.
– Sao nó lại quay về hướng Sài Gòn nhỉ ?
– Có thể hắn lái ra đây để đánh lạc hướng… tiếp tục theo dõi… lên cao… cẩn thận một chút.
– Nếu hắn không về nơi giấu lão già kia thì sao ?
– Dù hắn dừng chỗ nào thì người chúng ta cũng sẽ tấn công… không tìm được lão Khánh thì bắt hắn và Nhật Vi. Có Nhật Vi trong tay sợ gì hắn không khai ? – Hải Đường nhếch mép cười khẩy.
Thật ra điều Hải Đường nói hoàn toàn trùng khớp với suy nghĩ của Minh. Vì thế anh biết mình và Nhật Vi không thể bị bắt, để làm được chuyện đó anh càng phải đưa Nhật Vi về căn biệt thự số 8 trú ẩn. Ít nhất đến khi ông Khánh một lần nữa nắm giữ quyền lực trong tay.
Ngay giờ phút này, một chiếc mô tô Ducati Panigale V4 S rực đỏ bóng lộn mang theo hai người đội mũ trùm kín đầu lao đi vun vút giữa dòng xe ở ngã tư Thủ Đức. Từ vóc người có thể nhận ra người cầm lái là một thanh niên cao lớn, còn phía sau là một cô gái thân hình lả lướt vòng tay ôm sát đầu gối lên vai. Không sai, đó chính là Minh và Nhật Vi. Hai người vừa một lần nữa đổi xe. Chiếc xe vàng do một anh em nội đường đang cầm lái.
Cũng không biết khi Hải Đường nhận ra địa điểm cuối cùng cô ta được dẫn dắt đến là Tổng bộ Hồng Bang cô ta sẽ tức giận đến thế nào.
————–++++++++—————
11h30 cùng ngày,
Căn phòng nhỏ của Biệt thự số 8, trong phòng tắm mùi hương tình ái tràn ngập ấm áp.
Trong bồn tắm nước ấm, hai cơ thể trần truồng cuốn lấy nhau say mê. Minh hôn rít lấy bờ môi đỏ mọng thơm ngát của Nhật Vi, lưỡi hai người cuốn lấy nhau lưu luyến không rời như muốn bù đắp lại những ngày tháng xa vắng. Tay Minh vuốt ve xoa nắn hai bầu vú căng tròn trơn láng xà phòng của Nhật Vi. Cảm giác những ngón tay lướt trên da thịt trơn nhẵn mát rượi của nàng thật tuyệt không thể tả hết.
– Ưmmmmm….
Nhật Vi thở dốc, nàng quỳ gối hai bên người Minh, bàn tay đưa xuống nước cầm dương vật anh cọ cọ vào hai mép âm hộ. Đưa cái đầu nấm nóng hổi to lớn của anh vào giữa hai mép âm hộ. Nàng chậm chậm ngồi xuống, cảm nhận cảm giác sung sướng quen thuộc tuyệt vời này.
– Uwmmmmm… ôi….
Minh ngồi lên choàng tay qua eo nàng, anh say mê hôn hít khắp hai bầu vú tuyệt đẹp của nàng. Miệng lưỡi anh đón lấy hai cái núm vú đỏ hồng không ngừng lên xuống rung rinh như khiêu khích trước mặt.
– Hi hi… ôi… ư…
Nhật Vi cười nắc nẻ, vừa nhún người lên xuống vừa quan sát cái miệng Minh hớp hớp đón lấy hai núm vú của nàng. Không để nàng chơi đùa, Minh siết chặt vòng eo nhỏ của nàng. Miệng há lớn ngậm lấy một bên núm vú nhỏ của nàng mà mút mút say mê…
– Uwmmm…. Bên này nữa… ôi….
Nhật Vi xuýt xoa rên rỉ ưỡn hai bầu vú tròn trịa lên cho Minh hôn. Nàng cúi xuống đón lấy môi anh hôn rít lấy… Bờ eo nhỏ lại tiếp tục uốn nảy lên xuống liên tục. Tay Minh đỡ bên dưới cặp mông mềm mại của nàng giúp nàng tăng tốc nảy lên lại nhồi xuống. Nước bể tắm tràn ra tung toé khắp sàn nhà.
