Độc tôn cửu kiếm. - Chương 24
Hoàng Bách gọi Ngọc Sư tới căn dặn vài điều.
– Ngọc Sư, thời gian tới còn hai mươi ngày nữa, trong thời gian này ta dự định sẽ bế quan, không cần ngươi phải theo. Có một số việc ta cần ngươi làm.
– Chủ nhân cứ căn dặn.
– Thứ nhất trong thời gian này ngươi ở đây xem có bằng hữu nào của ta tới thì thay ta đón tiếp họ.
– Thứ hai là gần tới ngày đó ngươi cùng với bằng hữu của ta cùng với lá thư này âm thầm và đi tới đưa cho Chủ nhân của Trúc Nhân Cốc, sau đó âm thầm trà trộn vào làm người của Trúc Nhân Cốc. Tuyệt đối không được sai sót. Mọi việc cứ thế mà làm.
– Dạ vâng thưa chủ nhân.
Hoàng Bách nói thêm với Ngọc sư một số chuyện linh tinh rồi đi tới chỗ Lý Thị.
– Chàng tới rồi ư.
– Uhm, chuyện ta chuẩn bị bế quang, nàng chuẩn bị chưa?
– Thiếp đã chuẩn bị rồi, chàng đi theo thiếp.
Hai ngươi lắc mình một cái, sử dụng khinh công vô thanh vô thức biến mất. Một lúc lâu sau thì xuất hiện ở một nơi hoang vu hẻo lánh, phía trước là một hang động tự nhiên có đôi chút chỗ đã được cải tạo một cách khéo léo nhất để che mắt người bên ngoài, xung quanh là một mảng lớn rừng rậm che phủ khiến cho nơi đây dường như không có người lui tới bao giờ.
– Nơi này là nơi thiếp hay lui tới bế quan luyện công, trong hang động kia thiếp đã chuẩn bị một số thứ cần dùng, cánh của đá kia thì ở bên trong khi khóa rồi thì bên ngoài vô phương cũng không mở được. Còn bên ngoài kia thiếp có bố trí những cảm bẫy, đảm bảo không có kẻ nào dám bén mảng tới. Chàng cứ yên tâm mà tu luyện.
– Cảm ơn nàng.
– Hì… hì.
Trên môi Lý thị xuất hiện một nụ cười nhẹ, trong tinh quang của nàng là một thân ảnh cao to cường tráng, gương mặt sáng sủa vuông vức lúc nào cũng tỏa ra khí thái khiến cho người khác cảm thấy yêu thích. Ngắm nhìn người đàn ông này cùng với hành động của đêm vừa rồi khiến cho gương mặt thanh tú của nàng mau chóng đỏ ửng cùng với trái tim đập liên hồi như muốn bay ra khỏi lồng ngực.
– Có việc gì thì thông báo cho ta biết, gần tới ngày đó, nàng hãy đưa phong thư này cùng với người của nàng bí mật đưa cho chủ nhân của Trúc Nhân Cốc, sau đó bí mật ẩn nấp xung quanh Trúc Nhân Cốc.
Hoàng Bách thấy biểu hiện của Lý Thị liền khẽ mỉm cười rồi nói.
– Thiếp hiểu, liệu chuyện này chàng có nắm chắc?
– Ta cũng không biết nữa, binh tới tướng ngăn, nước tới đất chặn. Tới lúc đó thì liệu xử lý sau.
– Thiếp hiểu. Chàng cứ yên tâm mà bế quan đi.
– Uhm.
Hoàng Bách nhìn Lý Thị, trên môi khẽ điểm nhẹ nụ cười khiến cho nàng bồi hồi xao xuyến, sau đó Hoàng Bách đi vào trong hang động. Cũng tiện tay bố trí một số loại cấm chế, vì hắn chỉ muốn yên tâm bế quan tu luyện, không để cho người khác quấy dầy. Khẽ thấy Hoàng Bách đi vào hang động lại bố trí một số loại cấm chế, Lý thị cũng khẽ mỉm cười, ánh mắt dõi theo bóng lưng của Hoàng Bách hiện ra tinh quang nuối tiếc, sử dụng khinh công lắc mình. Thân hình vô tung vô ảnh biến mất trong không trung.
