Đời May Mắn - Phần 98
Nghe ra giọng hắn, cô Ngọc Nhi cả người liền run rẩy giận dữ. Cô gằn giọng, lạnh lùng nói:
– Thả hai đứa con gái ra ngay…
– Hắc hắc… như vậy không vui nữa rồi.
– Các người muốn gì?! Nói đi… – Tôi lên tiếng.
– Hỏi thừa sao?! – Gã Tùng gằng giọng nói.
Tôi im lặng suy nghĩ. Giờ phút này còn giả vờ mình còn nắm giữ những đoạn video kia cũng không có ý nghĩa… Một khi bọn chúng còn nắm giữ sinh mạng của hai chị trong tay thì cuộc thương lượng này đã nghiêng hẳn về một phía. Chị Ngọc Trâm và chị Thuỳ Vi có chết cũng không đem cho chúng ích lợi gì. Tôi chỉ còn chờ mong Phương tìm được lối lên kịp thời…
– Video nằm trong laptop và cloud đều đã bị các người xóa đi rồi. Tôi không còn bản sao nào hết… – Tôi trầm ngâm nói.
– Hừ… Tao không tin.
– Tôi nói là sự thật. Các người còn muốn tôi phải làm sao?! – Giọng tôi rung rung kìm nén.
– Trâm ơi… Vi ơi… – Cô Ngọc Nhi ngồi bệt trên sàn nhà, khóc nức nở. – Treo tôi lên đi… Thả hai đứa nó ra… Làm ơn đi…
Hạ Kỳ di chuyển qua cạnh gã Tùng, nói gì đó vào tai gã. Gã Tùng và Nguyên cùng nhếch mép cười… Trong bóng tối, tôi vẫn loáng thoáng thấy hai hàm răng trắng nhờ nhờ như của quỷ dữ. Bất chợt lòng tôi lạnh lẽo…
– Để chắc là không có bản sao… Tao muốn vài tấm hình đảm bảo… của cô giáo Ngọc Nhi… – Gã Tùng vừa nói, lòng tôi liền trầm xuống.
“Nếu tao thắng, tao muốn cái điện thoại của mày và có chứa một tấm hình khoả thân của Vân Nhu…” Lời nói ngày nào của thằng Phương chợt vang lên bên tai tôi. Tôi chợt nhìn qua gương mặt xinh đẹp nhòe nhoẹt nước mắt của cô Ngọc Nhi, còn ngơ ngác chưa hiểu.
– TAO KHÔNG CHẤP NHẬN… – Tôi nghiến răng hét lên.
– Hắc hắc… Mày có lựa chọn đó sao?! Tao phải nhắc mày nhớ… Cái dàn khung này cũng cũ lắm rồi nha… Không biết còn chịu được bao nhiêu lần rung giật như vậy ah.
– Phong… Chúng muốn cô làm gì?! – Cô Ngọc Nhi đứng lên nhìn tôi hỏi.
Tôi nghiến răng ken két không trả lời. Hạ Kỳ bên kia đã lên tiếng:
– Nghe danh cô Ngọc Nhi nổi tiếng xinh đẹp đã lâu… Nghỉ ba năm rồi mà Hồng Nghĩa vẫn còn tăm tiếng. Hôm nay, bọn này chỉ muốn cô… lấy thân thể của mình ra đảm bảo thôi. Tụi này chỉ cần chụp vài tấm hình khoả thân của cô… Nếu những đoạn video bản sao kia không bị công bố thì những tấm hình này chỉ để tối tối rảnh rỗi bọn này lấy ra xem thôi nha.
Cô Ngọc Nhi cả người lảo đảo đứng không vững. Khuôn mặt xinh đẹp chuyển từ tái xanh sang ửng đỏ giận dữ.
– NGƯƠI… ĐÊ TIỆN… Ngươi đừng hòng…
– Đáng tiếc nha… Không được ngắm nhìn lại thân thể của em rồi… Vậy thì… – Gã Tùng chắt lưỡi than thở.
Hắn vừa dứt lời, một tiếng “cạch” khô khốc vang lên… Chị Vi và Ngọc Trâm hét lên một tiếng cả người rơi xuống…
– Á…
– KHÔNGGGG… – Cô Ngọc Nhi hét lên nhào đến, tôi vội túm chặt lấy người cô.
Ngay lập tức, một tiếng “cạch” khác vang lên. Sợi dây thừng căng ra giật mạnh một tiếng làm cả dàn khung sắt rung lên bần bật. Âm thanh ro ro của mô tơ vang lên…
– Ư… A… – Chị Vi và Ngọc Trâm lại được kéo lên, ư ư vùng vẫy.
Tôi nhận ra hai người được treo trên một hệ thống ròng rọc mô tơ một chiều. Kéo lên sử dụng mô tơ điện, còn thả xuống là hoàn toàn bằng sức nặng của vật treo.
– Ây da… đái dầm rồi nha… Thật là xấu hổ quá đi… – Giọng nói trong trẻo của Hạ Kỳ vang lên.
Tôi nhìn cả người chị Ngọc Trâm run rẩy, miệng ư ư như khóc không thành lời. Bên dưới những giọt nước chảy tong tong từ hai bàn chân co rút sợ hãi của chị, lòng tôi chợt dâng lên một nỗi phẫn uất ngút trời.
– KHỐN NẠN… MỘT LŨ KHỐN NẠN… – Cô Ngọc Nhi gào hét đến lạc giọng.
– Ây da… Thật muốn xem lên xuống vài lần nữa có người đại tiện không ah! Mà thôi, như vậy thì hôi chết được… Hi hi… – Hạ Kỳ cười giễu cợt.
