CÔ GÁI CHƠI ĐÀN VĨ CẦM - Chương 1
01
Nốt nhạc cuối cùng vút cao và nhỏ dần để chấm dứt đoạn độc tấu của cây đàn vĩ cầm từ tay cô gái trẻ, nhưng tất cả những người có mặt trong gian phòng rộng rãi, ấm cúng của phòng trà lại có cảm giác lòng mình lặng xuống, trầm hẳn… Không gian bất chợt thinh lặng một cách lạ lùng, âm vang của tiếng đàn đã tắt hẳn nhưng phải nhiều giây sau đó mọi người mới bừng tỉnh… Tiếng vỗ tay vang lên kéo dài một hồi lâu… Cô gái trẻ là chủ nhân của tiếng đàn vừa rồi cúi chào, cô đưa cây arché qua phía tay cầm đàn, úp bàn tay phải lên bên ngực trái mình cúi đầu thật sâu, đôi môi đỏ mọng mỉm một nụ cười…
Nhẹ nhàng và uyển chuyển trong bộ váy áo đen tuyền, cô thướt tha bước xuống bậc cấp bên hông sân khấu thầm thở phào… Buổi biểu diễn tối nay của cô rồi cũng chấm dứt, cô có thể nghỉ ngơi thoải mái trong căn phòng nhỏ được chủ phòng trà dành cho cô khuất xa phía sau, tận cuối một con đường nhỏ đầy cây cối…
Phòng trà nhạc cổ điển này được chủ nhân mở ra trên một ngọn đồi phía bên ngoài thành phố, nơi dành cho những người lớn tuổi muốn tìm lại một chút ngày xưa trong tiếng nhạc réo rắt, du dương của dương cầm và vĩ cầm ; hoặc là những đôi tình nhân trẻ muốn có không gian gặp gỡ riêng tư dù họ tới có nghe nhạc hay không… nói chung chỉ là những bản nhạc xưa cũ được dành riêng vào mối tối thứ bảy và chủ nhật. Còn các ngày thường thì sẽ có những ca sĩ và ban nhạc chơi theo thời thượng, ồn ào, bụi bặm và xô bồ bát nháo… Chỉ riêng có hai buổi tối cuối tuần thì lại yên ắng, nhẹ nhàng và ngập đầy hương hoa của tình yêu âm nhạc một cách đúng mực…
………………………………………………
Mở cánh cửa bên hông phòng trà, cô gái bước ra ngoài hít một hơi thở trong lành, mát lạnh của bầu khí buổi đêm, tay xách hộp đàn cô xoay mình nhớm bước về phía con đường bê-tông nhỏ dẫn ra phía sau, cô tính vô phòng nghỉ ngơi một chút trước khi kêu xe taxi về nhà… Tối nay cha cô không có ở nhà để đón cô… nhưng thật tâm, cô không hề muốn ông đón cô một chút xíu nào…
– Mỹ Vân!…
Tiếng kêu mang âm thanh của một người đàn ông bất chợt làm cô rùng mình ớn lạnh, cô sợ nhất tiếng kêu này, bởi chính từ tiếng kêu này mà đời con gái của cô đã mất vô tay của một đại gia giàu có vừa mê nhạc xưa lại vừa mê hoan lạc với con gái trẻ… Cô đứng lại rồi từ từ quay người :
– Dạ… chú Thanh…
Dưới ánh sáng vừa đủ của ngọn đàn bên vách tường, người đàn ông thấp nhỏ trạc chừng năm mươi, mở miệng cười vồn vã :
– Ừ… tối nay con về trễ được không?
Về trễ sao?… Tối nay cô không về cũng được, nhà cô đi chơi xa hết rồi… Riêng cô lại không được đi, mẹ cô viện cớ là hợp đồng bà đã ký với phòng trà nên cô không được vắng mặt… Ừ, thì cô cũng đâu có cần đi, nhất là đi với mẹ cô, người phụ nữ lắm thủ đoạn, ham tiền hơn hết tất cả những gì trên đời này ; cha cô cũng có thương cô nhưng ông chẳng bao giờ bày tỏ công khai tình thương đó hay cũng chưa bao giờ dám mở miệng lên tiếng binh vực, che chở cô lần nào.
