Cô bé tầng 4 - Viết Tiếp - Chương 81
– Hôm nay chồng phải trực tăng ca cả đêm mất rồi vợ yêu ơi
…. Bịch…..
Quăng cái điện thoại qua góc giường, Liên lẩm bẩm chửi rủa thằng người yêu ăn hại lúc cần chẳng thấy đâu. Quả là cũng ăn hại thật, nhất là trong hoàn cảnh đang ngứa râm ran khắp người vì nứng như bây giờ mà không có cách nào giải toả. Cô nàng đang tính làm liều mò xuống phòng lão Phong nhưng chợt nhớ ra sắp đến giờ vợ lão về, nên càng hậm hực nằm ngứa ngáy trên giường, tay tự chà sát lồn cho bớt ngứa. Cũng trong lúc đó, Phong đã trở về phòng sau một nụ hôn đắm đuối cùng Trà, mùi tinh dịch và nước nhờn còn nồng trong miệng cô như khiến nụ hôn càng mãnh liệt hơn. Gã thả mình lên giường sau khi đã tắm rửa, mỉm cười đầy thoả mãn sau khi đã chắc chắn chiếm trọn được thân xác và phần nào đó cả tình cảm của cô sinh viên mới. Giấc ngủ ập đến từ lúc nào, gã thậm chí còn không để ý rằng đã muộn quá giờ mà vợ gã vẫn chưa về…
Phương thở dài thả mình lên ghế sofa trong phòng làm việc sau khi đã chốt xong mớ sổ sách. Thời gian này hầu như cô phải làm mọi thứ một mình vì Tuấn đã kết thúc kỳ thực tập phải trở lại trường để chuẩn bị tốt nghiệp. Hai người hầu như không gặp nổi nhau, chỉ có những dòng tin nhắn đầy yêu thương và động viên từ cậu trai trẻ như tiếp thêm sinh lực cho cô. Tối nay ngoài chốt sổ sách, cô còn phải chuẩn bị báo cáo cuối tháng nên chưa thể về, nếu để sang hôm sau công việc dồn thêm vào thì có lẽ không làm nổi. Mệt mỏi nhấc thân mình khỏi sofa, Phương tiến lại bàn làm việc để tiếp tục bỗng tiếng gõ cửa vang lên
– Cộc….cộc….
– Ai đấy ?
– Cô Phương à, tôi Toàn đây
Thì ra là chú Toàn bảo vệ, Phương chợt nhớ ra hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của chú trước khi về quê nghỉ hẳn. Đây là nhân viên gắn bó với nhà hàng từ những ngày đầu tiên mới mở cửa cho đến tận bây giờ và được mệnh danh là Thiên lôi của nhà hàng. Sở dĩ có biệt danh đó vì nước da ngăm đen của chú và bên cạnh đó là sự nhanh nhẹn và sức khỏe bền bĩ dù đã gần sáu chục tuổi. Dáng người nhỏ nhỏ hơi gầy mà xe SH hay xe phân khối lớn chú dắt với nhấc lên thoăn thoắt nhẹ như không. Ngoài ra còn một đặc điểm khá khôi hài làm mọi người luôn trêu là chú nói chuyện lúc nào cũng như đầy lưỡi ở trong mồm nên thành ra sự gắn bó của chú bảo vệ này với mọi nhân viên trong nhà hàng, hay kể cả Phương, là rất tốt.
– Chú vào đi, chú chuẩn bị mọi thứ ổn cả rồi chứ
– Vâng, tôi lên để chào tạm biệt cô Phương cũng như muốn cảm ơn vì suốt thời gian qua cô luôn động viên và thưởng phụ cho tôi nhiều lần
– Chú đừng khách sáo thế, chú như người thân của nhà hàng này mà, từ mai không có chú là mọi người nhớ lắm đấy, cháu cũng sẽ đau đầu vì tìm người thay đấy
– Cô Phương quá lời rồi
– Không, thật đấy, đâu phải dễ mà tìm được người đáng để giao chìa khóa cửa của nhà hàng như chú được. Chú cầm lấy chút quà gọi là để đi đường này
– Cám ơn cô, phải về quê tôi cũng buồn lắm nhưng cũng đến tuổi rồi, với cả còn bàn thờ ở quê phải lo hương khói.
