Giấc Mơ Xưa - Chương 12
Một năm đầu để làm quen với nơi xa lạ này, nó và Nhung không đi làm thêm… gia đình của hai đứa cũng thuộc dạng khá nên cũng không quan tâm nhiều.
Đến năm thứ hai này, nó xin được công việc phục vụ tại một quán nhậu ở khu “Đồng Hồ”, khu này nếu là dân sành nhậu đều biết nhỉ ?, ra An Đông chạy gặp cái đồng hồ thì nó là khu “Đồng Hồ” thế thôi, ài thế mà cũng giải thích nữa…
Nhung xin làm thêm tại một địa điểm tổ chức tiệc cưới, công việc cũng nhẹ nhàng êm ái, mặc váy đầm đứng đón khách vào và ra…. Nó thầm hận ông trời sao không cho nó nhan sắc hơn tí nữa để nó có thể làm được công việc đó… hahah
Cái quán nhậu nơi nó làm thêm là một địa điểm ăn nhậu nổi tiếng ở khi An Dương Vương, không phải là quán nhậu ngồi ngoài lề đường, tại đây có rất nhiều khách sang trọng đến ăn nhậu …. Đoán xem cái quán nào đi nha….
Ba tầng lầu, nó làm tầng thứ hai, nhà bếp ở trệt, truyển thức ăn bằng một thang máy dịch vụ, nho nhỏ cho các tầng, làm chung với nó còn có 2 anh và 3 đứa con gái nữa, cũng học đâu đó đại học sư phạm… nó không quan tâm lắm.
Hôm đó, trời mưa rả rích, quán vẫn đông như mọi ngày, thậm chí có xu hướng đông hơn, toilet nữ đang sửa… và nhiều chuyện xảy ra ở đây.
Loay hoay phục vụ, 10h30 tối, quán đã giảm đi sự ngộn nhịp, nó cũng sắp hết ca, vào thay ra bộ đồng phục của quán để trở về nhà trọ, nó tung tăng cầm mớ đồ xăm xăm đi đến toilet nam để thay đồ.
Vừa bước vào, đập vào mắt nó… cha mẹ ơi…. đến là nổ đom đóm mất thôi…. Hai cơ thể trắng nõn nà… hai cặp ngực tuổi đôi mươi căng mọng nước… hai khu rừng rậm lồ lộ như mời gọi… sững người… xấu hổ…. nó quay ra trong tiếng la thất thanh
– a…a…á…
Hai con nhỏ làm chung tầng với nó đang thay đồng phục để nghỉ xong ca. mấy ông anh đang làm cũng chạy lại, nhìn cái mặt đỏ như than của nó, ai cũng hiểu chuyện gì mới xảy ra, thằng cha đô con kéo nó ra một góc.
– ĐM sướng vậy mày, sao ? sao ? thấy gì kể tao nghe coi, có đẹp kô ? điện nước ngon không mậy ?
Nó ngượng chín mặt, chẳng dám nói gì >”<
Hai con nhỏ đi ra, nhìn nó ngại ngùng, ánh mắt vẫn đưa hình viên đạn về nó, ánh mắt mà con gái sử dụng khi ghét ai đó…
Nó cũng ngượng chín mặt, tuy ko phải lần đầu nhìn thấy, nhưng đối tượng khác nhau nên độ chín mặt vẫn vậy…
Chuyện tưởng như chỉ có thế, cuộc sống sau ngày đó lại quay lại nếp cũ của nó, nó vẫn làm việc chăm chỉ hơn mỗi tối, học hành tốt hơn ban ngày, Chủ Nhật nào cũng chở Nhung đi chơi đâu đó quanh thành phố, mỗi chủ nhật là một địa điểm khác nhau…
Cho đến một ngày, một sự kiện làm thay đổi cái nếp sống của nó, một sự kiện mà nó chẳng bao giờ ngờ tới… không bao giờ nghĩ tới…
Nó đi làm về khuya hơn Nhung, nên sau khi làm xong, thường Nhung sẽ tự đi về bằng xe ôm … tối nay, nó cảm thấy mệt, nó chóng mặt quá…
Uống xong ly nước chanh của con nhỏ làm chung, nó xin quản lý nghỉ một hôm, vì sức khỏe thế này không đảm bảo công việc… nó trở về khu nhà trọ sớm hơn mọi ngày…
8h khu nhà trọ rộn rã tiếng học sinh, nam nữ, giỡn nhau hà rầm, nói chuyện oang cả xóm nhà trọ…
9h tiếng huyên náo đã giảm lại, giờ chỉ còn túm tụm mấy đứa con gái ngồi 8 dóc với nhau.