Cho dù ông biết cô hoàn toàn đúng, hoàn toàn có những nhu cầu và ước muốn chính đáng… Ông luôn bị vợ dắt mũi, luôn bị bà coi như là người sai biểu hơn là một người chồng đích thực, chân chính… Ông nhường nhịn riết rồi trở thành người đàn ông nhu nhược, hèn yếu từ lúc nào không biết…
– Dạ… có gì không, chú Thanh?…
Hai bàn tay xoa xoa nhau, người đàn ông cười toét miệng, làm ra vẻ như miễn cưỡng :
– À… có người muốn mời con đi ăn tối…
“Ha ha… Ăn tối! Sau khi người ta ăn tối xong là… họ sẽ ăn cô thôi…” Cô quá rõ điều đó kể từ lần đầu tiên… Nhưng cô chấp nhận, vì có như vậy cô mới có thể âm thầm dành dụm và tạo dựng cho riêng mình một cuộc sống về sau…
– Xong rồi về, hay là…
Mỹ Vân bỏ lửng câu hỏi vì cô biết ông Thanh hiểu cô muốn hỏi gì. Ông ta cười cười :
– Tùy ở con. Phần chú nói với họ là xong rồi về, còn nếu con đồng ý qua đêm thì con quyết định và nhận đủ…
Cô buông giọng nhẹ nhàng, không lớn, không nhỏ như vô cảm tính :
– Dạ, con hiểu rồi… Đi, chú…
Ông Thanh quay lưng đi ra phía ngoài, cô lầm lũi bước theo trong lòng dâng lên sự tiếc nuối mơ hồ… Không hiểu cô nuối tiếc điều gì… Tiếc cho ý định nghỉ ngơi một chút không thành, hay tiếc cho cuộc đời cô phải lấp lửng trong bóng tối cũng chỉ vì mãnh lực đồng tiền, vì lòng tham vô đáy của mẹ cô… Cũng còn may, bà ta chưa bán cô vô nơi mà những cô gái đem thân mình ra làm thú vui cho những kẻ lắm tiền dày vò, sỉ vả, bêu nhục… để đổi lấy vài đồng tiền lây lất sống qua ngày… Ủa, mà nghĩ lại, cô cũng có khác gì… Chỉ có chút khác biệt là thích thì cô gật đầu, không thích thì ông Thanh cũng sẽ tôn trọng ý cô thôi, không ép buộc… Kể từ sau lần đầu tiên, giữa cô và ông ta đã hình thành môt cam kết không văn bản như vậy rồi…
Mỹ Vân không phải là cô gái hư hỏng. Cô rất ngoan, hiền, xinh đẹp và lễ phép. Từ khi còn tuổi mẫu giáo, cô đã được mẹ cô dạy chơi đàn dương cầm… Năm cô lên mười, mẹ cô lại bắt cô phải học thêm đàn vĩ cầm… Lúc đầu cô không thích, không ưa… Vì tuổi cô đang còn nhỏ, cô biết đàn dương cầm cũng chỉ đủ để chơi cho biết, cho vui chớ không là một nhạc công thực thụ nói gì tới nghệ sĩ dương cầm… Nhưng với tính khí độc tài, áp bức và có phần dữ tợn của mẹ, cô đành chịu… Nhưng trời cũng thương cô nên sau hơn một năm theo học, cô lại đâm ra yêu thích và có phần đam mê với cây đàn vĩ cầm… Từ đó, cô tiến bộ và nổi trội hẳn lên trong lớp học của một ông thầy già xuất thân từ nhạc viện…
