Cuộc chiến (League of Legends bựa) - Chương 25
Chapter twenty five: Tình yêu hay thù hận.
Có lẽ là vậy, ông trời đã nối sợi dây duyên nợ giữa leesin và sona lại, vì họ sinh ra là dành cho nhau nhưng để đến được với nhau thì họ cần phải tự bản thân nắm lấy tình cảm, phải tự đi trên con đường để đến với nhau.
…
Ngừng việc tu luyện, Leesin quay đầu hướng về phía cô nhi viện, nơi sona đang sống. Suy nghĩ một lúc rồi thầy tu mù lao đi đến đó, hắn muốn nói, nói hết những gì đã xảy ra ở quá khứ, nói vì sao sona phải ở đây, nói hắn đã gây ra tội lỗi gì với ngôi làng của cô… hắn đã quyết định rồi…
Đứng trước cửa của cô nhi viện năm nào leesin đã để sona ở lại,, Leesin đẩy cửa và bước vào….
Bên trong sona đang chơi đùa với những đứa trẻ nhỏ hơn, nhận thấy leesin đang đứng ở gần cửa Sona cầm cây đàn và bước đến. Leesin biết sona không nói được nên hắn mở lời trước.
"À…ừm Sona này!! Cháu đi cùng với ta ra ngoài một lát được không? ta có chuyện muốn nói hết với cháu!!" Leesin vừa lo lắng vừa cố nói hết và bước ra ngoài.
Sona cũng bước theo ra ngoài theo Leesin và ngồi xuống chiếc ghế gỗ ở cạnh con đường vào cô nhi viện, đối diện là Leesin ngồi chiếc ghế gỗ đã nhuốm màu thời gian.
Hít sâu một hơi cho đỡ căng thẳng, Leesin nói "Sau khi biết được sự thật, dù cháu hận ta, muốn giết ta thì ta cũng sẽ chấp nhận. Nhưng cháu hãy cho ta một thời gian để đánh đuổi bọn xâm lăng Noxus. Sau khi đánh đuổi được bọn chúng ta tự khắc sẽ đến tìm cháu. Còn bây giờ ta sẽ kể về sai lầm năm đó của ta!!"
Leesin kể dần từ chuyện anh đã nghịch sách phép thuật của sư phụ rồi không may đã phá hủy ngôi làng cho Sona nghe, rồi đưa Sona đến đây…
Hai hàng nước mắt lăn dài xuống gò má xinh đẹp của Sona, ánh mắt nàng tràn ngập đau khổ và oán hận Leesin, môi nàng mấp máy muốn nói gì đó nhưng không thể. Nàng khóc rất lâu rồi bỏ chạy vào trong cô nhi viện để mặc Leesin ở bên ngoài và cơn mưa lạnh đang dần trút xuống…
Tách…..tách…..tách……tách……….
Những giọt nước mưa từ mái nhà vẫn rỉ xuống sau cơn mưa lạnh lẽo khi nãy. Leesin vẫn ngồi đó, trên chiếc ghế gỗ đó. Hắn đang rất dằn vặt bản thân về sai lầm đó… Và trời lại mưa, những hạt mưa rơi rào rào bên ngoài như tiếng mưa thủy tinh, nghe lạnh lẽo, nghe đau khổ. Sona vẫn ôm cây đàn và khóc, trong căn phòng tối tăm đó, Sona nhớ lại những lời của Leesin. Nàng khóc nhiều hơn,,, vì Leesin mà Sona mất Bố Mẹ người thân, vì Leesin mà nàng thành trẻ mồ côi, Sona khóc trong đau khổ tận cùng, những giọt nước mắt của Sona rơi xuống và thấm vào cây đàn, những giọt nước mắt vẫn rơi không ngừng của một linh hồn đang đau khổ ấy….
Bên ngoài cô nhi viện Leesin vẫn ngồi giữa trời mưa vô tận, ánh chớp vẫn loé sáng đều đều, ánh chớp sáng lên đã làm mọi cảnh vật thoáng chốc sáng như ban ngày và điều đó đã được Sona nhìn thấy. Lau đi nước mắt Sona nhìn đăm đăm ra bên ngoài tối tăm kia. Ánh chớp lại sáng loà và Sona nhận ra Leesin vẫn đang ngồi đó, ngồi một mình giữa trời mưa trong đêm tối…
Tim Sona bỗng nhói lên, lí trí nói rằng nàng nên ra đó gặp Leesin. Nàng cảm thấy một cảm xúc lạ lẫm xuất hiện, dù hận Leesin nhưng nàng lại muốn tha thứ, con tim mách bảo nàng như vậy nhưng ngôi làng của nàng, cha mẹ của nàng đều bị diệt vong vì Leesin. Nàng nên làm gì bây giờ đây? nàng không biết. Nhìn cây đàn trên tay nàng đặt nó xuống bàn và gảy vài điệu, tiếng đàn nghe có sự sầu khổ u tịch ai oán vang đi ra ngoài…
Trong đêm tối giữa trời mưa, Leeain bỗng nghe thấy một tiếng đàn vọng tới…
"Ai đàn mà nghe ai oán thê lương quá!!!"
Gảy xong đàn Sona ngồi bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng đang không biết phải làm gì để có thể lựa chọn ra một con đường của riêng mình. Chọn thù hận của quá khứ hay tương lai với Leesin?…. Sona không thể lựa chọn.
Sáng hôm sau… Sona khăn gói một chút đồ rồi cầm theo cây đàn, tạm biệt tất cả mọi người một lần cuối, tạm biệt cô nhi viện đã nuôi nấng nàng. Sona bước đi…
…sau những rặng cây, Leesin vẫn âm thầm đi theo bảo vệ Sona…
Hết chapter.