Gái Trọ Nổi Loạn - Chương 20
Tôi giđi thiệu Sâm cho Sen như đã hứa. Hai anh chị ngồi sát bên nhau. Thím Hạnh và Vĩnh. Tôi và chú Hạnh. Ba cặp tự động xới cơm cho nhau, gắp thức ăn cho nhau, săn sóc cho nhau. Chú Hạ nh lớn tuổi nhất, nhưag vẫn còn quắc thướt, khỏe mạnh. Công việc đồng áng làm ông nở nang, lực lưỡng, dẻo dai. Tôi chọn ông làm nhân tình mỗi đêm. Với lại tôi cũng muốn ông sống trẻ trung và hạnh phúc nhưchúng tôi. Không có tôi thì ông ngủ với ai? Thím Hạnh thì bây giờ đã say sưa với những ngườ mới:
Vĩnh, Sâm, bác Hoành. Tự nhiên tôi thấy có bổn phận săn sóc cho chú, luôn cả sinh lý của chú. Sao không? Tôi đem vui lại cho bác Ba, bác Hoành, sao không cho chính chủ nhà trọ của mình ? Trong bữa ăn thật vui, thật gia đình. Chú bỗng nói:
– Trong nhà này, bây giờ Lê Hoành cũ ng có, bà Tư Dơi cũng có, bồ nhí bà Tư Dơi, bồ nhí Lê Hạ nh cũng có. Có tuốt. Kệ nó. Vui đi các cháu. Cứ hồn nhiên sống và tận hưởng. Vì sẽ có một ngày, mình có muốn cũng không sao còn sức. Nhưng xin các cháu kín đáo. Cuộc đời này kỳ lắm. Chú nói thiệt với các cháu, chửng này tuổi, chú sống gần 45 năm. Không có gì xấu xa trong xóm làng này mà chú không biết. Nhưng họ cố dấu. Dấu thật kỹ để đi cui cái xấu của thiên hạ. Họ vạch lá tìm sâu trong khi ngay trong phòng ngủ của họ có một đống rác to tướng. Nói chi đâu xa. Cách nhà mình có một hàng rào bông bụt. Gia đình ông quan huyện danh giá, quyền thế, giàu sang, không thiếu một thứ gì, mà rồi sâu bọ ruồi nhặng bò tù m lum. Không ai dám chó mỏ vào vì ông là một quan lớn. Còn gia đình mình thì nghèo. Nghèo dễ bị bắt nạt.
Nên xin các cháu muốn chơi, muốn làm gì thì làm, miễn phải thật kín đáo. Bây giờ thì mới thứ trong nhà này đã lộ ra ánh sáng. Cứ nhìn ba cặp ngồi đây đủ rõ. Má nó đang âu yếm với thằng Vĩnh. Sen đang tình tứ với Sâm. Chú đang da diết với con Lựu. Công khai và cũng rất công bằng. Ví dụ như vợ chú đi cặp với thằng Vĩnh mà chú thì trư trọi cô đơn, chú sẽ khố biết mấy. Hay ngược lại, đêm đêm nghe tiếng con Lựu rên la sung sướng khi đụ với chú ngoài sân, trong này bả nằm một mình với gối chăn lạnh lùng, cũng khổ biết mấy. Cho nên mình san sẻ đồng đều, tự nhiên ai cũng hài hòa vui vẻ. Ðời chú chua bao giờ được sung sướng hạnh phúc như bây giờ. Thứ nhất chú đã bỏ được cái tính vị kỷ, chỉ thích cho mình,
không thích cho kẻ khác, trong khi kẻ khác cũ ng là người. Trước đây chú thèm đụ, chú đi cặp tù m lum những con mẹ góa chồng, gái lỡ thì. Chú đụ tơi bời hoa lá. Nhưng nghe bà xã đi chợ về trể, hay có nói chuyện lâu với ông hàng xóm là chú nổi xung thiên, hờn ghen, gây gổ. Bây giờ thì không. Hoàn toàn không. Như đêm qua, hồi mưdi một giờ rưỡi, nằm bên này ôm con Lựu, chú nghe rõ ràng tiếng Sâm đụ bả. Bả đã rên lên:
– Ôi Sâm ơi. Mới đụ nhau hồi chiều trong rừng thưa, bây giờ anh lại hăng nữa hả Sâm? Sướng quá Sâm ơi! Ráng giữ cho em lâu ra. Ráng chơi cho lâu chút. Em thèm đụ hơn thèm ra. Bởi vì, ra rồi, em hết thèm đụ…
Rồi hồi chiều khi chú từ ruộng về, nghc ở trong bả cũng rên với Vĩnh. Chú cũng lén xem, hai người đụ nhau cả tiếng. Chú lại khoái. Thấy bả sung sướng như chính chú sung sướng. Cảnh đó đâu có khác gì khi chú nằm trên Lựu. Phải không Lựu?
