Bùa Thần - Chương 11
Bộ ngực vĩ đại của nàng thòng xuống đong đưa trước mặt Sửa. Nước mắtTình dàn dụa, nàng không ngờ mình lại có thể chết một cách đau đớn như vậy được hay sao. Lưỡi mã tấu vẫn từ từ tuốt lên, sát đùi nàng, rồi đụng vô làn da non bên dưới bụng. Bỗng Sửu nói nho nhỏ như rít lên trong cuống họng.
– Bây giờ tao tuốt lên mộtphát là mầy rồi đời phải không con đàn bà khốn nạn này.
Sự sợ hãi đã lên tới cực điểm, khuôn mặt nnh như nhăn nhúm lại. Đứng trước bờ vực thẳm của cái chết trong gang tấc, bây giờ Tình mới thấy tiếc rẻ những ngày sống phung phí vô ý nghĩa của cuộc đời. Thời gian nhưngưng đọng, im lìm và kéo dài ra trong không khí chết chóc thảm thương. Tiếng những con muỗi vo ve nghe thực rõ trong đêm khuya. Hai tay Sửu vẫn nắm chặt cán mã tấu, mắt mở trừng trừng nhìn vô khoảng da thịt kín đáo nhất của Tình đang nàm sát lưỡi mã tấu.
– Sao, có thích không?
Tiếng nói bất thần của Sửu làm Tình giật bắn mình, tưởng như lưỡi mã tấu vừa cắt vô da thịt nàng.
– Em… lạy anh. Xin tha mạng, em xin làm thân trâu ngựa cho anh hết kiếp cũng vui lòng, xin anhthương tình, em lạy anh.
– Mày nói được mà làm có được không?
– Dạ… được… xin anh tha mạng, anh muốn gì em cũng xin làm theo lời anh, con kiến nó còn muốn sống, há gì con người. Anh sai bảo gì em cũng làm. Xin anh tha mạng. Vậy thì được rồi, mày hãy khép chân lại. Kẹp chặt cái mã tấu này. Để nó rơi xuống giường là tao tuốt nó lên tới cổ mày đó nghe chưa.
Tình vừa sợ vừa mừng, nàng thấy đã có chút hy vọng sống còn nên vội vàng co chân lại, kẹp chặt chiếc mã tấu giữa hai đùi. Đứng thẳng trên giường. Mồ hôi ra ướt hết mình mẩy từ hồi nào không hay. Sửu từ từ buông tay ra khỏi cán mã tấu, gật gù, nói:
– Tốt, tốt lắm… cứ giữ chặt như vậy. Nếu để cho cái mã tấu của tao rơi xuống là cái đầu mày cũng rơi theo đó.
Tình run rẩy nói:
– Dạ… dạ…
Sửu mỉm cười nói:
– Tại sao mày không nhân cơ hội này, chụp cây mã tấu lia cho tao một nhát hả.
Tình lắc đầu nguầy nguậy.
– Dạ… em không dám đâu.
Sửu có vẻ hài lòng với trò chơi của mình, cúi xuống nhặt chiếc áo của Lư dưới chân, xé ra từng miếng dài, cột chặt luôn hai chân Tình lại với nhau. Chàng leo lên giường cột dính luôn cây mã tấu vô háng Tình trong thế nàng đang kẹp chặt. Xong, chàng lại kéo hai tay Tình ra phía sau trói lại.
– Bây giờ em phải biết là anh kéo cây mã tấu ra lúc nào cũng xẻ thây em ra làm hai đó có biết không.
Tình không ngờ Sửu lại làm như vậy. Như thế này có khá gì hơn lúc nãy đâu. Có thể nói còn đi vào con đường tệ hại hơn nữa. Nàng chưa biết ưnh sao thì Sửuđã đứng bên cạnh xoay ngang đầu Tình hôn lên môi nàng một cách man dại. Niềm hy vọng sống còn lại nhen nhúm trong đầu Tình. Nàng há miệng, ngậm lấy môi Sửu vì biết rằng, chỉ còn thứ khí giới duy nhất này có thể khuất phục con người y mà thôi. Tình đã sử dụng tất cả những kinh nghiệm trong đời bằng bờ môi, chiếc lưỡi ngọt ngào của nàng với hy vọng làm mềm lòng kẻ đang nắm sinh mạng nàng trong tay.
