Cơn Lốc - Phần 16
– Thôi chị em bay để đấy cho con Hương nó dọn dẹp, lên gác mà nằm nghỉ trưa – má Ngọc Liên nói với Ngọc Liên và Bích Loan, khi mọi người đã ăn uống xong.
– Bác có chuyện gì muốn nói với cháu phải không ạ?
– Chuyện chi hả con? – Má Ngọc Liên vẫn gọi Bích Loan bằng con.
– Dạ, cháu đâu có biết, thấy bữa trước Ngọc Liên nói với cháu, bác bảo ra chơi, ăn bún chả, tiện thể bác có chuyện muốn nói với cháu.
– Thế thì con bị nó xạo rồi. Con khờ dại và tin người bị nó lừa là phải. Nó là láu cá láu tôm lắm đó.
Ngọc Liên ở dưới bếp, nói vọng lên:
– Lừa lọc chi nó đâu má! Con không xạo thế nó đâu có ra nhà mình.
Lúc Ngọc Liên và Bích Loan lên gác nghỉ trưa, Ngọc Liên mới nói với Bích Loan tại sao Ngọc Liên muốn nàng ra hôm nay.
Nét mặt Ngọc Liên nghiêm lại. Ngọc Liên nói:
– Tao có chuyện muốn nói với mày.
Tim Bích Loan đập nhanh. Có lẽ nó biết rồi chăng? – Nàng nghỉ
– Tao không phải là con người tò mò, tao là con người của tự do, như mày đã biết. Tao rất ghét những chuyện ngồi lê mách lẻo của mấy bà. Song tao quí mày, muốn nói chuyện thật nghiêm chỉnh với mày về chuyện riêng của mày. Hôm nọ tao vô tình nhìn thấy mày và anh An ton hôn nhau – thấy mặt Bích Loan tái đi rồi lại đỏ bừng, Ngọc Liên thương, kéo bạn lại gần, nhưng vẫn tiếp tục nói – chuyện tình sử của tao nếu chép ra trang giấy thì phải dầy hơn một cuốn tiểu thuyết, mà chương nào cũng là những cơn sóng dữ dội cả. Vì thế, một chiếc hôn của mày với một người nước ngoài cho dù là da đen đi chăng nữa thì đối với tao nó chả là cái gì cả, nó chỉ như muối bỏ bể thôi, như một hạt nước rời trong đại dương thôi. Nhưng đối với những kẻ khác thì chiếc hôn đó của mày nó như một tiếng sét đánh trên đầu họ, nó sẽ như một câu chuyện thần thoại được thêu dệt, được truyền miệng nhau từ nam cho tới bắc. V tao và mày là hai mẫu người khác nhau. Tao như một con ngựa bất kham, còn mày là một con mèo mướp. Mày không đi đâu khỏi đống tro ở góc bếp bao giờ cả…
Ngọc Liên vẫn còn nói nữa, song Bích Loan không còn nghe được gì. Nàng đang trở về với quá khứ, mới đây thôi.
Thấm thoát từ ngày Anton sang đây đã sáu tháng rồi. Trong khoảng thời gian ngấn ngủi đó, bao đổi thay, bao xáo trộn trong đời sống tình cảm củ a hai người, tưởng chừng những xáo trộn, đổi thay đó là của cả quãng đời mấy chục năm nay dồn lại.
Ngay từ giây phút đầu, khi nàng nhìn thấy người con trai đó ngoài sân bay, nàng đã linh cảm ngay rằng, con người này sẽ làm xáo trộn cuộc sống tình căm của nàng. Cái linh cảm đó làm nàng hoảng sợ. Nàng phải trấn tĩnh lại ngay bằng cách nghĩ xấu về anh “về đến khách sạn là họ ngủ ngay với nhau thôi mà. Cái cô kia vừa đi vừa cười, cứ dí sát bộ ngực đồ sộ vào lưng anh ta, mắt đưa tình. Họ sẽ ngủ với nhau mặc dù anh ta đã có vợ và cô ta đã ró chồng”.
Nàng biết rất rõ Anton chưa có vợ, thậm chí chưa có cả người yêu nữa. Nàng tự nhủ phải hết sức giữ gìn, không để rơi vào cạm bẫy của ái tình. Vì thế nàng tỏ ra lạnh nhạt với anh khi đưa anh lên phòng ở, lúc chia tay tạm biệt. Nhưng vẻ đẹp bên ngoài và sự duyên dáng mặn mà bên trong của con người đó đã như một viên nam châm cực mạnh hút nàng.
Nàng biết cái gì đã thúc đẩy nàng, khiến nàng tự đề nghị đưa anh đi chơi, xem phố vào ngày chủ nhật đầu tiên của anh ở Hà Nội. Chưa có một cái gì định hình rõ nét lúc đó cả Song phải chăng lý do chỉ là “người ta mới sang, lạ nước lạ cái, buồn, thì giúp người ta một chút”, như nàng đã nói với Sơn?
Tạo hóa dường như cũng vô tình mà xe sợi chỉ hồng để buộc cổ tay họ lại với nhau. Nào tết dương lịch, nào tết nguyên đán, đều là những dịp khiến họ có điều kiện mà gần gũi nhau hơn.
Những buổi đưa anh vào nhà hát. Anh thích thú thực sự hay chỉ là cái cớ để anh có thêm thời gian được gần nàng? Thôi đúng rồi, có lẽ Ngọc Liên nhìn thấy nàng đi với anh hôm vào xem kịch ở rạp Hồng Hà? Biết đâu hôm ấy nó cũng đi với anh chàng hiệu trưởng của nó?
