HAI GIỌT PHA LÊ - Chương 23
Buổi tập tiếp theo diễn ra trong không khí u ám hơn cả. Mọi người vẫn chưa quên được cú sốc mất tay guitar chính của ban nhạc. Những tự tin từ buổi tập chung hai nhóm hôm trước tan biến đi đâu mất hết, ai nấy hoạt động cũng có chút trì trệ trong lòng.
– Này ! Phấn chấn lên… chuyện của Kỳ Nam dù gì cũng đã xảy ra rồi, có tiếc nuối cũng không thay đổi được gì. Chúng ta cũng đã có cách thay thế tạm thời. Dù không được hoàn hảo lắm nhưng cũng đâu phải tệ.
Đứng trước tinh thần ủ rũ của toàn đội văn nghệ, Gia Bảo lớn tiếng khích lệ, mọi chuyện có vẻ trầm trọng hơn gã tưởng. Chỗ guitar của Kỳ Nam đã được lấp vào bằng Đại Hùng, còn tay trống tạm thời được chỉ định cho em trai hắn là Đại Nghĩa. Thực lực của Đại Hùng không thể bằng Kỳ Nam, Đại Nghĩa em hắn thì lại không thể bằng hắn trong việc gõ trống, nhưng đó là sự thay thế khả dĩ có thể chấp nhận được. Mọi thứ đã được Gia Bảo và Hồng Thanh quyết định, tất cả những sai sót có thể xảy ra cả hai cũng đã lường trước và tin tưởng vào khả năng xoay chuyển của mình. Gia Bảo liếc về Hồng Thanh đang nghỉ ngơi sao đợt dợt bài đầu tiên, cô ta phản ứng âm trầm hơn những gì gã đã dự liệu đến đáng ngạc nhiên khi nghe tin dữ về Kỳ Nam.
Huy Phước nhìn chằm chằm Đại Hùng trước mặt. Hắn quả là người che dấu tài tình, vẫn giữ vẻ mặt lầm lì ít nói suốt buổi thông báo tình hình Kỳ Nam, thậm chí chẳng tỏ vẻ đắc ý nào khi được bổ sung vào vị trí tay guitar chính để lại mà hắn thường mong muốn, thờ ơ như chuyện bất đắc dĩ. Huy Phước nhíu mày khi nghĩ đến việc nếu đêm đó hắn không say, có lẽ anh ta đã không thể tóm ra được lời nói hớ hênh của hắn. Đại Hùng liếc nhìn lại Huy Phước bằng cặp mắt thờ ơ, hắn buộc mình phải đóng cho đạt tính cách thường ngày của mình, mặc dù trong lòng vô cùng hoan hỉ lắm rồi. Hắn vuốt ve cây guitar của mình, nâng niu nó như một bảo vật suốt cả buổi.
Huyền My quan sát lén lút Huy Phươc, thấy anh ta chẳng có biểu hiện khác biệt gì với mình sau đêm đó, cũng thấy an tâm phần nào, chắc anh ta say quá chẳng nhớ gì đâu. Tay nàng vuốt ve mái tóc cô em gái đang gối đầu lên đùi mình nằm nghỉ, nuốt tiếng thở dài trong lòng. Thật may mắn, lúc đó nếu không có tiếng Huyền Ny kêu réo dưới tầng trệt, chắc mọi chuyện trong nhà tắm đã đi quá xa. Và cũng thật may mắn nàng đã lẻn ra ngoài thành công rồi quay lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chỉ có điều, giờ nàng và Hoàng Phong không thể nói chuyện tự nhiên như lúc trước. Thân hình rắn chắc của Hoàng Phong lướt qua đầu khi Huyền My suy nghĩ mông lung, nàng lắc đầu cố xua đi những hình ảnh ấy.
Huyền Ny nằm nghiêng, gối đầu trên đùi bà chị, miệng ngân nga nho nhỏ một ca khúc nào đó. Mắt nàng đảo quanh quan sát khắp phòng rồi dừng lại nơi gã Gia Bảo đang đứng. Gã vừa khiêu khích vừa hối thúc từng thành viên lấy lại tinh thần chiến đấu. Điệu bộ kệch cỡm của gã đúng là làm người khác khó ưa thật, nhưng đối với những người vừa nói chuyện với gã xong, ai nấy đều mang tậm trạng tức tối hừng hực lửa chiến thay thế cho vẻ ủ rũ lúc đầu. Trong mắt Huyền Ny giờ đây, gã là người luôn không biểu lộ mục đích và hảo ý trong từng hành động của mình, gã có cách riêng của gã tuy có phần thái quá. Nàng giật mình khi thấy mình nghĩ về gã quá nhiều dạo gần đây, tự béo má mình cái bóc để nhắc nhở tâm trí thôi đừng lang mang.