Nhưng cũng khổ thân cô, mẹ cô cho cô học đàn không phải là vì muốn con gái mình biết một vài loại nhạc cụ mà để cô trở thành một cái máy biết làm ra tiền cho bà ta… Ông Thanh vốn là người quen của mẹ cô trong những lần hiếm hoi được mời đi chơi nhạc cho lễ hội này, đám cưới kia… Khi phát hiện ra Mỹ Vân biết chơi vĩ cầm trong lúc lại có mấy người quen là đại gia lên mua đất mở những nhà hàng, khách sạn, quán bar café này nọ… Trong đó có một người bỏ tiền ra mở một phòng trà ca nhạc… ông Thanh liền tỉ tê khuyến dụ mẹ cô cho cô chơi đàn những ngày cuối tuần… Nghe hơi tiền, bà ta sáng mắt liền về bắt cô phải tới chơi đàn cho phóng trà ca nhạc này… Năm đó cô chỉ mới đang học lớp mười… Và không thể nào không làm theo ý mẹ khi bà phán ra những điều mà có lẽ suốt cuộc đời này, Mỹ Vân không bao giờ quên được trong oán hận :
– Cha mẹ mày nuôi mày lên chừng đó và còn nuôi nữa cho tới ngày mày đi lấy chồng… Bây giờ mày có biết tiêu tốn của tao với cha mày hết bao nhiêu tiền rồi không?… Không có nói nhiều, mày phải tới chơi đàn cho phòng trà đó, chưa kể nếu có việc đột xuất mà người ta cần tao cũng sẽ nhận lời, mày phải làm… Tao đã ký hợp đồng với người ta tới năm năm rồi… Tiền bạc thì tao sẽ quản lý thay cho mày, cần gì thì nói, tao sẽ đưa… Còn nếu mày vẫn không chịu…
Bà ta cười gằn rất hiểm độc :
– Nếu mày vẫn không chịu thì ngay lập tức tao sẽ tính thành tiền mà tao với cha mày nuôi mày từ lúc đẻ mày ra cho tới bây giờ… Mày có tiền trả không?… Còn không thì tao kiếm người dẫn mối gả bán mày cho Việt kiều hay thằng ngoại quốc nào đó… Thời buổi bây giờ, mấy cái vụ đó không nói ra thì thôi, chớ nói ra thì khối có người tới liền trong vòng nửa tiếng đồng hồ… Mày nghĩ sao?…
Mỹ Vân còn nghĩ sao nữa! Nhưng những điều mẹ cô nói ra, những lối hành xử từ xưa tới giờ đã bắt đầu trở thành vết dao cứa sâu lên trái tim non nớt của cô gái mười sáu tuổi lúc bấy giờ… sâu thẳm trong tâm tư cô gái nhỏ bắt đầu nhen nhóm một ngọn lửa uất hận nhưng cam chịu… Cô đành phải khuất phục thôi…
Và cứ như vậy, ròng rã hơn ba năm trời, kể cả những ngày cảm sốt cô cũng phải đeo hộp đàn lên vai chui vô taxi hoặc ngồi sau lưng cha cô để ông chở tới những nơi mà tiếng đàn của cô sẽ làm tài khoản trong ngân hàng của mẹ cô sẽ đầy thêm…
Cho tới một buổi tối cách đây hơn một năm, khi cô vừa học xong phổ thông mà không được tiếp tục việc học đại học như ước ao của cô mà do lệnh của mẹ cô, bắt cô phải liên tục chơi đàn hết chỗ này tới chỗ kia… Trong cô hình thành một kế hoạch dài lâu…
Trời mưa như trút nước không có vẻ gì là muốn tạnh. Khi bản nhạc của Mỹ Vân vừa dứt thì cô đã thấy bóng ông Thanh đứng cạnh sân khấu ngoắc cô ra hiệu… Bước xuống đi theo ông vô trong một căn phòng dành riêng cho khách đặt trước bây giờ hoàn toàn vắng vẻ, ông chỉ cái ghế cho ngồi xuống…
– Có một người khách muốn gặp riêng con… Mà… ông ta cũng nói trước là… Chú sẽ nói lại ý của ông ta nhưng có nghe hay không là quyền quyết định ở con… Và nếu con không thích thì coi như chú chưa hề nói chuyện này với con, đặc biệt chuyện này chỉ có chú và con biết thôi…