Nó đang đợi, nó đang đợi Nhung về, đã lâu rồi trong thời gian này, nó chưa được đợi Nhung về, chỉ là Nhung làm điều đó với nó mà thôi…
10h, có tiếng máy xe… là SH… dừng ở trước ăn phòng của nó… nó thấy lạ, sao lại có xe vào giờ này… không mở cửa, hé mắt ra ngoài cửa sổ… một hình bóng quen thuộc đập vào mắt nó, ngồi một bên, đầm cưới màu trắng (loại mà mấy cô bé hay mặc khi đứng thành hàng tiếp khách vào ra ấy) một tay vòng qua nắm eo người lái( là nắm eo, chưa phải ôm eo nhé).
Nhung bước xuống, nói gì đó với thằng kia, rồi nó và Nhung cùng cười….
Nhung đi về phòng của mình, Nhung hầu như ko để mắt đến phòng của nó, vẫn tắt điện, đóng cửa, chỉ có… không có ổ khóa bên ngoài như mọi hôm mà thôi…
Trong lòng nó, một cái gì đó dâng lên, cảm giác gì đó dâng lên, lần đầu tiên nó có cảm giác này trong cuộc đời ngắn ngủi của nó.
Nó cảm thấy nghẹn, đi tới thùng nước trong bóng tối, nó uống nhiều lắm, nhiều lắm…
Ngồi thừ ra đó ngay cửa chính, nó không biết có “trực thăng” nào vây nó không, chích nó không ? nó cũng không cảm thấy gì ?
11h, Nhung đi ra cổng, lại đi vào… Nó thấy qua khe cửa, nhưng nó không có động tĩnh gì… Nó cảm thấy ghen, nó so sánh mình với người đã chở Nhung về, 2 trường phái khác nhau xa quá….
Nhung dường như đã để ý căn phòng của nó, không có ổ khóa ngoài….
Nhung bước đến, gõ vào cửa phòng nó, Nhung gọi nó
– Anh ! anh về rồi hả ?
– Anh ơi ? ! anh về chưa ?
Tiếng gõ cửa vẫn đều đều, Nhung vẫn đứng hỏi những câu giống nhau. Nó nghe hết, nhưng chỉ là ko muốn trả lời, nó đang suy nghĩ….
Lúc sau, không thấy có tiếng trả lời, Nhung trở về phòng, rồi lại chạy sang phòng nó, đứng ngoài cửa, gọi… rồi lại về.
Nó vẫn ngồi đó, nó là pho tượng, nó đang nghĩ gì đó….
Lúc nó sực tỉnh táo lại, cả đêm nó ko ngủ, không di chuyển.. ngoài trời đã sáng.. 6h rồi… Mở cửa bước ra ngoài… tiếng cánh cửa sắt kêu lên, một lúc rất nhanh sau, cửa phòng của Nhung cũng mở ra, Nhung lao ra như tìm thứ gì đó ?
Nhung chạy lại, ôm lấy nó, hai tay ôm chặt eo nó, khóc nức nở…
– Hu.uuu hôm qua anh đi đâu ? em chờ ko thấy anh về ?
Chưa trả lời, nó khẽ nhìn Nhung, tiều tụy quá, mới có một đêm, mới một đêm… So với tối hôm qua, Nhung như đã bệnh cả tháng vậy… bỗng nó cảm thấy thương Nhung quá… nó tự trách nó…. Chưa gi đã…
– Anh có đi đâu đâu ?, hôm qua anh bị sốt, xin nghỉ về ngủ tới giờ mới tỉnh mà.
– Sao em gọi cửa anh ko trả lời ?
– Có … sao ?
Nó nghẹn lại, cố làm ra vẻ tự nhiên
– Có mà, kêu quá trời…
– Vậy hả ? chắc anh ngủ không nghe
Làm ra dáng vẻ tự nhiên, nó ôm Nhung vào lòng, lấy tay lau đi nước mắt.. trên mắt Nhung…
Nó tự nhủ sẽ phải bình tĩnh hơn, … Nhưng trong lòng nó đã cảm thấy có sóng gió nào đó ập đến… khá lớn