Hồng Thanh hôm nay trầm tĩnh ít nói hơn bình thường. Cô ta cũng không hề gây khó dễ gì cho cặp chị em sinh đôi cả, một điều hiếm thấy trước giờ. Trong lần dợt đầu tiên Hồng Thanh tập trung hết sức có thể, cả nhóm nhảy đuổi theo từng động tác của cô ta muốn bở cả hơi tai. Nhưng tuyệt nhiên không ai ca thán điều gì kể cả Huyền Ny. Ở Hồng Thanh hôm nay toả ra một khí thế hừng hực ngút trời, lan toả ra từng thành viên trong nhóm, khiến cả đám cuốn theo trong tâm trạng rất quyết tâm. Trong thời gian nghỉ ngơi, Hồng Thanh cũng chẳng trò chuyện với ai, lặng lẽ đứng ở một góc tường, hớp từng ngụm nước, ánh mắt toé ra những tia thâm trầm. Không ai đoán ra được cô ta đang nghĩ gì.
Có lẽ người sôi nổi vô tư nhất trong căn phòng này là anh chàng vừa mới được bổ sung vào ban nhạc. Đại Nghĩa là một anh chàng trông thư sinh nho nhã, tóc để mái tân thời, khác với ông anh mình lầm lì ít nói, Đại Nghĩa giao lưu hoà hữu với tất cả mọi người. Trước đây, Đại Nghĩa đã ở trong đội văn nghệ, là thành viên của nhóm hiệu chỉnh âm thanh, nay với việc khuyết một tay trống do Đại Hùng để lại, Đại Nghĩa tự xung phong vào vì dẫu gì cũng học được chút ít ngón nghề từ ông anh. Anh chàng này cũng là người luôn đưa nước cho Hải Hà sau mỗi lần nhảy. Giờ đây cũng vậy, Đại Nghĩa đưa nước cho Hải Hà xong là ngồi rù rì suốt với cô nàng, ai mà đi ngang qua chọc ghẹo cả hai cũng chỉ ngoác miệng ra cười, trông thật xứng đôi.
Ai cũng có một nỗi niềm riêng… Nhưng cuộc thi rồi cũng sẽ diễn ra, mọi người đều phải cố gắng.
***
– Và đây… Thưa các bạn… Tiếp theo đây là một đội được đánh giá là ứng cử viên cho giải nhất… Đội văn nghệ của Khoa….
Ầm… Ầm…
Âm thanh reo hò cổ vũ vang dội khắp hội trường át cả tiếng giới thiệu của cô bé MC nhỏ nhắn, đám đông không cần giới thiệu, họ đã biết rồi, ai ai cũng chờ đợi đội sắp trình diễn tiết mục tiếp theo. Tiếng cổ vũ dần nhỏ lại khi những giai điệu đầu tiên bắt đầu vang lên. Từ hai bên cánh gà, Huy Phước và Đại Hùng chậm rãi tiến ra với cây guitar khoác dây trên vai. Theo sau Đại Hùng là Đại Nghĩa đặt bộ trống Cajon ngay giữa hai tay guitar của ban nhạc và bắt đầu gõ nhịp, nét mặt hớn hở vô cùng. Đoạn intro dạo đầu vừa dứt, giọng hát trầm ấm của Gia Bảo cất lên, cả hội trường im lặng lắng nghe, một vài sinh viên mới ngỡ ngàng vì tiếng hát âm vang ấy. Gia Bảo tiến ra từ phía cánh gà gần Huy Phước, phong thái đĩnh đạc như một ca sĩ chuyên nghiệp, mặc dù thân hình mập mạp không tương xứng cho lắm. Dàn ban giám khảo đêm thi hôm này gồm thầy hiệu trưởng, nhạc sĩ Dương Khắc Chính nổi tiếng gần đây với các sáng tác top hit và các phát ngôn ngay thẳng dành cho giới trẻ, cuối cùng là ca sĩ Tóc Mây sau một thời gian du học trở về đang theo đuổi hình tượng sexy mà thế hệ bây giờ ai cũng biết, họ gần như cùng một trạng thái với khán giả hoàn toàn ngây người theo dõi phần trình diễn của bộ tứ aucoustic trên sân khấu.
Kỳ Nam gật gù ưng ý, màn mở đầu không tệ, quả thật khá hơn so với anh tưởng tượng, mặc dù nếu là anh, có thể sẽ còn tốt hơn nữa. Anh đang theo dõi màn trình diễn của khoa mình dưới khán đài chỉ cách ban giám khảo hai hàng ghế. Lúc đầu thấy các khoa khác năm nay trình diễn tiến bộ hơn so với các lần thi trước, Kỳ Nam thầm lo lắng cho đội mình, nhưng khi mọi người bắt đầu tiết mục, mối lo trong lòng khuyên giảm đi ít nhiều.
Nửa bài hát đã qua, cả hội trường đồng loạt vỗ tay trong trật tự rồi lại im lặng chờ đợi phần tiếp, họ không muốn phá vỡ màn trình diễn sâu lắng này. Thầy hiệu trưởng gật gù, mặt tươi như hoa, nhìn hai vị giám khảo là dân chuyên nghiệp tỏ ý tự hào. Cả nhạc sĩ Dương Khắc Chính và ca sĩ Tóc Mây đều hài lòng, nhưng trong lòng họ còn thấy thiếu thiếu một chút gia vị gì đó để màn trình diễn của khoa này trở nên hoàn hảo hơn. Và rồi trong sự chờ đợi của mọi người, giai điệu của bản nhạc aucoustic dần thay đổi, dồn dập hơn, hối hả hơn. Đây chính là điểm nhấn của phần thi đấu, là thứ mà hai giám khảo trong nghề đang chờ đợi. Họ nhìn nhau, thấy trong mắt mỗi người sự ngạc nhiên thích thú, không ngờ một ban nhạc sinh viên lại có thẩm mĩ âm nhạc tiến bộ đến vậy, quả là Trường Giang sóng sau xô sóng trước.
