Dòng Máu Đen - Chương 6: BÍ MẬT TỪ KHOANG BỤNG CỦA NGƯỜI CHẾT
Anh quạt mạnh hai cánh tay, hai chân bung ra xoáy ngược với luồng nước cuốn… Cả người anh lướt nhanh đến gần cơ thể mảnh mai yêu thương đã cứng đờ… Làn nước lạnh lẽo đục ngầu sục sôi dưới làn đạn rát rạt lướt qua mặt anh… Anh như ngửi được cả mùi máu loãng hòa tan trong nước sông tanh bùn thoang thoảng… Chạm được vào tay nàng, một cảm giác lạnh lẽo xa cách làm anh tuyệt vọng… Không… Không… Nàng không thể… Anh muốn kêu gào nhưng lại một phát đạn khác lao đến găm thẳng vào bụng nàng… Không một chút phản ứng, chỉ có một màu nâu sẫm của máu… Tiếng máy cano đến gần… Anh đã không còn lựa chọn… Rút từ miệng ra một vật nhỏ vuông vắn… Anh nghiến răng đút mạnh vào vết thương trên bụng nàng… Rồi buông tay, nhìn nàng chìm xuống… Một cơn đau nhói lóe lên sau đầu… Miệng vô thức há lớn… Nước tràn vào mang theo cả mùi máu tanh… Ngạt thở….
– Ahhhm….
Nhất Huy ngồi bật dậy trên giường, thở hổn hển. Đã hơn tuần trôi qua, nhưng những cơn mộng mị từ ký ức của Huỳnh Long, anh vẫn không thể thích nghi nổi. Chúng chân thật đến đáng sợ. Từ âm thanh, hình ảnh, mùi vị và thậm chí những cơn đau cũng làm Nhất Huy khổ sở chịu đựng. Anh lau mồ hôi lấm trên trán, không ngừng thở thật sâu thèm thuồng luồng không khí mát lạnh của phòng mình. Sau đầu anh còn âm ỉ một vị trí như có một mảnh đạn ghim bên trong.
Nhất Huy lồm cồm ngồi dậy, anh đi đến mở cửa sổ, rồi ngồi xuống bàn làm việc của mình. Anh lấy gói thuốc, rút một điếu, bật lửa. Làn khói trắng mờ nhạt lơ đễnh lan tỏa một mùi hương thơm ngát khắp phòng. Phải, anh đang hút thuốc. Hai mươi lăm năm sống điều độ chuẩn mực, không rượu chè không thuốc lá… Và một tuần nay anh lại bắt đầu hút thuốc. Mấy ngày trước, Nhất Huy chợt phát hiện ra mình có một cơn thèm khó cưỡng khi nhìn người tài xế của gia đình phì phèo điếu thuốc lá. Anh biết mình bị ảnh hưởng từ thói quen đến suy nghĩ in đậm trong ký ức của Huỳnh Long. Trước đây, Nhất Huy rất ghét mùi thuốc lá… Thậm chí chỉ vài ngày trước thấy Tuấn Kiệt hút thuốc tại hiện trường vụ án anh còn nhắc nhở… Vậy mà giờ đây, anh lại nhả khói nhẹ nhàng như một người hút thuốc lâu năm.
Nhất Huy với tay cầm lấy một vật màu đen vuông vức nằm lăn lóc trên mặt bàn. Vật anh tìm thấy mấy ngày trước, mà qua giấc mơ vừa rồi, anh đã biết lý do tại sao nó lại nằm trong khoang bụng của cô gái đó. Huỳnh Long trước khi bị bắt đã hy vọng nó nằm trong thi thể bạn gái mình, trôi thật xa… Nhưng anh ta tính sai, đám người bắt anh, còn dớt cả thi thể cô gái lên đem chôn kín dưới bồn cây. Khi Nhất Huy nhìn thấy thi thể đã phân hủy gần hết của cô, trong đầu anh như có một sự thôi thúc là phải tìm thấy một vật gì đó trong khoang bụng. Thế là anh nhặt lấy.