Trong suốt khoảng thời gian vừa qua, có nhiều việc sảy ra khiến cho Hoàng Bách không thể nào tĩnh tâm tu luyện, hẳn mải miết cùng với Ngọc Sư thực hiện những kế hoạch cho tương lai sau này, phải hợp tác kinh thương với các thế lực lớn, âu cũng là để tích lũy tài sản để phát triển Nữ Kiếm Môn, bởi vì hắn biết Nữ Kiếm Môn mà sư phụ Ngọc Nữ để lại càng phát triền mạnh thì càng phải cần tới nguồn lực khổng lồ, nhất là kim tệ vốn không thể nào thiếu được. Một phần là Hoàng Bách vẫn không thể đột phá, hắn vẫn luôn muốn tìm cơ duyên để tăng cường thực lực, nhưng đi tới bước này muốn tiến tới bước nữa là điều rất khó chứ không phải là chuyện đơn giản. Từ cấp thấp tời cấp năm thì dễ dàng, nhưng từ cấp năm tới cấp sáu thì rất khó, huống chi hiện tại hắn đang ở cấp bảy. Nếu như gặp phải những lão quái vật ẩn danh lánh đời thì thực sự là nguy to, lại còn có cả các đại môn phái nữa. Mặc dù tời thời điểm hiện tại hắn chưa hề động phải các đại môn phái nào, nhưng liệu sau này có như vậy không? trên con đường cường giả không hề có sự yếu mềm mà chỉ có thực lực mới làm nên mọi chuyện, núi cao còn có núi cao hơn, con đường cường giả không bao giờ có giới hạn. Đối với người luyện võ, thì như hắn hiện tại đã là một bước tiến vô cùng dài, chỉ có trong tưởng tượng mới có thể làm được, xưa nay các cường giả tu luyện võ công thì cùng lắm đạt được cấp sáu đã là một sự không hề nhẹ.
– Hài… không biết Nữ Kiếm Môn trong thời gian qua thế nào? Liệu có đi đúng theo như quỹ đạo mà mình đã vạch ra hay không?. Mọi chuyện ắt sẽ có câu trả lời.
Hoàng Bách hiểu được điều này, gạt bỏ mọi ý niệm, nên trong thời gian này hắn thấy cơ duyên của mình chưa tới, vẫn không thể đột phá, cho nên lần bế quan này hắn chỉ cố gắng củng cố nội công và tu luyện kiếm pháp sao cho tốt nhất. Tinh mà không thông thạo thì cũng chỉ là múa rừu qua mắt thợ mà thôi. Hoàng Bách vào trong hang động, phất tay nhẹ, trên tay hắn xuất hiện một cái tháp nho nhỏ, xung quanh tháp hiện nên những ánh sáng mờ ảo, tỏa ra khi tức cổ xưa, đôi khi lại xuất hiện những tia sét chằng chịt ngang dọc. Lưu vân tỏa ra bất phàm, đó chính là Tháp Thông Thiên bấy lâu nay chỉ có Ngọc sư là hay chui vào đó tu luyện, còn hắn thì dường như đã quên. Đôi mắt Hoàng Bách bắn ra tinh quang nhẹ nhàng rồi thân hình hắn biến thành một bóng trắng chui vào trong Tháp Thông Thiên, nhẹ nhàng ngồi xuống hai chân xếp bằng nhanh chóng tiến vào trang thái kì ảo, trên thân mình phát ra những tia sáng dịu nhẹ, trong não hải hiện ra những tin tức khổng lồ. Từng thân ảnh hư ảo cùng những tâm pháp cùng khẩu quyết lần các chiêu thức của sư phụ Ngọc Nữ hiện ra, một kho kiến thức thật là đồ sộ mà vị sư phụ của hắn lúc sinh thời đã khiến cho rất nhiều cường giả phải khiếp sợ đang xuất hiện trong lão hải của hắn. Lựa chọn biện phát trước tiên của Hoàng Bách là tu luyện nội công, hai mắt nhắm lại, hai tay Hoàng Bách khẽ vung ra, từng luống ánh sáng trắng xuất hiện biến hóa rất là kì ảo, từng luồng khi tức mạnh mẽ được tuôn ra khiến cho không gian đang yên ắng liền ngập phần quỷ dị.
