Cô bé tầng 4 - Viết Tiếp - Chương 89
– Tinh anh đặc lắm đấy, em nhớ uống thuốc kẻo dính nhé
Câu nói tưởng chừng rất đơn giản giữa mọi cặp đôi sau phút hân hoan trong tình dục lại trở thành chìa khoá mở ra cánh cửa tủ giấu kín trong thâm tâm. Bởi sau khi tiễn lão rời khỏi phòng, Phương sau phút thăng hoa bỗng nhận ra mình trong gương quá tàn tạ và lạc lõng cô đơn. Nỗi thèm khát làm mẹ bao lâu nay đã được ngủ yên này vụt cháy, thiêu đốt cô và kéo dài từng hàng nước mắt khỏi bờ mi vốn đã quen với thờ ơ. Căn phòng sang trọng bỗng trở nên quá ngột ngạt, và mùi nước khử mùi đắt tiền không xóa đi được mùi mồ hôi, mùi tinh trùng, mùi nước nhờn còn vương nồng trên ga, trên chăn và khắp cơ thể Phương. Thứ mùi vừa mới lúc trước làm say mê lòng người giờ trở nên quá kinh tởm khiến cô chạy vội vào nhà vệ sinh mà nôn ọe, dù chẳng có gì được nôn ra, ngoài những giọt nước mắt tuôn ra nhanh hơn cho đến khi Phương thiếp đi trên giường. Vậy là giây phút này, hai người Phong và Phương cùng đều đang lạc trôi trong miền ký ức của sự hối hận, tiếc nuối và cô đơn….
Sau buổi sáng đó, nốt trầm ập đến trong cuộc sống của cả Phong và Phương. Hai người vẫn làm những công việc hàng ngày nhưng dường như không còn chút để ý nào đến những nhân tình xung quanh. Phong mặc kệ những tin nhắn của Liên hay lời mời gọi lên phòng giúp "sửa điện" của Trà. Phương cũng không mảy may nhắn cho chàng tình nhân bé bỏng xem bảo vệ đề tài ra sao, tốt nghiệp thế nào. Họ trở thành hai cái bóng vật vờ trong chính căn nhà của mình, mà mỗi khi nhìn vào mắt nhau lại làm thêm sâu thêm đượm nỗi buồn trong tâm. Cho đến một ngày
– Tít….tít….tít……
– Alo ai đấy
– Hi hi hi có nhận ra giọng em không nè ?
– Ơ…..Huyền đó hả em, sao lại dùng số này
– Em bị mất điện thoại suốt thời gian rồi, mất luôn số anh, xong may hôm nay gặp 1 bạn trước cũng ở trọ nhà anh ý, thế là em lấy số gọi cho anh luôn
Cái rủi mất điện thoại của Huyền hóa ra lại là cái may với Phong, vì quãng thời gian qua hắn ngập chìm trong tình dục và rồi tiếp tục đắm sâu hơn trong cô đơn nên dường như hắn đã quên mất nụ cười và giọng nói tỏa nắng này. Giờ trong tâm trạng u ám, cuộc điện thoại này bỗng như cánh tay vươn đến từ ánh sáng để kéo hắn khỏi vực sâu
– Bảo sao anh nhắn cho em mấy lần mà không được, tưởng bị em chặn số nên không dám qua thăm em luôn
– Bậy nào, không bao giờ có chuyện em chặn số anh cả, và lúc nào em cũng mong anh qua chơi với em nữa cơ
– Vậy à, thế bây giờ luôn thì sao, anh muốn hỏi nhiều thứ về em lắm đấy
– Giờ em đang bận mất rồi, khoảng 2 tiếng nữa mình đi ra đâu cafe nhé anh
– Uhm vậy đi, để lát anh nhắn em địa chỉ
Điện thoại tắt cũng là lúc nụ cười trở lại trên khuôn mặt Phong. Hắn cười tràn đầy hạnh phúc và niềm vui, vì thực sự hắn háo hức sắp được gặp Huyền để hỏi cô bé đủ mọi chuyện trong quãng thời gian vừa qua hai người không liên lạc. Lao vào nhà tắm để chuẩn bị, vừa tắm táp Phong vừa cao hứng hát theo bài nhạc đang bật trên laptop
" Anh chẳng cần biết ngày nắng đẹp rạng ngời
Hay gió về hay bão táp mưa rơi
Ngày mình đi với nhau ấy là ngày đẹp trời
Thì theo anh đi trốn em ơi "
Đúng vậy, gã sắp được đi trốn, trốn khỏi bóng ma u ám đang bao phủ trong căn phòng này, để lao nhanh về phía mặt trời…..