Mãi đến lúc về nhà, đem ra rửa sạch, Nhất Huy mới nhận ra nó là một cái USB có nắp đậy kín, loại chuyên dụng dành cho quân đội. Nhất Huy đã thử đọc nó trên máy tính… Nhưng tất cả thông tin bên trong đã được mã hóa… Chỉ có những trang dầy đặc những con số khó hiểu. Dù không giải mã được thông tin, nhưng suy luận từ hành động nhét USB vào bụng một người đã chết thả trôi sông của Huỳnh Long, Nhất Huy có thể đưa ra một vài giả thuyết như:
– Thứ nhất, thông tin được mã hóa bên trong USB được một tổ chức cất giữ nghiêm mật… Vì bảo vệ nó, họ sẵn sàng ra tay thủ tiêu những người có mưu đồ với nó…
– Thứ hai, sự nghiêm mật đó chứng tỏ giá trị của cái USB rất lớn… có thể lớn về mặt kinh tế, cũng có thể là vấn đề an ninh tồn vong của cá nhân hoặc tổ chức đó.
Theo lập luận của Huỳnh Long… Khi xác của cô gái với nhiều vết đạn được tìm thấy, khả năng gần như chắc chắn sẽ được chính quyền tiếp nhận và khám nghiệm pháp y. Trong quá trình tìm ra nguyên nhân cái chết của nạn nhân, chiếc USB sẽ được tìm thấy trong ổ bụng cô gái… và chuyển đến cơ quan chức năng để giải mã. Vậy thì, Nhất Huy tiếp tục lập luận…
– Thứ ba, Huỳnh Long không e ngại cái usb có thể lọt vào tay bất kỳ một ai đó… Có lẽ vì anh ta biết họ không có khả năng giải mã nó. Phải chăng anh ta cố tình chuyển chiếc USB này đến tay chính phủ ?!
Cũng không đúng… Nếu Huỳnh Long là người của chính phủ, không lý nào họ lại kết án tử hình cho anh một cái hời hợt thiếu suy xét như vậy. Cũng có thể do Huỳnh Long hoạt động bí mật, trong tình trạng mất trí nhớ không chứng minh được thân phận của mình ?!
Còn quá nhiều lổ hổng thông tin để đưa ra phán đoán chính xác. Nhất Huy nhìn xuống chiếc USB, nhếch mép cười… Dù chuyện gì đã xảy ra thì Huỳnh Long đã tính sai… Cho đến khi ký ức của anh ta dần thức tỉnh trong đầu anh, thì thời gian đã trôi qua một năm. Thời gian có thể phá hủy tất cả… Có lẽ thông tin bên trong cái usb này không còn chút giá trị gì…
Nhất Huy ném chiếc USB vào lon cắm viết… Anh đứng dậy, đóng cửa sổ, rồi lên giường ngủ tiếp.
———————-++++++++++————————
Sáng hôm sau, Nhất Huy dậy sớm đi làm. Dù tối hôm qua thức khuya, sáng nay anh vẫn thấy sinh lực tràn trề một cách bất ngờ. Nhất Huy cũng là người chơi thể thao, nhưng anh không đam mê những môn dùng nhiều sức lực. Anh thích bóng bàn, cầu lông… những môn đòi hỏi sự nhanh nhạy phản xạ nhanh.
– Xuống ăn sáng đi con… – Ông Nhất Hiệp vừa đọc báo vừa gọi.
– Dạ…
Nhất Huy ngồi xuống bàn, cũng nhặt một tờ báo lên. Anh lật qua lật lại vài lần rồi để xuống… Kể cũng lạ… Đã qua ba ngày mà báo chí không đưa tin tức gì về vụ thi thể thứ hai tìm thấy. Họ đang trốn tránh trách nhiệm sao ?! Một chuyên án đã đóng sổ, kẻ chịu tội cũng đã chết… Bới móc lên để làm gì nữa chứ ?!
– Làm cảnh sát làm gì chứ ?! Lắm kẻ thù… Mới 23 tuổi đã chết… Haizz…
Nhất Huy đang ăn, chợt nghe cha lầm bầm một mình.
– Cảnh sát nào 23 tuổi chết vậy cha ?! – Anh hỏi cho qua chuyện, đầu cũng không ngẩng lên.
– Ai biết được… Báo chí có để tên bao giờ… Nghi vấn là trả thù.
Nhất Huy không thấy đề tài này có gì hấp dẫn… Xã hội này ngày nào chẳng có người chết. Chết một người dân thường hay cảnh sát đối với anh chẳng có gì khác biệt. Anh nhét nốt phần thức ăn vào miệng, nhìn đồng hồ đứng lên…
– Con đi làm đây cha ơi…
– Ừ… – Ông Hiệp quay lại nhìn con, hơi thấp thỏm lo lắng. – Sao không lấy ô tô đi ?!
– Trời ơi, trường chỗ đâu mà đậu ?! – Nhất Huy nhăn nhó.
– Hừ… Thì để thằng Tám chở đi… Chiều đón con về… – Ông nói theo lưng anh.