Trong không gian yên ắng của Tháp Thông Thiên, từng luống ánh sáng trắng nhẹ nhàng dần chuyến tơi tới hung dữ bay ra theo từng động tác mạnh bạo của đôi tay hắn, những cái nhấc tay của hắn đem theo những dòng nội lực thật sự mạnh mẽ, những dòng nội lực mạnh mẽ tuôn ra không ngớt làm cho không gian ngày càng sôi động. Không gian của Tháp Thông Thiên như muốn khựng lại, từng gợn sóng không gian đan xen chằng chịt như muốn cùng với luồng ánh sáng trắng kia hòa vào làm một. Vô hình chung dưới thân thể Hoàng Bách xuất hiện một hình âm dương bát quái ngũ hành đang kéo nhẹ nên theo từng động tác tay của hắn, hình bát quái kéo nhẹ nên rồi bao phủ lấy toàn thân của hắn, ẩn chưa trong đó quang mang của những con rồng trắng nho nhỏ như đan xen ẩn hiện trong cái màng vỏ bọc của hình bát quái âm dương, nó vờn quanh cuộn tròn trong cái vỏ bọc đấy.
– GRAO…Gao…
Khí thế từ trong thân thể Hoàng Bách đang dần dần tăng mạnh, tiếng rít gào của những con rồng kia vô hình chung đang hòa quyện lấy từng cái nhấc tay của hắn. Không gian như muốn chấn động kịch liệt ngày càng rung lắc dữ dội, mây đen từ đâu kéo tới khiến cho từng tia sét mảnh khảnh hung dữ đầy quyết đoán đánh mạnh xuống, xung quanh tháp Thông Thiên vặn vẹo vang lên những tiếng nổ đì đùng. Khi khí thế ấy ngày càng kéo mạnh lên cao, thì bất chợt Hoàng Bách miễn cưỡng thu lại thủ ấn như cảm giác được điều gì đó. Đôi mắt sáng bừng bắn ra tinh quang.
– Ồ… chuyện này là sao? không lẽ nội công của sư phụ Ngọc Nữ có liên quan tới Âm Dương Bát Qúai? chuyện này liệu có liên quan?. Vì rất nhiều lần hắn vận dụng tu luyện Nội Công nhưng mọi thứ xảy ra xung khiến cho hắn không để ý.
Hoàng Bách như cảm ứng được điều gì liền vung thủ ấn, hai tay vung ra xoáy tròn vào nhau, thì lập tức dưới thân thể hắn xuất hiện một vòng tròn bát quái với hai nửa trắng đen đang bao bọc lấy nhau, từ từ ôm trọn lấy thân thể của hắn.
– Đúng rồi, là bát quái âm dương. Nhưng trong tất cả tài liệu mà ta đọc được thì không có bất cứ tài liệu nào ghi chép về vấn đề này, kể cả trong tất cả những gì mà hai vị sư phụ để lại. Nhưng đây đúng là bát quái âm dương? liệu nó có liên quan tới bát quái âm dương mà thế giới trước kia hắn thây? Ắt hẳn có liên quan, vậy nó là như thế nào?
Hoàng Bách suy nghĩ một hồi rất lâu mà không thể nào lý giải được, có lẽ ngay lúc sinh thời Sư Phụ Ngọc Nữ cũng không phát hiện ra sự việc này. Vậy làm thế nào vận dụng được bát quái âm dương? Hoàng Bách suy nghĩ thêm liệu thế giới này có thể vận dụng được bát quái âm dương để thành một chiêu thức mới? Vậy thử lĩnh ngộ xem sao.
Hai tay Hoàng Bách tiếp tục vung tay kết thủ ấn, một vầng quang tráo tiếp tục xuất hiện, trước mặt hắn là một hình bát quái âm dương. Ở chính giữa là hai màu trắng và đen, màu trắng tượng trưng cho dương, còn màu đen tượng trung cho là âm, xung quanh là một hình bát giác gồm có tám cạnh vuông vắn với nhau. Các cạnh gồm có các cung Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài
Theo cổ nhân, mỗi chu trình gồm bốn giai đoạn:
a) Nguyên: Khởi đầu của sự biến hoá
b) Hạnh: Sự thông đạt, hội hợp các thành tố
c) Lợi: Sự thỏa đáng các điều kiện cần thiết cho sự tăng trưởng
d) Trinh: Sự thành tựu chung cuộc của một chu trình sinh ra sự vật
Biến hoá là ngoại biểu của Thái cực mà đạo Dịch căn cứ trên sự biến hoá của vũ trụ và vạn vật. Do đó, Kinh Dịch mô tả diễn trình chuyển hoá (Dịch) một cách khái quát như sau:
“ Dịch hữu Thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh Bát quái, Bát quái sinh Ngũ hành: Đạo Dịch có nguồn gốc là Thái cực, Thái cực sinh ra hai Nghi (Âm và Dương) hai Nghi sinh ra bốn Tượng (bốn trạng thái tượng trưng bằng bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông) bốn tượng sinh ra tám Quẻ (Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoài) tượng trưng cho Trời, Đầm, Lửa, Sấm, Gió, Núi, Nước, Đất).
