Duyên nợ tình trường - Chương 17
Ánh mắt của Hoàng Nam khiến Mộng Cầm cúi mặt, sự sợ hãi bắt đầu xâm chiếm cô, những giọt nước mắt chẩy xuống.
-Trước khi chúng ta cưới 4 tháng em đã gặp Kiều Thanh và khuyên cô ấy chia tay với anh.
Không nổi khùng, chỉ một ánh mắt xa xăm thất vọng và buồn vời vợi anh hỏi.
-Tại sao em lại làm vậy.
Mộng Cầm lã chã nước mắt, cô nói.
-Đừng chất vấn em được không. Hãy nghe em kể đã.
Rồi nghẹn ngào Mộng Cầm tiếp tục kể.
-Sau khi chúng ta cưới nhau 2 tháng, một lần về Hải Phòng em bất chợt gặp Kiều Thanh bế một đứa bé ngồi bán hàng ngoài phố, em tìm hiểu và biết cô ấy sống cùng cha mẹ. Lúc đó, em rất sợ mất anh, em đã không dám nói với anh.
Mặt của Hoàng Nam tỏ ra buồn vô hạn nhìn Mộng Cầm. Mộng Cầm tiếp tục.
Nhưng anh đừng lo, xong đợt đó em đã nhờ chị Cúc bạn em giúp đỡ Kiều Thanh và nhận cháu bé làm con nuôi, sau đó lại giúp cô ấy kiếm được một công việc khá tốt. Em những tưởng như thế sẽ bớt có lỗi với anh và cô ấy, nhưng em không thể cho anh quyền làm cha. Em biết mình không thể ích kỷ mãi được.
Mộng Cầm kể đến đó cô nức nở khóc.
-Hiện tại mẹ con cô ấy ở đâu.
Hoàng Nam hỏi.
*——*
Đã gần 4 năm rời xa anh, nhưng nỗi nhớ vẫn cồn anh vẫn cồn cào trong Kiều Thanh mỗi đêm. Cô vẫn hay nằm mơ thấy anh, và đôi khi được khao khát cùng anh, cũng chính những giấc mơ đó đã giúp cô vượt qua được một phần khó khăn của cuộc sống.
Hôm nay cả ngày đi làm, không hiểu sao lòng Kiều Thanh cứ thất bồn chồn. Mắt cô nháy hoài mà không biết lý do tại sao.
-Kiều Thanh hôm nay em có vẻ không khoẻ hay là về trước đi.
Đó là giọng của Hùng giám đốc điều hành công ty.
-Cám ơn anh, em không sao, em sẽ tập trung vào công việc hơn.
-Kiều Thanh, em nên suy nghĩ lại lời đề nghị của anh.
Hùng lên tiếng nhắc nhở Kiều Thanh.
-Anh Hùng, em biết ý tốt của anh. Nhưng em không muốn.
Bỗng Hùng đưa tay nắm lấy bàn tay của Kiều Thanh, anh nói.
-Đừng cố chấp nữa, anh sẽ đối xử tốt với bé Bi.
Rụt tay lại, Kiều Thanh cứng cỏi.
-Anh Hùng mọi người nhìn thấy không hay. Anh để em tập trung làm việc có được không.
Hùng không còn cách nào, anh đành lủi thủi trở về phòng. Với Kiều Thanh cô không muốn nhận được sự quan tâm như vậy, có những lúc cô cũng đã nghĩ đến tìm cho bé Bi một người cha, nhưng cô không thể làm thế, bởi vì trong tim cô mãi mãi tồn tại một bóng hình.
*———*
Chỉ mất hai tiếng Hoàng Nam đã có mặt tại Hải Phòng. Không mất nhiều thời gian anh đã tìm đến chỗ ở của mẹ con Kiều Thanh.
-Mẹ con thích ăn bim bim, tiếng cậu bé kháu khỉnh vang lên.
Tim Hoàng Nam như đập mạnh lên, trong góc khuất anh đã nhìn thấy Kiều Thanh. Thời gian không làm cô xấu đi mà lại càng tôn lên vẻ đẹp mặn mà của cô. Còn cậu bé kia nó giống anh như hai giọt nước vậy. Hai giọt nước mứt vô thức chẩy xuống Hoàng Nam vội vàng gạt đi.
Kiều Thanh đang chuẩn bị khoá cửa ngõ sau một ngày mệt mỏi thì một bàn tay quen thuộc chặn lấy tay cô. Cả người Kiều Thanh sững lại, cô như hoá đá, đây là thực hay là mơ.
-Mẹ ơi ai đấy.
Cậu bé con trên tay cô ngây ngô chớp đôi mắt trong veo vô tư hỏi.
-Là bố của con.
Giọng Kiều Thanh nghèn nghẹn. Cô biết anh đã biết tất cả.
-Lại đây với bối nào.
Hoàng Nam vươn tay bế đứa bé nhưng nó sợ hãi rụt lại, trong mắt lộ ra chút sợ hãi không theo anh.
Nước mắt lã chã rơi, Kiều Thanh nhẹ nhàng nói.
-Bố con đấy, gọi bố đi con.
Đứa trẻ ngập ngừng chiếu đôi mắt thơ ngây trong veo về phía Hoàng Nam và khẽ gọi.
-Bố.
Ứa nước mắt, Hoàng Nam ôm lấy đứa bé.
-Con.