Nghe ông Thanh lòng vòng, Mỹ Vân hơi sốt ruột. Cô gật đầu :
– Chú Thanh cứ nói. Cái gì được thì con sẽ đồng ý, cái gì không được thì con trả lời rõ ràng…
Ông Thanh cười cầu tài :
– Hà hà… chú biết… Chú cũng biết là bao nhiêu năm con làm ở đây nhưng con chưa bao giờ cầm được đồng tiền con làm ra, được bao nhiêu là mẹ con lấy hết… Bữa nay chú muốn tạo điều kiện để con sẽ có một khoản tiền riêng… Chú bào đảm là mẹ con sẽ không biết gì về số tiền con kiếm được, cũng như việc con làm… Nhưng mà nó hơi… nhạy cảm… tế nhị… không biết là con có hiểu sai ý chú không…
– Không. Con nói rồi, chú cứ nói đi…
– Có một ông khách cỡ tuổi chú… Muốn cùng đi chơi với con hết đêm nay… Ừm… ông ta chịu trả cho con… trả cho con… năm… năm chục triệu…
Thấy mắt cô mở lớn có vẻ rất quan tâm nhưng sắc mặt không hề thay đổi… Ông Thanh mừng thầm :
– Có nghĩa là… ổng biết con còn… còn con gái… ổng muốn mua… mua cái con gái của con… con nghĩ sao?…
Đôi lông mày đen nhánh của Mỹ Vân cau lại, trái tim cô chợt như có một bàn tay bóp nghẹt… Có nghĩa là nếu cô nhận lời đánh đổi đời con gái thì cô sẽ có một số tiền… Đối với người ta thì có thể là không bao nhiêu, nhưng với cô, đó là một số tiền lớn… Cô có thể cất giữ kín đáo, để dành về sau này… Chớ biết bao giờ thì mẹ cô mới để cho cô cấm được đồng tiền cô làm ra… Bộ não vốn thông minh của Mỹ Vân chạy hết công suất, cô suy nghĩ rất nhanh và có phần liều lĩnh bất cần… Cô ngần ngừ :
– Nhưng mà… chú Thanh… tối nay nếu con không về… mẹ con sẽ…
Ông Thanh cười sảng khoái :
– À… chuyện đó con khỏi lo… Trời mưa to như vậy, chú sẽ gọi điện nói với mẹ con là con sẽ ở lại đây do yêu cầu khách muốn nghe thêm con chơi đàn… Ngày mai chú sẽ trực tiếp đưa thêm cho bả một ít tiền là xong thôi, chú hiểu bả mà… hà hà…
Khuôn mặt xinh đẹp bầu bĩnh của cô chợt nóng lên nhưng trong lòng cô lại vô cùng chua chát, xót xa… Cái sự tham tiền của mẹ cô tới cả người ngoài cũng rành… Chuyện cô nhận lời đem đời con gái đi bán thì có ảnh hưởng gì tới mẹ cô đâu, không cho bà biết là được…
– Nhưng mà… con vẫn còn sợ… nếu chuyện này người ngoài biết được…
Ông Thanh đứng dậy, giơ cao một cánh tay lên trời :
– Chú thề với con, nếu chú để lộ chuyện này của con ra cho bất cứ một người nào, kể cả một đứa con nít biết… Trời sẽ đánh chú tan xác… Con tin chưa?…
Mỹ Vân vẫn còn một nỗi e ngại khác :
– Nhưng mà… không lẽ… con đi với người ta xong… sáng mai người ta đưa… một cục tiền…
Ông Thanh ngồi xuống khoát tay, cười :
– Không. Ngay bây giờ nếu con trả lời dứt khoát đồng ý thì con đưa số tài khoản ngân hàng của con cho chú… À, mà con có mở tài khoản ngân hàng chưa?