Chú nói xong nhìn tôi. Mọi người vỗ tay. Những “cán bộ” nhìn “đồng chí chủ tịch” tuyên bố những câu cởi mở, nên vỗ tay cười sung sướng. Tôi thò tay sờ cặc chú. Nó cứng dần, cứng dần. Tôi cũng thấy thím đưa tay tìm cặc Vĩnh. Chú nói đúng. Loài người đau khổ khi sống trong bất công. Người trị nước thì giàu có, trong khi nhân dân lầm than, thì chắc phải có loạn. Làm sao xã hội đừng có nạn nhân của bất cứ hình thức bóc lột nào, xã hội đó phải thái bình. Nếu chú tôi tự do tư tình với tôi, nhưng lại kềm chế kiểm soát thím. Thì đó là ông đã bóc lột tự do của thím. Ðàng này, vui cả làng. Sống yên vui như thế này, tôi thấy mọi người thương yêu nhau hơn, đùm bọc nhau h(1n. Như tôi đã yêu thương chị Sen, bác Hoành. Tôi tìmcách cho bác gặp Sen, gặp thím Hạnh. Tìm cách cho Sen gặp Vĩnh, gặp Sâm…
Tôi chia xẻ cái vui và hạnh phúc của mình cho tất cả những ai cần. Lần đâu tiên tôi thấy chú nói nhiều nhưhôm nay. Lâu nay ông lầm lì, trầm ngâm, ít nói, bởi ông tự ôm trong lòng nỗi băn khoăn, ray rức, ích kỷ. Từ đó ông dễ gắt gỏng với vợ con. Bây giờ tôi, phải chính tôi, đưa lát cuốc, khai con mương, cho nước từ ao tù ứ đọng, bung ra chảy hồn nhiên nơi sông rạch, nên mọi người: thím, Vĩnh, chú, Sâm như những con cá bung lội hồn nhiên, tự do.
Sáng hôm nay tôi cũng đã khai mương cho chị Sen. Ðưa chị ra khỏi cái thành kiến chỉ nằm đó chờ đợi đụ một người: bác Hoành. Chị chầng dám đi xa hơn, sợ, nhút nhát, mặc dầu chị đã đụ với bác đến có con. Một cô gái như thế mà còn nhút nhát, còn nói chi đến gái nhà lành. Cho nên tôi thấy như vậy là có không biết bao người đã thiệt thòi, và không có cơ ội hưởng được mọi thứ trời cho. Một người nghèo thì làm gì biết cầu thang máy, làm gì biết máy lạnh, xe hơi v.v… cho đến chết. Còn bao tricu thứ nữa họ không biết, không hưởng. Ncn sau khi chú Hạnh chính thức tuyên bố tình trạng sống hồn nhiên trong gia đình thì Vĩnh quay sang ôm thím Hạnh, nút lưỡi lâu gần hai phút. Thím thọt tay vào quần chàng cầm cặc Sâm và Sen cũng hôn nhau. Anh cổi nút áo Sen, để bóp vú chị. Chú Hạnh chịu không nổi cũ ng cổi áo tôi ra, để bú vú tôi. Tôi bóp mạnh cặc ông. “Thằng bé” giựt lên bưng bưng.
