CHUYẾN XE ĐỊNH MỆNH - Chương 23
Chiều qua 3 rưởi Vân thất thểu đi bộ tới shop mình.
– Cậu ơi, khi mô cậu về?
– Khoảng 4 rưởi, về bồng cu cho mự nấu ăn.
– Thôi con ngồi đây tí cậu chở con về với hi.
– Con Vy mô?
– Dạ, con với em đi học thêm. Mà tổ của em ở lại lao động, nên con về trước. Để xe tí em về.
– Ai chở con tới đây?
– Con đi với con Thảo. Hắn vô nhà rồi.
– Ừ, ngồi đó chơi. Uống C2 ko, cậu mua cho.
– Dạ có,hihi
Mình ra trước đường mua cho nó chai C2, về thấy nó cắm cúi vào đt.
– Cậu sướng hi, shop bé tí nắt wifi dùng 1 mình. Ở nhà con dùng 3g chậm rì.
– Té ra ghé cậu để xài ké wifi đó à?
– Dạ, hihi với kiếm C2 nữa.
– Con coi chi đó?
– Dạ, lướt fb với đọc lung tung rứa.
– Có đọc bậy bạ ko đó?
– Xì. Cậu tề, bậy bạ là cái chi?
– Cậu biết rồi nghe.
Mình nhìn nó và nháy mắt. Nó hơi đỏ mặt, vẻ hoang mang.
– Cậu biết chi? Đừng chọc con nghe.
– Thì biết…có người đọc bậy bạ trong đt đó.hehe
– Ai nói? Con có đọc chi mô.
Nó hơi bối rối, đúng là có tật giật mình. Mình bắt được tâm lý nó.
– Thì cậu nói lung tung rứa. Ai có tật giật mình, haha.
– Con có giật mình mô, lêu lêu cậu.
– Rứa có ai tối thứ 7 đọc truyện bậy bị bắt được hè?
– Á, con Vy nói cậu hả? Ko có mô. Con này, tí về phải giết.
Nó lầm bầm trong miệng, đỏ mặt, giải thích.
– Hi, cậu chọc con thôi, ko có chi mô. Bình thường mà.
– Mà con có đọc chi mô,hic hic cậu chọc con.
Mình thấy nó bối rối, đến ngồi bên cạnh, vỗ vai nó.
– Ừ, cậu chọc thôi, ko có chi mô. Cậu biết mà, hồi nhỏ cậu cũng rứa.
– Như rứa là răng cậu.
Nó thấy minh có vẽ đồng cảm nên đỡ hơn.
– Thì cũng tò mò, đọc bậy bạ rứa.hihi
Mình nhìn nó nháy mắt.
– Tại, tại con Diệp nó gửi qua fb của con, nên con bấm vô, chứ con ko biết chi hết.
– Cậu biết rồi. Mà con lớn rồi, tìm hiểu chuyện đó cũng được mà. Ai chả tò mò.
– Dạ…
Nó bỏ lửng câu nói, đỏ mặt.
– Cậu đừng nói với mẹ con nghe.
– Ừ, nói làm gì. Bí mật của cậu với con, với Vy nữa hi.
– Dạ, hì hì
Nó đã cười, mặt giãn ra 1 chút, cầm chai nước uống.
– Cậu hỏi nì?
– Dạ?
– Con tò mò chuyện đó à?
– Dạ…chút xíu thôi.hì
Nó lại đỏ mặt, bối rối thấy tội.
– Con đừng sợ, cứ chia sẽ với cậu. Ngày xưa cậu cũng như con mà.
– Là răng con chưa hiểu?
– Thì hồi cậu bằng tuổi con cũng lén đọc mấy cái đó. Ai mà chả thế.
– Hì, thiệt hả cậu?
– Ừ. Chỉ cần đọc để hiểu cho vui, đừng làm bậy bạ, đừng quá nghiện mấy cái đó nghe chưa?
– Dạ, con chỉ coi lần đó thôi, tại hắn gửi mà con ko biết cái chi.
– Ừ, giỏi. Rứa đọc có thấy chi ko?
– Chi là chi cậu?
– Thì cảm giác đó? Con thích ko? Tò mò ko?
– Dạ…hì hì. Con thấy bt, có…tò mò tí thôi.
Thấy nét mặt bối rối là biết rồi,nhưng vẫn nói láo thế đấy.
– Uh, con ưng thì cứ đọc. Nhưng nhớ ít thôi, lo học hành, đừng để mẹ với bà buồn.
– Dạ, con biết rồi.
– Rứa mấy bạn trên lớp con hay đọc mấy cái đó à?
– Dạ, ghê lắm cậu. Có đứa còn xem phim nữa tề.
– Chà, bữa nay ghê nhỉ. Con có xem ko đó?
Mình nháy mắt. Nó chối như bị oan
– Ko ko, con xem làm chi.tại thấy tụi nó hay nc với đưa đt xem thôi. Con Diệp con chú Xuân đó, đt hắn toàn đồ nớ.
– Con nớ hư hè. Cô ko nói chi à?
– Dạ cô có biết mô. Bọn hắn chỉ coi lúc ra chơi thôi.
– À, chủ nhật đi tp với cậu ko?
Mình đổi chủ đề, ko nên nói quá lâu chuyện đó,nó nghi ngờ.
– Cậu đi to làm chi?
– Cậu lên làm mấy việc với qua nhà chú công an phường nộp giấy tờ.
– Dạ, để coi mẹ cho ko đã.
Có vẽ như sau câu chuyện nó đã gần gũi hơn. Tuy nhiên nó vẫn thể hiện khác Vy, nếu là Vy sẽ nhảy cẩng lên vì vui.
Chủ nhật mình hẹn anh công an phường ở nhà anh, nộp một số giấy tờ về đăng ký kinh doanh…và gặp anh đầu năm mời bữa nhậu, nhờ trông coi shop dùm.
2 con cháu ko biết có đi được ko, tính kế đã,hehe