Cô bé tầng 4 - Viết Tiếp - Chương 99
– Anh, anh xách giúp em cái túi với, em tạt qua chợ thấy có con vịt quay ngon quá nên mua về cho bữa tối này
Một câu nói rất bình thường, rất đời của Phương cũng như bao người vợ khác dành cho chồng bỗng khiến Phong thấy bình yên lạ thường. Gã không còn cảm thấy lạnh giá khi đối diện với vợ mình nữa, nhưng cũng chưa đủ để có thể cất tiếng lòng lên mà nói ra điều gì. Phong lẳng lặng lại gần rồi xách 2 cái túi nặng trĩu buộc ở xe
– Anh chờ em chút rồi em làm cơm nhé, có vịt quay rồi, em còn nấu thêm ít canh măng và rau muống xào tỏi nữa, nhanh thôi
Phong không nói gì, chỉ mang đồ vào bếp rồi lôi các thứ ra để sửa soạn nấu ăn. Ở phía sau, Phương đã thay đồ mặc ở nhà rồi bắt đầu lúi húi nhặt rau. Sau khi đã bỏ hết các thứ ra, Phong bỗng làm một điều mà lâu lắm rồi gã không làm. Gã vớ lấy rổ rau muống vừa được nhặt rồi bưng vào nhà tắm để rửa. Trong căn phòng nhỏ nơi mà đã lâu rồi chỉ bao trùm bởi sự lạnh lẽo, nay bỗng ấm lên bởi khung cảnh cặp vợ chồng cùng nhau nấu ăn, cùng nhau sửa soạn cho bữa cơm gia đình. Phương để ý thấy điều đó nên má cô thoáng ửng hồng cùng nụ cười hạnh phúc chớm nở trên môi. Uh phải rồi, đây là gia đình mình mà, cảm giác cùng nhau chuẩn bị cho bữa tối khiến cô háo hức lạ thường. Có lẽ bản năng phụ nữ vun vén cho gia đình đang sống lại dần trong cô, và cả bản năng muốn chung tay xây dựng 1 mái ấm đang bẽn lẽn thập thò đâu đó nơi ngưỡng cửa trái tim Phong.
Bữa tối hôm đó, 2 người cùng ngồi ăn cơm với nhau, dẫu rằng không có quá nhiều cuộc hội thoại giữa họ nhưng cả 2 đều cảm thấy xích lại gần nhau thêm một chút. Phương thấy trong mình bớt đi rất nhiều cảm giác thờ ơ, chán chường mà cô luôn dành cho chồng mình, còn bản thân Phong cũng cảm thấy rõ hơn sự hiện diện của vợ mình. Ăn xong họ còn cùng nhau dọn dẹp và rửa bát, thậm chí còn thêm vài câu bông đùa khiến cả 2 cùng nhoẻn miệng cười, loáng thoáng đâu đây hình bóng của cặp đôi trẻ mới hẹn hò, mới về sống cùng nhau dẫu rằng đó là việc xảy ra đã lâu rồi. Hôm đó cũng là lần đầu tiên cả 2 đi ngủ sớm và cùng nhau, vì bình thường sẽ là 1 trong 2 ngủ trước, mỗi người 1 mép giường với thế giới riêng của bản thân, nhưng hôm đó đã có sự thay đổi. Lần đầu tiên trong bao lâu nay họ nằm sát cạnh nhau, cũng là lần đầu tiên Phương quay sang ghẽ rúc đầu vào vai Phong. Cảm giác ấm áp và hơi thở của cô khiến gã choàng tay sang ôm lấy bờ vai kia trong vô thức. Cái giường lạnh lẽo bao năm, vốn chỉ trở nên nóng bỏng khi Phong đè sấp lên Liên trong cơn hoan lạc hay chính Phương cũng đã kéo Tuấn lên trên đây, bỗng trở nên ấm áp vì chính 2 người đang nép sát vào nhau mà cùng tận hưởng cảm giác êm đềm, cảm giác hạnh phúc của 2 chữ "Gia đình"