– Uwmmm… anh ơi…
Nhật Vi rên siết mãnh liệt, ôm đầu Minh ghì sát vào ngực mình, cơ thể không ngừng nhún nhảy lên xuống. Nàng tìm lại được khoái cảm nhục dục tuyệt diệu tưởng đã quên lãng gần ba năm nay. Ngay cả một chút vướng mắc cảm giác tội lỗi vài ngày trước với Hải Đường cũng được gột rửa sạch sẽ. Nàng nhận ra bên Minh mình được làm một người phụ nữ chân chính. Được yêu thương, được ân ái chìm đắm trong sung sướng cùng với nhịp đập của trái tim. Cảm xúc dâng trào mãnh liệt làm cả người Nhật Vi co rút run rẩy. Nàng ôm ghì lấy người Minh để cơn sướng khoái tuôn trào.
– Uwmmm…
Minh để Nhật Vi quỳ gối, tay chống lên thành bể tắm. Anh quỳ gối sau lưng nàng, dương vật còn căng cứng sung mãn từ từ đưa vào âm hộ nàng, rồi thúc mạnh.
– Uwmmm… ôi….
Minh hít hà khoan khoái nhìn dương vật mình lập lờ trên làn nước ấm không ngừng ra vào dồn ép hai mép âm hộ đỏ hồng của Nhật Vi căng cứng. Anh say mê vuốt ve tấm lưng mịn màng trắng như sữa non tuyệt đẹp của Nhật Vi. Hai tay bóp nghiến lấy cặp mông tròn trịa của nàng, dương vật căng cứng gân guốc tăng tốc dồn dập thật nhanh.
– Uwmmmm… ôi…. em chết mất… ôi…
Nhật Vi há hốc rên la. Hai tay nàng bấu chặt lấy thành bể tắm, gương mặt xinh đẹp đỏ ửng, đôi mắt mê man say tình quay lại nhìn Minh. Anh khi thì dịu dàng êm ái, lúc lại hùng hục không mệt mỏi làm nàng sướng ngất ngây. Cơn sướng khoái đầu tiên chưa qua được bao lâu Minh lại nàng chìm đắm trong một đợt sung sướng mới… Nhật Vi rên rỉ như nức nở, khoé mắt cũng không kềm được ươn ướt đỏ hoe.
– Anh ơi… ôi… ah…
– Ah…
Minh cầm dương vật mình vỗ vỗ lên bờ mông mềm mại cong ỏng của Nhật Vi. Anh rùng khoan khoái, để từng dòng tinh dịch trắng đục tung toé phun trào lên khắp da thịt nàng.
Nhật Vi thở hổn hển, mặt đỏ ửng vì sung sướng hai chân cũng muốn nhũn ra. Minh nâng người nàng nằm tựa lên ngực mình, để đầu nàng dụi vào cổ anh hưởng thụ cảm giác khoái lạc âm ỉ trong cơ thể. Tay Minh vòng lên nhẹ nhàng vuốt ve hai bầu vú căng tròn của nàng phơi bày trên mặt nước.
– Anh có biết người ta… nhớ anh như thế nào không ? – Nhật Vi cắn nhẹ lên cổ Minh trách móc.
– Anh cũng nhớ em lắm… – Anh cúi xuống hôn lên trán nàng.
– Phì… Anh nhớ em.. đến mức làm chị Ngọc Nga có thai đúng không ? Còn Hạ Vi nữa… anh định bao giờ để nàng sinh em bé ? – Nhật Vi nói giọng chua chua.
– Ặc… – Minh nhăn mặt cười khổ. – Em muốn anh cũng có thể cho em mà…
– Hứ… ai muốn sinh em bé cho anh chứ ?!
Nhật Vi nói vậy mà hai gò má đỏ ửng lên, nàng vòng tay giữ chặt hai bàn tay Minh trên ngực mình. Nghĩ đến chuyện khác, Nhật Vi chợt im lặng rồi nói nhỏ:
– Hoàng Minh không tìm thấy em… Em sợ an toàn của Ba Mẹ em…
– Yên tâm đi… Anh đã nhờ bên chú Hiển bảo vệ…
– Anh… Anh và chú Hiển… vẫn qua lại sao ?