Niềm hy vọng càng dâng cao khi Tình thấy thân thể Sửu cứng lên, bắt đầu cọ sát vô mình nàng. Tình cố ép mình vô Sửu, nàng không màng gì tới lưỡi mã tấu đang kẹp chặt trong đùi, da thịt bắt đầu đau rát vì sự nhúc nhích của mình.
Một lúc sau, hình như thấy đứng bên hông không được thoải mái lắm. Sửu nói:
– Để anh rút chiếc mã tấu này ra chịu không.
– Dạ… dạ.
Tình mới lỏng hai bắp đùi, buông thanh mã tấu ra. Sửu kéo nhẹ xuống và rút ra từ từ. Lưỡi thép lạnh ngắt di chuyển qua làn da làm nàng rùng mình, nhưng nỗi
vui mửng dâng trào, vì biết rằng tình hình lúc này đã khá hơn trước rất nhiều.
Khi thanh mã tấu rời khỏì đùi Tình, nàng thở ra khoan khoái vô cùng, ánh mắt nàng nhìn Sửu như một ân nhân không vương một chút thù hận. Chính Tình cũng không hiểu nổi tâm trạng mình lúc này. Bây giờ nàng chỉ muốn làm tất cả những gì Sửu đòi hỏi, dù cho chàng có hàng hạ nàng tới đâu cũng vui lòng. Tình thì thầm bên tai Sửu khi chàng đã buông cây mã tấu xuống giường.
– Anh ơi anh… hôn em đi. Bây giờ anh muốn làm gì em cũng xin vui lòng hầu hạ anh hết.
– Có chắc không đó.
– Em nói chắc mà, anh tha tội cho em rối, còn có gì em tiếc anh nữa đâu. Nếu anh muốn, em xin làm nô tì hầu hạ anh trọn đời cũng vui lòng mà còn mang ơn anh nữa.
– Sao em nói ngon lành quá. Không biết nói vậy mà.có được như vậy không đó?
– Em nói thực mà. Nếu có gian trá xin cho trời đất làm chứng để thanh mã tấu của anh xẻ em ra làm trăm mảnh đi.
Sửu cười hì hì thích thú, hỏi:
– Được.. nếu anh muốn sống với em trọn đời thì phải làm cái gì đây. Em tưởng đại ca Vinh để em yên hả?
Một thoáng sợ hãi lại vụt qua, nhưng Tình nghĩ ngay ra một kế. Từ trước tới giờ, nàng nổi tiếng là người mưa mẹo. Trong lúc này, đầu óc nàng đang làm việcthực mãnh liệt. Sửu cũng đã ôm nàng đè xuống giường. Dù chân tay bị trói, nhưng Tình vẫn không để cho da thịt mình rời khỏi thân thể Sửu một ly nào. Quần áo Sửu cũng đã lột ra tự hồi nào rồi. Hơi thở chàng hào hển, thân thể run rẩy và săn cứng. Chàng chơi trò mèo vờn chuột để lấy lại phong độ cho những ngày lạnh lẽo trong tù, ai ngờ đã đi tới quá độ làm chính bản thân chịu không nổi sự kích thích cùng tột, nhất là Tình lại khéo léo mơn trớn, vuốt ve lòng tự ái, mặc cảm của Sửu từ trước tới nay đã ăn sâu vô đầu óc chàng là một tên nhóc con, ăn trộm mạt hạng, không bao giờ có thể ngóc đầu lên được trong giới giang hồ.