Thấy cô gật đầu, ông ta tiếp :
– Sau khi con đồng ý, chú sẽ báo cho ổng số tài khoản và ngân hàng của con… Tiền sẽ được chuyển vô tài khoản của con, sau đó con mới đi với ổng… Vậy đó…
Nói xong, ông ngồi yên nhìn cô đang cúi đầu, chờ đợi… Gần năm phút sau, cô thở ra một hơi dài, ngẩng lên nhìn ông… Đôi mắt xinh đẹp long lanh ánh nước, cô lắc đầu :
– Thôi cũng được… Có lẽ số phận con là vậy… Con đồng ý… Chú chờ con một chút…
Cô nhìn quanh, thấy trên cái bàn để sát góc tường có một kẹp giấy nhỏ và cả một cây viết để nhân viên ghi những yêu cầu của khách… Cô đứng dậy bước tới cạnh bàn, cầm cây bút viết hý hoáy… Cũng còn có cái hay là cô có một tài khoản ngân hàng này là do lúc trúng tuyển đại học, cô phải mở một tài khoản dùng để chuyển trả học phí qua ngân hàng nếu nhập học… Nhưng rồi cô có được học đâu, may mà cô vẫn giữ lại tài khoản, không phải vì cô trông chờ mẹ cô thay đổi ý định mà do cô chán nản không đi hủy tài khoản này ở ngân hàng, vậy mà bây giờ lại có cơ hội để sử dụng… Cô xé tờ giấy đưa cho ông Thanh :
– Đây nè chú…
Cầm mảnh giấy cô đưa có ghi tên cô, số tài khoản và tên ngân hàng, ông Thanh đứng dậy vỗ nhẹ lên vai cô :
– Được rồi. Bây giờ con ra phía sau tranh thủ tắm rửa cho sạch sẽ thơm tho một chút… Rồi ra phía trước chờ chú, có đói bụng thì nói mấy đứa nó làm cho cái gì ăn đi…
Ông Thanh nói xong quay lưng bước đi. Mỹ Vân không thể nào thấy được nụ cười đắc ý trên đôi môi dày của ông ta… Một trăm triệu chớ không phải năm mươi như ông ta đã nói… Ngày mai ông ta sẽ bớt ra một chút, đưa cho mẹ cô một triệu thôi là mắt bà ta sẽ sáng như ánh mặt trời… “Khà khà… Con nhỏ này quá ngây thơ… Người ta vẫn nói chữ trinh đáng giá ngàn vàng, nó bán có năm chục triệu mà nó tưởng nhiều… Tốn có một ít nước miếng mà mình cũng có được năm chục triệu… hê hê…”
Cô ngồi thẫn thờ… mắt cô đăm đăm nhìn trước mặt mà không thấy cái gì… Cô đau xót thầm nghĩ : “Vậy là tối nay mình bán đời con gái, bán chữ trinh của mình lấy năm chục triệu… Có năm chục triệu là nhiều hay ít?… Và sau tối nay, mình có khác gì những cô gái làm tiền ngoài kia, những cô gái mà người đời kêu là làm đĩ!…” Hai hàng nước mắt tuôn rơi trên đôi má trắng hồng, nhỏ giọt xuống vạt váy đen…
……………………………………………………