Nhật Vi chợt quay ngoắc lại, nhìn Minh chằm chằm. Anh liền hối hận muốn tự vả vào mặt mình. Minh ấp úng muốn tìm lý do nói lảng đi nhưng khi ánh mắt chạm đến mặt dây chuyền hình chìa khoá đeo trên chiếc cổ trắng ngần của Nhật Vi. Lòng Minh chợt mềm xuống, ngay cả một chút lo lắng cuối cùng cũng buông lỏng. Anh cúi xuống cầm lấy mặt dây chuyền hình trái tim trên cổ mình đưa ra, Nhật Vi mỉm cười cầm lấy chiếc chìa khoá đưa tới như muốn tra chìa vào ổ. Dĩ nhiên hai món trang sức chỉ là hình thức, cũng không thật sự có thể kết hợp có công năng thật sự. Nhưng cũng đủ để hai người yêu nhau ánh mắt lấp lánh hạnh phúc.
– Bao nhiêu năm nay anh vẫn là người của chú Hiển. Em cũng có thể xem anh là cảnh sát. – Minh nói vừa đủ cho Nhật Vi nghe.
Nhật Vi cả người chấn động. Nàng biết trước khi Minh hoán đổi thân xác trở lại, chú Hiển từng nhiều lần có lời mời anh gia nhập cảnh sát. Nhưng nàng cũng không ngờ, Minh thật sự gia nhập, nhưng lại trong một thân phận nội gián. Nhật Vi không kềm được siết chặt tay Minh, thật chặt. Lòng nàng dâng lên một cảm giác vui vẻ hạnh phúc không thể tả. Nếu anh là cảnh sát thì chuyện của anh và nàng sẽ không còn là một lối cụt… Ba Mẹ nàng sẽ chấp nhận anh. Nhưng…
– Nhưng… còn Hạ Vi… nàng… nàng là con của ông Long ? – Nhật Vi nhíu mày hỏi.
Minh thở dài, bóp bóp trán. Đây cũng là lý do ngay từ đầu anh không muốn tiếp nhận tình yêu của Hạ Vi. Nhưng trên đời không có thuốc hối hận… Anh đã ở bên Hạ Vi ba năm. Tình yêu anh dành cho nàng cũng không ít hơn Ngọc Nga và Nhật Vi.
– Anh thật sự không biết nói thế nào ?! Nhưng cuộc đời này anh phải có trách nhiệm với Hạ Vi, không chỉ vì nàng là người phụ nữ của anh, mà thật sự anh cũng yêu nàng.
Nhật Vi nhíu mày… Cá nhân nàng không có vấn đề gì với Hạ Vi. Nhưng nàng vẫn cho rằng hắc bạch phân minh không thể nhập nhằng pha trộn được. Anh lại nửa trắng, nửa đen như vậy…
– Nhật Vi… em đừng suy nghĩ nhiều… Sau ba năm trong Hồng Bang anh nhận ra rất nhiều điều. – Như hiểu được Nhật Vi đang nghĩ gì, Minh nói tiếp. – Thế nào là trắng, thế nào là đen ?! Tất cả đều nằm trong lòng người… không phải do xã hội phân chia định nghĩa.
Nhật Vi không có ý kiến. Ánh mắt nàng nhìn Minh thật sâu như muốn hiểu thấu suy nghĩ của anh. Sau ba năm anh đã là người đàn ông chân chính trưởng thành trong suy nghĩ. Nhưng Nhật Vi lại nhận ra sự đổi khác của Minh lại không làm mình xa lạ, ngược lại anh càng cuốn hút nàng hơn. Không nhịn được, Nhật Vi chồm lên bộ ngực rắn chắc của Minh, đón lấy môi anh mà hôn rít lấy.