Tình vẫn nhướn người lên, lắc lưvà xoay tròn. Làm sao Sửu có thể chịu nổi những mánh mung kỳ diệu trong nghề ân ái của Tình. Nhưng có một điều chính Sửu cũng không ngờ. Chàng đã tưởng mình chỉ có thể hùng hục vài phút là xong. Ai ngờ, Tình làm cách nào không biết, những cơn sóng tình cứ dâng lên gần tới tột đỉnh thì lại bị nàng kềm hãm lại, và quả thật không gì thích thú hơn những giây phút kéo dài bất tận ấy.
Tình lại thì thào bên tai chàng:
– Mình ơi, tại sao chúng mình không nhân cơ hội này sống với nhau trọn đời hả mình. Em sẽ hầu hạ anh cho tới ngày sau cùng của cuộc đời mà.
Sửu khờ khạo hỏi: ‘
– Phải làm sao bây giờ?
Tình mừng rỡ, nói:
Lúc nãy, anh chỉ nghe được một phần âm mưu cửa thằng Lư thôi~ Bây giờ em nói hết cho anh nghe nhé.
– Ừ, nói đi.
– Nó bảo em qua dụ đại ca Vinhnói chuyện. Trong khi ấy nó đi báo cảnh sát làm thịt anh ấy, rồi đổ hết tội cho đám con Tý làm phản vì muốn trả thù đại ca Vinh cái tội hôm trước ném nó một lưỡi dao. Xong lại gài cho con Tý bị bắt luôn vì tội giết thằng Phu và chồng em. Lúc ấy trong xóm này anh nhìn xem, chỉ còn lại một mình em chứa gái và nó buôn á phiện thì ai mà không theo tụi em chứ.
Sửu trợn mắt la lên: .
– Trời đất thiên địa ơi, ai có ngờ thằng quỉ này mưu sĩ dữ há.
– Dạ…, để em nói cho anh nghe. Nó tham lam nhưng không lượng sức mình. Anh thử nghĩ xem, làm sao em dám phản bội đại ca Vinh. Những người em út của đại ca Vinh có để yên cho em với nó sống làm cha thiên hạ như vậy hay không?
– Vậy tại sao lúc nãy em nghe lời nó?
Như đã có dự mưu trong đầu, Tình sa nước mắt nói:
– Anh không biết em là kẻ dại khờ hay sao. Hồi đó lỡ nghe lời dụ dỗ ngon ngọt của nó một lần, ăn nằm với nó nên kẹt luôn. Cứ mỗi lần có ý gì chống đối là y hăm he phanh phui chuyện lăng nhăng của em với nó ra cho chồng em hay. Cũng chỉ vì anh Cư nghiền thuốc phiện nặng nên sinh lý yếu đuối mà em ra nông nỗi này. Lúc nãy em chỉ làm bộ như vậy thôi.
Sửu có vẻ tin lời Tình nhưng cố hỏi:
– Làm sao anh tin được em giả bộ chứ?
– Bộ anh không nghe em nói lúc nãy là khi còn ngồi trên ca nô cảnh sát, em đã nhìn thấy anh Vinh nhảy xuống nước mà không nói cho họ hay hay sao. Nếu em dám phản anh ấy liệu họ có để yên cho anh ấy tới hôm nay hay không?
– Vậy em tính sao?
Tình chỉ muốn thoát ra cảnh khó khăn đêm nay càng sớm càng hay nên nàng giả bộ nói:
– Em tính lén qua đó cho anh Vinh hay âm mưu của thằng Lư trước khi nó báo cảnh sát, như vậy mới yên được.
– Tại sao em không làm liền?
Anh không thấy em kẹt vụ con Tý à. Bây giờ tụi nó tưởng chính em báo cảnh sát hại tụi nó chứ đâu có biết là thằng Lư xúi em. Qua đó bây giờ đặng nạp mạng
cho chúng nó hay sao.
– Vậy bao giờ em mới tính nói?