Rồi không ai bảo ai, tất cả cổi truồng. Vĩnh chui xuống bàn, banh háng thím Hạnh bú lồn nghe chét chét. Sâm đỡ Sen lên ngồi trên bàn, cũ ng banh háng Sen bú lồn. Chú Hoành bắt tôi nằm đài trcn ba chiếc ghế, thòng cẩng xuống đất, rồi lên cắm cặc đụ tôi. Thấy chú đụ, thím Hoành lật Vĩnh xuống nằ m trên nền đất, bà leo lên lái trực thă ng. Chị Sen lái anh Sâ m. Xong tôi bảo cả ba vào phòng thím, trải chiếu xuống đất đụ cho nhau xem. Tôi bắt chú Hạ nh phải đụ thím cho chúng tôi xem. Ông già chìu tôi vất vả lên đụ thím. Nhưng hình như cả hai không còn thích thú, nên rời nhau. Vĩnh đến thay thế ngay, bắt bả chổng mông lên cho chà ng bú đít như lúc chiều. Tôi bắt chú phải bú đít tôi, phải cho lưỡi vào lỗ đít như Vĩnh đã làm với thím. Lần đầu tiên tôi được thêm một lạc thú. Cái sướng không khác gì đụ. Ông nhét trọn chiếc lưỡi vào sâu rồi kéo ra. Tôi la oả i trời. Nên chị Sen cũng bắt Sâm làm thc. Cả ba đà n ông bây giờ đang bú đít. Sen la lớn nhất:
– Nè, cái vụ này coi bộ hấp dẫn quá anh Sâm. Ðâu có khác gì đụ. Coi bộ còn sướng hơn đụ nữa à.
Sâm ngừng bú đít. Lấy một ngón tay đút vô hậu môn và đụ. Chị Sen la nhưbị ai đốt nhà rồi bảo Sâm:
– Anh đút cặc vô thử coi.
Sâm cầm cặc nhấn thử vào. Nó vào và vào hết. Sen hét lên chứ không còn la nữa:
– Trời ơi! Thử đi. Mọi người thử đi. Sướng lắm.
Vĩnh đút vô thím Hạnh. Chú Hạnh vô tôi. Quả đúng là nó sướng. Sư(~ng cách lạ lắm. Ba cặ p lắp đít nhau cả tiếng đồng hồ. Nhưng không ai ra nên đà nh đổi nhau đụ. Vĩnh qua đụ tôi. Sâm đụ thím. Ông già leo lên Sen. Thế là chỉ trong một ngày, tôi đã dàn cảnh để Sen được hưởng đến ba người.
Lại những tiến la vang lên. Ngập phòng, oang oang. Những câu nói bậy của mọ i người hòa nhau nhưđám chợ. Rồi lại đổi ai về “vườn” nấy. Chú Hạnh về với tôi, Vĩnh với thím, Sâm với Sen. Cặp này xong trước nhất, đến chú Hạnh. Ngoạ i trừ Vĩnh, thím Hạnh và tôi còn vững như bàn thạch.. Vĩnh vẫ n ôm thím đụ âm thầm. rồi họ nằm nghiêng ôm nhau cà lồn nút lưỡi. Thím quấn chặt Vĩnh. Vĩnhh hói:
– Nếu năm anh còn nhỏ, em khá m phá ra anh yêu em thì sao?
Thím cuốn sát chàng và cũng thì thầm:
– Thì em cũng yêu lại anh chứ sao? Anh tưởng em không lãng mạn à? Em phải thú thật em là con đàn bà ngoại hạng. Chầng những dâm mà còn có nhiều ý nghĩ thật táo bạo. Em nhớ có lần anh đau, mẹ anh bận buôn bán, dẫn anh qua nhờ em săn sóc giùm hằng ngày. Em săn sóc anh mà em còn kiếm cớ nằm gần ôm anh nữa. Ðó là năm em thèm khát xác thịt kinh khủng vì chồng em đã bắt đầu mèo chuột và lơ là việc chăn gối. Em như thùng xăng chờ bắt lửa. Như quả banh bơm quá căng chỉ còn chờ nổ tung lên. Bấy giờ, với em, cứ cái gì của đàn ông con trai là em mê nhìn, mê sở và mê đụ. Cho nên em đã nhào lên giường nằm ôm anh. Em”đã đợi nửa trưa, lúc anh ngủ mê, em trờ dậy làm bộ sờ trán, sờ ngực, sờ bụng. Nghe anh ngủ mê, em đã xọc tay vô quần anh, xem cặc anh bao lớn và lông đã mọc chưa. Nó đã khá trộng, và lông lún phún. Em nứng tàn bạo, nứng kinh khủng, nên nằm ngửa ra, một tay thủ dâm một tay sờ cặc anh, trí thì tưởng tượng anh đang đụ em. Sướng không tưởng tượng được, vì nửa sướng nửa sợ anh thức giấc. Em, lúc đó vái trời anh ngủ thật mê. Và, cũng vái trời nếu anh đang thức anh thấy được hành động vụng trộm của em, thức day đồng lõa với em… Bỗng em nghe cặc anh cứng và chổng dậy. Như vậy thì anh đang ngủ hay thức?
