Cô bé tầng 4 - Viết Tiếp - Chương 96
– Em uống bao nhiêu rồi
– ….Mới có 1 chai thôi…mà anh không chịu đi cùng….nên em uống một mình….
Lúc này Phong mới sực nhớ ra lời mời hồi chiều của Liên, tâm trí hắn hoàn toàn không lưu ý gì đến những lời nói đó cho đến thời điểm này. Một chút gợn lăn tăn trong lòng cũng nhanh chóng biến mất, hắn lạnh lùng tiếp lời
– Thì em rủ bạn đi cùng chứ có sao đâu mà phải uống một mình
– …Anh chẳng hiểu gì cả…..hức…hức….
Tiếng nấc nghẹn dần dần thành tiếng thút thít rồi nức nở. Phong thấy bối rối, vì chưa bao giờ hắn nghĩ rằng Liên sẽ thể hiện những điều này trước mặt gã. Quay người sang lau vội những dòng nước mắt nóng hổi kia bằng đôi bàn tay thô kệch, mùi rượu ập vào mũi gã nồng nặc hơn theo từng tiếng nức nở
– Bình tĩnh nào, có chuyện gì vậy
– …hức….em….cô đơn….quá….hức…..
– Là sao, bình thường anh vẫn thấy em đi học rồi đi chơi với người yêu mà, mới cãi nhau à
– …hu….hu…hu….
1 phút…rồi 5 phút trôi qua trong căn phòng tối chỉ có tiếng khóc. Đến khi âm thanh đó dịu xuống cũng là lúc câu trả lời được cất lên
– …Người yêu em….chia tay em….rồi…hức…..
– Hả, cái gì cơ, 2 đứa thắm thiết như vậy cơ mà
Ngay khi dứt câu nói xong Phong cũng tự cảm thấy tội lỗi với chính mình, vì dù 2 người đó có thân thiết đến đâu cũng ko che được sự thật là hắn và Liên đã rất nhiều lần đắm mình vào nhau như 2 con thiêu thân lao vào ánh đèn dục vọng. Cổ họng hắn bỗng có chút nghẹn lại
– …Bọn em…còn ra mắt gia đình hai bên….tính giữa năm nay cưới rồi….mà…..hu hu…..
Tiếng khóc lại rưng rức vang lên, Phong ko biết phải làm gì vào hoàn cảnh này nhưng theo bản năng, gã choàng tay sang mà ôm đầu Liên vào ngực mình.
– Từ từ nào, đâu sẽ có đó, có lẽ giận nhau chút thôi
– Không….hu hu hu….anh ý….nhìn thấy…..ảnh em….gửi cho anh….hu…hu….hu….
Phong lặng người thêm một lần nữa, hắn vốn nghĩ Liên đủ tinh quái để xoá hết những dấu vết của dục vọng giữa hai người, nhưng đúng là cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Gã thở dài rồi đưa tay vuốt mái tóc có phần rối bời kia, không biết phải thốt lên lời nào trong lúc này
– Hức….hức…em yêu anh ý….nhiều lắm….
– …cũng chỉ….vì anh ý…phải đi trực….đi làm nhiều quá….nên em….mới….với anh….hu hu hu
Những lời lảm nhảm cứ thế vang lên nho nhỏ ngay trước lồng ngực gã, hay nói đúng hơn là những lời thú tội, lời tự bào chữa và cả lời tự oán trách bản thân.
Có lẽ nếu không mới trải qua sự việc đêm hôm trước với Phương thì đây sẽ là cơ hội Phong không bao giờ bỏ lỡ để khoả lấp sự cô đơn trong mình. Nhưng hôm nay hoàn toàn khác, giây phút này, thời điểm này, gã cũng cô đơn, cũng cô độc như chính linh hồn bé nhỏ đang nức nở trong vòng tay gã. Lặng yên ôm Liên như vậy, Phong bỗng thấy khoé mắt hơi cay cay, như một sự đồng điệu giữa hai tâm hồn cô độc bỗng giao hoà vào nhau bằng những giọt nước nóng hổi, tinh khiết nhất. Không biết như vậy đã bao lâu, cho đến khi tiếng khóc đã im lặng, Phong ngước lên trần nhà rồi nói
– Anh không biết phải nói điều gì cho em khuây khoả lúc này, nhưng anh nghĩ là em nên chuyển đi nơi khác đi
Sự im lặng bỗng trùm kín căn phòng, ngay cả tiếng thở của cả 2 cũng gần như biến mất sau câu nói đó
– Anh….anh cũng đuổi em….đi sao…..
– Anh không đuổi em, cũng ko níu giữ em, anh nói vậy vì đó là điều em cần lúc này
– Nhưng…nhưng mà….
– Không có nhưng gì cả, thực sự anh rất muốn an ủi hay vỗ về em nhiều hơn nhưng điều đó là không thể. Những gì xảy ra giữa chúng ta, em và anh đều hiểu, và để em bước tiếp được thì em phải tìm một cuộc sống mới đi
Dứt lời, Phong buông Liên ra rồi ngồi dậy ở mép giường. Vớ lấy bao thuốc lá, gã thắp sáng căn phòng trong một khoảnh khắc rồi trầm mình vào trong làn khói. Liên lúc này vẫn ngấm rượu nhưng không còn khóc lóc nữa, cô cũng tự ngồi dậy rồi dựa lưng vào gã, mặt hướng ra phía cửa sổ, nơi là nguồn ánh sáng duy nhất trong căn phòng lúc này. Cứ như thế, họ ngồi tựa vào nhau, không một lời, mỗi người chìm trong những dòng suy tư riêng rồi bỗng Liên cất tiếng
– Vậy sang tháng em sẽ chuyển đi nơi khác. Giờ anh có thể để em gối đầu lên đùi anh được không, chỉ một lần này nữa thôi
Phong lặng yên không nói gì, chỉ rít sâu hơi thuốc rồi phả làn khói trắng vào trong hư vô. Sau đó cũng là lúc đầu Liên gối lên đùi gã, Phong cảm nhận rõ hơi ấm và sức nặng ở trên đùi mình trong phút chốc. Điều tiếp theo gã cảm thấy đó là bàn tay của Liên đang từ từ đưa vào đũng quần mình. Có lẽ việc làm này đã trở thành một thói quen, một lẽ thường giữa hai người, vốn trước giờ lần nào gặp nhau cũng là quằn quại trong ngây ngất của đam mê và dục vọng. Bàn tay kia tiếp tục vuốt ve đũng quần gã như thể để truyền điều gì đó qua lớp vải kia, và có lẽ như bình thường thì sẽ là 1 cục u đội ngược lên chào đón nhưng hôm nay thì khác, không có bất cứ phản ứng gì xảy ra cả. Phong nhẹ nhàng gỡ tay Liên ra rồi ngồi dậy, gã cúi xuống hôn lên đôi môi đang he hé có phần ngạc nhiên kia rồi nói
– Em nên về phòng đi
Một câu nói thay cho tất cả, Liên lặng lẽ rời khỏi giường, vội vã lau lau khuôn mặt nhem nhuốc nước mắt của mình rồi rời đi, không một câu. Căn phòng tối trở lại với tĩnh lặng….