Cô bé tầng 4 - Viết Tiếp - Chương 83
– Cảm ơn Phương đã cho tôi hoàn thành chút tâm nguyện cuối cùng ở đất Hà Thành, giờ cũng muộn rồi, tôi xin phép ra về trước
Bất ngờ này nối tiếp bất ngờ khác, Phương ngỡ ngàng vì lão thực sự giữ lời chứ không tiếp tục nhào vào cô như những thằng khác. Vẫn cái ánh mắt chân thành và giọng nói đầy bình tĩnh đó, cô hoàn toàn tin rằng lão không diễn chiêu trò. Cảm xúc bộc phát từ tận đáy lòng, Phương bỗng thấy mắt mình long lanh ngấn lệ bởi sự nâng niu tôn trọng từ một người quen mà quá xa lạ này. Cô ngồi dậy vươn tay nắm lấy bàn tay thô ráp đang xoay đi kia
– Chú đừng….đi…..
Lão Toàn quay lại nắm lấy tay cô rồi nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng từng lời
– Xin lỗi Phương vì đoạn video và ghi âm, tôi thực sự không mong mỏi gì hơn ngoài những giây phút được chứng kiến Phương thăng hoa như vừa rồi, giờ tôi không cho phép mình lợi dụng thêm điều gì từ Phương nữa
2 ánh mắt soi thẳng vào nhau trong giây lát rồi Phương choàng dậy từ sofa mà ôm lấy thân hình lão như thể một tấm chân tình. Cô gục đầu vào vai lão, giọng run run
– Tôi …. cô đơn … lắm……
Có lẽ chính Phương cũng không hiểu nổi tại sao mình lại thốt ra những lời đó với lão chứ không phải nhào vào ngấu nghiến với bản năng đã được thức tỉnh mạnh mẽ ở dưới hạ thể kia. Có lẽ sự chân thành từ gã đàn ông tóc hoa râm đã chạm tới nơi sâu thẳm trong cô, khiến cô có thể bộc bạch ra điều giấu kín bên trong. Hai người cứ như vậy ôm nhau trong căn phòng làm việc, một đen, một trắng, một cao quý kiêu sa, một chất phác mộc mạc, bất chấp mọi đối lập đó, giây phút này tâm hồn họ đã kết nối và đồng điệu lạ thường.
Điều gì đến cũng đã đến một cách tự nhiên, và tự nguyện. Nụ hôn nồng nàn ướt át được Phương chủ động áp lên đôi môi già nua kia không chút gượng ép. Chút tình chân thành đượm nồng cùng bản năng trỗi dậy từ ban nãy đã khiến cho nó trở nên ngọt ngào hơn bao giờ hết. Cô tận hưởng cái lưỡi ma quái đã đưa cô lên đỉnh mới vài phút trước một cách tận tình như thể người tình trăm năm. Đáp lại cũng là sự nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng đầy kinh nghiệm từ lão Toàn. Lưỡi họ cuốn lấy nhau trong tiếng nhóp nhép khi tay Phương tự động mò xuống đũng quần lão như điều tất yếu
– Ôi trời !!!
Phương giật mình rời khỏi miệng lão mà thốt lên khi chạm phải "thanh sắt" ở dưới. Qua lớp vải thô kệch của chiếc quần bảo vệ, cô cũng cảm nhận rõ độ khủng của thứ ở phía sau, sao người nhìn nho nhỏ mà lại có cái thứ như thế này. Tay Phương nhanh chóng cởi thắt lưng rồi tự tụt quần lão xuống như muốn kiểm tra cho rõ, và khi "thanh sắt" kia được bung ra thì ánh mắt cô càng ngỡ ngàng hơn. Buồi lão Toàn dài và to lạ kỳ, cũng là hợp lý vì cái gien được truyền lại từ thằng bố "không ai mong muốn" khi xưa. Nhưng đó chưa phải là tất cả, thân cặc lão còn vằn vện những đường gờ nhô lên như những vết sẹo vậy. Đó là do từ bé khi chưa quen với cái kích thước của bản thân, lão Toàn luôn gặp phải cái tai nạn mà hầu như thằng đàn ông nào cũng gặp, kẹt phec-mo-tuya khi kéo khoá quần lên. Không giống những người khác có thể có cha mẹ hướng dẫn hay giúp đỡ, lão Toàn lớn lên trong nỗi nhục là con hoang lại còn từ một thằng da đen nên mọi chuyện lão đều phải tự lực. Thiếu hiểu biết và tự chịu đau, những "tai nạn nhỏ" đó đã khiến lão khi còn bé nhiều đêm phải nằm khóc chịu đau một mình do giật ra không đúng cách làm vết rách dài hơn. Nhiều lần như vậy đã khiến những vết sẹo kia tạo tác ra những đường gờ nhô lên như thể tăng thêm độ hùng dũng cho con "quái vật". Hiểu rõ những ngỡ ngàng qua ánh mắt của Phương, lão không nói gì chỉ mỉm cười khoe hàm răng trắng rồi đưa tay xuống vuốt mái tóc của cô.
Cử chỉ đó xoá tan đi chút sợ hãi trong Phương và đưa con thú trong bản năng của cô trở lại quỹ đạo. Bất chấp mùi đàn ông nồng hơn bình thường đang toả ra từ thanh củi nóng rực kia, Phương lè dài lưỡi bắt đầu liếm từng vòng tròn xung quanh cái đầu khấc như cây nấm để không bỏ phí chút hương vị nào từ "của ngon vật lạ" này….