– HẠ KỲ… CÔ MUỐN CHẾT… – Tôi gầm lên giận dữ.
– Hừ… Anh nên giết tôi khi có cơ hội… Bây giờ thì hơi muộn rồi… – Giọng nói Hạ Kỳ lạnh lẽo.
Quyền mập và Thanh Thuỷ khó chịu bứt rứt không làm gì được chỉ biết quay mặt đi. Tôi hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh. Khoảnh khắc này tôi không cho phép mình để cơn giận dữ xâm chiếm lý trí. Tôi bước lên nói:
– Chụp tôi đi… Đoạn video là do tôi tìm thấy và lưu giữ… Tao lấy thân mình ra bảo đảm…
– Ha ha… Tao thừa nhận mình đồng tính… Nhưng một thằng chăn trâu khét nắng như mày tao lại không xem lọt mắt ah… – Giọng gã Tùng giễu cợt. – Mày chỉ dành cho thứ phụ nữ dâm đãng như Ngọc Nhi thôi…
– CÂM MIỆNG… Một thằng lại cái như mày có tư cách gì đánh giá cô Ngọc Nhi?! – Tôi gằn giọng.
– Ây da… Đừng nóng… Không chỉ cô Ngọc Nhi đâu, em cũng rất thích anh nha… – Hạ Kỳ buông giọng lẳng lơ đến tởm lợm.
Tôi đang cố tình tranh cãi để kéo dài thời gian nung nấu một hy vọng khác. Hy vọng Phương sẽ tìm được đường lên kịp thời khống chế hai kẻ bên kia. Nhưng lời nói tiếp theo của Hạ Kỳ như một gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi.
– Đừng chờ nữa… Sẽ rất lâu anh Phương mới lên được đây… Có thể là trời quá tối, mấy người không biết nơi này như thế nào ah.
– Nơi này tại sao trở thành dự án bỏ hoang chứ?! Vì nó thuộc diện tranh chấp của bốn công ty… Và điểm tranh chấp lại đúng là nơi chúng ta đang đứng. Thử tưởng tượng xem, một cái nhà lại có 4 cầu thang từ bốn hướng, nhưng chỉ có 1 cái thang là dẫn lên đây… Anh Phương không muốn gây tiếng động, tức là phải chạy bộ dọc theo bờ rào của từng dự án để tìm lối vào… Hi hi… Tội nghiệp quá đi mất.
Bốn người chúng tôi lòng đều trầm xuống. Cô Ngọc Nhi, Quyền và Thanh Thuỷ không biết Phương theo lời tôi đi đâu, vô thức ba người cùng mang theo một tia hy vọng. Nhưng giờ đây tia hy vọng mong manh đó cũng bị những lời nói của Hạ Kỳ đập vỡ tan tành.
– Được… Tôi cho các người chụp… – Cô Ngọc Nhi chợt lên tiếng.
– KHÔNG… Cô… – Tôi túm chặt tay cô Ngọc Nhi, ngăn lại.
“Ư ư…” Chị Ngọc Trâm nghe thấy những lời đó cũng lắc đầu lia lịa phản đối. Nhìn em gái mình trần truồng bị treo lên như không còn là con người, cô ứa nước mắt quay qua tôi nói:
– Không sao hết… Không phải chỉ vài tấm hình khoả thân sao?! So với tính mạng của Trâm và Vi không đáng gì hết.
Tôi nghiến răng quay người lại, ngay cả Quyền mập và Thanh Thuỷ đã sớm quay người nhìn vào vách tường. Tôi quệt ngang khóe mắt ươn ướt. Ánh mắt nhìn chằm chằm xuống mũi chân mình, kìm nén cơn tức giận đã lên đến đỉnh điểm. Hạ Kỳ đã xây dựng một kế hoạch kín kẽ không lối thoát, nhưng cô ta vẫn đánh giá thấp một điều… Đó là sự tức giận đã đánh thức dòng máu điên cuồng trong người tôi. Nhìn chiếc áo sơ mi trắng bị cô buông rơi xuống chân, chiếc nịt ngực nhỏ không đủ che đậy làn da trắng nõn nà, mắt tôi chợt lóe lên một tia tàn nhẫn. Muốn tàn nhẫn với kẻ thù, trước hết phải tàn nhẫn với chính bản thân mình.
Tôi nhích sang Quyền mập nói nhỏ vào tai nó. Nó giật thót mình quay lại nhìn tôi… Tôi nheo mắt nhìn sâu vào mắt nó, gật đầu kiên quyết.
– Chậc chậc… Thật là tiếc ah… Ông trời lại không cho anh sở thích bình thường để thưởng thức một người đẹp như em…
– Hứ… Thầy từ chối em, lại quay qua thích cô ta… Em ứ chịu đâu…
– Ha ha… Làm gì có… Em hiểu quá mà…
Khi gã Tùng và Hạ Kỳ cùng nhìn ngắm cơ thể cô Ngọc Nhi từng phần từng phần lộ ra mà giễu cợt. Gã Tùng rời khỏi nút bấm mô tơ, bước đến sát Hạ Kỳ mà vui vẻ bàn luận.
Tôi ra hiệu cho Quyền mập, nó liền bỏ lại Thanh Thuỷ bước nhanh đến sát mép lỗ hổng… Tôi lùi người lại sát tường, ánh mắt kiên quyết nhìn về phía Quyền mập. Nó nghiến răng gật đầu, hai tay nắm chặt vào nhau thủ thế… Tôi dẫm mạnh vào bức tường sau lưng, lao thẳng đến Quyền…
– KHÔNG… PHONG…