– Thức! Vnh trả lời ráo hoảnh và tức khắc. Vĩnh thức nhưng cứ vờ ngáy nhưđang ngủ để em tự nhiên và cũng để tha hồ ngắm em đang thủ dâm.
– Hèn chi em nghe cặc anh giựt bưng bưng. Em sướng quá, không nén được đã rên khe khẽ. Em hy vọng tiếng rên đỏ sẽ làm anh thức để cù ng em…Nhưng anh cứ ngáy. Tức quá, em tuột cái quần xuống một chút, đưa lông lồn ra, em lấy tay anh để khẽ vào chòm lông, rồi em lại cho hai ngón tay vào tiếp tục thủ dâm. Dục vọng làm mờ mắt em. Vì nếu cặc anh không cứng và đừng giật giật, thì em đã không táo bạo đến thế. Ðằng này… Em đoán anh đang thức. Chỉ đoán thôi. Em muốn rủ anh thức dậy leo lên mình em. Nhưng có cái gì cứ ngăn em lại. Tim em đánh kinh khủng. Em muốn… em muốn, hay là cứ làm đại, tuột hết áo quần ra, cổi luôn quần anh, vực anh qua người em, mặc kệ anh đang ngủ mê. Và em sẽ nhét cặc anh vào lồn em để đụ một mình cho đã cơn thèm dữ dội đang hành hạ một đàn bà khao khát sinh lý. Nước lồn em ra ướt bàn tay. Em dâ m tà lấy nước lồn trét lên tay anh. Cố làm cho anh thức. Mà anh chẳng biết.
– Biết. Có biết. Vĩnh lại trả lời nhát gừng, ráo hoảnh.
– Biết sao không thức dậy với em?
– Cũng như em, Vĩnh bị một cái gì níu lại. Dù lòng bị khiêu dâm mộtcách mãnh liệt. Lúc em thủ dâm mà tay bóp cặc anh, anh đã suýt phọt ra. Vậy mà…chẳng dám. Bây giờ nghĩ lại tiếc quá. Tiếc một cơ hội ngàn vàng. Những lần sau đó, sau khi đã mấy lần đứng sau bụi chuối nhìn lén em tắm, anh đã vờ bị đau nặng để được đem qua đây cho em săn sóc Rồi lần nào cũng bỏ trôi qua cơ hội ngàn vàng.
Những buổi sáng, cả nhà đi hết, em nằm ôm Vĩnh, Vĩnh vờ rên, em lại ôm siết mạnh hơn. Em bắt Vĩnh nằm đối diện như bây giờ, và hỏi:
– Sao cháu? Sao cháu rên quá vậy. Ðau sao nói thím nghe. Và em đã hích cái đít anh vào sát hơn để con cặc cứng của anh chìa thẳng ngay lồn em. Cả nhà đi hết thì mình làm gì chả được. Vậy mà em vẫn sợ. Một nỗi sợ bâng quơ. Sợ anh có chịu cùng em bước qua cầu cám dỗ không. Sợ anh có la lên khi khám phá ra bà hàng xóm tà dâm: Ðủ thứ sợ, cầm tay em lại. Nhưng em cứ cà lồn vào cặc anh, hết sức cố tình khiêu khích, may ra… Em mê cà lồn lắm. Như bây giờ anh đang cà em đây. Anh, lúc đó, cặc đã khá lớn. Em thèm một nỗi thèm không diễn tả nổ. Thèm chảy nước miếng, thèm điên lên được.
– Vậy thì lỗi ở Vĩnh Vnh cũng sợ em la lên nếu Vĩnh táo bạo làm cái gì đó. Hay lỗi của cả hai đứa mình?