Và rồi cả hội trường bùng nổ hơn bao giờ hết với sự xuất hiện của nhóm nhảy minh hoạ. Cả bốn người trong nhóm nhảy thật sự xinh đẹp với bàn tay makup của nhóm hậu cần cùng bộ trang phục nóng bỏng hết cỡ trên sân khấu. Tóc đuôi gà đồng loạt, gương mặt tươi sáng hồng hào, bộ jumpsuit xẻ sâu hai bên đùi, tất lưới khoét rách hợp lý cùng đôi boot cao cổ, tất cả đều màu đen Ton sủ Ton tôn lên những đường cong cơ thể mơn mởn huyền bí của cả bốn người. Nếu phần đầu của màn trình diễn chỉ đáp ứng được phần nghe trong âm nhạc du dương thì phần sau quả thực vỡ oà về cả phần nhìn cùng tiết tấu dồn dập phấn khích. Toàn bộ khán giả đồng loạt hú hét nhún nhẩy theo điệu remix của bài hát. Kỳ Nam cũng không giữ được điềm tĩnh nữa, anh giơ cao bàn tay không bị thương tiếp thêm động lực cho những người bàn đang miệt mài trình diễn trên sân khấu. Trước anh hai hàng ghế khán giả, ca sĩ Tóc Mây đứng hẳn dậy lắc lư cả thân mình hoà cùng vũ điệu của bài hát, cô chọn cho mình chiếc váy dạ hội màu đỏ ánh kim sa khoe hẳn phần lưng trần láng mịn nhìn từ đằng sau trong rất khiêu khích. Cả đội văn nghệ trên sân khấu, ai ai cũng cảm nhận được sự cuồng nhiệt của khán giả, càng trình diễn càng hăng say hơn.
Huyền My đã trông thấy động tác giơ tay hương ứng của Kỳ Nam, bài vũ đạo cũng đã đến cao trào. Trước ánh mắt theo dõi của Kỳ Nam, nàng luôn biết anh lúc nào cũng nhận mình đầu tiên, Huyền My cùng đồng đội quay lưng về khán đài, thể hiện động tác lắc hông nóng bỏng, bàn tay hờ hững lướt trên đường cong bờ mông, đầu ngoái nhìn ánh mắt lẳng lơ xoáy thẳng vào Kỳ Nam, nghĩ thầm trong tâm trí : « Điều này là dành cho anh đây, anh yêu ». Không khí náo nức của đám đông bên dưới làm Huyền My táo bạo hơn trong cách thể hiện các động tác nhảy, nàng lặng lẽ mạnh dạn gửi sự khiêu khích mà tin chắc rằng chỉ có Kỳ Nam mới nhận ra. Lần đầu tiên anh thấy ánh mắt nàng đa tình đến vậy, giơ ngón cái lên tỏ ý khen ngợi, trong lòng dâng lên cảm giác rạo rực lạ thường.
Ngay khi mọi thứ tưởng chừng như suôn sẻ, một bất ngờ lại xảy ra khiến cả đội văn nghệ trở nên lúng túng. Đoạn Break để chuyển âm vực giữa hai lần điệp khúc cuối bài trở thành thảm hoạ khi Đại Hùng bất chợt lead sai nốt, thậm chí âm thanh còn bị rè trong sự lưỡng lự của tay guitar vừa được đôn lên đánh chính. Phách, nhịp guitar và trống bỗng chốc lạc quẻ với nhau. Với sự thông thạo của mình vì được tập bài này quá nhuần nhuyễn, Huy Phước cố gắng giữa nhịp của mình thật chắc, bám sát với melody trống của Đại Nghĩa, lòng hậm hực nghĩ, đó là điều mà « thằng đó » chẳng bao giờ bì kịp Kỳ Nam. Mà ảnh hưởng sai lầm này đâu chỉ nhiêu đó, vì đoạn Break bất ổn dẫn đến phần hợp âm của điệp khúc cuối cùng không thể lên đúng tông, khiến cho toàn bộ phần sau bài hát đáng lý là cao trào nhất, là điểm nhấn tuyệt vời nhất lại trở nên đều đều khó thể chấp nhận. Gia Bảo nhíu mày, kinh nghiệm của mình giúp gã có thể xử lý âm giọng tốt trước sai lầm của đồng đội nhưng điều đó lại khiến cho phần trình diễn từ tiết mục quá xuất sắc lại trở thành tiết mục hay tầm thường. Một người cầu toàn như gã hoàn toàn thấy khó chịu và coi đây gần như là thất bại của mình. Nhóm nhảy cũng bị ảnh hưởng không ít, loạng choạng mất gần năm giây, nhưng nhờ sự lão luyện của người dẫn đầu Hồng Thanh, cô nhanh chóng bắt nhịp đếm cho ba người còn lại. Quả thật những đàn anh đàn chị của đội văn nghệ không chỉ là hư danh, họ ở đây với kinh nghiệm và tài năng của mình dẫn dắt đàn em, dù tính cách mội người thật sự không dễ gần.
