Duyên nợ tình trường - Chương 18
Vài ngày sau đó Hoàng Nam dẫn hai mẹ con đi khắp nơi mua xắm và đi dạo, cu Bi thì liến thoắng liên hồi vui sướng hỏi hết thứ nọ thứ kia. Đã lâu lắm rồi mẹ con họ mới có dược một niềm hạnh phúc trọn vẹn. Giống như một giác mộng trở lại, khi nghĩ đến nó Kiều Thanh chỉ muốn chực khóc vì hạnh phúc.
*—–*
Hôm nay trở lại Hà Nội, trong một không khí trầm buồn, đứng trước bố vợ, ông Duy Sơn chủ tịch công ty Tân Lợi Phát, Hoàng Nam cảm thấy một sự áy náy nào đó với ông. Dù sao ông cũng là rất tốt với anh từ trước khi anh là con rể của ông, hơn nữa về tính cách Hoàng nam cũng rất quý mến bố vợi của mình.
-Hoàng Nam con nên suy nghĩ lại chuyện ly dị với Mộng Cầm. Bố biết nó rất yêu con.
-Vâng con biết, nhưng con không thể.
-Bố biết con có người con gái khác và Mộng Cầm cũng có cái sai. Nhưng nó rất đau khổ nếu con ra đi, con nên suy nghĩ kỹ.
Hoàng Nam lặng yên không nói.
Bố vợ anh thấy vậy, gắt.
-Anh nên suy nghĩ thật kỹ, Mộng Cầm xinh đẹp, hơn nữa đối với anh rất tốt. Nếu anh ly dị nó, anh sẽ ra đi không có một thứ gì đâu. Còn về phần cô gái kia tôi sẽ gửi cho cô ta một số tiền đủ để cô ta sống cả đời anh không phải lo.
-Vâng con hiểu. Con biết Mộng Cầm cũng rất tội nghiệp. Nhưng con không thể làm gì hơn, con xin lỗi.
Ngài chủ tịch biết không thể ép được Hoàng nam, ông thấp giọng như van xin. Điều mà ông đã lâu lắm rồi hôm nay mới phải làm.
-Nam con hãy suy nghĩ lại đi, Mộng Cầm là đứa con duy nhất của bố, con biết bố yêu mến nó như thế nào rồi đấy, sau này toàn bộ gia sản của bố và một tương lai tương lai tươi sáng đang chờ hai đứa, đừng có dại dột như vậy.
-Con biết, và con cũng đã suy nghĩ rất kỹ rồi.
-Bố đó là lỗi của con, Hoàng Nam không có lỗi gì cả.
Mộng Cầm bỗng nhiên xuất hiện, mắt cô ướt nhoà nước cô lên tiếng.
-Bố con xin phép.
Lên tiếng chào . Hoàng Nam quay lưng bước đi.
*——-*
Với sự quen biết và đi cửa sau, chỉ mất một tuần tất cả thủ tục ly dị giữa Hoàng Nam và Mộng Cầm đã hoàn tất. Nhận quyết định ly dị của toà lòng Mộng Cầm tái tê. Cô rưng rưng nước mắt nhìn Hoàng Nam và hỏi.
-Anh có hận em không.
-Đừng nghĩ vậy, anh biết là một cô gái tốt, hãy quên anh đi và tìm cho mình một hạnh phúc mới.
Hoàng Nam quay người bước đi. Mộng Cầm bỗng ôm chầm lấy anh, cô nức nở.
-Hãy yêu em một lần cuối cùng được không anh.
Hoàng Nam im lặng.
-Em biết như vậy lúc này là có lỗi với Kiều Thanh, nhưng vì tình vợ chồng, cho em một đêm ân ái và tình yêu của anh một đêm cuối cùng có được không.
Trong căn phòng hạnh phúc trước kia, Hoàng Nam đang nằm dài trên giường, anh không phủ nhận mình có tình cảm với Mộng Cầm, nhưng sau đêm nay anh quyết tâm sẽ chấm dứt mọi thứ.
Trong phòng tắm, Mộng Cầm đang nhẹ nhàng tỉ mỉ cạo đi những cáu bẩn nhỏ nhất trên người cô, cô muốn đêm cuối cùng này với anh là một đêm hoàn mĩ. Xịt một ít nước hoa vào cổ tay vào gáy, một ít vào cả khu rừng rậm óng ả.