– Uwmmm… anh…
– Lần nữa nha… Hắc hắc…
– Đáng ghét…
Minh bế bổng cả cơ thể trần truồng của Nhật Vi lên, bước ra khỏi bể tắm. Đặt nàng xuống, lấy khăn tắm lau khô cơ thể cho nàng. Nhật Vi lại lau cơ thể cho anh. Đến bên dưới người anh, nàng không nhịn được quỳ gối xuống, bàn tay nhỏ đỡ lấy dương vật anh lên để chiếc lưỡi nhỏ liếm liếm nhẹ nhàng từ hai bìu da ngăm đen săn chắc đến phần thân gân guốc nổi cộm…
– Ah… Đã quá Vi ơi…
Nhật Vi gương mặt ửng đỏ, ánh mắt say tình nhìn lên anh khi đôi môi nàng mở rộng đón lấy dương vật anh vào trong miệng. Một hương vị nồng nàn quen thuộc làm cả cơ thể nàng rạo rực…
– Không được… anh cũng muốn ăn em…
Minh không nhịn được cúi xuống bế bổng nàng lên bằng hai cánh tay, đi ra giường. Nhật Vi mặt đỏ ửng cười tít mắt nói:
– Hi hi… hôm nay em cho anh ăn no luôn…
Minh đặt lưng nằm lên giường, để Nhật Vi quỳ gối hai bên đầu mình. Âm hộ đỏ hồng ẩm ướt của nàng dâng đến miệng anh, cơ thể trần truồng của nàng cũng nằm trên người anh, mặt cúi sát xuống hạ thể anh…
Minh tay vuốt ve cặp mông tròn trịa mát rượi của Nhật Vi phía trên mình. Miệng anh há lớn, để chiếc lưỡi liếm dọc hai mép âm hộ đỏ hồng thơm ngát của nàng. Rồi nhẹ nhàng nâng niu Minh ngậm kín lấy âm hộ nàng để chiếc lưỡi mình tìm sâu vào trong… Cả người Nhật Vi run rẩy, dụi mặt vào hạ thể của Minh há hốc rên rỉ:
– Ư… ôi… anh ơi…
Nhật Vi hai mắt lim dim trong khoái lạc. Đôi môi anh đào xinh xắn của nàng mở lớn nuốt sâu lấy dương vật anh. Thật sâu, thật sâu như muốn chuộc lại những đêm thức trắng trằn trọc nhung nhớ. Bao nhiêu cũng không đủ, nàng như muốn nuốt lấy một phần cơ thể anh để nó tồn tại trong người nàng mãi mãi.
– Uwmmmm… ôi… Minh ơi…
Gian phòng nhỏ tràn ngập mùi hương tình ái và tiếng rên rỉ sung sướng. Đến lúc mệt nhoài chìm vào giấc ngủ hai cơ thể trần truồng vẫn dính chặt không rời.
————–++++++++++—————
Chiều 16h45,
“Cộc cộc… ” – Minh đưa tay gõ cửa, Nhật Vi có chút hồi hộp bối rối đứng nép sau lưng anh.
– Vào đi… – Giọng ông Khánh vang lên.
Minh đẩy cửa vào. Ông Khánh vẫn ngồi trên giường đúng vị trí trước, ánh mắt vui vẻ hiền hoà nhìn về phía cô gái đứng sau lưng Minh.
– Con chào bác Khánh…
– Ha ha… Nhật Vi, hơn hai năm không gặp con còn đẹp hơn xưa nha… Chỉ tiếc cho thằng Minh nhà bác. – Ông Khánh cười nửa đùa nửa thật, ánh mắt lướt qua tay Nhật Vi vẫn được Minh nắm chặt.
– Dạ. – Nhật Vi mặt đỏ ửng cũng không biết nói gì.
– Được rồi. Ta hiểu. Tình yêu mà, không thể lý giải theo kiểu thông thường được… Con tránh được Hoàng Minh nhưng vẫn không tránh được làm dâu nhà ta…
– Dạ, sao ạ ?!
Nhật Vi và Minh đều ngớ người, hỏi lại. Ông Khánh bật cười xua xua tay không giải thích.
– Mấy ngày này vì an toàn của ta. Con chịu phải thiệt thòi một chút rồi. Chịu khó ở đây thêm vài ngày… Ba Mẹ con đã có người lo, con cứ yên tâm. – Ông Khánh nói.
– Dạ, con nghe anh Minh nói rồi. Không sao đâu ạ. – Nhật Vi vui vẻ nói.
– Dĩ nhiên là con không sao rồi… – Ông Khánh nhìn Nhật Vi ánh mắt trêu đùa. – Người có sao là ông già này thôi… Căn phòng này cái gì cũng tốt, chỉ là cách âm có chút kém ah.
– Ah…
Nhật Vi mặt đỏ như gấc chín giấu vào sau vai Minh. Minh gãi gãi đầu cười khổ.
————–+++++++————–