– Cháu hiểu mà, chú đừng ngại. Chú đưa chìa khóa đây lát cháu về sau sẽ khóa cửa cho, chú về đi để mai còn kịp chuyến xe
– Chiều mai tôi mới đi, tôi lên giao lại khóa với có chuyện này muốn nói với cô Phương
– Chuyện gì vậy chú ?
– Tôi có cái này muốn để cô Phương xem
Phương đưa tay vô tư nhận lấy chiếc điện thoại từ chú bảo vệ rồi bật lên, khuôn mặt cô bỗng trở nên căng thẳng theo từng giây trôi đi
– Chú….chú Toàn….thế này là sao …..
– Cô xem thì cũng hiểu rồi mà
Trên màn hình điện thoại là một đoạn clip dù tối nhưng vẫn có thể nhận ra thân hình của 1 đôi trai gái đang vội vã nóng bỏng quấn lấy nhau. Đó chính là Phương và Tuấn trong buổi tiệc ở nhà hàng khi hai người lén lút trốn lên tầng, những tưởng không có một ai xung quanh thì chính chú bảo vệ này với nước da ngăm đen và dáng người nhỏ nhỏ ở góc khuất đã nhìn thấy mọi chuyện.
– ……..
– Vẫn còn nữa cô Phương à, cô bật file ghi âm lên đi
Ngón tay run run của Phương ấn vào file ghi âm kia, và những âm thanh phát ra còn khiến mặt cô tái nhợt đi hơn. Những tiếng bạch bạch và rên rĩ dù không to nhưng vẫn đủ để nghe ra đấy là giọng cô, nhất là đoạn
" – Ư…ư….ứ….ứ….ra..vào….bên..trong em…đi
– Anh….phóng…tinh..vào….lồn…em…..nhé
– Á…á…vâng….lấp đầy…lồn em…..bằng tinh…anh đi a a a a a "
Trời ơi, đây chính là cái hôm định mệnh mà Khánh và cô dấm dúi ở trong nhà vệ sinh nữ đây mà, Phương không thể thốt ra lời nào mà chỉ nhìn chú bảo vệ sửng sốt.
– Hôm đó tôi đi vệ sinh thì tình cờ thấy cậu thanh niên đó đi vào buồng vệ sinh nữ, tôi tính lôi cậu ta ra thì có nghe loáng thoáng cô và cậu đó nói chuyện. Đến đoạn sau thì thực lòng tôi cũng không kìm được tò mò nên đã trốn ở buồng vệ sinh ngay cạnh và có đoạn ghi âm này.
– Chú…..chú…..sao lại….làm thế….
– Hôm nay trước khi rời đi tôi mới có dịp tâm sự thật với Phương. Tôi làm ở đây lâu như vậy nhưng người làm tôi thấy thoải mái trong làm việc cũng như có nhiều cảm hứng nhất là cô, dù có thể với cô thì tôi chỉ là ông bảo vệ quèn nhưng cô cư xử rất tốt. Từng này tuổi đầu rồi nhưng không hiểu sao tôi vẫn luôn ghi nhớ giọng nói của Phương, và vì thế nên hôm đó trong vô thức tôi đã ghi âm lại cũng chỉ để được nghe giọng của Phương thôi.
– Chú muốn gì mà lại đưa việc này ra vào lúc này ?
– Việc tôi muốn có lẽ cũng đơn giản thôi, tôi muốn được ghi âm giọng Phương thêm một lần nữa
– Chuyện ghi âm giọng cháu thì có gì khó khăn đâu mà sao chú phải giơ những thứ này ra, nếu chú thực sự nghĩ cho cháu thì chú đã xóa những thứ này đi rồi
– Phương chưa nghe hết ý tôi, tôi muốn ghi âm giọng Phương trong lúc tôi liếm lồn của Phương chứ không phải lúc bình thường
– Hả ?