Vĩnh nói chữ “hai đứa” một cách tự nhiên như nói với cô nhân tình. Thím Hạnh bỗng siết vòng tay chặt hơn để Vĩnh sát hơn nữa. Bà cứ cầm cặc Vĩnh cà ở miệng lồn để nhớ lại hết những cơ hội ngàn vàng.
Vĩnh lâu lâu, cứ vờ đau, vờ mệt, để được qua nhà thím Hạnh ôm thím. Năm Vĩnh 17 tuổi, nghĩa là năm Vĩnh đã cùng tôi đụ tơi bời ngoài rẫy bắp cũng như trên tổ quỷ, Vĩnh vẫn “bệnh”. Và anh vẫn cứ mò qua để được “săn sóc. ” Tôi lén xem bà săn sóc cách nào. Thím ngồi vào giường, cầm tay chàng. Anh chàng vẫn nhắm mắt, vờ ngủ. Thím thò tay qua áo sờ ngực anh. Rồi nghĩ sao bà đến đóng cánh cửa, cài then lại dù biết người lớn trong nhà đã đi làm hết ngoài ruộng. Tại sao bà lại phải cài chặt cửa? Bà trở lại giường tiếp tục sờ ngực chàng và hỏi:
– Con đau làm sao hả Vĩnh?
– Dạ không biết sao nó cứ đau dưới cái đì. Vừa nói chàng vừa nằm ngửa ra.
Tay thím cho lần xuống phía dưới. Bà sờ soạng nhưng mắt vẫn quan sát Vĩnh. Rồi chợt bà cầm con cặc đang cứng ngắt của Vĩnh một lúc thật lâu rồi hỏi:
– Cháu có đau cái này không?
– Dạ không…
– Không sao nó cứng ngắt vậy?
– Cũng không biết nữa. Thím khám giùm coi…
Cửa đã đóng kín mít, vậy mà thím vẫn ái ngại nhìn quanh. Coi phản ứng tự nhiên của kẻ gian tà là như thế. Rồi thím tuột lưng quần đùi của Vĩnh xuống. Con cặc chần dần bung lên láng lưỡng, ngúc ngoắc.
Thím rụt rè lấy tay cầm nó, nhưag vẫn nhìn phản ứng của Vĩnh. Bà vẫn sợ Vĩnh phản đối và la lên. Nhưng anh chàng đang ngất ngư, đang dâm đãng, chờ thím làm mộtcái gì đó, nhưbú chàng, hôn chàng hay là…
Ngoài này, tôi vô cùng thú vị được lần đầu xem lén một hoạtcảnh vô cùng quyếnrũ khiêu dâm. Thím vẫn cầm cặc Vĩnh, ngắm nó, nắm nó. Bà nghe nó giật theo. Bà chỉ muốn ngoạm nó bú cho rồi, cho đã khao khát, mà sao vẫn không dám. Vĩnh vờ hỏi:
– Thím có thấy nó bệnh gì không?
Thay vì trả lởi, bà lại hỏi: “Con có muốn gì không?” Tôi tưởng Vĩnh phải trả lời là: “Con muốn thím bú con. ” như chàng đã nói với tôi ngoài rẫy: “Lựu ơi, anh muốn em bú anh. ” Mà Vĩnh không nói, không trả lời sau khi thím hỏi. Tôi bực mình, chê Vĩnh cù lần, thỏ đế. Mỡ dâng tận miệng, còn chín hấu mại hơi. Thím cứ cầm “thằng nhỏ ” như thế thật lâu để chảy nước miếng. Mặt bà đờ đẫn. Mí mắt sụp xuống trên khuôn mặt đỏ như dưa hấu.
“Trời ơi. Sao hai cái người này ngu quá. ” Tôi bảo thầm thế. Sao không làm ngay đi, còn chần chờ gì nữa. Gió đã lên, buồm đã căng. Thuyền phải lướt sóng. Tôi muốn nhảy xổ vào, ấn đầu thím xuống, bảo thím phải bú ngay lập tức. Máu dâm tôi cũng nổi lên. Lồn tôi ướt nhẹp. Ước gì lúc đó có người đàn ông nào bên cạnh, tôi bắt họ phải đụ tôi ngay.