– Thôi… Con không thích kiểu đó đâu… – Nhất Huy không quay lại xua xua tay.
– Haizz… Được rồi… Chạy xe cẩn thận đó… Cha muốn bạc cả đầu vì mày…. – Ông Hiệp ngán ngẩm làu bàu.
“Reng… Reng…”
Đột nhiên điện thoại Nhất Huy reo vang. Anh hơi ngạc nhiên vì thấy cuộc gọi của Nhã Phương. Anh nhấc máy.
“Anh ơi… Tuấn Kiệt… Tuấn Kiệt… Hu hu…”
———————–++++++++———————–
– Tại sao giờ này mới kể ta nghe chứ ?!
– Chuyện đó con muốn nói cũng phải có bằng chứng mà… Không thì làm sao chú tin con ?!
Nhất Huy ngồi trên ghế sofa, nhìn ông Phước đi qua đi lại hàng lông mày nhăn nhúm khó nghĩ. Sáng nay vừa nhận được điện thoại của Nhã Phương hay tin cái chết của Tuấn Kiệt… Gia đình Tuấn Kiệt đã báo tin xấu cho nhóm bạn học, từ từ lan đến tai Nhã Phương. Anh có cảm giác cái chết của Tuấn Kiệt rất có thể liên quan đến chuyện tìm kiếm thi thể ba ngày trước. Nhất Huy càng không thể xông vào Phòng cảnh sát đòi tìm hiểu nguyên nhân cái chết của Tuấn Kiệt. Nhất Huy liền dặn dò Nhã Phương ở yên trong nhà, rồi chạy đến văn phòng ông Phước. Dù sao ông cũng là người trong ngành cảnh sát, là nguồn tin cậy duy nhất của Nhất Huy hiện giờ… Đã đến nhờ ông Phước giúp đỡ, tất nhiên anh phải kể cho ông nghe về những chuyện đã xảy ra… Thứ duy nhất anh không kể là cái USB kia. Không hiểu sao, anh cứ có cảm giác thứ kia sẽ gây nguy hiểm cho ông. Tạm thời không ai biết được anh đang giữ thứ đó, bao gồm cả một người đã chết là Tuấn Kiệt.
– Nhận rồi…- Ông Phước cầm điện thoại, trầm giọng nói.
Ông ngồi xuống bên cạnh Nhất Huy, mở laptop. Ông vừa nhờ người bạn bên Phòng Cảnh sát điều tra cung cấp thông tin về cái chết của Tuấn Kiệt. Ông Phước mở file đính kèm trong tài khoản mail nội bộ…
“Vũ Tuấn Kiệt, 23 tuổi.
Chuyên viên Phòng Cảnh sát Điều tra Thành phố.
Thời gian địa điểm phát hiện thi thể: 10h00 ngày 4/2/2017 tại…. (Nhà riêng của nạn nhân).
Thời gian chết dự đoán: từ 22h00 đến 23h00 ngày 3/2/2017.
Điều tra hiện trường: Cửa nhà phía trước khóa trong, không có dấu hiệu cậy phá. Cửa sổ đều còn nguyên song sắt… Lập luận: Hung thủ có thể mở khóa đột nhập từ lối sân thượng, dù không tìm được dấu vết rõ ràng… Đồ đạc trong nhà bị lục phá, có thể trước khi nạn nhân về nhà… Nạn nhân sinh sống một mình và đã chết, không xác định được mất mát về tài sản.
Nguyên nhân cái chết: 03 phát đạn trên ngực (02 xuyên phổi, 01 xuyên tim); loại súng CF07 (loại đặc nhiệm Trung Quốc sử dụng) vỏ đạn có vết xước của đầu hãm thanh.
Thương tích khác: hai chân gãy đoạn 06 vị trí (chân trái 04 vị trí: mắt cá, xương chày, xương mác, xương đầu gối; chân phải: mắt cá, ống chân…). Thương tích do tác động từ bên ngoài, phân tích từ vết bầm ngoài da: bầm lan tỏa, không gom tụ như vật cứng, chứng tỏ vật đó có lực đàn hồi nhất định… Phân tích kích thước của vết bầm để kết luận: những vết thương gãy xương do tay con người tạo nên.
– Tay con người ?! – Nhất Huy rùng mình, vô thức mình xuống tay mình.