Bên dưới, khán giả tuy không nhận ra được sai sót do giọng hát tuyệt vời của Gia Bảo cùng kỹ năng nhuần nhuyễn của các thành viên còn lại trừ Đại Hùng, nhưng họ cũng không còn hò hét nhiệt tình như khi nãy, bởi giai điệu lúc này chệch choạc không còn dồn dập nữa. Ca sĩ Tóc Mây đã ngồi lại vị trí của mình, cô và nhạc sĩ Dương Khắc Chính là những người có chuyên môn, nhanh chóng nhận ra sai sót cũng như nguồn cơn của sự việc. Ánh mắt họ dồn vào anh chàng guitar có cái đầu trọc gương mặt lầm lì đang lúng túng đổ đầy mồ hôi kia. Một màn trình diễn xuất sắc bị phá hỏng chỉ vì một sự cố nhỏ, đứng trên cương vị giám khảo họ phải công tâm, không thể không đánh giá lại với các tiết mục không nổi bậc nhất nhưng hay trọn vẹn khác. Tiếng thở dài nhè nhẹ của họ chìm nghỉm trong không gian âm nhạc, có lẽ chỉ có thầy hiệu trưởng sát bên mới nghe được, gương mặt thầy đầy vẻ đăm chiêu. Sau lưng họ, một chàng trai khác cũng đang lặng lẽ thở dài. Kỳ Nam biết không thể trách Đại Hùng, chỉ tiếc rằng không thể chính tay mình phiêu linh cùng đồng đội trong tiết mục này, nếu không mọi sự đã khác rồi. Anh nhìn xuống bàn tay mình, mặt vô cùng buồn bã. Không biết nếu như Kỳ Nam biết được người gây sai sót trong phần trình diễn cũng chính là kẻ chủ mưu hãm hại mình thì anh sẽ hành xử như thế nào. Mãi chìm trong suy nghĩ, Kỳ Nam không hay biết tiết mục của khoa anh đã kết thúc. Trên sân khấu Gia Bảo cùng dàn nhạc cúi thấp đầu thay lời cảm ơn, cố dấu đi vẻ thất vọng trong từng khuôn mặt. Bốn cô gái vẫy tay chào khán giả mồ hôi nhễ nhại bóng lưỡng trên mặt và những phần da thịt hở ra thật nhìn kích thích vô cùng, ai cũng buồn nhưng gương mặt luôn phải tươi cười. Khán giả vỗ tay tiễn họ vào cánh gà, vài đứa con trai còn tiếc nuối cố rướn người ngó theo những cặp mông ngúng nguẩy mà bộ jumpsuit không thể che chắn trọn vẹn được.
– Vâng… Cảm ơn phần trình diễn xuất sắc của các bạn… Tiếp theo đây là…
Lời của người dẫn chương trình trôi tuột qua tai của cả đội thi trong cánh gà, ai cũng lặng lẽ không buồn nói với nhau câu nào.
***
Không khí buồn bã bao trùm cả văn phòng khoa, cả đội văn nghệ ai nấy chọn cho mình một góc phòng trầm tư, chẳng ai nói lên được lời nào.
Huyền My tựa người vào lòng Kỳ Nam trong khi cô em gái dựa vào vai mình, cả hai mệt mỏi, mặt vẫn còn bóng loáng mồ hôi nhưng vẫn bội phần xinh đẹp. Huyền My len lén nhìn Hồng Thanh, cô ta nãy giờ lại trở về vẻ cau có cứ liếc về phía ba người bọn họ, chắc trong lòng đang vô cùng khó chịu vì trong tình cảnh này mà vẫn có thể không thôi âu yếm nhau. Gia Bảo cứ đứng nhìn miết hành lang tầng này vắng tanh vằng tanh cửa sổ phòng, chẳng ai biết gã nghĩ gì. Hải Hà bó gối, đầu tựa nhẹ vào vai Đại Nghĩa, mắt nhắm nghiền, anh chàng cũng im lặng hơn mọi ngày. Huy Phước cũng không còn vẻ hoạt náo như thường lệ, phải nói đúng hơn sự thay đổi của anh ta đã bắt đầu sau đêm Kỳ Nam bị tấn công. Huy Phước cứ đảo mắt hậm hực nhìn quanh phòng tìm Đại Hùng nhưng không thấy, cố gắng bỏ ra khỏi đầu hình ảnh Huyền My nương người vào lòng thằng bạn thân. Đại Hùng hoàn toàn mất tích sau tiết mục thảm hại do chính mình gây ra, không ai trong đội trách hắn cả, nhưng cũng chẳng ai buồn nghĩ đến việc đi tìm hắn.
