HAM MUỐN TIỀM ẨN 2 - Chương 112
Nguyệt Vy mím môi im lặng nhìn ra cửa kính xe. Tay nàng bấu chặt chiếc túi xách đắn đo suy nghĩ. Tập hồ sơ của Nhất Huy bên trong túi xách như đang cháy hừng hực, nóng rát làm lòng nàng thấp thỏm.
“Nàng phải nói sao với anh ? Nói rằng nàng đã đi gặp Nhất Huy và được anh ta cảnh báo mối nguy hiểm của anh sao ? Không… Nàng không nên nói như vậy… Nàng phải nói rằng Ngọc Hân đã báo cho nàng biết… Mà nếu anh biết là của Nhất Huy thì sao ? Anh giận nàng thì sao chứ ? Đối với nàng an nguy của anh là trên hết.”
Nguyệt Vy hít sâu một hơi, quyết định.
– Anh…
– Ừ… Anh đây… – Thuận Minh tiếp tục lái xe, đầu khẽ liếc nhìn nàng.
– Em… Em có tập hồ sơ này… Em nghĩ… Anh nên xem… – Tay nàng run run, rút tập hồ sơ ra khỏi túi xách.
– Đây là… – Thuận Minh ngạc nhiên nhìn nàng.
– Đây là hồ sơ của… chị Ngọc Hân đưa cho em… Chị nói anh cần cẩn thận… trong phần nhập nguyên liệu… Nguyên liệu nhập kho có 1/3 bị thay đổi mã hàng… Nguyên liệu Trung Quốc… – Nguyệt Vy cố bình tĩnh nói.
– Sao ?
Thuận Minh giật thót người, vội vã tấp xe vào lề đường. Anh đón ngay tập hồ sơ trên tay nàng, lật tung lên, lông mày nhíu chặt. Nguyệt Vy thấp thỏm lo lắng quan sát anh. Nàng chờ mong anh bật cười rồi giải thích rằng chuyện này anh đã biết. Nàng chờ anh quay sang bẹo má nàng rồi nói chuyện này không liên quan đến anh. Nhưng không, Thuận Minh xem tới lui thật kỹ, mặt tái đi thấy rõ.
– Ngọc Hân… đưa cho em khi nào ? – Anh vẫn dán mắt vào những con số, hỏi nàng.
– Ah… Trưa nay… Chị hẹn em đi ăn trưa… – Nguyệt Vy cố trả lời thật nhanh.
Thuận Minh ngẩng đầu lên nhìn nàng. Nguyệt Vy thoáng lúng túng, khẽ quay đi tránh ánh mắt anh. Anh mím môi thở dài gấp tập hồ sơ lại. Cửa xe bật mở. Thuận Minh cầm tập hồ sơ trong tay bước ra ngoài trước ánh mắt ngạc nhiên của Nguyệt Vy. Anh đi xăm xăm lại cái thùng rác trên lề đường. Ném tập hồ sơ vào đó.
– Anh làm gì vậy ? Sao anh ? – Nguyệt Vy sững sốt hỏi khi anh vừa quay vào xe.
– Anh không thích nhận những thứ từ hắn… – Thuận Minh nghiến răng, sắc mặt đanh lại.
– Hắn… – Nguyệt Vy rùng mình, cố vớt vát. – Hắn nào ?
– Ha ha… – Khóe mắt anh đỏ lên, giọng cười run run. – Em tưởng anh không biết em đang nối dối sao ? Từ khi nào em bắt đầu biết nói dối lừa gạt anh hả ?
– Trưa nay…. anh đi ăn trưa cùng Ông Hiraishin và Ngọc Hân… – Anh dằn từng tiếng.
– Em… Em… Em xin lỗi… Em không muốn nói dối anh… Nhưng em chỉ đi gặp anh ta… Và nhận tập hồ sơ thôi… Em không có… – Nguyệt Vy mếu máo, tay nắm áo anh. – Anh nhận ra mà… Anh biết là những số liệu đó nguy hiểm cho anh mà…
– Anh không cần nó thương hại anh… Và cả em nữa… – Thuận Minh dằn tay khỏi nàng.
– Em không có… – Mắt nàng rưng rưng, nước mắt chảy dài trên mặt.
Thuận Minh im lặng không nói một lời. Xe anh gầm lên giận dữ, lao băng băng trên đường.
____________________________
– Teacher… Excuse me… Miss Vy…
– Cô ơi… Cô…
Nguyệt Vy bừng tỉnh ngơ ngác nhìn xuống dưới. Năm mươi cặp mắt ngạc nhiên nhìn nàng chằm chằm. Nàng nhìn xuống tay mình, viên phấn trắng trong tay đã bị bóp vỡ vụn từ lúc nào.
– I’m… I’Minh sorry… I lost my concentration… – Nguyệt Vy ấp úng đỏ mặt.
Giây phút vừa rồi, đang giảng bài. Đột nhiên nàng nhớ tới trạng thái căng thẳng của nàng và anh suốt tuần vừa rồi. Tim nàng như thắt lại đau đớn. Cả tuần anh luôn say xỉn, về rất khuya. Ngủ phòng bên cạnh, không chạm đến nàng một lần nào. Nàng hỏi, anh trả lời qua loa. Anh như một người khác.
– Mày thấy cô Nguyệt Vy dạo này thế nào ?
– Cả tuần nay cô cứ ngơ ngẩn thế nào ấy ?
– Ừ… Mắt thâm quần, khóe mắt đỏ hoe… Như là khóc nhiều lắm ấy…
– Hay là cô buồn chuyện gia đình… ?
– Không có đâu… Nghe nói thầy yêu cô lắm…
– Suỵt … Tập trung đi…
Mấy đứa học trò thôi bàn tán. Chúng lắng nghe bài giảng của Nguyệt Vy. Đứa nào cũng nhận ra giọng cô ngắt ngứ khàn đục, khác hẳn thường ngày.