Cô đã bước ra, chiếc khăn tắm rơi xuống đất để lộ một thân hình tuyệt mỹ với những đường cong nẩy nở của một phụ nữ thành thục và làn da trắng như bạch ngọc.
Chẳng để anh ngắm lâu, cô chui vào chăn tìm đến môi anh. Cô thì thầm trong mê dại và gấp gáp.
-Em yêu anh.
Im lặng không đáp lại lời Mộng Cầm, nhưng Hoàng Nam lại đẩy cái lưỡi sâu vào trong miệng cô hơn và hôn cô một cách nồng nàn.
Bàn tay búp măng của Mộng Cầm giúp anh cởi nốt hiếc quần đùi, giải khai hộ anh nhục căn nóng hổi. Cô trườn xuống, ma xát ngực lên người anh, cô hôn anh, hôn lên ngực, cô lướt xuống cầm cậu bé nóng bướng bỉnh bóng lưỡng của anh, rồi ôn nhu lấy cái lưỡi chăm sóc rồi bao trọn nuốt lấy nó. Một cảm giác nóng hổi nổ tung trong miệng cô. Chỉ còn một lần này nữa thôi, một lần cuối được hầu hạ anh, được ngất ngây bên anh, được yêu anh. Cô muốn anh thật hạnh phúc bên cô lần cuối, dù sau đó lòng cô có tan nát.
Sướng khoái ngất ngây, Hoàng Nam cong người, cả khúc thịt ấm nóng cắm sâu và miệng cô. Rồi anh kéo người cô lên. Tìm đến môi cô và hôn thật sâu.
Bàn tay búp măng của Mộng Cầm tìm đến chiếc gậy của anh, đặt cái đầu bóng lưỡng của nó ngay trước miệng suối nước ấm.
Ư. Cô ngồi xuống.
Vẫn sự đam mê như mọi khi, nhưng lần này cô căng hết mọi giác quan để cảm thụ, cô sợ đây sẽ là lần cuối cùng cô được có anh.
Mộng Cầm lắc eo cuồng nhiệt, hai bầu ngực rung lên, cô cầm tay anh đặt lên bầu ngực của mình. Cùng với sức bóp của anh, cô như phiêu hốt. Trong cơ mê hoang dại, cô gục xuống hổn hển. Anh biết cô đã đạt tới cực khoái, tạm thời quên đi ưu phiền những ngày qua.
-Lên yêu em đi anh.
Dù đã lên đỉnh, nhưng cô vẫn thèm khát đam mê và ham muốn. Cô muốn yêu anh muốn có anh, muốn gần anh cho đến khi kiệt sức thì thôi.
Trong những cú thúc của anh, cô rên to, thật to, như chưa bao giờ được thống khoái. Cô bỗng ôm chặt lấy anh, cô đã lên đỉnh lần thứ hai. Cơn co thắt, bóp chặt đến nghẹt thở, sung sướng rã rời cũng khiến anh đến đỉnh anh gồng người lên, từng tia tinh khí của anh mạnh mẽ phóng vào sâu thẳm và trong cô.
Mộng Cầm nằm vật xuống, sự mệt mỏi và thoả mãn khiến cô thiếp đi ngay lập tức, nhìn khuôn mặt xinh xắn của cô, Hoàng Nam cúi xuống hôn cô như một lời tạm biệt.
Anh đứng dậy, tắm qua, mặc quần áo, rồi từ bỏ căn nhà vốn là tổ ấm của mình. Quay lại anh thì thầm.
-Mộng Cầm hãy tìm một người đàn ông tốt hơn anh.
*——-*
Năm tháng sau, Kiều Thanh đi khám thai, cô vô cùng hạnh phúc, một đứa nhóc thứ hai giữa cô và anh sắp ra đời. Trước đây cô không thể nghĩ mình lại có một hạnh phúc như vậy. Phía xa xa cô trông thấy một bóng dáng khá quen thuộc. Đúng đó là Mộng Cầm, nhưng bụng Mộng Cầm cũng đã to lùm lùm. Một nỗi ưu phiền ngổn ngang bỗng đầy ắp trong tim Kiều Thanh.