– Tôi biết các em rất thất vọng về ngày hôm nay. Nhưng thi cử thì cũng có kẻ thắng người thua, có may, có rủi. Hôm nay chúng ta đã thất bại khi chỉ về nhì so với khả năng của chính mình, nhưng đó cũng là bài học cho mỗi chúng ta, là hành trang cho bước đường sau nay. Quan trọng là chúng ta phải đứng lên sau mỗi lần thất bại…
Cô Bảo Thy, phụ trách hoạt động của khoa, vừa mở cửa bước vào đã tuôn ra một tràn lời nói trước những gương mặt thiễu não của đám sinh viên do mình quản lý. Chính bản thân cô nỗi buồn xâm chiếm không ít hơn họ là bao, nhưng với cương vị của mình cô buộc phải mạnh mẽ hơn, mặc dù lời động viên tự chính cô cũng thấy có hơi đôi phần giáo điều sáo rỗng. Đội của Bảo Thy vừa về nhì trong cuộc thi văn nghệ toàn trường, nhưng ai cũng biết rằng họ hoàn toàn vuột mất những phần thưởng đặc quyền dành cho đội về nhất. Về nhì ư…? chẳng có gì ngoài một tấm giấy khen nho nhỏ trong tay cô cả. Một vài tiếng dạ vâng nho nhỏ đáp lời cô Thy, cô thở dài thường thượt, nỗi buồn vừa tự nhủ mình lắng xuống lại bi không khí nặng nề trong phòng khơi dậy. Bảo Thy chỉ vừa chớm ba mươi ba xuân xanh, thân hình cân đối, gương mặt bầu bĩnh dễ thương vẫn chưa bị tuổi già níu kéo, nhiệt huyết tuổi trẻ trong người vẫn còn khí thế cống hiến lắm nên cô mới chấp nhận hoạt động trong bộ phận phụ trách để truyền lửa lại cho các thế hệ sau. Trong những thất bại buồn bã như thế này, điều cần làm nhất là xích lại gần nhau hơn, san sẻ những gì tốt đẹp còn lại cho bản thân và cho những người xung quanh. Bảo Thy biết điều đó nhưng dường như chính cô cũng bất lực trước cảm xúc của chính mình, loay hoay không biết phải làm gì bây giờ. Chính lúc đó một động thái làm cho bầu không khí xung quanh chợt chuyển mình…
” Bạn thân ơi tôi muốn nói
Rằng quanh ta không ai lẻ loi
Hãy quên đi, đừng tiếc nuối
Những tháng năm không có ngày vui. ”
Giọng hát trong vắt vang lên len lỏi vào trái tim của từng thành viên đang có mặt tại đây, như một bàn tay ấm áp xia dịu đi mần phần nào đó buồn tủi. Đó là Hải Hà, cô bé vẫn tựa đầu vào Đại Nghĩa, hay tay mân mê xoắn tít cọng dây thun buộc tóc, miệng khe khẽ cất tiếng hát. Tất cả đội văn nghệ đều ngây người ngạc nhiên, không ngờ cô bé rụt rè ít nói mong manh như thuỷ tinh thường ngày lại có một giọng hát tuyệt vời thánh thiện đến thế.
” Đẹp biết bao vòng tay thân ái
Êm dịu như tình yêu trong sáng
Cuộc đời thấy ngày càng dễ thương
Tình người thấy càng trìu mến hơn.
*
Cuộc sống nay đã qua đêm dài
Bao trái tim thiết tha ngồi lại
Cùng đất trời, chung tiếng cười ”
Cô bé vẫn vô tư hát tiếp, tiếng hát dần dần lớn hơn trước những ánh mắt bắt đầu đổ dồn về mình. Tiếng hát của Hải Hà lần lượt chạm vạo cảm xúc của từng người, bao trùm chúng bằng sự an ủi ấm áp. Một điều kỳ diệu đã bắt đầu lan toả trong căn phòng. Đầu tiên là tiếng đàn của Huy Phước vang lên, âm thanh ôn nhu nâng đỡ giọng hát thiên thần. Tiếp đến là giọng trầm ổn của Gia Bảo hoà nhịp, gã vẫn không quay mặt vào phòng, giọng gã êm ru nhẹ nhàng tông chuyển hạ bè phối, nhường vị trí hát chính cho Hải Hà. Huyền My và Huyền Ny khe khẽ hát theo cô bé, đầu lắc lư nhẹ nhàng cùng giai điệu, giọng hát hai nàng không tệ nhưng vẫn không thể sánh với Hải Hà. Hồng Thanh và vài thành viên còn lại vỗ tay hưởng ứng nhịp nhàng.
” Bạn thân ơi tôi muốn nói
Ngày mai đây không ai lẻ loi
Chẳng còn cô đơn hay bóng tối
Trước mắt ta là những ngày vui. ”
Bảo Thy thấy mắt mình ươn ướt, đây là điều cô đã mong chờ nãy giờ. Lũ trẻ trước mặt cô đang bước qua thất bại, bên trong chúng chắc chắn trưởng thành lên dù chỉ là một ít. Đây đúng là tuổi trẻ, là tuổi mà cô đã từng trải qua. Thất bại, tủi hổ rồi lại đứng lên, hy vọng. Thất bại hôm nay với chúng chỉ như một cái hố nhỏ xíu cần phải vượt qua mà thôi. Nụ cười đã trở lại trên gương mặt của từng đứa, ánh mắt chúng nhìn nhau bắt đầu bằng những hứa hẹn. Bảo Thy thấy mình như trẻ lại hơn, khuôn mặt trái xoan bầu bĩnh toát vẻ nhẹ nhàng, đầu mũi nho nhỏ dần ửng đỏ, cô sắp bật khóc lên mất.