Thèm quá. Kích thích quá. Răng tôi cắn chặt môi dưới vừa tức vừa sướng một mình Thím vẫn ngồi đó, rồi nghĩ sao bà lại quỳ xuống đất, hai bàn tay cầm cặc Vĩnh, nhìn đăm đăm, trông như một tín đồ đang quỳ ôm tượng ảnh cầu nguyện. Mặt bà thật gần với cặc Vĩnh. Gần lắm. Bà làm bộ nói:
– Ðể thím ngửi xem nó đau bệnh gì nhen cháu?
Dùng mũi thím hôn nhẹ, thật nhẹ ở đầu cặc đỏ au, rồi bà nhìn Vĩnh, canh chừng phản ứng của chàng. Vĩnh vờ nhắm mắt, nhưng thực ra chàng hí hí để xem thím hôn cặc mình. Thấy im tịnh, thím hôn dần xuống dưới. Bàn tay bà mơn man sờ nhẹ chùm lông ngắn thưa của Vĩnh. Bà thèm một cách dã man. Như người đói bị trói tay chân ngồi cạnh đa thịt nướng thơm lừng. Thím nói thật nhỏ:
– Nó dễ thương vầy mà đau gì không biết, cứng ngắt. Hay là nó thèm ăn mật ong, để thím xoa lên một chút mật ong. Thím mở cửa, chạy vội ra tủ lấy chai mật ong vào, thoa khắp cặc Vĩnh. Cặc Vĩnh vẫn cứng ngắt, vẫn sừng sững nhưkhúc xúc xích. Bà thoa mật ong xuống hai hòn dái, và banh háng của Vĩnh ra. Con cặc vẫn không “thuyên giảm”, vẫn “bệnh” vì nó chẳng những cứng như đá mà còn ngúc ngoắc nữa. Thím làm bộ nói:
– Hừm, nó cứng đầu quá. Mật ong bổ nhất mà cũng không chịu. Uổng mật ong quá. Thôi để thím liếm hết mật, để xoa thuốc khác xem nó có thuyên giảm không.
Thím không đợi Vĩnh ừ. Bà cúi xuống liếm sạch từ hai hòn dái lên đến cặc, rồi ngoạm luôn đầu cặc mà bú.
Ngoài này tôi ngon lành, thở hắtra. Tôi bung mạnh hết mọi thèm khát, cho tay vào tự rờ lồn. Mặt Vĩnh tái tê Anh chu mỏ lên thở vù vù. Thím đang ăn, đang táp cặc anh. Thím liều mạng xông vào, tới đâu thì tới, bất kể quân thần. Khi thấy hai tay Vĩnh nhấn đầu thím xuống, thì bà càng yên tâm, tha hồ “chuốt” con cặc của chàng. Vĩnh rên:
– Ôi, chắc nó bệnh thiệtrồi thím ơí. Nó đòi… đòi… Ðòi đụ phải không cháu? Thím hỏi Vĩnh.
– Không biết nữa. Nó đòi vô trú ẩn trong một cái lồn thì nó mới hết nóng sốt. Mà.. lồn đâu đây mà trú. Cho nó trú trong miệng thím cũng được.
– Hổng được. Nó đau lắm. Nó đòi ói đó thím.
– Ðể thím bú nó một chút. Nếu nó không dịu xuống, thím sẽ cho Vĩnh mượn lồn thím trú đỡ. Một chút thôi nghe không.
Vĩnh dạ. Thím bú tiếp. Bú nhưchưa bao giờ được bú. Thím muốn cắn đứt luôn “thằng bé ” nhai cho đã cơn dâm. Thím dùng hai hàm răng nhần nhần rất êm ái thân cặc, làm Vĩnh la lên:
– Chết cháu thứn ơi! Ôi! Chắc ngày nào cháu cũng “bệnh” quá.
Mật ong ngọt, mùi cặc thơm của Vĩnh làm thím ngây ngất. Ðược 15 phút, thím đứng dậy tuột quần ra, ngồi vắt ngang qua Vĩnh, cầm cặc chàng đâm thẳng vào âm đạo và nói: “
– Thím cho Vĩnh mượn lồn để trú ẩn đó.