– Nếu chưa có anh, em định thủng thẳng cho con Tý nguôi ngoai rồi mới nói. Nhưng bầy giờ khác rồi, có thể sáng sớm nay anh qua đó nói hết tự sự dùm em
trước rồi em cũng qua đó tạ tội với đại ca Vinh sau.
– Nhưng nếu anh muốn làm đại ca thì sao?
Bỗng có tiếng cười sảng khoái thực lớn. Cánh cửa ra vào inở toang. Hai người khoan thai bước vào phòng. Sửu tá hoả, nhổm dậy chụp cây mã tấu. Bỏ cây mã đó xuống thằng con khỉ. Bộ mày tưởng ăn được lưỡi dao bay của đại ca Vinh hay sao?
Vinh mỉm cười, khoác tay nói:
– Mầy đừng làm nó sợ. Mặc quần áo vào thằng nhóc. Tao đã nghe hết từ đầu tới cuối câu chuyện rồi.
– Mày cũng có bản lãnh lắm Sửu à. Chuyện đã rõ trắng đen rồi. Còn mày muốn làm đại ca ở đây phải hỏi lại lưỡi dao này đã.
Tim Sửu đập tình thịch, sự sợ hãi trào lên khoé mắt. Trong khi đó Tình là người mừng hơn ai hết. Nàng không ngờ đang dụ thằng Sửu mà đại ca Vinh lại rình ở ngoài nghe hết lời nói của nàng. Như vậy có khác gì chính nàng là người trung thành và lại là một nạn nhân chứ đâu phải là thủ phạm trong vụ hại bạn bè này.
Nàng nhanh trí đóng luôn một màn kịch chót. Nước mắt chảy ra dàn dụa thực mau, Tình mếu máo nói:
– Đại ca ơi, đại ca. Em xin tội với đại ca…
Vinh gật gù.
– Tốt, tốt.
Vừa nói chàng vừa tiến lại gần bên giường. Một bất ngờ không ai đoán trước được. Thằng Sửu sau khi mặc quần áo rồi, thấy Vinh tiến tới gần nó, bỗng chụp cây mã tấu lia ngang mình Vinh. Ai cũng tưởng chàng phảiđứtra làmhaikhúc. Nào ngờ người Vinh lộn ngược, ngay trên không trung, hai lưỡi dao bay ra sáng ngời, cắm vô mình Sửu, nhưng không vô chỗ nhiệt, Sửu chỉ bị ngã xuống chứ không nguy hiểm tới tính mạng. Miệng Sửu há hốc như không tin được sự việc lại có thể xảy ra như vậy, với bản năng sinh tồn. Sửu chồm dậy, lia ngang thanh mã tấu làm thằng đàn em Vinh té nhào vô tường. Nhân cơ hội đó, Sửu phóng ra ngoài chạy thục mạng, lẩn vào trong bóng tối mất hút. Tên đàn em Vinh định đuổi theo, nhưng chàng chận lại, nói:
– Đừng đuổi theo nó lúc này, một mình mày không ăn thằng đó đâu. Hơn nữa, nó cũng có công phá vỡ âm mưu của thằng Lư. Bây giờ mày vác thằng phản phúc
này thả xuống mương cho tao.
Tên đàn em Vinh cúi xuống vác Lư lên vai chạy ra ngoài ngay. Còn mình Vinh trong phòng với Tình, chàng dùng lưỡi dao bay cắt đứt hết giây trói cho nàng. Tình được tự do, ôm chầm lấy Vinh, nàng cốtình cọ sát thân thể vô mình chàng. Qua bao nhiêu năm trong nghề, Tình đã nhìn thấy có sự thay đổi trong thân thể Vinh, quần chàng độn lên thấy rõ. Tình biết rằng, lúc nghe lén nàng nói chuyện với Sửu, Vinh cũng dòm thấy những gì nàng và Sửu làm trong này. Bởi vậy làm sao chàng có thể chịu nổi sự đòi hỏi của xác thịt ấy.