Xương đùi là xương dài và lớn nhất trong cơ thể con người. Nó cũng được xem là phần xương cứng rắn nhất vì khả năng chịu tải trọng toàn bộ cơ thể. Vậy mà xương đùi của Tuấn Kiệt có thể bị một người dùng tay không đánh gãy. Kẻ đó quá đáng sợ…
– Tại sao hắn có súng, lại cố tình dùng tay đánh gãy xương thằng nhỏ nhiều chỗ như vậy nhỉ ?! – Ông Phước nhíu mày.
– Hắn muốn tra tấn… để moi thông tin…
Nhất Huy rùng mình, nghĩ đến Nhã Phương. Ba ngày trước chỉ mỗi số Nhã Phương là lưu trong máy Tuấn Kiệt. Nhưng anh lại chờ mong một sự may mắn… vì theo báo cáo của Tuấn Kiệt với cơ quan, cậu ta đã đến nơi đó một mình. Và chính cậu ta cũng không biết Nhất Huy tìm thấy một vật quan trọng trong cái xác phân hủy gần hết kia.
– Hắn muốn thông tin gì ?! Về cái xác chết kia sao ?!
– Ah… Cháu cũng không biết… – Nhất Huy vờ vịt nói qua loa.
– Nếu hắn đã biết Tuấn Kiệt là người tìm ra cái xác… – Anh nói tiếp. – Có nghĩa là hắn có nguồn thông tin từ nội bộ Phòng Cảnh sát Điều tra… Biết đâu cũng là người của Phòng Cảnh sát Điều tra…
– Tin chú đi… Trong đám đó không có ai là cao thủ một quyền đánh gãy chân một người trưởng thành đâu… Cao thủ như vậy đâu phải ra chợ là tìm được… Trước giờ chú gặp có mỗi một người có khả năng đó… – Ông Phước nhổ nhổ sợi râu lổm chổm dưới cằm nói.
– Ai ?
– Huỳnh Long… Hắn đánh bạn tù cứ như chơi đùa với đám con nít vậy… Một quyền chặt xuống… Đừng mơ còn đứng lên…
Nhất Huy nín lặng, lại nhìn xuống bàn tay mình như so sánh.
– Còn có hình ảnh này… – Ông Phước nói.
Nhất Huy nhìn lên màn hình laptop. Hình chụp một thi thể ngồi tựa lưng vào tường, đầu gục xuống, ngực áo nâu sẫm màu máu tươi đã khô. Hai tay thi thể buông lỏng hai bên, bàn tay trái úp xuống như chống đỡ cơ thể, bàn tay phải lại nữa lên tựa vào đùi… Kế tiếp là rất nhiều hình ảnh của thi thể Tuấn Kiệt, từ các góc tư thế gục chết, đến vật dụng trong nhà bị xáo trộn ngổn ngang, đến cả những tấm hình chụp thi thể nằm thẳng trên bàn mổ pháp y… Chợt Nhất Huy nhíu mày, anh không nhìn vết thương tím đen trên đùi Tuấn Nguyên, mà để ý bàn tay phải anh ta xếp cặp bên hông đùi… Đầu ngón trỏ có vết đen tròn như là… một vết máu đã khô.
– Chú quay lại tấm hình đầu tiên đi…
Ông Phước cũng không hỏi, rê chuột quay lại. Nhất Huy nhìn lại, nói với ông:
– Chú để ý… ngón trỏ bàn tay phải của Tuấn Nguyên có vết máu tròn bao quanh đầu típ của ngón… Dấu vết này đã có từ hiện trường đầu tiên.
– Có khi… Cậu ta bịt tay lên vết thương thì sao ? – Ông Phước hỏi.
– Không… Nếu cậu ta đưa tay bịt vết thương trên ngực, thì cả bàn tay phải dính máu mới đúng. – Nhất Huy trầm ngâm. – Đằng này chỉ có ngón trỏ chấm máu, những ngón khác lại không…
Ông Phước gật gù, lại nhìn qua Nhất Huy như chờ anh phán đoán tiếp.
– So sánh lại vị trí đặt bàn tay phải của Tuấn Nguyên, mu bàn tay hơi úp xuống, lòng bàn tay ngữa lên… – Nhất Huy chỉ lên màn hình. – Dường như cậu ta đã dùng hết những hơi tàn cuối cùng để làm điều gì đó, rồi đứt hơi giữa chừng, buông thỏng…
– Thì sao ?
– Ngón trỏ dính máu… – Nhất Huy đưa ngón tay mình lên giữa hai người. – Nếu một người thuận tay phải, dùng máu để viết lại gì đó thì họ sẽ dùng ngón nào thuận tiện nhất ?!
– Chắc là… ngón trỏ. – Ông ấp úng.
