Cô bé tầng 4 - Viết Tiếp - Chương 82
– Chú nghĩ sao mà lại đề nghị một chuyện như vậy ?
– Vì tôi luôn mong nhớ giọng nói và khuôn mặt đê mê của Phương nên mới như vậy, lời đề nghị này hoàn toàn dựa theo tình cảm tôi dành cho Phương
– Chú đưa tôi xem những thứ này rồi nói là dựa theo tình cảm à, chú nghĩ tôi là trẻ con chắc
– Ồ không, những thứ Phương vừa xem chỉ là biện pháp để thuyết phục thôi, chứ nếu chỉ đề nghị bình thường thì có lẽ chẳng bao giờ chạm được tới Phương cả
Dù đang giận dữ và rất lo lắng, nhưng giọng nói bình tĩnh cùng ánh mắt rất thẳng thắn đang nhìn thẳng vào mắt mình của chú Toàn khiến phần nào đó linh cảm của phụ nữ mách bảo cho cô rằng điều đó là sự thật. Tình cảnh có chút éo le và oái ăm này khiến cô khá bối rối, nhưng nếu không giải quyết nhanh đoạn ghi âm hay cái clip kia thì có lẽ tương lai cô sẽ luôn luôn bị đe dọa.
– Nhưng chú phải xóa ngay đoạn ghi âm và clip kia đi
Không nói lời nào, ông bảo vệ vớ lấy cái điện thoại, giơ ra trước mặt Phương cho rõ rồi ấn xóa nhanh chóng và nhẹ nhàng, mặt không chút biến sắc, chỉ có ánh mắt vẫn xoáy thẳng vào mắt cô.
– Phương yên tâm rồi chứ ? Để chắc chắn thì cái điện thoại này tôi cũng giao cho Phương luôn, tôi sử dụng 1200 quen rồi.
Bất ngờ với hành động đó của Toàn, Phương cứ đinh ninh rằng gã đàn ông đáng tuổi chú mình sẽ chỉ xóa sau khi đạt được ham muốn, điều đó cũng củng cố thêm chút tin tưởng vào sự chân thật từ người đàn ông tóc đã hoa râm này. Cô thở dài rồi ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt buồn rượi nhìn Toàn rồi hỏi
– Giờ chú muốn như thế nào ?
– Phương cứ ngồi vậy, chân dạng ra và đặt cái 1200 này gần miệng Phương nhất có thể
Nói đoạn Toàn móc cái điện thoại siêu cổ kính 1200 ra đưa cô, rồi quỳ xuống kính cẩn trang nghiêm như sắp bước vào một buổi lễ. Thái độ không chút bỉ ổi mà rất chân thành đấy khiến Phương phần nào yên tâm rằng gã thực sự có tình cảm với mình. Cô nhắm mắt lại khi chiếc quần tất bị tụt dần ra khỏi chân, cũng như đặt cái 1200 đã có ghi âm sẵn bên cạnh mình. Trong đầu cô lúc này chỉ hy vọng lão sẽ nhanh chóng thỏa mãn cơn thèm liếm láp rồi để mình yên nên cô không buồn mở mắt ra nhìn mái tóc hoa râm kia đang áp sát vào giữa háng mình một chút nào. Hơi thở nóng phà thẳng vào háng khi cái quần lót cũng đã bị tụt ra nốt khiến cô hơi rùng mình sởn gai ốc. Căn phòng hiện giờ không có tiếng động nào khác ngoài tiếng xột xoạt do quần áo bị cởi, còn tuyệt nhiên chưa có âm thanh gì phát ra từ Phương.
Bỗng một vật nham nhám nóng hổi và ẩm ướt quét một đường dài từ đùi non xuống ngay hột le khiến Phương giật mình.
– Trời, cái gì đây
Thì ra Toàn đã lè lưỡi bắt đầu liếm láp dần dần, nhưng điều đặc biệt là lưỡi Toàn to, dài và nhám hơn bình thường nên cảm giác mang lại cũng hoàn toàn khác biệt. Dù vẫn nhắm mắt nhưng Phương hoàn toàn có thể cảm nhận được sự khác biệt đó, nhất là đến khi cái lưỡi kỳ dị đó liếm dọc lên xuống quanh bẹn và hai mép lồn cô.
– Ôi cái quỷ gì thế này
Hơi thở gấp dần, Phương ngửa cổ lên lắc lắc như cố xua đi cảm giác nóng ran từ dưới đang truyền lên. Cô hay bất cứ ai ở nhà hàng này đâu có biết rằng lão Toàn được sinh ra không có cha, mẹ lão bị một tên lính đánh thuê Châu Phi hãm hiếp nên mang thai lão. Dù mang dáng vóc nhỏ bé của người Việt Nam, nhưng nước da của lão ngăm đen hơn cũng vì như vậy. Cũng bởi lẽ lưỡi lão to hơn bình thường nên khi nói chuyện luôn có cảm giác như miệng đầy lưỡi, và thật ra đó không phải là bộ phận duy nhất được gien của "người cha" kia truyền lại.