Khởi đầu của sự biến hoá rất đơn giản, rồi từ cái đơn giản đó mà chuyển hoá dần dần để thành ra phồn tạp. Vì Âm Dương là hai thành tố đầu tiên của vũ trụ, nên được Kinh Dịch chọn là biểu tượng căn bản và tượng trưng bằng hai cái vạch đơn giản:
a) Vạch liên tục tượng trưng cho Dương
b) Vạch gián đoạn ( – – ) tượng trưng cho Âm
Trong phép biến đổi hoá để sinh ra Bát quái, hai vạch tượng trưng cho Âm Dương lần lượt chồng chất lên nhau theo nền tảng tam tài mà thành ra tám Quẻ căn bản với hình dạng và ý nghĩa tượng trưng sau đây:
1 – Càn tượng trưng cho Trời
2 – Đoài tượng trưng cho Đầm, Ao
3 – Ly tượng trưng cho Lửa
4 – Chấn tượng trưng cho Sấm
5 – Tốn tượng trưng cho Gió
6 – Cấn tượng trưng cho Núi
7 – Khảm tượng trưng cho Nước
8 – Khôn tượng trưng cho Đất
Vậy nếu như từ hình Bát quái âm dương này mà lĩnh ngộ ra thì liệu sẽ như nao? Hoàng Bách thấy vậy thì nhìn chằm chắm vào hình bát quái âm dương này. Khi đã ghi nhớ kĩ thì hắn lập tức suy ngấm rồi vô tình tiến vào một trạng thái huyền ảo. Trong trạng thái huyền ảo đó, một không gian bao la vô tận xuất hiện, ở nơi đấy có Trời và Đất, giữa trời và đất có sự sống nhân sinh, có Đầm, Lửa, Sấm, Gió, Núi và Nước. Mỗi một hình thái đều khác nhau, ở nơi đó chỉ có mỗi thân hình hắn đang nơ lững giữa không trung, hai mắt mở to nhìn và nghe ngóng, cảm nhận mọi thứ đang diễn ra xung quanh.
* Trong hoàng cung *
Lúc này trong điện Kinh Thiên, Hoàng Dược đang phê duyệt tấu chương. Cầm trên tay bản tấu chương của một quan viên trình nên khiến cho Hoàng Dược phải nhíu mày lộ ra tia sáng khó chịu, thì bên ngoài vang lên tiếng người.
– Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế…
– Dương ái khanh miễn lễ.
– Tạ ơn Hoàng Thượng.
– Dương ái khanh có chuyện gì vậy.
– Dạ khởi bẩm Hoàng Thượng, theo như mật thám báo về, ở phía Tây nước ta gồm có hơn ba mươi nước đang có ý định thượng nghị hợp lại làm một. Thần e họ có mưu đồ gì đó.
Trước mặt Hoàng Dược là một nam trung niên, mắt kiếm mày ngài, thân hình cường tráng với nước da ngăm đen. Trên gương mặt là những nếp nhăn trai sần theo năm tháng, người này có tên là Dương Lai phụ trách mảng tình báo.
– Trong vô số năm qua, từ đời tiên đế cho tới bây giờ, nước ta luôn nằm trong sự dòm ngó của các nước lớn. Bọn chúng vẫn ghi hận mối thù năm xưa, vẫn luôn để mắt tới vùng trung tâm bị phong ấn. Muốn một ngày nào đó phá vỡ phong ấn để hiệu triệu vạn thú và yêu thú để thống nhất thiên hạ. Dương ái khánh cần phải hết sức cảnh tỉnh nắm bắt thông tin, ta e bọn chúng không sớm thì muộn sẽ hợp nhất lại để xâm lược nước ta. Chúng ta cần phải cảnh giác.