Đúng như dự đoán của Tình, Vinh đè nàng xuống giường ngay. Tình thấy đây là cơ hội ngàn năm một thuở đã tới. Nàng ưỡn hẳn người lên, dùng tất cả những
kinh nghiệm đã có trong khoái cảm thực sự đưa Vinh vào đam mê. Nàng thì thầm:
– Đại ca ơi, cho em hầu hạ anh suốt đời nhé…
Vinh gật đầu thực dễ dàng, chàng cắn vô vùng ngực căng tròn và để cho thân thể mình đi xâu vào da thịt cô gái làng chơi đã hơn một lần trung thành với mình.
Tình cũng rên lên thực sự, nỗi vui mừng vâ những kích thích bây giờ làm nàng không còn kềm chế được nữa. Thân thể vặn vẹo thực sự, những khoái cảm ào ạt tới với nàng như bão táp. Tình ôm cứng lấý Vinh lăn lộn trong niềm hoan lạc tuyệt vời.
*
* *
Cả tuần lễ nay trong cái xóm nghèo khốn khổ này náo loạn vì nạn cảnh sát bố ráp lung tung. Chưa bao giờ có vụ xét sổ gia đình liên tiếp ba đêm liền như bây giờ. Những sòng bầu cua ở đầu hẻm biến mất, cũng như những cô gái giang hồ, lớp bị bắt, lớp bỏ trốn đi nơi khác. Các tay anh chị trong làng chơi cũng không thấy một ai lai vãng nơi các quán cà phê như hàng ngày họ thường tụ tập.
Sau cái chết của hai dân nghiền thuốc phiện bị bóp cổ chết trong một nhà chứa gái; người ta lại tìm thấy thêm một dân anh chị nữa bị trói như khúc giò lụa trôi lềnh bềnh trên con lạch trong xóm. Những người này đều là các thanh niên sinh ra và lớn lên từ nhỏ ở vùng này. Bởi vậy, hầu hết mọi người trong xóm đều biết mặt biết tên. Họ rì rào bàn tán, kẻ’ nói thế này, người nói thế khác, cuối cùng, không còn aỉ biết tin ai.
Nhưng có một điều làm mọi người sợ hơn cả là tự nhiên sau những cái chết bí ẩn và các vụ cảnh sát bố ráp ấy. Bỗng nhiên nhiều người đi làm đêm về gặp một bóng đen cao lêu nghêu, bộ điệu thực hung dữ, gặp ai cũng nhào vô như chực bóp cổ rồi lại chạy mất. Những nạn nhân đều nói giống nhau, nhưng không ai hề hấn gì. Bởi vậy, cứ tđi chợp tối là mọi người đã chui vô nhà đóng cửa lại. Cái xóm sinh động, ồn ào về đêm với những gái làng chơi tấp nập này, nay bỗng trở nên vắng vẻ lạ kỳ.
Cái không khí này thầy Sô là người am tường hơn cả. Mặc dù thầy ở mãi tít bên Cầu Hàn, cách Khánh Hội một con sông. Nhiều người đã tới nhờ thầy trấn ếm dùm nhưng thầy Sô đều từ chối, lấy cớ là đang tư luyện một loại bửu bối nên công lực lúc này rất kém; như con cua đang lột vậy.
Nhiều thầy bà khác cũng được mướn tới làm cơm chay cúng tế. Người thì n6i Lư hiện hồn về, kê thì bảo Phu và Cư hiện hình lên báo oán. Nhưng dù ai nói gì, thầy bà cúng tế làm sao, dân chúng vẫn không ai dám ra đường ban đêm nữa. Và cái cảnh bóng ma đi ngời ngời vẫn không hết. Có vài ông thầy pháp liều mạng ở lại đêm phù phép, kết quả bị ma đánh đổ máu chạy bán mạng. Từ đó không ai dám lang thang ngoài xóm vào những lúc tối trời.