Khi ông Thanh quay lại thì cô cũng đã tranh thủ tắm rửa xong, chỉ có điều dưới cái váy đen dài quá đầu gối, ở trong cô chẳng mặc gì. Không lẽ tắm xong rồi đi mặc lại cái quần lót đã có mùi? Cô đành kiếm cái bao nylon nhỏ gói lại rồi nhét vô cái ngăn hộp đàn đựng cục nhựa thông dùng để chà lên cây arché… Ông Thanh dẫn cô đi ra phía ngoài chỗ có một chiếc xe hơi màu đen đang đậu sát bậc cấp. Rất tự nhiên, ông bước tới mở cửa xe cạnh tài xế, ra hiệu cho cô chui vô. Ông đỡ hộp đàn trong tay cô rồi mở cánh cửa sau bỏ vô… Tiếng đóng cửa xe rất nhẹ nhưng cũng làm cho cô giật nảy người vì vừa lo sợ, vừa hồi hộp, vừa phân vân không hiểu cô quyết định như vừa rồi là đúng hay sai?…
Trong xe thoang thoảng một mùi thơm nhẹ nhàng của chai nước thơm dùng cho xe hơi. Ánh sáng từ những led đèn màu xanh đỏ trên tableaux xe hơi chỉ đủ cho cô thấy nghiêng nghiêng một khuôn mặt hơi mập của người đàn ông ngồi sau tay lái… ông ta không nói năng gì, bắt đầu cho xe rời đi… Suốt đoạn đường từ phòng trà tới nơi ông ta ở vẫn là một sự im lặng tới ngột ngạt làm có một thoáng Mỹ Vân có ý định mở cửa xe nhảy ra ngoài…
Chiếc xe quẹo vô một con đường nhỏ. Ánh đèn pha xe hơi soi rõ những hạt nước mưa xiên chéo phía trước, mưa vẫn còn chưa ngưng… Người đàn ông dừng xe trước một căn nhà nhỏ mà sáng ra Mỹ Vân mới biết đây là một khu resort nghỉ dưỡng ở ngoại ô thành phố… Xoay người bên thành cửa ông ta lấy ra một chiếc dù rồi mở cửa xuống xe. Vòng qua cửa bên cạnh mở cửa cho cô, giọng ông ta lạnh lẽo :
– Xuống đi…
Cô rụt rè bước xuống chui vô dưới cái dù lớn. Lập cập bước đi bên cạnh người đàn ông vẫn chưa nhìn rõ mặt, cô ấp úng lên tiếng :
– Chú… chú Thanh nói là… tối nay con ở lại với chú hả?…
Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, giọng vẫn lạnh băng :
– Ha… Tôi làm gì có tiền mà ngủ qua đêm với một cô gái như cô chớ… Tôi chỉ là tài xế, còn người mua cô tối nay đang ở trong nhà…
Bước lên mấy bậc cấp, ông rút cái chìa khóa mở cửa, đẩy nhẹ sau lưng cô, giọng ông bây giờ không còn khô khan nữa mà có vẻ xót xa :
– Cô vô đi. Đi thẳng lên cầu thang. Cái đàn của cô cứ để trong xe, sáng mai tôi chở cô về… Cố gắng làm vừa lòng ông chủ…
Nói xong không đợi cô trả lời, ông quay ra ngoài đóng cánh cửa lại… Tiếng cửa vang lên rất nhỏ nhưng Mỹ Vân lại giật mình, cô có một thoáng sợ hãi… Có một chút hối hận vì đã nhận lời ông Thanh và bước vô căn nhà này… Rồi có một thoáng cô quay ra cầm tay nắm cửa ngập ngừng chỉ muốn mở tung cánh cửa và bỏ lại sau lưng sự chấp thuận bán mình của cô… Nhưng rồi cái số 50.000.000 nó nằm trong tin nhắn khi tiền đã được chuyển vô tài khoản giống như liều thuốc tăng lực, tăng ý chí làm cô dứt khoát từ bỏ ý định quay lui… Cô bặm đôi môi đỏ xinh đẹp, trong đầu cô hiện lên một quyết định dứt khoát. Cô chấp nhận định mệnh!…