– Dạ thân hiểu.
– Thôi ngươi lui xuống đi.
– Dạ thần xin cáo lui.
Sau khi Dương Lai lui xuống, thì Hoàng Dược quay lưng lại, hai tay chắp đằng sau, đôi mắt ngắm nhìn bản đồ giang sơn xã tắc mà trong lòng nhiều mối lo âu. Trong suốt những năm qua, thân làm Vua vì đại cục, vì con dân, vì giang sơn xã tắc đã khiến cho hắn từ một con người giản đơn biến thành một con người trầm ngâm đầy mưu toan. Gánh nặng trên vai rất nặng khiến cho hắn không được nhàn hạ.
– Khời bầm Hoàng Thượng, Lý Phúc tướng quân xin được cầu kiến.
Hoàng Dược đang trong tâm trạng suy nghĩ thì bên ngoài có thái giám đi vào, kéo tâm trạng Hoàng Dược trở lại.
– Truyền cho vào.
Truyền Lý phúc tương quân vào.
– Thần Lý Phúc tam kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế…
– Lý ái khanh bình thân, cho các người lui.
Hoàng Dược nói xong thì một đám thái giám và cung nữ lui xuống.
– Tạ ơn Hoàng Thượng, bầm Hoàng Thượng, mấy ngày hôm nay tin tức biên giới phía Bắc báo về Thái Tử Hoàng Bách đột nhiên không thấy xuất hiện. Trong khi đó chuyện đó sắp diễn ra, thần e có chuyện chẳng lành.
– Theo như ta đoán, ắt hẳn không có chuyện gì đâu, nhưng vẫn cần âm thầm giám sát. Về phía Khương Gia cùng Tổ chức Bạch Vân thì sao?
– Khởi bẩm Hoàng Thượng, về Khương Gia thì cờ hồ rất là im lặng, nhưng động tĩnh ở biên cảnh của họ không bình thường, nhân số quân lính tăng lên gấp đôi. Thậm trí họ còn đang áp sát biên giới nước ta, thần e rằng họ muốn nhân cơ hội này xem động tĩnh của nước ta, nhất là chuyện của Thái tử, có lẽ họ đã biết đôi chút. Còn về Tổ chức Bạch Vân thì ắt hẳn muốn một lần này tiêu diệt Trúc Nhân Cốc.
– Muôn tâu Hoàng Thượng, có Thái Bình công chúa xin được yết kiến. Tiếng của một thái giám.
– Cho vào.
Truyền cho Thái Bình công chúa vào điện.
– Việc này ta tin Lý Phúc tương quân sẽ giải quyết ổn thỏa, ngươi cứ làm theo cách của mình đi.
– Dạ thần hiểu, thần xin cáo lui.
– Uhm….
– Hoàng Thượng, ta tìm người mãi, hóa ra người ở đây. Người này là Thái Bình công chúa tức là Dương Hoàn là Hoàng cô cô của Hoàng Dược.
– Hoàng cô cô, người có chuyện gì gấp gáp mà muốn tìm ta?
– Hài… cứ có chuyện thì Hoàng cô cô mới tìm tới Hoàng Thượng hay sao?
– Hì… hì… Hoàng Nhi không dám.
– Thôi, không có gì, ta vào việc chính. Ta muốn tới một nơi Thiền để tĩnh tọa, cũng là muốn tu luyện võ công.
– Dạ, vậy Hoàng cô cô đã tìm được nơi ưng ý chưa? để Hoàng Nhi sắp xếp.
– Thôi không cần, Thân làm vua ta biết người bận trăm công ngàn việc. Chuyện này ta có thể làm được.
– Vậy ý của Hoàng cô cô muốn tới nơi nào?
– Ta muốn tới Nữ Kiếm Môn, cách đây không xa, ở đó toàn là Nữ, cũng để ta tư tâm hơn. Cũng là để…
– Nữ Kiếm Môn…
– Đúng, Nữ Kiếm Môn. Chuyện người cháu của ta vẫn còn lưu lạc bên ngoài, chuyện này không chỉ có Hoàng Thượng biết. Ta cũng biết đôi chút.
Hoàng Dược nghe xong những lời nói này khiến cho hắn giật mình, sắc mặt khẻ đổi nhưng cũng nhanh chóng lấy lại được sự bình tĩnh. Còn Dương Hoàn thoáng chút khẽ đổi không để ý tới Hoàng Dược liền quay người đi khỏi điện Kinh thiên.