Lão Toàn gác chân Phương lên vai mình rồi tiếp tục miệt mài hơn, bây giờ lão như một cậu nhóc mới được lần đầu tiên ăn kem nên chăm chỉ, tò mò, cẩn thận liếm láp từng chút một vậy, chỉ có điều không phải là cây kem mà là toàn bộ phần hạ thể của Phương. Cái lưỡi đặc biệt kết hợp với sự kiên nhẫn khoan thai liếm láp nhanh chóng kích thích cơn nứng dâng trào trong Phương, nhất là khi lão gảy gảy lưỡi ở cửa lồn chứ không chọc vào sâu bên trong. Tiếng rên ư ử phát ra theo bản năng, và ngay lập tức tay lão Toàn vớ lấy cái điện thoại mà đặt lên trên, Phương lúc này cũng mặc kệ, chỉ nhắm mắt mà tận hưởng những mơn trớn điêu luyện kia. Cũng lâu lâu rồi Tuấn và cô chưa có thời gian để "xả stress" cho nhau, hôm nay những tưởng sẽ là tai họa nhưng ai ngờ đâu trong cái rủi lại có cái may. Hai chân gác trên vai lão làm điểm tựa, giờ hông Phương tự động hẩy lên như muốn chà xát nhiều hơn vào cái vật nham nhám nóng hổi kia.
– Ôiiiiiiiiii…..
Tiếng rên không thể kìm nén bật ra khi lão lè dài lưỡi chọc sâu vào trong lồn cô. Không thiếu gã đàn ông làm điều này, nhưng không ai có cái lưỡi to và nhám như thế này nên Phương cảm thấy như một dòng điện xộc thẳng lên não. Cô hẩy mông nhanh hơn như muốn địt vào cái lưỡi kỳ dị đó, bất chấp lão Toàn ở dưới đang thở rất khó khăn vì cả miệng và mũi đều bị che hết
– Nữa….nữa….ôi sao sướng thế…..lưỡi thần à…..
Những tiếng rên lảm nhảm tuôn ra cùng với những dòng nước nhờn ồ ạt trào đến ở dưới, chưa bao giờ trong đời được liếm lồn mà Phương lại sướng đến như vậy.
– Ọt…..
– Ơ đừng chú ơi…….
Lão Toàn bỗng rút lưỡi ra khiến người đàn bà đang co cứng sắp lên đỉnh kia hụt hẫng hơn bao giờ hết. Lão đẩy ngược hai chân cô lên cao hết cỡ rồi để tay Phương tự giữ lấy, giờ ở tư thế này thì lồn cô hoàn toàn giơ ra hết cỡ trước mặt lão như một bức tranh tráng lệ. Lão lặng lẽ nhìn ngắm hai mép lồn đã sưng mọng kia và dòng suối thiên thai đang nhỏ ra ở giữa.
– Nữa đi mà….chú ……nữa đi mà…..
Phương không còn nhắm mắt nữa mà mở to mắt nhìn lão van nài đầy thành khẩn, cơn cực khoái chỉ còn cách vài bước chân bỗng dừng lại khiến cô như trở thành người khác. Lời van xin đã trở thành mệnh lệnh quyết chiến, lão Toàn vục xuống cái hạt le đã lộ ra kia mà liếm liên tục vào. Khỏi phải nói cũng có thể hình dung Phương sướng như thế nào khi được cái lưỡi nhám nhúa đó chà sát lên. Cô rên rỉ không ngừng cho đến khi không phát ra tiếng nữa mà miệng chỉ còn ngáp ngáp không khí, đó cũng là lúc lưỡi lão Toàn chọc xuống cả hậu môn cô mà ngoáy vào
– Ớ……ớ…..ớ…..s…ư….ớ…n…g…!!!!!!!!
Cái lồn như sắp bốc hỏa kia co bóp liên tục, nước nhờn tuôn trào như lũ bắn theo vài giọt lên mái tóc hoa râm của lão Toàn. Cơn cực khoái ập đến như sóng thần sau bao ngày làm việc đầy stress như đưa Phương đến một thế giới khác, không còn biết gì xung quanh. Đến khi cô buông thõng người xuống thở dốc cũng là lúc lão Toàn rời cô ra mà ngồi bệt ở phía trước, cặp mắt không rời khỏi khuôn mặt Phương như thể đang muốn lưu lại từng giây của khoảnh khắc này. Cái điện thoại 1200 vẫn sáng đèn bên cạnh, có lẽ những gì lão muốn ghi âm lại đều đã được lưu giữ đầy đủ…