– Again… Remix…
Gia Bảo lên tiếng, búng tay cái tách, tấm lưng rộng của gã run lên kín đáo. Đại Nghĩa kéo bộ Cajon lại gần, hoà nhịp gõ cùng với tiếng đàn bắt đầu tăng tốc của Huy Phước, Hải Hà cũng cất tiết tấu rộn ràng. Niềm thư thái hân hoan tràn ngập trong lồng ngực mỗi thành viên, một vài người đã hoà theo giọng hát của thiên thần. Bài hát của cả đội tràn ra cả hành lang, vang vọng khắp một góc tầng hai nơi văn phòng khoa của Bảo Thy được bố trí, nhưng không thể lấn át được âm thanh sấm rền bùng nổ từ hội trường lầu sáu. Đội hạng nhất vừa lên nhận giải, cả khán đài hò reo, một vài người xì xào bàn tán nuối tiếc cho chính những người ở lầu hai trong khi Nhạc sĩ Dương Khắc Chính và thầy hiệu trưởng trao phần thưởng năm mươi triệu đồng và một suất tham gia lễ hội lớn nhất cả nước dành cho các trường đại học cho đại diện đội xuất sắc. Một vài người ở gần để ý ca sĩ Tóc Mây lặng lẽ rời khỏi khu vực ban giám khảo, thân hình cô khiêu gợi thành thục trong bộ váy kim sa, mỗi bước cô di chuyển như cả một bầu trời đầy sao tung tăng lung linh. Đội văn nghệ của cặp chị song sinh, tuy chỉ về nhì nhưng lại để lại ấn tượng vô cùng đặc biệt cho tất cả khán giả theo dõi cả đêm thi hôm nay, họ đang hân hoan lấy lại tinh thần trong văn phòng khoa mình không hề biết gì về điều kỳ diệu này.
***
Gia Bảo lòng trùng xuống, gã đã lặng lẽ rời khỏi văn phòng khoa sau khi hoàn thành phần động viên trên cương vị đội trưởng nhờ sự khơi dậy bất ngờ của Hải Hà, không ai biết được rằng lần thất bại này đối với gã còn một mối bận tâm khác lớn hơn tính cầu toàn của gã nữa. Gã đang đứng ở đầu hành lang xa nhất, ngay hai đầu cầu thang lên xuống các tầng, nơi mà tiếng reo hò từ hội trường lầu sáu không còn có thể vang vọng đến nhưng thanh âm từ bài hát của những người đồng đội vẫn còn nho nhỏ đâu đây, mặt gã trầm ngâm, nét mặt mà gã không hề muốn cho ai nhìn thấy. Bước chân khe khẽ tiến gần lại sau lưng Gia Bảo, gã nhận ra nhưng vẫn đứng im không màng tới, trong lòng đã đoán biết được một chút người đang đến. Người đó tựa vào lan can kế bên gã, quan sát từng biểu hiện trên gương mặt phúng phính.
– Cô ra đây làm gì.. ?
– Vậy anh ra đây làm gì… ?
Gia Bảo nhíu mày, khó chịu với kiểu trả lời theo dạng hỏi ngược này.
– Tôi cần ở một mình lúc này… – Giọng gã cộc cằn.
– Không, anh cần người lắng nghe lúc này…
Tâm can Gia Bảo chợt lay động, đã lâu rồi chưa ai nói với gã như thế. Kể từ khi mẹ gã mất, kể từ khi gã thay đổi, kể từ khi những đối xử trở nên khích bác với mọi người xung quanh, tưởng chừng như những lời quan tâm như thế này sẽ chẳng còn được nghe thêm lần nào nữa, nay bất chợt lại xuất phát từ người con gái trong đội nhảy minh hoạ bên cạnh. Trong tận thâm tâm gã, có chút gì đó êm nhu len lỏi.
– Đừng xía vào chuyện của tôi… – Giọng gã đã nhẹ nhàng hơn một ít.
– Tôi không xía vào, anh sẽ kể cho tôi…
– Ha ha, vậy… tôi sẽ kể cho cô nghe, sau khi chúng ta hoà chung nhịp thở trên… cùng một cái giường… nhỉ… nhỉ…
Gia Bảo cố vứt nỗi bận tâm trong lòng trở lại vẻ khó ưa thường ngày, gã dùng ngón trỏ nâng cằm của người kế bên, mắt xoáy sâu vào gương mặt xinh đẹp ương ngạnh ấy. Gã không muốn bộc bạch chuyện riêng tư của mình cho bất cứ ai giờ phút này cả, nhưng gã biết đối phương sẽ cố truy hỏi, gã đành giở lại chiêu trơ trơ mặt đê tiện để đuổi khéo cô gái này đi, tưởng rằng sẽ thành công như mọi lần với sự tức giậng rủa xả ngược về mình. Nhưng… gã đã lầm…
– Anh không cần như thế… Cứ trải lòng mình ra với mọi người… Đừng tỏ ra xấu tính chỉ để che đi con người thật bên trong… Đừng để mọi người hiểu lầm mình hoài như thế…
Cô gái ôn nhu khuyên giải, ánh mắt cương quyết không tránh né bàn tay to bè dưới cằm, nụ cười nham nhở của gã thường ngày giờ đây không còn giữ được phong độ, đối với cô dường như nó trở nên mạnh mẽ và ấm áp hơn hẳn, ngay chính cô cũng chẳng hiểu tại sao mình bất chợt thấu suốt con người trước mặt này đến vậy.