– Hì… hì…hì… thật đúng là…
Hoàng Dược khẽ cười, hai bàn tay xoa nhẹ thầm nghĩ không ngờ vị Hoàng cô cô bướng bỉnh này, thường không bao giờ coi trọng quy củ Hoàng ra, lại không hề quan tâm tới chính sự lại biết về thông tin Thái tử Hoàng Bách.
* Trúc Nhân Cốc *
Trong một tiểu đình viên nhỏ, lúc này có thân ảnh hai người, một người phụ nữ già với thân hình già nua, còn một người kia là một nữ tử trẻ trung xinh đẹp
– Thưa bề trên, cũng sắp tới ngày quyết chiến rồi, sao vẫn chưa thấy bóng dáng hắn?
– Trúc Liên, ta đã dặn con bao nhiêu lần rồi, sao con không nghe lời ta, cứ gọi người dúp chúng ta là hắn?
– Hắn, con gọi hắn là hắn là may mắn cho hắn rồi, một tên vô lại, bỉ ổi, vô liêm sỉ, lại háo sắc.
– Hài…
Lão phụ thân này thở dài, trong đôi mắt thể hiện sự bất đắc dĩ, lão phụ thân nói tiếp.
– Đàn ông trong thiên hạ, ai cũng háo sắc, ngay cả phụ nữ chúng ta cũng như vậy. Nếu như một người đàn ông chịu quan tâm chăm sóc người phụ nữ của mình thì cho dù bên cạnh họ có bao nhiêu nữ nhân đi chăng nữa, thì điều đó cũng không quan trọng. Ta nghĩ mỗi bước đi của người đàn ông đều in dấu chân của người phụ nữ, không có họ thì thật sự là tẻ nhạt.
– Người… người sao cứ nói tốt cho hắn vậy?
– Không phải là ta nói tốt cho hắn, nhưng ta thấy tâm tính của người đấy còn tốt hơn vạn lần những kẻ tự coi mình là chính nhân quân tử. Với tính cách của con, ta nghĩ con nên phải thay đổi lại. Là con gái đừng nên có tính tình như con trai, ta đã dặn con bao nhiều lần rồi.
– Dạ, nhưng con…
Nàng ta định nói gì đó nhưng không biết phải nói như thế nào, thì lão phụ thân như hiểu ra điều gì đó liền ngắt lời nàng ta.
– Thôi không nói chuyện này nữa, hôm qua có phải có một nữ tử tới gặp con, có phải không?
– Dạ vâng, hôm qua có một nữ tử nói là bằng hữu của hắn, cầm theo một phong thư nói chúng ta an bài người trước, còn hắn sẽ tới sau. Nhưng con thấy, chỉ cần đánh thắng người trẻ tuổi của Bạch Vân là có thể dữ được Trúc Nhân Cốc, vậy tại sao hắn lại bố trí nhiều người như vậy?
– Uhm,vậy con cứ an bài đi, thông báo cho các đệ tử tăng cường tuần tra, canh gác. Con vẫn còn trẻ lại ít đi lại trên chốn giang hồ, chưa hiểu biết nhiều, nếu như chỉ vì chuyện đánh thắng thì hắn sẽ không làm ra động tĩnh như vậy, nếu như ba trăm năm sau lại như thế này thì không biết tới bao giờ chúng ta mới thoát được hiểm cảnh? Theo như ta nghĩ thì lần này hắn muốn nhân cơ hội này nắn gân Bạch Vân, thâm chí là diệt sát. Hắn thật sự suy nghĩ rất là sâu.
– Vậy trong chuyện này con nghĩ mãi không ra, hắn ra sức dúp chúng ta như vậy mà không đòi hỏi bất kì thứ gì. Chuyện này liệu hắn được lợi cái gì chứ?
– Qủa thực vấn đề này ta nghĩ mãi không ra, không biết dụng ý của hắn như nào? chuyện đó cũng sắp tới rồi, không biết lần này chúng ta có dữ được Trúc Nhân Cốc hay không? là phúc hay là họa, hi vọng Trúc Nhân Cốc vượt qua được tai ương lần này.