Nàng nhớ rồi, không phải cái lần đó vì cho tới hôm đó họ vẫn chưa hôn nhau. Trong lúc ngồi xem kịch, họ cũllg chỉ dám ngồi sát lại nhau thôi. Mùi nước hoa đàn ông rất nhẹ tỏa ra từ người anh. Bỗng nhiên nàng thấy Anton đưa mắt sang phía nàng. Anh nhìn nàng thật lâu. Cái nhìn ấm, nồng nàn khiến nàng muốn xỉu. Anh cầm lấy những ngón tay búp măng thon nhỏ của nàng, đặt vào bàn tay rất nóng của mình. Nàng không hề có ý định rút những ngón tay mình ra khỏi bàn tay anh. Nàng cứ để vậy cho tới khi vở kịch kết thúc. Tay nàng run, mồ hôi ra ướt đẫm. Người ta nói gì, hát gì, nàng cũng không hay. Chỉ khi neon bật sáng cả gian phòng rộng mênh mông nàng mới như người tỉnh ngủ. Nàng rút nhẹ tay ra khỏi bàn tay ấm nóng của Anton.
Hai người nhìn nhau. Nếu không có một biển người ở xung quanh, nếu đây không phải là Hà Nội của nàng, chắc nàng đã ngã vào lòng Anton từ lâu rồi.
Nàng hiểu cái gì đã đến với nàng. Nó xảy ra tự nhiên, con người không thể trốn tránh nó được, vả lại nó làm cho nàng run rẩy vì hạnh phúc như thế kia thì sao nàng lại phải trốn tránh nó?
Mối tình đầu e dè và đau khổ là một bài học đắng cay đối với nàng. Cái luân lý ngàn đời như một sợi dây sắt đã xiềng xích nàng trong bao năm tháng qua, gần hết cả một đời tuổi trẻ của nàng.
Nàng không muốn mình như một bông hoa tàn rụi đi trước khi được uống no ánh nắng mặt trời. Đạo đức và lương tâm chỉ là những lời lẽ khuếch trương, những khái niệm trìu tượng mà thôi. Người càng nói nhiều đến long tâm, đến đạo đức ở thời này thì càng là những kẻ lừa dối, sợ sự thật. Nàng chẳng làm điều gì xấu xa cả mà phải sợ hãi.
Cái triết lý của nàng liệu có đứng vững nổi trên mảnh đất mà nàng đang đứng đây không? Hay chẳng qua nó chỉ là những biện bạch để nàng cũng chạy trốn cái thực tế nó đang trường ra đó. Tại sao nàng không dám hôn anh khi lòng nàng đã ngất ngây men rượu?
Nhưng rồi ngọn lửa tình đã bốc cháy.
Nàng đã hôn anh.
Lần đều nàng hôn anh. Đó là lúc nàng chia tay anh sau một buổi làm việc. Trong phòng chỉ có hai người. Mọi người đã về lâu. Khi nàng chuẩn bị bước ra cửa thì anh nắm chặt cánh tay nàng lại. Anh đặt lên môi nàng một chiếc hôn thật dài. Môi anh mềm, ướt và ấm. Từ người anh tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng. Nàng không né tránh nụ hôn của anh. Nàng hôn lại anh. Chưa bao giờ nàng hôn ai như thế ờ trong đời. Nàng nhớ lại, người bạn của Sơn có lần đã gọi đó là những chiếc hôn của những người tình.
Ngọc Liên đã nhìn thấy họ hôm đó. Có thể Ngọc Liên đã ra về rồi quay lại vì bỏ quên một thứ gì chẳng hạn. Có lẽ thế, chứ Ngọc Liên không bao giờ tò mò, theo dõi người khác cả. Tính Ngọc Liên không phải vậy. Và nếu người trông thấy họ hôn nhau không phải là Ngọc Liên mà là những bà nạ dòng cùng phòng thì sự việc ra sao? Nếu vậy thì đời Bích Loan cũng đã bèo dạt mây trôi rồi.
Ngọc Liên chỉ biết được có vậy do một sự tình cờ thôi. Có nên cho Ngọc Liên biết thêm không? Có lẽ không nên. Mặc dù Ngọc Liên tốt thật đó.
Nàng quay sang định nói một câu gì đó thật tình cảm với bạn, nhưng thấy Ngọc Liên ngủ từ bao giờ rồi, hơi thờ đều đều. Nó vô tư thật. Những người vô tư là những người hạnh phúc. Nàng có vô tư không?
Nàng nằm bên cạnh Ngọc Liên. Hơi ấm từ người Ngọc Liên tỏa ra cũng không giúp nàng đi vào giấc ngủ được. Nàng quay về với cái quá khứ mới đây của mình.
Một buổi chiều mùa xuân. Một chiêu mùa xuân với những hạt mưa xuân bay lất phất. Họ từ một công trường về sớm hơn mọi ngày. Tới khu chuyên gia, họ dừng lại Cả hai đều ngập ngừng.
– Thôi có lẽ anh cũng còn có những kế hoạch khác cần phải làm. Chúng mình chia tay nhau ở đây. Hẹn gặp anh ngày mai – nàng nói.
– Anh không có kế hoạch gì cả – An ton nhìn nàng, cương quyết – em không được đi về bây giờ đâu.