……………………………………………………
Người bỏ ra một số tiền lớn là một ông già chừng trên dưới sáu mươi có mái tóc bạc trắng, da dẻ hồng hào, khuôn mặt nhẵn nhụi có vẻ cũng hiền lành, nhân từ… Nhưng cái vẻ ngoài như vậy lại ẩn giấu bên trong một khao khát dục vọng vô bờ bến… Lão vốn là một đại gia lúc đầu chỉ chuyên khai thác mua bán những khoảnh rừng đại ngàn, hợp pháp có mà bất hợp pháp cũng có… Về sau này thấy thiên hạ rần rần đổ vô việc kinh doanh mua đi bán lại đất đai nhà cửa nên lão cũng bỏ ra một số tiền lớn đầu tư vô thị trường này… Cái này bù cái kia, tài sản lão càng ngày càng lớn nhưng gia đình lão lại chẳng có ai thừa hưởng… Cái nghiệp phá sơn lâm của lão làm cả vợ và hai đứa con mất mạng trong một vụ hỏa hoạn xảy ra do chập điện cách đây gần hai chục năm… Từ đó cho tới bây giờ lão không có ý định làm lại một gia đình mới… Nhưng dòng máu đam mê kinh doanh buôn bán ăn sâu trong máu nên đã ngoài sáu mươi, lão vẫn chưa từ bỏ được để nghỉ ngơi…
Một tay đại gia cũng kinh doanh như lão mời lão đi chơi xa một chuyến sau một hợp đồng tốt lành, dẫn lão tới phòng trà ca nhạc mà Mỹ Vân chơi đàn… Khi vừa nhìn thấy cô với cái váy đen chơi đàn vĩ cầm lão đã ngạc nhiên tới sửng sốt… Cô giống y như người vợ đã chết của lão một cách kỳ lạ… Và trong suy tưởng của lão, bao nhiêu hình ảnh xưa cũ của người vợ đã chết không khỏi có những hình ảnh giao hoan cuồng nhiệt của lão và vợ làm trỗi lên trong tâm tư lão một ước vọng được ôm cô trong tay, giao hợp với cô như ngày xưa lão đã cùng với người vợ xinh đẹp, sung mãn đó trong chuyện vợ chồng… Lão tìm gặp người quản lý lại tình cờ hỏi trúng ngay ông Thanh… Và ông ta đã mau mắn nhận lời giúp lão có một đêm với Mỹ Vân…
…………………………………………………
– Cởi quần áo ra đi… Ta muốn ngắm nhìn con không có quần áo…
Nghe tiếng lão dịu dàng trầm ấm, nỗi lo sợ trong lòng Mỹ Vân cũng vơi bớt… Cô vẫn còn ngượng ngùng, lúng túng nên đưa tay vòng ra sau lưng váy mà vẫn chưa thể kéo cái khóa kéo xuống… Lão biết cô gái trẻ chưa lần nào có quan hệ tình dục vẫn còn mắc cỡ, e ngại nên mỉm cưới đứng dậy trong cái áo choàng ngủ bằng lụa bóng loáng, lão bước lại sau lưng cô… Đặt môi hôn nhẹ lên mái tóc đen nhánh xõa xuống quá bờ vai, lão thầm thì bên tai cô :
– Con tên gì?
