Đánh Đồn Có Địch - Chương 54
Tối đó ở ngoài chân đê gió hiu hiu thổi. Em đã biết kết quả từ trong tuần bởi một đứa bạn cùng lớp xem hộ cho em. Cả tối em không nói gì mà chỉ ngồi lặng im và nhìn xa xăm về phía cuối làng. Lòng tôi buồn vời vợi.
– Anh ơi. Mình chia tay nhé.
– Tại sao? Năm sau thi tiếp. Anh sẽ kèm em bằng đỗ thì thôi.
– Không được đâu anh ạ. Chắc em không đủ khả năng.
Nói rồi em khóc nức nở. Tôi quay sang ôm em vào lòng, em gục vào vai tôi càng khóc lớn hơn.
– Mình về đi anh.
Em đứng dậy lau nước mắt rồi lặng lẽ theo hướng con đường giữa cánh đồng mà đi. Tôi chạy theo kéo tay em lại rồi ôm chặt lấy em:
– N-Anh ơi. Em buồn chẳng nhẽ anh không buồn hay sao? Em phải thương anh nữa chứ. Vì anh mà hãy cố lên. Đợi thêm một năm với anh đâu có là gì.
Em lại khóc khe khẽ. Tôi nói tiếp:
– Nếu em còn yêu anh thì phải cố gắng để năm sau thi tiếp. Anh sẵn sàng chờ em, không gặp em đến bao giờ cũng được. Chỉ cần em đừng bỏ anh.
– Em không thi nữa đâu, chắc em đi làm công nhân thôi anh ạ. Bố mẹ em quyết định như thế rồi. Chúng mình… (Em khóc nức nở khi chưa nói hết câu).
Rồi em gỡ tay tôi ra:
– Thôi muộn rồi. Mình về đi anh.
– Ở lại thêm một lúc đã.
– Vậy em đi về trước đây. Hu… hu…
…
Hôm sau tôi viết cho em nhiều lắm rồi nhờ thằng Cường gửi cho em nhưng em không hồi âm. Lên trường, mấy lần tôi gọi về nhà thằng Cường, nhờ bố mẹ nó gọi em sang nghe máy nhưng em đều từ chối không gặp. Rồi hai tuần sau tôi về quê thì cũng là lúc dì em về đón em vào Đà Nẵng làm công nhân. Tối đó tôi hẹn em ra ngoài chân đê nhưng rồi tôi ngồi cả tối mà chẳng thấy bóng dáng em đâu. Sáng hôm sau sợ em đi mất nên tôi dậy thật sớm chạy ra nhà thằng Cường thì gặp em và dì em đang xếp đồ lên xe ngoài cổng. Tôi khựng lại nhìn em, em ngước mắt lên nhìn tôi rơm rớm nước mắt rồi chạy vào trong nhà. Mười phút sau tiếng xe máy tăng ga rồi đưa em đi mất. Tôi đâu có biết lần gặp cách đây hai tuần là lần cuối cùng em ra gặp tôi. Em đi rồi buồn lắm ai ơi… Đà Nẵng xa lắm, tôi phải làm sao? Làm sao bây giờ hả em???
Thời gian sau đó tôi không còn tin tức gì nữa của em. Một phần chắc tại thằng Cường giấu tôi. Từ ngày em đi cái duy nhất tôi nhận được là những lá thư tôi gửi cho em mà em gửi lại thằng Cường trước hôm đi. Nhưng vì thấy tôi buồn quá mà mãi sau này nó mới đưa cho tôi. Trong đó có cả một lá thư em viết cho tôi đêm trước hôm đi.
“Anh… Xuân của em. Mãi mãi là Xuân của em anh nhé.
Anh ơi. Em vừa đi ra cuối làng rồi nhìn ra chân đê. Em biết có anh ngồi đó nhưng em không dám ra. Em sợ em không về được. Em sợ chúng mình làm điều dại dột. Hãy quên em đi anh. Đi về đi anh.
Anh ơi. Đừng giận em anh nhé. Chuyện chúng mình đến đây là hết. Coi như có duyên mà không có phận. Em yêu anh nhiều lắm nhưng có lẽ mong ước làm vợ của anh sẽ mãi mãi không thành. Quên em đi anh nhé. Và mãi là Xuân mạnh mẽ của em. Em đi đây!”
Tâm trạng của tôi những ngày sau đó khi em đi rồi…
Anh vẫn đi về qua ngõ nhà em
chân bước ngập ngừng để vơi nỗi niềm,
thương thầm ai ở bên hiên, tóc thề buông xõa vai mềm
em vốn dòng gia giáo ngoan hiền.
Anh vẫn đi về qua ngõ tình yêu,
chưa dám trao lời vì anh quá nghèo,
thư tình tha thiết bao nhiêu,
muốn gủi ai ấy một điều,
e chối bỏ thêm khổ đau nhiều.
Nhớ nhung, từng đêm anh ngủ không yên,
tìm bao câu nói êm đềm,
mong đối mặt xin tỏ em tường,
đến khi gặp em chưa nói nên câu
nhịp tim như trống liên hồi
không dám dừng chân bước vội vàng.
Anh vẫn đi về qua ngõ hoàng hôn,
cô bác họ hàng mừng em lấy chồng,
anh giờ qua ngõ như không,
nghe đạn bom nổ trong lòng
tan vỡ mộng theo lễ tơ hồng.