– Ha ha… Tôi chính thị là muốn thế. Em gái, em nên biết một điều… con người lạ lắm… phải có kẻ mà họ ghét khích bác họ, họ mới tỉnh ngộ mà tiến bộ. Khuyên giải bình thường… đối với họ chẳng ăn thua gì đâu…
Gia Bảo càng nhích mặt lại gần cô gái hơn nữa, cố giơ ra vẻ đắc ý giả tạo mà thường ngày gã vẫn làm tốt hơn bây giờ nhiều. Chiếc cầm xinh xắn của cô gái vẫn yên vị trong hai ngón tay của gã, không hề có sự phản kháng tránh né nào.
– Không… con người cần san sẻ để cùng nhau hướng về phía trước. Động lực ganh ghét không muốn thua kém ai chỉ thúc đẩy con người ta nhất thời chứ muốn về lâu dài thì phải là cùng nhau tiến bộ…
– Ha ha… em gái… em ngây thơ quá rồi… Đời chưa dạy em nhiều điều đâu nhỉ…
– Không… anh mới là trẻ con khi đem hiềm khích thúc đẩy sự tiến bộ. Có người nào đó đã nói… muốn đi nhanh thì đi một mình, muốn đi xa thì đi cùng nhau… Đừng đem bụng anh so với bụng thiên hạ…
Gia Bảo im bặt sau những câu nói ấy, nhìn sâu vào đôi mắt cương quyết đối diện. Chưa bao giờ… chưa bao giờ có ai nói với gã những điều này. Gã không còn cười, gương mặt xinh đẹp của đối phương sáng bừng dưới bóng đêm. Lòng gã chợt yên ả, những sóng trào suốt tối nay bỗng tĩnh lặng như hồ thu, có gì đó đang dâng tràn trong lồng ngực, gã đã tiến sát lại gần hơn người con gái ấy, người con gái ở đây dường như hiểu gã hơn chính gã hiểu mình.
Cô gái chợt thấy gương mặt Gia Bảo thay đổi giờ đây nghiêm túc lạ thường, vẻ khinh khỉnh đê tiện thường ngày bay biến đâu mất. Hình dáng đối phương không còn xấu xí trong mắt cô. Nhưng… dường như… như vậy… không phải là hơi quá sao… Mắt cô gái nhắm chặt lại, môi và cằm run run trong những ngón tay to bè kềm cặp của gã. Trống ngực cô đập thình thịch, toàn thân cứng đờ, hai lòng bàn tay nắm chặt ướt đẫm mồ hôi. Chính cô gái cũng đang tự hỏi lòng mình đang làm gì đây, mình đang mong chờ điều gì. Một nụ hôn ư ? Nhưng mình đã có bạn trai rồi mà. Sao mình không bỏ đi ? Sao vẫn còn đứng yên ở đây ? Toàn bộ những câu hỏi cứ lần lượt lướt qua trong khi hơi thở của Gia Bảo đã phà sát lên mặt. Phút lưỡng lự cuối cùng lại trở thành tiền đề cho mũi chạm mũi, môi chạm môi. Môi trên gã chạm vành môi trên của cô, môi trên cô chạm môi dưới gã, nụ hôn run run nhẹ nhàng bất chợt. Những tiếng chít nho nhỏ phát ra đều đặn, tim cô gái như muốn nhảy khỏi lồng ngực, mắt nhắm chặt không dám mở ra. Hơi thở gã phà vào mũi, vẫn thơm tho mùi bạc hà dù đã hát suốt cả buổi. Tuy dáng vẻ Gia Bảo có chút ngông nghênh, gương mặt khinh khỉnh đê tiện, nhưng gã hoàn toàn sạch sẽ, sinh trưởng trong gia đình giàu có, tuyệt không phải là kẻ ở dơ.
Gia Bảo vòng tay qua chiếc eo thon kéo sát tấm thân mềm mại vào lòng. Bụng gã hơi mỡ màng chạm vào khuôn bụng thon thả của cô gái. Vú cô săn tròn trong chiếc áo jumpsuit bó sát chỏi vào vùng ngực núng nính của gã. Cặp môi dày của gã vẫn nhẹ nhàng chuyển đổi trên khuôn miệng xinh xắn, nước miếng cả hai bóng lưỡng bờ môi cô gái. Gã cũng ngạc nhiên với chính mình, nụ hôn này êm ái như một dòng sông không chút gợn sóng, khác hoàn toàn với những lần đá lưỡi đầy nhục dục với mấy đứa con gái mà gã dẫn về nhà. Chỉ là môi chạm môi, lưỡi không xâm nhập nhưng sao lại cảm xúc dạt dào đến thế. Không biết là bao lâu tay gã đã trượt dần xuống bờ mông cô gái, bộ jumpsuit khiêu gợi mà cô chưa kịp thay giờ mỏng manh ngăn cách bàn tay gã chạm vào da thịt mình. Lửa tình trong cả hai âm ỉ dâng cao. Gã cảm thấy khúc thịt trong quần bắt đầu bất trị cương nhẹ.