Tuy nhiên, cái cảnh này cũng không làm chính quyền để ý tới, vì bây giờ là lúc giới nghiêm. Theo luật thì chẳng ai được phép ra đường cả. Xóm giang hồ này từ trước tới nay sinh sống ngoài vòng pháp luật thì bây giờ trở lại tuân theo luật pháp hơn ai hết, đó cũng là cái may cho những người có trách nhiệm thi hành luật pháp ở vùng này. Tình trạng này cũng không ảnh hưởng gì tới những người dân nghèo làm ăn lương thiện trong xóm cả.
Chỉ có Vinh và nhóm đàn em là điên lên vì giận dữ. Sau cái đêm ngủ với Tlnh, chàng phải trốn miết tới nay. Hơn ai hết, Vinh biết cái bóng ma trong xóm là thằng Sửu, làm bộ hiện hình nhát người ta. Nó chém mấy ông thầy pháp chạy dài và chụp lấy vài người bóp cổ trong đêm tối để tạo ra tình trạng rã đám của dân chơi trong xóm mà trả thù Vinh.
Sở dĩ Vinh không làm gì được nó vì y có một người anh họ tên Tài, làm lính kín đứng sau lưng. Tài lại là nhân viên an ninh phụ trách khu vực này. Chính Tài đã bày mưu bố trận, cố làm cho Vinh lộ diện để dễ dàng thộp cổ. Cũng vì biết được âm mưu của Tài và Sửu như vậy mà Vinh phải để cho Sửu sống tới ngày hôm nay. Đồng thời, chàng rúthết đàn em qua nhà thầy Sô lánh nạn.
Nhưng Vinh đã tính già lại hóa ra non. Chàng có biết đâu chính cái thòng lọng nằm ở nhà thầy Sô chứ không phải trong khu xóm địa bàn làm ăn của Vinh. Bởi vì làm sao Vinh biết được cái bóng ma kia là Sửu, và người anh họ của Sửu luôn theo sát bên Sửu, chờ chàng ló đầu ra là bắn hạ. Thực ra, chính Tài và Sửu là người khéo léo để lộ hình tích cho Vinh hay. Đó chẳng qua chỉ là cái bẫy để lùa Vinh và chân tay bộ hạ của chàng tụ lại nhà thầy Sô, hiện nay lại có cả Tý ở đó với hai tội sát nhân thì khi bị bắt, chắc chắn cả nhóm của Vinh phải lãnh án chung với Tý. ”
Tối nay, trời mưa tầm tã. Vinh và anh em đang kề khà bên ỉy rượu cho tạm quên đi cái hận để một thằng nhóc con chơi trò phạm thượng lưu manh này. Hùng Chột, một thằng em ngổ ngáo nhất của Vinh uống hết ly rượu đế, nhìn ra ngoài trời văng tục:
– Tổ sư cha nhà chúng nó, tại sao đại ca không để em lụi bỏ mẹ cái con ma này đi cho nó thành mà luôn cho rồi. Chúng mình trốn chui trốn nhủi ở đây có vẻ nhụt chí anh hùng quá.
Hiền Què cười hành hạch, nói:
– Đại ca cứ cho thằng Hùng Chột về đi, thế nào thằng Sửa cũng moi luôn con mắt còn lại của nó cho hết thấy đường luôn.
Hùng Chột buông ly rượu, chụp cổ áo Hiền Què chửi thề:
– Đù mẹ, mày tính chơi tao hảl
Hiền Què vẫn cười hành hạch, dơ hai tay lên trời, nhìn Vinh nói như cầu cứu:
– Đại ca, đại ca coi kìa. Thằng Hùng Chột nó tính sơi tái em.
Mọi người cười ồ hả hê, vì ai cũng biết; với sức của Hiền Què làm sao Hùng Chột có thể đánh lại nó. Nếu không muốn nói y chỉ hất một cái là Hùng Chột bắn ra xa cả thước rồi.