* nhân vật chính *
Hoàng Bách vẫn đắm chìm trong việc lĩnh ngộ trong hình bát quái âm dương, trong không gian ảo đấy, từng thứ đều được hắn sờ nắn rồi cảm nhận, cứ như là chỉ có hắn ở trong cái thế giới này.
Càn tượng trưng cho trời, Khôn tượng trưng cho đất, ở giữa trời và đất tồn tại các loại hình thái khác nhau, có mưa giống sấm sét, có ánh nắng rồi lại có đêm đen. Mọi thứ dường như rất huyền ảo, ở trong cái thế giới ấy, vạn vật như được sinh sôi nảy nở rồi chết đi, các hình thái nối tiếp nhau, cùng nhau tồn tại. Trong thế giới huyền ảo đó Hoàng Bách như được cảm nhận thấy, sờ nắn thấy, nhưng không thể nào nắm trọn vẹn lấy nó, hắn cứ như thế dần dần tiến vào một trạng thái hư vô, không nghe, không thấy, không ngửi… tất cả chỉ là hư vô. Bất chợt một đạo sét to bằng cánh tay người lớn đánh mạnh từ trên trời rơi xuống thân thể hắn, một tiếng nổ trầm đục vang lên trong não hải của hắn khiến cho hắn bừng tỉnh cơn mê.
– Hài… chuyện gì vậy? sao ta đang trong cơn mê thì tự nhiên tỉnh lại? không lẽ ta chưa đủ thực lực để lĩnh ngộ tiếp? ắt hẳn là như vậy, vậy không thể cưỡng cầu được. Có thời gian thì lại tiếp tục lĩnh ngộ thôi.
Đạo sét đấy đánh vào thân thể Hoàng Bách khiến cho Hoàng Bách không thể tiếp tục lĩnh ngộ, hắn cảm thấy không có sự tiến bộ rõ rệt, nhưng bù lại hắn cảm thấy tâm thần của mình đang có sự chuyển biến rất lớn, sự thư thái nhẹ nhàng đang lấn át sự nặng nề. Tâm thần như chút được gánh nặng.
Hoàng Bách thôi không lĩnh ngộ trong hình bát quái âm dương nữa mà chuyển sang tu luyện võ công, điểm nhẹ mũi bàn chân sử dụng nội lực, thân hình hắn xoay tròn bay lên, tay phải rút ra Cửu Kiếm.
– Ông… ông… grao…rao….
Một tiếng rống gầm gừ vang vọng trong không gian vang nên, tiếng gầm rống đó như tiếng long ngâm bá đạo tạo thành một cỗ uy áp rất lớn, cùng lúc đó xuất hiện chín con rồng màu trắng nhỏ bay vờn quanh thân Cửu Kiếm. Hoàng Bách liền rót nội lực của mình vào thân kiếm, huy kiếm ra xung quanh khiến cho xung quanh vang nên những tiếng nổ ấm ầm. Hoàng Bách bắt đầu sử dụng từ chiêu thứ nhất tới chiêu thứ bảy của Cửu Kiếm, mỗi chiêu thức sau khi được thi triển xong thì Hoàng Bách lại ngồi xuống nghiên cứu kĩ xem liệu phải làm như thế nào để vừa đỡ tốn nội lực, vừa tạo được thành sát thương lớn, phát được uy lực của từng chiêu thức.
– Sao lại như thế nhỉ? trong bộ kiếm pháp mà sư phụ Độc Tôn để lại có nói là gồm có chín cấp được chia làm tám mươi mốt chiêu thức, mỗi cấp gồm chín chiêu thức biến hoá khôn lường. Lấy tam sinh tam thế làm chính, mỗi cấp độ càng cao thì sử dụng chiêu thức càng mạnh. Mỗi lần sử dụng thì cần phải hô Cửu kiếm thức nhứ nhất… sẽ cộng thêm uy lực khi xuất chiêu trong giao đấu. Vậy tại sao ta tu luyện tới cấp bảy rồi mà mới chỉ sử dụng được bảy chiêu thức? còn mấy chục chiêu thức kia là như thế nào? Liệu ta còn thiếu hay quên ở chỗ nào?
Thế là Hoàng Bách lục tung tất cả những gì mà sư phụ Độc Tôn để lại cho hắn, sau đó hắn vùi đầu vào nghiên cữu sao cho thật kĩ lưỡng.
Kí tên: huuho14.