Cô ấp úng, giọng cô thoảng nhẹ trong hơi thở :
– Dạ… thưa… Mỹ Vân…
– Ừ… tên đẹp… con đừng sợ… ta biết đây là lần đầu của con… ta hứa sẽ rất nhẹ nhàng và nâng niu con… ta sẽ không làm con đau…
Vừa nói, lão vừa nhẹ tay kéo cái khóa váy xuống ngang thắt lưng cô… Làn da trắng như tuyết hiện ra trước mắt lão, sẵn tiện lão đưa tay mở luôn cái móc nịt vú màu đen bên trong… Sự đụng chạm dù rất nhẹ của lão cũng làm hai chân cô run rẩy, tim cô đập nhanh nhịp hơn bình thường… Hai má cô nóng bừng vì sự mắc cỡ khi bắt đầu để lộ thân hình ra trước mắt một người lạ… Đôi môi lão chạm nhẹ lên làn da cô trong khi hai tay lão kéo nhẹ cho vai váy rời khỏi vai cô… lão vuốt nhẹ theo hai cánh tay… Cái váy đen từ từ tuột xuống lôi theo cái nịt vú rớt luôn xuống hai chân cô… Thân hình trắng ngần như tuyết của cô hoàn toàn lộ ra dưới ánh đèn sáng và đôi mắt mở to chiêm ngưỡng của lão… Bước ra đứng sát ngay trước mặt cô, nhìn một lượt từ trên xuống dưới chân cô, lão cau mày :
– Bộ con đi chơi đàn mà không sửa soạn kỹ à?…
Ngước nhìn lão cô thắc mắc :
– Dạ… là sao ạ?…
– Không mặc quần lót?…
Cô đỏ ửng hai má, hai tay cô đang xuôi dọc theo người chợt cong lên vòng ngang trước ngực như muốn che đi đôi bầu vú trinh nguyên nở căng, lúng búng trong miệng :
– Dạ… thưa… lúc nãy ở phòng trà… con có đi tắm… nhưng không dám mặc lại cái quần đã mặc… nên… nên…
Lão mỉm cười gật gù :
– À… thì ra… Thôi được rồi…
Lão lại đứng lùi ra cách xa cô một khoảng cách ngắn vừa đủ để nhìn ngắm cô lại một lượt… Rồi lão chợt cất giọng trầm xuống :
– Mỹ Vân… Con có biết vì sao ta dám bỏ ra chừng đó tiền để muốn con ngủ với ta đêm nay không?… Chỉ vì, ta nhìn con rất giống vợ của ta ngày xưa… Vợ ta đã mất gần hai chục năm nay rồi, nhưng tối nay nhìn thấy con trong bộ váy đen này, chơi đàn một cách say mê… Nhìn con so với vợ ta lúc con gái chẳng khác gì hai giọt nước… Hồi đó, ta yêu vợ ta cũng vì cô ấy chơi đàn vĩ cầm như con…
Lặng đi một lúc, lão mới trở lại bình thường :
– Vì nhớ lại vợ ta thời con gái, trong lòng ta chợt thèm muốn ân ái… Con có bằng lòng làm vợ ta một đêm nay không?… Ừ, chỉ một đêm mà thôi… Ta biết con còn là con gái nên ta hứa sẽ không làm con đau, không làm con sợ hãi… Còn nếu tới bây giờ, con đổi ý cũng chưa muộn… ta sẽ để con bình yên ra về…
Nãy giờ, Mỹ Vân chỉ đứng lặng yên nghe lão nói, trong lòng cô cũng nao nao vì những điều lão nói… Mà có một điều lạ xảy ra trong người cô… Trong không khí ấm áp của căn phòng, mùi đàn ông phảng phất quanh hơi thở… cô có cảm giác sâu trong bụng cô có cái gì đó lạ lẫm cứ cuộn quanh nong nóng… Hai núm vú nhỏ của cô có cảm giác cương lên vừa lạ mà cũng vừa khó chịu như những ngày cô tới kỳ kinh nguyệt… Giờ nghe lão nói, cô hít mạnh một hơi :
– Dạ, thưa ông… con chấp nhận mọi sự… chỉ xin ông… con là con gái, chưa bao giờ… Với lại, con cũng cầu xin ông, chuyện tối nay giữa con với ông, xin đừng cho một ai biết… chỉ có con, ông và chú Thanh biết…
Lão nheo mắt :
– Còn người tài xế của ta…
Cô sực nhớ vội vàng gật đầu :
– Dạ, còn chú tài xế…
Hai tay lão chợt đưa lên ôm trên hai bờ vai nhỏ mềm, gật đầu :
– Ta hứa… tài xế của ta lại càng không bao giờ lên tiếng… Bây giờ, ta có thể hôn con được không?…
Mỹ Vân rùng mình, cô lặng im, ngước mắt nhìn lão, đôi môi đỏ căng mọng mấp máy…
…………………………………………………