– Lục lại những tấm hình chụp sàn nhà… Có thể tìm ra manh mối gì đấy… – Nhất Huy giành luôn chiếc laptop, đặt lên đùi, tìm kiếm.
Ông Phước tròn mắt nhìn khuôn mặt đẹp trai đăm chiêu của Nhất Huy, cứ như mới biết anh lần đầu.
– Không có gì hết… – Sau năm phút căng mắt nhìn, Nhất Huy thất vọng trả máy tính lại cho ông.
– Mày có chắc là không ai biết mày và Nhã Phương không ?! Đây là chuyện liên quan đến tính mạng… Không được giấu giếm… – Ông Phước cất máy, trầm giọng hỏi. – Nếu cần thiết, chú sẽ liên hệ bên cảnh sát cho người bảo vệ…
– Không cần đâu chú… Thật sự là Tuấn Kiệt ghi trong báo cáo chỉ có mình cậu ta đến hiện trường… Và cháu nghĩ, có thể cậu ta chết oan rồi… Tên kia tìm cái gì cậu ta cũng không biết…
– Vậy… mày biết hắn tìm gì sao ?! – Ông Phước lo lắng hỏi.
– Không… Cháu lại càng không biết…
Nhất Huy bước ra khỏi phòng làm việc của ông Phước mà lòng nặng trĩu… Anh có hai việc cần làm ngay lập tức… Một là sắp xếp an ninh cho Nhã Phương, hai là đến hiện trường nơi Tuấn Kiệt chết… Miệng anh lẩm nhẩm dòng địa chỉ nhà Tuấn Kiệt, siết tay ga cho xe lao đi thật nhanh.
———————–++++++++———————-
– Có cần nghiêm trọng vậy không ?!
Nhất Huy cầm vô lăng chiếc BMW, không trả lời câu hỏi của Nhã Phương. Suốt đoạn đường này, không hiểu nàng đã lặp lại câu hỏi đó bao nhiêu lần. Anh lái ô tô qua nhà Nhã Phương, lòng còn thấp thỏm không biết giải thích với ba mẹ nàng thế nào ?! Túng thế anh nói liều, đưa Nhã Phương đi Nha Trang chơi một tuần… Không ngờ ba mẹ nàng đồng ý thật. Có thể họ không biết bên trong có một con quỷ luôn ngọ nguậy muốn thòi vòi ra ?! Có thể họ tin tưởng anh tuyệt đối, có làm gì Nhã Phương cũng chịu trách nhiệm ?! Tóm lại là kết quả, anh thành công mang Nhã Phương ra khỏi nhà với 4 chiếc vali lớn và hai vali size vừa… Nàng chắc đang nghĩ mình đi nghỉ mát thật.
– Có cần nghiêm trọng vậy không ?!
Thêm một vấn đề nữa với phụ nữ là họ luôn lặp lại một câu y chang câu trước mà không biết chán. Nhất Huy cười khổ, quay qua gật đầu:
– Cần… Em không biết là an toàn của em quan trọng với anh thế nào đâu…
– Thật hả ?! – Nhã Phương cúi đầu, vân vê vạt áo, má đỏ ửng lên.
– Thật…
– Vậy… Vậy… tại sao mình không đi Nha Trang chơi một tuần luôn ?! Hay Đà Lạt cũng được ?! Đà Lạt mùa này mát lắm…
– Anh không đi được… Có nhiều chuyện phải giải quyết… – Nhất Huy lắc đầu.
– Ư… Anh định bỏ em ở nhà con Ngọc một tuần sao ?! Chán chết được ?! – Nhã Phương bĩu môi.
Ngọc là bạn thân của Nhã Phương. Gia đình con bé lại đi định cư ở nước ngoài hết, bỏ Ngọc lại sống một mình trong căn hộ Penthouse tầng 37 một khu cao ốc sang trọng, an ninh bậc nhất thành phố. Nhất Huy tạm thời chỉ có thể nghĩ ra cách này. Đưa Nhã Phương đi xa khỏi mình chưa chắc an toàn, để nàng ở trong phạm vi kiểm soát của mình là tốt nhất. Không hiểu sao, trong lòng Nhất Huy lại có một lòng tin mãnh liệt rằng dù đối diện với gã kia, anh vẫn có khả năng bảo vệ Nhã Phương.
– Lại không trả lời người ta…
– Ngoan đi… Anh thương mà…
Nhất Huy lại niệm thần chú. Nhã Phương liền im lặng, mặt lại đỏ ửng ngọt ngào.