Thầy Sô ngồi gần đó cũng vui lây với cái không khí ồn ào của đám du côn ngang ngược này. Mấy ngày nay, ông có dịp nhận định, họ là những người đáng thương hơn là đáng trách. Xã hội đã bất công, tạo lên cho lớp người này một cuộc sống hỗn loạn. Thầy Sô mỉm cười, nói:
– Mấy chú thích đánh lẫn nhau. Nhưng tôi lại chỉ thích đánh nhau với ma thôi. Không phải cái loại ma như thằng Sửu đội lốt đâu. Mà là ma thật tình từ cõi vô hình hiện về kìa.
Cúc ngồi cạnh thầy Sô, nhìn ông hỏi:
– Bộ thầy có đánh lộn với ma thật rồi hả?
Thầy Sô gật gù.
– Nói là đánh lộn thì cũng không đúng lắm. Vì chúng ở cõi vô hình, còn mình ở cõi hữu hình, làm sao đụng độ trực tiếp với nhau được.
– Vậy làm sao có thể đánh lộn với nó được?
– Sự thực thì nó đánh mình, chứ không phải mình đánh nó.
Lúc ấy Hùng Chột đã buông Hiền Què ra rồi, y nhìn thầy Sô nói:
– Đánh lộn như vậy đâu có được.
Hiền Què nhìn Hùng Chột cười hành hạch.
– Đánh không được thì chạy thôi.
Hùng Chột biết Hiền Què nói xỏ mình, vừa tính nổi đóa lên, bỗng thằng Hai Đen ở ngoài chạy ào vô la lớn:
– Đụ mẹ, cảnh sát vây kín nhà mình rồi.
Đám anh chị không ai bảo ai, chạy túa ra ngoài. Có tiếng súng nổ, tiếng la thét, tiếng chửi thề vang dậy. Thầy Sô xanh mặt, ông biết có rắc rối lớn rồi, vì không phải chỉ có súng của cảnh sát mà là súng của đám anh chị này cũng đã bắn trả lại nữa.
Ông vội vàng kéo Cúc chạy ra ngã sau, nhưng cũng không còn kịp nữa, có ánh đèn pha từ dưới lạch quét ngang. Cúc buông ông ra, chạy bật trở lại. Hình như cảnh sát đã vô tới nhà, nhiều dân anh chị đã bị bắt. Có tiếng mấy cô gái khóc lóc thực lớn. Ông thấy bóng vinh và Huệ lướt ra ngả nghĩa địa thực mau nên chạy theo liền.
Trời mưa thực lớn, cũng vì vậy mà cảnh sátbao vây và tiến tới sát nhà mà không ai hay. Thầy Sô bất kể tiếng đạn réo, mưa rơi, gió hú. Ông chạy thục mạng theo hướng Vinh về phía trước. Hình nhưdao bay trong tay chàng đã ném ra nhiều lần, vì thầy Sô đã vấp vào mộtchiếc thây ngã sấpxuống. ÔngbiếtngƯời bị thương là một nhân viên cảnh sát, vì trong bóng tối, ông mò thấy bộ đồng phục cảnh sát với nhiều hlly hiệu cài trên áo. Thầy Sô vùng dậy, cố chạy thực mau theo bén gót Vinh.
Chàng đã mở một con đường máu băng qua ngã nghĩa địa, biến vào bóng đêm mưa bão mịt mù. Chạy theo Vinh một lúc khá lâu, thầy Sô không còn nhìn thấy Vinh đâu nữa, đám cảnh sát cũng không rượt theo những kẻ đã thoát ra ngoài, họ còn bận bịu túm những người chậm chân kẹt trong nhà. Thầy Sô thở hổn hển, lết đi trong mưa gió lạnh buốt da trên những ngôi mộ hoang rờn rợn.
Bỗng ông nhìn thấy trước mặt một bóng đen cao lêu khêu. Cái bóng đen quen thuộc này đã làm ông lo lắng biết bao đêm ngày, nó từ từ tiến tới…