Thím ngồi đưdc có một chốc, nằm sà lên Vĩnh, ôm chàng hôn tới tấp. Hôn như giặc dậy, hôn cuồng say, ngây ngất. Ðít bà nắc làm cái giường rung rinh. Tôi đã nư như chính mình đang đụ. Quá sướng? Một lát sau, để nguyên con cặc nằm trong lồn, thím nằm ngủ, lật Vĩnh nằm lên trên và… Vĩnh đụ nhuyển nhừ như đã đụ tôi ngoài rẫy mỗi ngày. Thím hỏi:
– Sao cháu nói cho nó trú ẩn ở lồn thím mà cháu lại đụ?
Vĩnh cắn môi dưới cười, không nói. Thím nói tiếp:
– Thôi lỡ rồi, cllo nó ở trỏng lâu lâu chút cho nó chóng lành.
Vĩnh đem hết bài bản đã học của Khang ra áp dụng. Anh ngừng đụ” rút cặc ra, xuống dưới banh háng thím ra bú. Thím tưởng chẳng còn ai ở nhà nên tha hồ la. Bà sướng quá. Vì từ đây có một dũng tưứng nữa phục vụ sinh lý.
Cái đụ kéo dài thật lâu, khi Vnh nắc tới tấp thì cũng là lúc thím đưa hai chân lên trời, ưỡn lưng cong lên, rướn cổ, cắn môi và la như cắt cổ:
– Chết thím rồi Vĩnh ơi! Chịu không nổi”nữa ! Thím ra đó con ơi!.
Lúc đó tôi mới thấy Vĩnh sà xuống tìm môi bà mà nút. Ðó là lần đầu trận đánh mở màn cho những đợt tấn công sau đó. Vì mỗi tuần, Vĩnh “bệnh” mất ba ngày, mà toàn là bệnh buổi sáng, vì buổi chiều phải vào rẫy làm với tôi. Còn ban đêm thì tôi không biết. Cho đến bây giờ, họ cũng đang nằm đó cà lồn vào cặc, giống hệt những ngày Vĩnh bệnh. Mà mỗi lần Vĩnh bệnh, thế nào cũng có tôi ngồi đó, ngoài phênh cửa quay phim. Tôi đã lớn hơn tuổi mình cũng từ đó Vĩnh đụ thím buổi sáng, buổi chiều vào ray với tôi là bị tôi tra hỏi:.
– Ðụ thím Hạnh sướng hơn đụ em không?
– Sướng nhưng không bằng đụ em.
– Tại sao?
– Tại sao anh không biết. Nhưng đụ em anh dễ dàng ra hơn. Ðụ bà già có khi hai ba ngày mới ra được một. Với em, ngày nào, chiều nào mà anh không ra. Em biết mà.
Ðiều đó có thật Hai đứa tôi đụ nhau thường từ ba giờ chiều. Ðụ hai ba lần, có khi sẫm tối chưa về. Ðợi phải cùng ra, phải ngất ngư mới nhả nhau ra. Ngày đó tôi mường tượng mơ màng rằng Vĩnh là người yêu duy nhất của tôi. Cho đến khi lên tổ quỷ thì tôi có thêm Khang, Vĩnh có thêm Cúc, và bây giờ có thêm thím Hạnh. Thím đang ôm chàng khắn khít.Vĩnh hỏi:
– Em chưa trả lời hết câu hỏi của Vĩnh lúc nãy. Biết là em sẽ yêu Vnh nếu Vĩnh dám nói Vĩnh yêu em. Nhưag Vĩnh còn nhỏ, thì đâu đã biết gì.
– Không sao. Em cứ huấn luyện dần dần cho anh biết bú, biết dùng tay làm cho em sướng, cho đến ngày anh đủ lông đủ cánh thì mình đụ. Bây giờ anh đụ em nhen. Em bằng lòng không?
– Dạ. Liền đi anh. Anh nhắc chuyện ngày xưa làm em nứng quá.
Vĩnh leo lên ngựa. Anh phi nước đại. Anh dồn hết quân lính tiến lên. Sau nửa tiếng, cả hai ôm nhau, ra trong nhau nhưng la thật nhỏ để những người kia không thức giấc.