*———*
Kiều Thanh đã ru cu Bi ngủ xong. Sau một buổi tối đi chơi cu cậu phấn khích vô cùng. Nhìn khuôn mặt vui sướng của nó Hoàng Nam thấy hạnh phúc vô cùng.
Quay sang ngắm Kiều Thanh, tóc cô búi cao để lộ chiếc cổ dài mảnh mai và mềm mại, bộ ngực và mông cô so với ngày trước to và nẩy nở hơn rất nhiều. Anh cứ thế yêu chiều nhìn ngắm con và say đắm nhìn ngắm cô.
Khi Kiều Thanh đưa con vào nôi, một bàn tay đã qua eo cô ôm chặt cô vào lòng. Một hơi ấm nồng nàn quen thuộc ập đến bên cô. Chiếc môi ấm nóng hôn lên gáy lên hõm tai của cô.
Như kẻ bị bỏ đói lâu ngày, Kiều Thanh quay lại hôn anh một cách cuồng nhiệt và vội vàng, hôn như níu chặt môi anh lại với môi cô và mãi mãi không muốn cho chúng dời xa nhau.
Vẫn hương thơm da thịt quen thuộc, cả người Kiều Thanh đã trần trụi như bức tượng thần vệ nữ, một pho tượng bạch ngọc thánh khiết hiện ra trong mắt anh. Thời gian không làm cô tàn tạ mà lại càng vun đắp lên cho cô một làn da, một vóc dáng đẹp một cách diệu kỳ. Tham lam vuốt ve bộ ngực đầy đặn của cô, Hoàng Nam cảm thấy một sự sung sướng đến khác lạ. To và mềm khác hẳn ngày xưa, ngực Kiều Thanh đã thay đổi, nhưng với Hoàng Nam dù như thế nào với tình yêu dành cho cô, anh vẫn say đắm tham lam mọi thứ của cô như ngày nào.
Những ngón tay của anh trượt từ bụng của cô, qua khu rừng nguyên sinh rồi xuống vùng đầm lầy ướt át. Những ngón tay của anh thi nhau ngụp lặn trong nơi mềm mại trơn tuột đó. Hơi thở hổn hển dồn dập, Kiều Thanh sung sướng vùng vẫy cái hông của cô, làm những ngón tay xoáy sâu hơn vào trong người cô. Đã lâu lắm rồi cái thứ nước nhờn trong người cô lại mới có cơ hội chẩy ra dào dạt như hôm nay. Lại thêm một ngón tay nữa chui tọt vào người cô. Cô chỉ còn biết oằn người lên mà cảm nhận hai ngón tay của anh. Nước nhờn trong người cô đã chẩy ra ướt nhẹp cả một vùng mông. Anh nhanh chóng tụt quần mình xuống, rồi lấy tay xoa bờ mông trắng phau của cô. Không gian nóng nực, ham muốn tăng lên đến bức bối, không thể chịu đựng thêm, Kiều Thanh dạng háng thật rộng, như muốn đón anh vào và để anh yêu cô ngay lập tức.
Ư.
Sự đam mê nóng hổi của anh đã đâm thẳng cái khe ướt đẫm của cô. Sự sung sướng bùng nổ đến tận cuống tim, rồi theo đường máu lan toả khắp cơ thể. Cô ôm chặt lấy anh, hổn hển rên rỉ với những nhịp đập tình yêu của anh.
-Hạnh phúc quá. Ư ư ư ơ
Những giọt nước mắt của cô không hiểu tự dưng lăn xuống. Đó là sung sướng và hạnh phúc, hay là sợ hãi.
A aaaaaa
Cả hai cùng co thắt, ghì chặt lấy nhau. Sung sướng tuôn tràn lan. Nằm im trong Kiều Thanh một lúc lâu, Hoàng Nam bỗng lên tiếng.
-Mai về Hà Nội với anh.
-Không, còn chị Mộng Cầm thì sao.
-Anh và cô ấy sẽ li dị.
Trầm mặc Kiều Thanh nói.
-Không được, chị ấy là người tốt, mấy năm nay em biết chị ấy đã nhờ người sau lưng lén giúp em. Hai nữa còn tương lai và sự nghiệp của anh nữa. Em không thể phá huỷ chúng. Quên em đi.
Nhìn đôi mắt như chực khóc của cô, Hoàng Nam lắc đầu.
-Sự nghiệp, tình yêu, còn cả đạo lý thế gian nữa chứ. Anh tin anh sẽ tự thân tạo nên sự nghiệp cho mình, nếu không con anh sẽ tiếp bước anh. Đừng bắt anh khổ đau nữa.
-Không, anh không nên như vậy.
Kiều Thanh lấy sức đẩy anh ra. Nhưng như thanh thép nguội anh ôm chặt lấy cô. Đôi môi anh mút chặt lấy đôi môi cô, còn cây gậy nhỏ của anh nhanh chóng to lớn và cứng ngắc trong người cô.
Dù muốn chống đỡ nhưng không thể nổi, Kiều Thanh đành để mặc anh ban phát sự sung sướng bất tận trong cô, cả căn phòng lại một trận triền miên và tràn ngập tiếng rên rỉ thống khoái.
Cuối cùng anh cũng cong người truyền cho cô những gì có thể cho hôm ngay, mông cô cũng ưỡn lên, cái khe ướt át nuốt chặt lấy anh. Thở dốc anh thì thầm vào tai cô.
-Nếu em không về với anh, anh sẽ vẫn từ bỏ Mộng Cầm và công việc.
Nói xong anh nằm vật xuống bên cạnh và ôm chặt lấy cô.