– Ưm…
Cô gái cũng không khá hơn gã, thở ra một tiếng khao khát trong cuốn họng, hai tay gồng cứng bấu chặt vào đùi mình qua lớp tất lưới bắt đầu phượt đứt vài đường. Tâm trí mụ mị không biết nên dừng hay chiều chuộng bản thân.
Chát
Bờ mông cô gái nảy tưng sau cú vỗ bất ngờ của Gia Bảo khiến cô bừng tỉnh. Gã dứt miệng mình ra khỏi môi cô, nụ hôn êm ái mê mẩn khiến suýt chút nữa làm gã bất chấp tất cả tiến xa hơn. Nhưng chút lý trí của người từng trải khiến gã quyết định dừng lại. Đối với cô gái ương ngạnh trước mặt, gã có điều gì đó trong lòng muốn nâng niu hơn là chỉ thoã mãn dục tính của mình.
– Ha ha… này em gái… anh không dễ dãi thế đâu nha…
Dứt lời gã quay đi trong ánh mắt chưa hoàn hồn của đối phương, cố gắng dấu đi cục u giữa quần mình. Gã sợ ở lại lâu hơn nữa lại không chịu nổi lại làm càn mất. Bài hát từ văn phòng khoa của cả hai đã dừng từ bao giờ, gã bước vội về phía cầu thang, bàn tay dấu trong túi quần còn vương vấn độ mềm mại của bờ mông nảy nở của cô gái, cuộc gặp gỡ đêm nay khiến tâm hồn gã thanh thản, nỗi bận tâm ban đầu dường như đã có chủ ý giải quyết xong. Vậy thì … về thôi, lòng hoan hỉ nghe tiếng cô gái la toán tức giận sau lưng.
– Đồ heo mập… biến thái… đi chết đi…
***
Tiếng la hét vang tận đến đầu cầu thang của tầng trên, đến thẳng tai của Đại Hùng, nhưng hắn chẳng màn để tâm. Hắn đang ngồi ủ rũ, tay ôm đầu gậm nhấm lại sai lầm chết tiệt của mình, cơ hội thể hiện do chính hắn tạo ra cũng lại do chính hắn đạp đổ, vị trí guitar chính mà hắn ham muốn một lần nữa xa vời tầm tay. Giờ đây hắn chỉ còn biết tự rủa mình là đồ mãi mãi thất bại.
– Ha ha, tiếng hét thật mê người làm sao.
Một giọng đàn ông vang lên từ phía sau Đại Hùng, góc cầu thang này không đèn tối thuj trong đêm chẳng thể soi rõ mặt gã vừa đến trông như thế nào. Chẳng cần quay đầu lại Đại Hùng cũng biết là ai, giọng này quá quen thuộc với hắn rồi. Chỉ là giờ hắn chẳng muốn tiếp chuyện với bất cứ ai cả.
– Không thể ngờ… Con bé xinh đẹp mĩ miều vậy mà có thể hôn được thằng heo mọi đó… ha ha… thật là bất ngờ, thật là bất công. Mà chọn chỗ nào không chọn, chọn ngay đầu cầu thang, báo hại thằng em đây phải vòng đường khác xa lắc để tìm ông anh…
Gã đàn ông đó tiếp tục, giọng nói ôn hoà dễ nghe, dễ đi vào lòng người.
– Mà ông anh định buồn bã đến bao giờ… Sai sót nhỏ ấy có đáng là bao so với thứ ông anh còn cần và sắp sửa phải lấy lại…
Nghe đến đó người Đại Hùng run khẽ, ngẩng đầu lên nhìn vào hai bàn tay trắng bệt của mình.
– Đúng rồi mình còn một thứ cần phải lấy lại mà… – Đại hùng tự lẩm nhẩm trong miệng.
– Sao… phấn chấn lại rồi phải không…
Gã phía sau tiếp tục khích lệ, miệng lộ nụ cười nham hiểm. Con rối trước mặt bị hận thù che mắt dễ dàng bị gã dùng tâm lý điều khiển mà không hề hay biết, phải vậy gã mới có thể đạt đến mục đích của mình. Mục đích của gã không gì ngoài… Gã cười khùng khục với ý nghĩ trong đầu mình.
– Mày cười cái gì… Đại Hùng trầm giọng.
– Không có gì thấy ông anh phấn chấn lên, tiểu đệ lấy làm vui mừng thôn siết.
Gã lấp liếm bằng cái miệng dẻo quẹo của mình, Đại Hùng chỉ hừ lạnh, không nói gì thêm. Hắn quá biết tính cách của người đằng sau, một thằng nhóc thư sinh với gương mặt dễ mến nhưng trong bụng thì một bồ dao găm. Chính Đại Hùng cũng nhờ có gã giúp đỡ mới có thể triệt hạ được cánh tay của Kỳ Nam. Đại Hùng lại nghe hắn thỏ thẻ giọng êm dịu phía sau lưng mình…
– Vậy… chuẩn bị bước kế tiếp của kế hoạch nào…
_______________________________________________________________________________________
Chương VI : “HỘI THI VĂN NGHỆ” vừa hoàn thành
Mong mọi người vẫn ủng hộ tiếp Chương VII : “YÊU THƯƠNG VÀ PHẢN BỘI”
Cám ơn nhiều nhiều hihi